Vui vẻ nghênh đón đứa trẻ đến
← Ch.014 | Ch.016 → |
Cái gì." Nghe Mật Nhu thất linh bát lạc giải thích, Húc Nhật giận đến mức đứng lên vỗ mạnh cái bàn rống lớn một tiếng, có thể thấy Húc Nhật lúc này vô cùng tức giận, đồng thời hành động của Húc Nhật cũng đưa tới cái nhìn chăm chú của khách hàng dùng cơm trong phòng ăn.
"Anh làm gì đấy, mau ngồi xuống." Mật Nhu nhìn mọi người trong phòng ăn đều nhìn về phía bàn mình, lúng túng vươn tay ra lôi kéo Húc Nhật ngồi xuống.
"Vậy em biết người đàn ông kia là ai không? Nói cho tôi biết." Húc Nhật đè xuống lửa giận trong lòng, thanh âm lạnh lùng hỏi Mật Nhu, Húc Nhật giờ phút này liền muốn làm thịt tên đàn ông kia, đáng tiếc đáp án của Mật Nhu dĩ nhiên là phải để cho anh thất vọng.
"Tôi cũng không biết, đêm đó là Kính Huyễn uống say mới có thể xảy ra chuyện như vậy, Kính Huyễn đối với người đàn ông kia một chút ấn tượng cũng không có, hiện tại quan trọng nhất là sau khi Kính Huyễn tỉnh lại sẽ quyết định làm gì." Mật Nhu lo lắng nói, cô rất lo lắng Kính Huyễn biết mình có đứa bé liệu có chấp nhận được không.
"Tôi lại hi vọng Kính Huyễn bỏ đứa bé kia, dù sao ba đứa bé là ai Kính Huyễn cũng không biết, đêm đó cũng là ngoài ý muốn, Kính Huyễn còn rất trẻ, thanh xuân còn dài, không thể vì có đứa nhỏ mà phá hủy cuộc đời của mình." Về mặt tình cảm, Húc Nhật có chút ích kỷ, anh không hy vọng Kính Huyễn có đứa nhỏ sau này sẽ cự tuyệt mình, Húc Nhật sợ hãi, không biết từ lúc nào, Húc Nhật lại say mê Kính Huyễn, mặc dù Kính Huyễn ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người cô có một loại mị lực vô hình hấp dẫn chính mình, Húc Nhật không muốn mất đi Kính Huyễn, cho nên mới phải ích kỷ nói như vậy.
"Nhưng, chúng ta nói thì có ích lợi gì, quyền quyết định là ở Kính Huyễn, mỗi người chúng ta đều không quyết định được, bất luận Kính Huyễn có quyết định gì, tôi đều ủng hộ Kính Huyễn, Kính Huyễn cũng không phải là trẻ con, cô ấy sẽ có suy nghĩ của mình." Mật Nhu không nghe lời Húc Nhật nói, cầm túi xách trên ghế của mình, đứng lên rời đi trước, bước về phía phòng bệnh của Kính Huyễn.
Nghe Mật Nhu nói một hồi, trong lòng Húc Nhật không nhịn được khinh bỉ chính mình, Đúng vậy, quyền quyết định là ở Kính Huyễn, mình có quyền gì quyết định? Mình có lập trường gì quyết định? Mình đối với cô ấy mà nói nhiều nhất chỉ là cấp trên, chẳng lẽ mình bởi vì Kính Huyễn có đứa nhỏ mà thay đổi tình cảm với cô ấy sao? Như vậy bản thân thật quá rẻ mạt, hiện tại bất kể Kính Huyễn muốn giữ lại đứa nhỏ hay không, mình cũng muốn theo đuổi Kính Huyễn, muốn cho cô ấy hiểu tâm ý của mình, không được lại do dự thiếu quyết đoán như thế nữa, như vậy chỉ làm cho Kính Huyễn cách xa mình hơn.
"Tổng tài, đi thôi, Mật Nhu gọi điện nói Kính Huyễn đã tỉnh, tôi muốn tới xem một chút, anh có muốn đi cùng không?" Thanh Phong bạo dạn hỏi Húc Nhật, từ sau khi Mật Nhu rời đi liền trầm mặc không nói.
"Ừ, cùng đi chứ." Húc Nhật lúc nói chuyện đã động thân đứng lên, trả tiền rồi vào bệnh viện thăm Kính Huyễn.
"Kính Huyễn, mình có lời muốn nói với cậu." Mật Nhu ngồi bên mép giường của Kính Huyễn, cô không biết mình nên mở miệng nói với Kính Huyễn thế nào.
"Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, làm gì dài dòng vậy, thật không giống cậu bình thường." Kính Huyễn nhìn vẻ mặt Mật Nhu dự đoán, nói đùa.
"Cậu nghe xong cũng đừng kích động, cậu phải chắc chắn mình mới dám nói." Mật Nhu tính trẻ con muốn Kính Huyễn ngoắc tay mình mới nói.
"Được được, mình chắc chắn được chưa, thật là." Kính Huyễn cảm thấy hành động của Mật Nhu rất buồn cười, bất đắc dĩ lấy lệ với Mật Nhu.
"Vậy mình sẽ nói, Kính Huyễn, cậu mang thai, đã hơn ba tháng rồi." Mật Nhu nói xong lén nhìn vẻ mặt Kính Huyễn, không kích động như trong tưởng tượng, trong lòng mới an tâm không ít.
"Mang thai? Tức là trong bụng mình đã có một vật nhỏ phát triển, có thật không? Mình có con? Cảm giác thật kỳ lạ, cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi." Kính Huyễn không có tâm tình kích động gì, phản ứng như là rất chờ mong, sờ sờ cái bụng nhỏ vẫn bằng phẳng, toàn thân trên dưới tản ra ánh sáng đặc biệt của người mẹ.
"Kính Huyễn cậu sẽ lưu lại đứa nhỏ chứ?" Mật Nhu nhìn Kính Huyễn chìm trong thế giới của đứa nhỏ, trong lòng có chút không xác định hỏi Kính Huyễn.
"Ừ, mình muốn sinh nó ra, nếu như nói đêm đó là một sai sót, vậy đứa nhỏ chính là quà tặng trời cao cho mình, mình có đứa nhỏ thuộc về mình, mặc dù không biết cha đứa nhỏ là ai, cũng không cần biết, mình sẽ cho đứa nhỏ của mình toàn bộ tình thương của người mẹ, mình sẽ chăm sóc nó thật tốt." Kính Huyễn tuyệt không bài xích chuyện mang thai, ngược lại cảm thấy vui vẻ, sung sướng, chờ mong.
"Có thật không? Vậy mình phải làm mẹ nuôi của đứa nhỏ, cậu cũng không thể cự tuyệt mình, ha ha "`." Mật Nhu nghe Kính Huyễn nói, trái tim đang treo cao liền hạ xuống, rất vui vẻ.
"Được, vậy cậu cần phải phụ trách tiền sữa cho đứa nhỏ của mình, mẹ nuôi nhưng cũng phải tỏ ý." Kính Huyễn vui vẻ nói đùa, trong phòng bệnh hai người vui vẻ cười nói.
Húc Nhật đứng ở bên ngoài nghe rất rõ hai người nói chuyện, cầm tay nắm cửa tay chậm chạp không mở ra, trong lòng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không mở, yên lặng rời khỏi phòng bệnh, lái xe đi muốn để cho đầu óc mình thanh tĩnh một chút.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |