Vợ lớn sai bảo vợ nhỏ bị thương
← Ch.064 | Ch.066 → |
Chờ cho tất cả mõi người đi hết, Tiếu Thâm nhìn chưa đã chép miệng, khuôn mặt đầy tiếc nuối, sao lại kết thúc nhanh như vậy?
Đáng tiếc!
Đồng Nhan giống như nhìn thấy tâm tư của hắn, lập tức đập bàn một cái "Anh còn dám nói không phải do anh làm." Chỉ cô nhìn mới hiểu, hôm nay con người Tiếu Thâm mới biểu hiện rõ một chút, đúng là hắn giở trò, nếu không ngoài hắn đã sớm biết mọi chuyện ra còn ai có thể có tâm tư xem chuyện vui chứ?
Tiếu Thâm bị chỉ thẳng mặt, sững sờ, ngước mắt nhìn Đồng Nhan, nhếch miệng cười: "Vợ à, nhan ăn đi, không phải em đói bụng sao, nếu không nắm chắc thời gian, đợi người nhà họ Tiếu đến phát hiện ra chúng ta sẽ rất thảm."
Đồng Nhan sững sờ: "Người nhà họ Tiếu sẽ đến sao?"
Tiếu Thâm gật đầu: "Đúng vậy, em không thấy Tiếu Tiếu vừa mới gọi điện thoại sao, khẳng định là gọi điện về nhà cầu cứu người lớn trong nhà, nếu như thấy hai chúng ta ở đây truyền đến tai ông nội vậy thì chúng ta sẽ không có kết quả tốt."
Đồng Nhan sững sờ: "Chúng ta chỉ ngẫu nhiên thấy mà thôi sao bọn họ có thể tùy tiện đánh giá được." Mặc dù nói như vậy nhưng tay Đồng Nhan bắt đầu động nhanh chóng gắp thức ăn.
Thấy thế Tiếu Thâm liền nhếch miệng cười, hắn vẫn theo bản năng tin tưởng vợ mình.
Cuối cùng căn bản bữa ăn này không kịp ăn xong, Tiếu Thâm nhìn đồng hồ đã mười lăm phút, cầm khăn giấy lau miệng "Không kịp nữ rồi." Ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ tới "Thông báo với tất cả mọi người hôm nay tôi không có đến đây."
Nhân viên cũng nhanh trí, không cần nói nhiều, chỉ gật đầu, vừa muốn đi thông báo, Đồng Nhan nhanh chóng nói chen vào: "Thuận tiện gói những món ăn lại."
Ở ngoài nhà hàng, trên chiếc xe thể thao sang trọng của Tiếu Thâm, tất cả các món ăn được bày ra, một nhà ba người bắt đầu từ từ thưởng thức món ăn ngon.
"Haiz, vừa rồi không có thời gian, căn bản chỉ muốn tâm tình tốt một chút thưởng thức món ăn ngon, sớm biết có thể gói lại em đã sớm gói rồi, vừa rồi ăn quá nhanh không tốt cho hệ tiêu hóa." Đồng Nhan tay cầm đùi gà, vừa chậm rãi gặm vừa oán trách.
Tiếu Thâm vừa bóc tôm ăn, vừa đút cơm cho con trai đang ngồi trên đùi, còn phải nhanh chóng lau canh con trai vừa làm đổ, nhất thời trở nên bận rộn.
Lúc rảnh mới đau lòng nói: "Chiếc xe đáng thương của anh, vừa mới mua rất đắt, kết quả lần đầu tiên đi liền bị canh rau đổ khắp nơi."
hắn đã sớm muốn gói đem về nhưng không thể tránh khỏi đưa lên xe, thậm chí là ăn ở trên xe, chiếc xe bảo bối của hắn.
Đồng Nhan không muốn nghe liền trề môi, không phải chỉ là một chiếc xe sao.
Tiếu Thâm lại không đồng ý: "Em không biết sao, xe chính là vợ nhỏ của người đàn ông, vợ nhỏ là để thương yêu!"
"A, vợ lớn chính là để sai bảo đúng không?"
Đồng Nhan kéo dài giọng uy hiếp nói.
Bàn tay đút cơm cho con trai của Tiếu Thâm dừng một chút, nhíu mày liền ý thức được mình đã nói sai, vội vàng lấy lòng: "Hì hì, sao có thể chứ, trong nhà chúng ta không phải em là lớn nhất sao, em nói gì thì chính là như thế, anh đều nghe theo."
Đồng Nhan hài lòng: "Ừ, thật biết nghe lời!"
Tiếu Thâm tối sầm mặt không hiểu, hắn mới kết hôn mấy ngày sao đã trở thành nô lệ của vợ rồi?
Cuối cùng quả nhiên đúng như lời Tiếu Thâm, lúc cả nhà ăn cơm xong đang ngồi xỉa răng thì điện thoại của Tiếu Thâm vang lên, ngoài dự định của Đồng Nhan là ông Tiếu tự mình đến đây, xem ra ông Tiếu đối với đứa cháu này tương đối coi trọng.
Nửa tiếng sau, ở bên ngoài cách nhà hàng một trăm mét Tiếu Thâm nhấn ga chạy với tốc độ nhanh nhất, xoạt một cái thắng gấp, sau đó ôm con trai cùng vợ giả bộ như vừa mới vội vã tới.
Vội vàng chạy tới phòng làm việc, kết quả ở bên trong có một đám người vây quanh, Tiếu Thâm thở hổn hển dắt vợ đi vào.
Nhìn ông Tiếu ngồi ở giữa hỏi: "Ông nội, chuyện này là thế nào?"
Mặt Đồng Nhan cũng là không biết gì nhưng trong lòng thầm khinh thường Tiếu Thâm.
Cảm giác thấy Tiếu Thâm nắm chặt tay, Đồng Nhan lập tức chỉnh lại biểu hiện trên mặt để không bị lộ.
Ông Tiếu ngồi ở chính giữa trên ghế sa lon, Tiếu Tiêu ngồi bên cạnh ôm chân ông nội khóc, hai vợ chồng chú Tiếu cùng cô Tiếu đứng hai bên, Tiếu Tiếu đứng phía sau ông Tiếu, giờ phút này khuôn mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm giống như có thù oán với hắn từ kiếp trước, ánh mắt kia hận không thể nuốt chửng Tiếu Thâm.
Chu Linh hai mắt đỏ bừng, sắc mặt Tiếu Bỉnh Nham cũng khó coi, sắc mặt ông Tiếu càng không phải nói, có lẽ do Chu Linh quá đau lòng về con trai, kết quả cả nhà Tiếu Thâm vừa vào Chu Linh liền gào khóc nhào tới.
Liền cắn, nhéo cộng thêm đạp, quả thật giống như một người đàn bà chanh chua, bộ dáng không có một chút nào là con nhà cao quý, vừa khóc cắn vừa la to: "Tiếu Thâm mợ đối với cháu không tệ, kết quả cháu báo đáp mợ như vậy sao, chú cùng mợ chỉ có một mình Tiếu Tiêu là con trai, làm sao cháu có thể đối xử với nó như vậy, cháu bảo mợ phải sống thế nào!"
Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng trước ngực, Đồng Nhan bị Chu Linh đẩy vào tường, nhìn toàn cảnh, Chu Linh không phải nhéo Tiếu Thâm mà rõ ràng nhéo Đồng Đồng, mắt Đồng Nhan liền đỏ.
Tiếu Thâm vội vàng bảo vệ Đồng Đồng, quay lưng đưa con cho Đồng Nhan cũng không quan tâm Chu Linh ở đằng sau thế nào, hai vợ chồng bảo vệ kiểm tra người con trai thế nào, mặc dù mùa đông mặc nhiều quần áo nhưng vốn dĩ quần áo trẻ con chỉ hơi phồng mà thôi, sau khi kiểm tra mắt hai vợ chồng đều đỏ.
trên cơ thể nhỏ bé của Đồng Đồng đã có rất nhiều vết nhéo, cơ thể nhỏ bé còn thơm mùi sữa núp trong ngực mẹ run rẩy, đau đến nỗi đôi mắt ửng đỏ nhưng cũng biết lúc này không thể gây thêm phiền phức nên chỉ cố gắng chịu đựng không khóc thành tiếng, nước mắt từ từ lăn xuống.
Tiếu Thâm nổi giận, xoay người bắt bà điên: "Mợ nổi điên gì chứ, sao lại nhéo Đồng Đồng, thằng bé mới năm tuổi, mợ xem mợ bấm người thằng bé trở nên thế nào, có chuyện gì chứ, vừa vào liền như bà điên, không sợ làm mất mặt nhà họ Tiếu sao!"
Sau khi hắn la to, mọi người liền nhìn dấu vết trên người Đồng Đồng ở phía sau, ông Tiếu ở xa nhìn liền nhíu mày.
Chu Linh mặc kệ: "Nhéo nó thì sao? Nhéo nó thì cháu đau lòng phải không, vậy tại sao cháu có thể đối với con trai mợ như vậy? Cháu đau lòng con trai cháu, vậy còn mợ thì sao, cháu nhìn xem cháu biến nó thành dạng gì rồi, mợ hận không thể bóp chết cháu!"
Trong lúc nhất thời mọi thứ lại trở nên hỗn loạn, Chu Linh giống như một bà điên đi tới liền đánh, Tiếu Bỉnh Nham đứng phía sau cũng không biết nên làm gì mới tốt chỉ đi tới kéo vợ mình, hai vợ chồng Tiếu Ngọc đứng bên cạnh thấy vậy cũng không được liền đi lên ngăn lại, anh kéo tôi tôi kéo anh, hiện trường rất rối loạn.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |