Vang vang một đóa hoa hồng 68
← Ch.1956 | Ch.1958 → |
An Tiêu Dao nói, "Tôi chưa bao giờ nói vương bài hợp pháp, không có vương bài trước trên đời cũng có nhiều người buôn lậu súng đạn, một năm có biết bao súng đạn được bán, không có gì khác? Tôi cũng không thấy được các ông trước đây toàn lực đi ngăn chặn buôn bán súng ống đạn dược."
"Theo tôi được biết, năm đó Bắc Mỹ liền có rất nhiều gia tộc súng ống đạn được buôn lậu, được chính phủ bảo vệ, xuôi gió xuôi nước, thế nào đến vương bài, lại bị bắt đầu cường đánh mãnhôi giết? Cùng là buôn bán súng ống đạn dược, đãi ngộ thất bất công, là do chúng tôi cấp hầu bao không đầy đủ hay sao? Còn để cho các ông cho phép người nhà buôn lậu, không cho phép người ngoài buôn lậu hay sao, thuận miệng nói một tiếng, chúng ta đều là công dân nước Mỹ, mặc dù nhìn so sánh phương đông một ít, đừng như thế tính bài ngoại thôi."
Trong không khí một mảnh tĩnh mịch.
"Nói như thế, An tiên sinh là không tính toán hợp tác với chúng tôi?"
"Tôi nhìn không ra hợp tác với các ông, tôi được lợi gì." An Tiêu Dao nói, khóe môi hơi cong lên, "Bắt đầu chuyến đi này, sinh tử đã sớm không để ý, sống chết với tôi mà nói, chỉ là bình thường."
"Trên đường có câu thượng quy củ, anh biết những kẻ phản bội vương bài có kết quả như thế nào?"
"An Tiên sinh, dù cho anh hợp tác với chúng tôi, anh cũng không phải là kẻ phản bội, anh chẳng qua là giúp đỡ chúng tôi, phá hủy tổ chức tội phạm, một tập đoàn khủng bố, nhân thế sẽ nhỡ kỹ công lao của anh, không ai nói anh là dẻ phản bội."
An Tiêu Dao đột nhiên buồn cười, "Tiên sinh, tập đoàn khủng bố này là tồi cùng tay chân của tôi một tay đứng lên gây dựng, hi vọng ông nhớ kỹ điểm này."
"Xem ra, chúng ta không có cùng tiếng nói." Người đàn ông nói, "Có lẽ, anh sẽ nghĩ thông suốt, sống chết đối mỗi người mà nói, sẽ là một cơn ác mộng, anh xem sát vách Hạ Thanh đi, ra thành ra như thế, tôi xem An Tiên sinh tư tư văn văn, hà tất phải vì cô ấy, cốt khí cũng không thể cứu mạng của anh."
Hắn không đề cập tới Hạ Thanh thì đã tốt, nhắc tới Hạ Thanh, An Tiêu Dao nụ cười trên mặt lập tức lạnh.
Đột nhiên, bên cạnh đặc công một quyền nện ở trên bụng của hắn, đau nhức truyền đến, tiếp theo là hơn mười quyền dày đặc đòn nghiêm trọng, An Tiêu Dao bị đánh cho lục phủ ngũ tạng muốn rời ra, cũng đã chảy máu, nhưng không có phát ra một tiếng rên.
Người đàn ông giơ tay ra hiệu dừng lại, người đặc công dừng tay, laaij trầm mặc đứng ở bên cạnh.
An Tiêu Dao nhìn về phía tên đặc công, con ngươi rụt lui, tiếp theo là một trận ho, vết máu theo khóe môi lưu lại, bộ dáng nhếch nhác, người đàn ông đững chắp tay, "An tiên sinh, chúng ta tôn trọng anh, cho nên, những thứ đồ khác không cần ở trên người anh, nếu anh không hợp tác, vậy thì cứ theo lệnh mà làm."
"Tôi biết các anh đã được huân luyện chuyên nghiệp, chịu được đau đớn, đau đớn đó đối với các anh mà nói, không tính là cái gì, chỉ là đau đớn là biện pháp làm mất đi ý chí của một người một cách nhanh nhất, sinh lý không nhịn được đau đớn, con người bắt đầu thỏa hiệp."
"Con người là như thế, anh cảm thấy, mình là một ví dụ sao?"
"Tôi có phải là ví dụ hay không thì tôi biết, nhưng tôi đối với người phụ nữ này, nhất định là một ví dụ đặc thù, cô có thể làm đến sự việc này, vì sao tôi không làm được?" An Tiêu Dao đạm nhiên trả lời.
"Đúng vậy, đã như vậy, tôi tác thành cho anh, tiếp tục đánh."
Đặc công bên cạnh lại đi tới, bắt đầu một trận đánh mạnh hơn, An Tiêu Dao ngất đi, người đàn ông đi đến chỗ anh, người đặc công xách xô nước, trực tiếp hắt về phía An Tiêu Dao, An Tiêu Dao tỉnh táo lại, sau đó lại là một trận đánh mãnh liệt, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Hạ Thanh lo lắng tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng động, nhìn qua bên này.
← Ch. 1956 | Ch. 1958 → |