Mười năm không gặp
← Ch.030 | Ch.032 → |
Tiếu Thâm cũng hơi ngạc nhiên, ông nội cũng không bàn với hắn chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt của Đồng Nhan giống như rất ghét khi phải kết hôn với hắn, đầu óc lập tức phát hỏa: "Không bàn bạc với cô thì sao, hôn lễ này đã được quyết định, bàn bạc với cô còn có thể bàn ra một đứa trẻ."
Bộ dáng Đồng Nhan giống như bị Tiếu Thâm lấy mất tự do, lúc này chỉ nhìn chứ không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Tiếu Thâm, Tiếu Thâm vẫn trừng mắt với cô, hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy bất mãn.
Lúc này Đồng Chân đứng bên cạnh cười: "Haiz, em gái à, em đang giận dỗi với Tiếu Thâm sao?" Lời nói của cô ta khiến cho Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm đều nổi da gà, giọng cô ta giống như một má mì đứng trong hẻm nhỏ chỉ thiếu hành động huơ chiếc khăn tay nhỏ.
Đồng Nhan lạnh lùng trả lời: "Đây là chuyện của vợ chồng tôi, người ngoài như cô quản nhiều chuyện như thế làm gì."
Đồng Chân cũng không tức giận, nhíu mày, trong tay cầm hai ly rượu, xoay người đi qua người Đồng Nhan đến đứng trước mặt Tiếu Thâm, nâng ly rượu đang cầm trong tay phải đưa đến miệng Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm không có động tĩnh gì, Đồng Nhan cũng không có động tĩnh, Đồng Đồng được Tiếu Thâm ôm trong ngực càng không có động tĩnh, Tiếu Thâm nhìn Đồng Chân, nghiêng nghiêng đầu, chợt cười, ánh mắt dường như hơi lạnh lùng, Đồng Chân thấy được nhưng lại giả bộ như không thấy, chỉ đưa tay nâng ly rượu đến miệng hắn.
Lúc này những người đứng bên cạnh liền chú ý, mọi ánh mắt đều vô tình liếc qua, ông Tiếu vừa mới tuyên bố hôn lễ nhưng tất cả mọi người đều không biết cô dâu là ai, vừa rồi bọn họ thấy Tiếu Thâm đi vào cùng một cô gái xinh đẹp, mọi người liền thắc mắc, suy đoán, chẳng lẽ là cô gái đó?
Nhưng tình huống bây giờ thì sao? Đồng Chân đi tới bên cạnh Tiếu Thâm, một tổ hợp hai nữ một nam cùng một đứa trẻ, sao nhìn có vẻ hơi quen mắt? Bỗng chốc mọi ánh mắt đều rực sáng giống như con cọp ngửi thấy mùi thơm của thịt.
Đồng Nhan không nhúc nhích nhìn một nam một nữ này, nhớ tới Tiếu Thâm không thể làm chuyện kia. Thôi dù sao cũng không thể làm, dù bên ngoài anh ta có nhiều phụ nữ đến mấy vậy cũng không có tính uy hiếp với cô, lập tức nhoẻn miệng cười: "A là chị gái, đã lâu không gặp, lúc trước nghe nói chị thường tham gia những buổi tiệc xem mắt? không biết có thu hoạch được gì không, dù sao tuổi cũng không còn nhỏ, ở nhà ba mẹ đều lo lắng, chị cũng nhanh một chút tìm người kết hôn thôi."
Vốn dĩ Đồng Chân nhìn Tiếu Thâm với ánh mắt thâm tình, đột nhiên tức giận, chưa kịp khống chế vừa đúng lúc Tiếu Thâm nhìn thấy, Tiếu Thâm cười giống như một đứa trẻ nhưng lại vẫn thờ ơ.
Đồng Chân vẫn duy trì tư thế uốn éo như cũ, mặc dù vừa nhìn liền thấy đường cong tuyệt đẹp nhưng lại quá uốn éo, đứng một chút liền chịu không nổi. Trong phòng lại có nhiều người nhìn như vậy nếu bây giờ cô ta rút lui trước thì sau khi ra khỏi cánh cửa này làm sao còn mặt mũi mà nhìn người khác chứ, cô ta cũng không quản nhiều như vậy, chỉ duy trì tư thế cũ, tay cầm ly rượu liền nâng cao hơn một chút, chút nữa là kề sát miệng Tiếu Thâm.
Lúc này Tiếu Thâm chuyển động, hít mơi hơi thật sâu, sau đó khóe miệng từ từ khẽ nhếch, giống như ngoài cười nhưng trong không cười, trầm giọng mở miệng: "cô Đồng, đây là bữa tiệc nhà họ Tiếu, không phải cái loại tiệc xem mắt mà cô tham gia, cô ưỡn ẹo làm dáng như vậy có phải là nhìn lầm đối tượng rồi không?"
Đồng Nhan kinh ngạc, hếch mắt nhìn Tiếu Thâm, cô chưa từng nghĩ Tiếu Thâm sẽ nói như vậy, dù sao Đồng Chân cũng từng là "nhân tình" của anh ta không phải sao? Chung quanh vang lên tiếng rì rầm. Đồng Nhan nhìn cách cô không xa, Trương Diễm Thu đang ôm tay Đồng Thiên Bác đứng nhìn, Đồng Thiên Bác nhìn đứa con gái mà mình hết mực cưng chiều bị Tiếu Thâm nói õng ẹo làm dáng vậy sau này làm sao có thể lập gia đình!
Đồng Thiên Bác hơi hoảng sợ sau đó đau lòng rồi dần chuyển thành tức giận. Nhưng nhìn thấy Đồng Nhan nhìn sang rất nhanh liền làm vẻ mặt vui vẻ. Trương Diễm Thu thấy con gái nhìn sang, mười năm không gặp, con gái bà đã trở nên duyên dáng yêu kiều như vậy. Trương Diễm Thu hơi vui mừng, khóe mắt khẽ ướt, nhìn Đồng Nhan giống như có thể thấy được hình ảnh của bà lúc còn trẻ.
Đồng Nhan chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Trương Diễm Thu giống như một người xa lạ, một giây cũng không ngừng, lúc xoay người ánh mắt tự giễu sau đó khổ sở nở nụ cười. Tiếu Thâm cứ như vậy nở nụ cười nhìn Đồng Chân giống như đang nhìn một kẻ tép riu, Đồng Chân không kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người, ly rượu vẫn kề bên miệng Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm càng không vui, không nhịn được liếc mắt khinh thường, vừa muốn xoay người, bàn tay mập mạp của Đồng Đồng liền hạ xuống bắt lấy ly rượu kia, mãnh liệt nhấc lên, mở cái miệng nhỏ nhắn nhấp hai cái, chép chép miệng, đang lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm, cậu không ngừng mở miệng giống như rất hài lòng với mùi vị ngọt ngào của rượu, sau đó mọi người còn chưa kịp phản ứng... ngửa đầu uống sạch.
Chờ hai người Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan phản ứng kịp thì cậu bé đã hoa lệ trải qua lần say rượu đầu tiên.
Đưa thằng bé lên phòng của Tiếu Thâm ở lầu hai, hai người lại đi ra, bữa tiệc trong phòng lớn lại diễn ra bình thường, hình như không thấy bóng dáng của Đồng Chân đâu nữa nhưng Đồng Nhan rõ ràng cảm thấy lúc này nếu xuống lầu sẽ có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn cô, mỗi lần Đồng nhan theo trực giác quay lại nhìn đều có thể thấy một bóng người.
Đồng Nhan lắc đầu một cái, chẳng lẽ cô quá đa nghi?
Tiếu Thâm cũng giống cô cái gì cũng không biết, cũng không để ý nhiều đưa tay ôm Đồng Nhan đi xuống lầu, đến bên mấy người anh em của hắn chào hỏi.
Cố Tiêu trêu ghẹo: "Được lắm Tiếu Thâm, trong mấy anh em chúng ta Lãnh Diễm kết hôn sớm nhất nhưng cậu lại có con trai sớm nhất hơn nữa còn sớm hơn bọn tôi nhiều năm, cậu thật lợi hại." Tiếu Thâm hả hê cười, một tay ôm eo Đồng Nhan rồi nhìn hai người bạn thân hài lòng: "Tất nhiên, đều là công lao của vợ tôi."
Đồng Nhan cẩn thận nhìn bốn nam hai nữ đứng trước mặt, nam dáng dấp giống Tiếu Thâm, mọi người đều là những người có thể gây họa nhưng cô không ưa trai đẹp, ngược lại đối với hai vị mỹ nữ kia rất có cảm tình, hai người phụ nữ nhìn đều có cảm giác vui trong lòng.
Tiếu Thâm ôm cô, tùy tiện giới thiệu: "Đây là mấy người bạn của anh, Cố Tiêu, Lý Duệ Thần, Lãnh Diễm, Trình Thụy, hai người này là vợ của Lãnh Diễm cùng Trình Thụy là Nghiêm Hi cùng Nghiêm Lệ Lê."
Tiếu Thâm giới thiệu rất nhiều, Đồng Nhan có một tật xấu là lần đầu tiên thường không nhớ được nhưng lần này thì tốt hơn một chút, nhớ rõ mặt nhưng không hiểu lời giới thiệu của Tiếu Thâm, cho tới một đoạn sau nói về mối quan hệ anh em và vợ chồng của mấy người bọn họ thì Đồng Nhan liền có thể nghĩ là gia đình Đông gả vào gia đình Tây.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |