Vang vang một đóa hoa hồng 78
← Ch.1966 | Ch.1968 → |
Vương bài tổng bộ.
An Tiêu Dao cũng không lo ngại, tất cả đều là vết thương cũ, Hạ Thanh đang phẫu thuật, vẫn đang mê man, không biết sống chết thế nào, nhìn rất đáng sợ, bị thương rất nặng. Trên ngườ cô đều là đòn roi, còn có vết đạn cùng virtus, cũng không khó diệt.
"Sao lại lâu như vậy." An Tiêu Dao lại bắt đầu tính toán, nếu như bọn họ hành động nhanh một chút, có lẽ Hạ Thanh cũng không bị thương như vậy.
Lục Trăn hô to oan uổng, "Tôi và anh nói, đây coi như là nhanh rồi, nếu không phải Hạ Thần Hi biết nời này, dự đoán là còn phải mất một thời gian nữa, tới sớm không bằng tới đúng không phải sao?"
"Thần Hi làm sao biết nơi này?"
Hạ Thần Hi cười nói, "Lúc tôi còn trẻ thường xuyên đánh nhau ở vùng Bắc Mỹ, cũng giúp Tiêu Tề liên hệ một số đặc công tra tin túc, lúc vô ý xem qua bản thiết kế, cũng biết đại thể phương hướng, lúc đó tôi liền để ý, miễn cho sau này bị bắt vào đây."
"Trên người của anh tín hiệu bị mất ở đó, tôi đoán hẳn là chỗ này quả không sai, cùng lắm bọn hắn cải tạo lại rất nhiều, bản thiết kế cũng được cải thiện, cho nên hao tốn một chút thời gian mới có thể tìm được một góc đặt kíp nổ, nếu không chúng ta cũng phải đào đường ngầm phía dưới."
Long Tứ cùng Mục Vân Sinh xử lý đến sau, dưới đất đại bạo tạc, toàn bộ trên phía cao ốc chịu ảnh hưởng, cũng có một số người bị thương, đưa đến bệnh viện cấp cứu, chính phủ cũng hành động thật nhanh, trước tiên ngăn cản truyền hình đưa tin, đem ngục giam dưới đất phong tỏa không có chút dấu vết, phá hủy toàn bộ.
Hủy không còn chút manh mối.
Nolan nhận được tin tức sau cùng cũng không thể tưởng tượng ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng không biết có thể có một cơ sở ngục giam dưới đất.
"Hạ Thanh bị thương thế nào?" An Tiêu Dao hỏi.
Lục Trăn nói, "Chỉ cần có đủ thời gian nghỉ ngơi, không có chuyện gì, chỉ là vết thương trên mặt, chắc sẽ khó khôi phục, động thủ quá nhẫn tâm, vết thương quá sâu, dù cho chỉnh sửa kỹ thuật cao cũng không thể trở lại như cũ.
Đây là lời của Tiểu Tuyết, cô không am hiểu lĩnh vực này, cô chỉ có thể đem Hạ Thanh chữa trị tốt nhất, còn chuyện khác phải giao cho bác sĩ chỉnh hình, cô chỉ cố ván, hậu quả không quá lạc quan.
Gương mặt hoàn mỹ như vậy, nhất định sẽ lưu lại một vết sẹo.
Theo khóe mắt đến cằm, xấu xí cực điểm.
Cô là con gái, đều không là ngoại lệ, cho dù Hạ Thanh, Cố Thất Thất cũng thế, đột nhiên bị hủy dung nhan, tuy không bị đả kích, nhưng trong lòng tất nhiên không dễ chịu, Hạ Thần Hi đang suy nghĩ, Hạ Thanh sẽ ra sao?
Hạ Thanh tỉnh lại, Tiểu Tuyết cùng Hạ Thần Hi sẽ ở bên cạnh cô, toàn thân cô quấn toàn băng trắng, hoạt động có chút khó khăn, nhìn thấy Hạ Thần Hi cùng Tiểu Tuyết, vốn muốn cười, nhưng khẽ động vết thương lại đau, cô kêu lên tiếng đau đớn.
Tiểu Tuyết nói, "Ngoan ngoãn, không nên lộn xộn."
Nước trong bình truyền còn chưa hết, Hạ Thanh vừa mới tỉnh lại có chút hoa mắt, cô vô ý nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một mảng trời xanh, cũng có thể nhìn thấy tòa nhà cao ốc, gian phòng rất ấm áp, màu sắc ấm áp, tuyệt đối không giống như phòng bệnh.
"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Hạ Thần Hi hỏi.
"Có chỗ không thoải mái." Hạ Thanh đáng thương nói, chỉ có điều chưa nước mắt hai hàng, cô như vậy, hai chị em trái lại lại an tâm hơn, Hạ Thần Hi nhéo nhéo một bên mặt hoàn hảo của cô, "Đừng làm nũng, một chút cũng không giống người đang làm nũng.
"Tôi thực sự chỗ nào cũng không thấy thoải mái." Hạ Thanh thở dài, "Lời nói cũng không ai tin, chị à, chị, tôi... mặt của tôi..."
← Ch. 1966 | Ch. 1968 → |