← Ch.087 | Ch.089 → |
Tiếu Thâm vung tay lên, Đồng Nhan liền ngây ngẩn đi vào phòng bếp.
Trên bả vai anh còn khiêng con trai đấy, lại liều chết lôi kéo Phí Gia Nam không buông tay, nhiệt tình đến thiếu chút nữa Đồng Nhan cho rằng người này bị động kinh.
Bộ dạng Tiếu Thâm giống như nhà giàu mới nổi, nhặt được nhiều tiền!
Ánh mắt Phí Gia Nam nhàn nhạt nhìn Tiếu Thâm kéo nắm chặt tay của mình, nâng mí mắt lên nhìn anh một cái, mặt không biến sắc mặc cho Tiếu Thâm lôi kéo tay mình.
Tiếu Thâm ngồi ở bên cạnh Phí gia, vung tay ném con trai cưỡi trên người Tiểu Yêu, anh cũng không lo lắng mình lỡ tay.
Ngược lại Đồng Nhan bưng cà phê ra ngoài thấy thế liền kinh ngạc, thấy con trai thế nhưng lại cười hì hì chơi bất diện nhạc hồ* với Tiểu Yêu.
* thêm chú thích bất diệc nhạc hồ: vui đến quên trời quên đất
Đồng Nhan không biết làm thế nào, chẳng lẽ hiện tại trong cái nhà này chỉ còn có mình cô là bình thường?
Để cho con trai cưỡi trên người con chó, thua thiệt Tiếu Thâm nghĩ ra được.
Để cà phê xuống nhân tiện căm tức lườm Tiếu Thâm một cái, Tiếu Thâm nhìn cũng không nhìn cô một cái, nhận lấy cà phê Đồng Nhan đưa tới uống một hớp, mắt đào hoa thâm tình khẩn thiết nhìn Phí gia, khẽ mỉm cười.
"Làm sao Phí tiên sinh biết nhà tôi ở nơi nào?"
Lúc Tiếu Thâm hỏi vấn đề này Đồng Nhan mới nhớ tới, mới vừa rồi cô cũng không hỏi một chút liền để người này tiến vào.
Phí Gia Nam quét mắt nhìn sắc mặt khác thường của Đồng Nhan, hắn bộ dạng không có việc gì hướng về phía Tiếu Sâu cười cười: "Ha hả, chỗ ở của Tiếu tiên sinh cũng không phải bí mật gì, sao có thể không hỏi thăm được?"
Nghe vậy, Tiếu Thâm vẫn cười híp mắt thì ánh mắt khẽ híp một chút, bên trong tụ tập tinh quang, Đồng Nhan ngồi bên cạnh anh, không thấy được, ngược lại thấy rõ tất cả vẻ mặt của Phí Gia Nam.
Cho nên lúc Phí Gia Nam nói hai chữ "bí mật", lông mày hơi hơi nhếch lên, giống như có ám hiệu khác.
Hai người đàn ông này, Đồng Nhan chưa bao giờ cảm thấy có người nào tốt, nhất là bây giờ, thấy phương thức nói chuyện của Tiếu Thâm và Phí Gia Nam đều chơi đoán chữ giống nhau, cảm thấy thật mệt mỏi, cùng thứ người như thế thì không phải là người bình thường có thể chao đổi.
Không dễ nói chuyện, luôn dùng ám ngữ, Đồng Nhan nghe mà đau đầu, trực tiếp ôm Đông Đồng đi vào phòng ăn ăn cơm, bạn Tiểu Đồng của mình vừa đi, Tiểu Yêu cũng đi theo.
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, đột nhiên Tiếu Thâm thay đổi dáng vẻ cười híp mắt, mở hai tay ra, hai chân chéo nguẩy, lấy một tư thế cực kỳ phách lối dựa vào trong ghế so lon.
"Để tới nhà tôi, Phí tiên sinh thật đúng là hao tổn tâm cơ, còn phái thủ hạ đắc lực nhất của bản thân chặn tôi ở trên đường? Đáng tiếc, hình như kỹ thuật lái xe của hắn không được tốt lắm!"
Mới vừa rồi ở trên đường sau khi Tiếu Thâm dừng ngay lập tức liền thấy được, người phía trước ngăn ở giữa con đường cũng chính là người của Phí Gia Nam, biết Phí Gia Nam không đối phó với mình, nhưng không nghĩ Phí Gia Nam sẽ mở to con mắt can đảm đi làm!
Phí Gia Nam khẽ mỉm cười, không chút dáng vẻ bị bắt được mà đau đớn, ngược lại dương dương tự đắc lùi về phía sau một chút dựa vào ghế: "Tiếu tiên sinh cũng không khách khí với thủ hạ của tôi? Cuộc chiến ngầm hai ngày trước kia còn phải làm phiền Tiếu tiên sinh hạ thủ lưu tình!"
Tiếu Thâm nhíu nhíu mày: "Thật tốt thật tốt, dù sao tôi cũng lười quản nhiều như vậy, anh nói mùa đông lớn, ngày lạnh như thế, vẫn là ở nhà đặt lò sưởi gần đầu giường ôm vợ thoải mái hơn phải không, người nào lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm chạy đi quản những việc đâu đâu kia!"
Hai ngày trước, chính là ngày Tiếu Thâm mới rời khỏi Tiêu thị đó, Tiếu Thâm cũng đã tìm Hoàng Vĩ âm thầm đả kích một tuyến ma túy của Phí Gia Nam.
Phí Gian Nam khẽ mỉm cười, không nói lời nào.
Đồng Nhan đang dùng cơm, đột nhiên nhớ tới hôm nay Lưu Thuần cho cô xem cái tin tức kia, vẻ mặt bát quái vội vàng chạy đến hỏi Phí Gia Nam: "Phí tiên sinh muốn kết hôn? Cô dâu là ai vậy?"
Ánh măt Tiếu Thâm hơi khơi lên nhìn bà xã của mình, thật sự trong lòng không chịu nổi bà xã bát quái này, khi nào thì có thể đừng hiếu kỳ như vậy!
Tiến lên một từng bước ôm Đồng Nhan, miệng tiếp cận phía trước, khóe miệng hơi giơ lên, giọng nói dẽ nghe mang theo một chút không kiên nhẫn"Bà xã. Người ta kết hôn em xem náo nhiệt cái gì, hơn nữa, cô dâu là ai đến ngày kết hôn đó chẳng phải sẽ biết sao?"
Đồng Nhan không bằng lòng: "Nhưng hiện tại không biết trong lòng sẽ ngứa một chút!"
Khóe mắt Tiếu Thâm phác họa vẻ mặt Phí Gia Nam đằng sau nu cười bình tĩnh kia, trong lòng hơi trầm xuống, trực giác cho biết hôn lễ lần này của Phí Gia Nam không đơn giản, quá ngoài ý muốn.
Sao đột nhiên lại muốn kết hôn?
Khẽ mỉm cười, đẩy bả vai Đồng Nhan d ra khỏi phòng khách: "Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, Phí tiên sinh nói người ta còn có chút việc bận phải đi về đấy, ăn cơm ăn cơm." Đồng Nhan không có cách nào, chỉ có thể để Tiếu Thâm đẩy mạnh đến phòng ăn cơm.
Tiếu Thâm đứng nhìn một bàn xanh xao, gật đầu đúng trọng tâm một cái, thuận tay lấy một đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào trong miệng: "Ừ, không tệ không, nhà hàng nào vậy?"
Đồng Nhan lấy lại tinh thần, bản thân bận rộn một đêm hoàn thành đấy, vội vàng hiến vật quý: "Không phải bên ngoài, phòng bếp chúng ta làm được."
Tiếu Thâm nghe vậy nhíu nhíu mày: "A, em làm? Thật hiếm thấy, có thể xuống bếp nấu được những món bình thường này thật không dễ dàng, vậy tối nay anh phải ăn nhiều một chút!"
Đồng Nhan nháy mắt, mở miệng ra, còn chưa kịp nói đã bị Phí Gia Nam không biết ra ngoài từ lúc nào giành trước.
"Đây là tôi làm, nếu như Tiếu tiên sinh cảm thấy ăn ngon, vậy thì không nên khách khí, ăn nhiều một chút."
Nhất thời Tiếu Thâm không chút trở ngại, phốc một tiếng phun ra.
Từ hôn đó trở đi, Đồng Nhan phát hiện một vấn đề, Tiếu Thâm giống như tha thiết yêu thương phòng bếp, dù sao hiện tại người này cũng không có việc gì làm, anh thích chơi thì chơi thôi, chỉ là mỗi ngày nhìn trên bàn ăn nhà mình xuất hiện các tác phẩm thất bại liền nhức đầu vô cùng.
Có thể đừng làm nữa hay không, tối thiểu cũng đừng để cháy!
Mấy ngày nay ăn cơm anh làm mặt hai mẹ con Đồng Nhan cũng tối đi, Tiểu Yêu càng không cần phải nói, mỗi lần ăn cơm nhất định nó sẽ chạy xa nhất, dù sao Lãnh Diễm cho Tiếu Thâm thức ăn cho chó, nó mới không cần ăn tác phẩm thất bại của người khác.
"Đồng Nhan, buổi tối ra ngoài chơi một chút." Trong phòng làm việc, Lưu Thuần nhẹ nhàng nói một câu như vậy ở lỗ tai Đồng Nhan, Đồng Nhan thoáng kinh ngạc.
Sau khi tan việc gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, Tiếu Thâm đang cứu sống phòng bếp trong nhà, nồi súp vừa mới cháy, cả phòng bếp toàn là khói đen.
Đang buồn bực, Đồng Nhan gọi điện thoại tới, vừa nghe nguyên nhân, nhìn nhìn phòng bếp đen thùi lùi, "Được, anh đi đón con trai, tối nay ăn ở bên ngoài."
Đồng Nhan vừa nghe ăn ở bên ngoài, như được đại xá, vui vẻ chuẩn bị tan việc.
Địa điểm tụ hội của đám người Tiếu Thâm luôn là "Dạ Mị" của Tiếu Thâm, trước kia nghĩ nhóm Đại thiếu gia thích những thứ này, sau thời gian dài quen biết cũng dần dần hiểu, Dạ Mị này là anh em của mình, an toàn một chút.
Phòng bao chuyên dụng của Tiếu Thâm, trước tiên quản lý đưa thức ăn như thường lên cho cả nhà này, Tiếu Thâm vung tay lên, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, ánh đèn lờ mờ trong phòng bao cũng bị tắt, đổi thành đèn chân không, một nhà ba người thưởng thức thịt bò bít tết, Laffey thức ăn thức uống mà đầu bếp của "Dạ Mị" phải lao lực trăm đắng nghìn cay mới làm được.
Lúc Lưu Thuần kéo Nghiêm Qua mở cửa cũng ngẩn người, ngoài hành lang của quán ăn đêm đặc biệt vẫn là âm nhạc cao vút và ánh đèn lờ mờ, bên trong cánh cửa lại là một chốn bồng lại khác.
Lưu Thuần bất ngờ cười cười: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Đồng Nhan vừa ăn vừa liếc Tiếu Thâm một cái: "Đại thiếu gia trông nom việc nhà đốt nhà, không có chỗ ăn cơm, cả nhà lớn nhỏ phải tới đây lánh nạn.
Tiếu Thâm không vui: "Cái gì mà đốt nhà? Không phải đốt, chỉ là phòng bếp có chút lửa, ngày mai tìm người tới sửa là được.
Đồng Nhan khịt mũi khinh bỉ: "Đúng vậy, đại thiếu gia làm cơm cũng có thể đốt phòng bếp thật không chịu nổi!"
Lưu Thuần và Nghiêm Qua thấy thế sửng sốt, yên lặng ngồi xuống không dám nói lời nào, chỉ sợ hai thùng thuốc súng đốt tới hai người vô tội bọn họ.
Lúc Cố Tiếu tiến vào cũng sửng sốt, cứng đầu cứng cổ đi vào, "Ai ui, tối nay tính bày trò chơi mới sao? Nói nhanh lên, nói nhanh lên, có trò gì mới thú vị bất ngờ, mở đèn sáng như vậy!"
Nghiêm Qua hơi than thở, liếc mắt nhìn cái người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này, lúc khóe mắt lướt qua, nhìn Đồng Nhan một cái!
Tiếu Thâm có thể xuống bếp nấu cơm vì cô? Thật là hiếm thấy.......
Sợ rằng Tiếu Thâm đã yêu cô đi!
Trong lòng hơi chát, mà Lưu Thuần ở bên cạnh dùng lực hơi lớn kéo cánh tay của anh, hơi cứng đờ, quay đầu nhìn lại, lại thấy Lưu Thuần cười híp mắt trêu chọc Đồng Đồng.
Sau khi ăn xong có người đi vào dọn dẹp đồ đạc, ánh đèn lại mở tối, âm nhạc lại vang lên.
Nhưng người tới cũng không nhiều lắm, mấy người phụ nữ ở trong góc ăn uống ca hát nói chuyện bát quái, mà Tiếu Thâm lại kéo mấy người đàn ông ngồi ở một góc khác thương lượng đại sự.
Người con trai nhỏ Đồng Đồng trong ngực vẻ mặt nghiêm túc giống ba của mình, thoạt nhìn hai cha con này thật làm cho người ta buồn cười.
Cố Tiếu nghe Tiếu Thâm nói trong nháy mắt cũng ngưng trọng một chút, "Cậu nói Phí Gia Nam cho người chặn cậu ở tren đường?"
Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Không tin cứ hỏi con trai tôi!"
Tầm mắt mấy người đàn ông rơi vào trên người Đồng Đồng đang trong ngực Tiếu Thâm, không phải bọn họ không tin, chỉ là không nghĩ tới Phí Gia Nam động thủ cho nên không để ý Đồng Đồng có ở đó hay không!
Trong nháy mắt Cố Tiêu nổi giận, Nghiêm Qua nhìn Đồng Đồng suy nghĩ đến cô gái kia, trong ánh đèn lờ mờ ai cũng không thấy rõ sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt anh.
Cố Tiêu tức giận vỗ bàn một cái: "Mẹ kiếp lá gan đủ lớn, lại dám động đến trên đầu lão tử!"
Tiếu Thâm vừa nghe Cố Tiếu nói tục, lông mày lập tức nhíu thành mộ đoàn, mặc dù trước kia anh ta nói chuyện cũng không nho hã, chỉ là không biết bắt đầu khi nào, anh bắt đầu không chịu nổi Cố Tiếu nói lời thô tục!
Dường như là từ lúc người phụ nữ kia bắt đầu vào ở nhà anh!
Sâu trong lòng Tiếu Thâm vui vẻ, bất chi bất giác còn sửa cả thói quan của lão tử!
Phụ nữ thật là đáng sợ.
Lúc này trong sàn nhảy bên ngoài, một người phụ nữ đẹp đẽ vây quanh sàn nhảy không ngừng đong đưa cơ thể như rắn nước, ánh đèn nhiều màu chiếu xuống đừng cong cơ thể uyển chuyển ở sàn nhảy, càng thêm mê đắm tát cả đàn ông.
Hình ảnh Đồng Chân tận tình lắc lư cơ thể ở trên sàn nhảy, cô cảm thấy cuộc sống như thế thật thích hợp với cô, hoặc là nói, trong cơ thể của cô có loại khát vọng điên cuồng này.
Chỉ là bở vì trước kia luôn luôn phải duy trì thân phận thiên kim đại tiểu thư của mình nên không dám quá mức, gần đây biết, không có nhà, còn giữ ý cái gì, hơn nữa đây là tiền vốn kiếm sống của cô đấy!
Đôi mắt quyến rũ như tơ, hơi đảo qua một đám đàn ông đang nuốt nước miếng kia, trong mắt thoáng qua khinh thường.
Xong một khúc vũ điệu hấp dẫn nóng hừng hực, trên khuôn mặt trang điểm mắt khói của Đồng Chân lộ ra vẻ tươi cười làm chủ cuộc săn, nâng cao cằm lên giống giống như một nữ vương tôn quý, bễ nghễ nhìn những người đàn ông chảy nước miếng với cô, thật sâu trong mắt, chợt lóe lên sự khinh thường.
Nhưng lúc nhìn đến người đàn ông trước mặt cầm tượu mỉm cười, trên mặt mới lộ ra một cụ cười thật lòng.
Chậm rãi đi tới, kiêu ngạo dính sát vào trên người người đàn ông, môi đỏ mọng vừa phun ra, một mùi hương ngọt của phụ nữ phả lên gò má anh tuấn của người đàn ông.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |