Vợ à, anh đã hôn em
← Ch.049 | Ch.051 → |
Ai biết lời oán trách vừa nói ra khỏi miệng, động tác đang hôn của Tiếu Thâm lập tức dừng lại, Đồng Nhan nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn, người kia vốn dĩ có khuôn mặt lạnh lùng bây giờ đã đỏ như quả táo.
Khuôn mặt trắng lại hơi ửng đỏ thật đẹp!
Đồng Nhan muốn ôm khuôn mặt xinh đẹp này hôn vài cái.
Sắc mặt này của Tiếu Thâm? Mờ ảo....... . Xấu hổ?
Đồng Nhan chợt mở to mắt, một ý nghĩa trợn xuất hiện.
"Anh......."
Còn chưa nói hết lơi, Tiếu Thâm đã thẹn quá hóa giận, a một tiếng, lại bắt đầu ở trên mặt Đồng Nhan...... hôn!
Mặt Đồng Nhan đều là nước miếng, tay run run tố cáo: "Anh....... anh......." Đáng tiếc vào thời điểm cuối cùng lại đổi thành "Uhm!"
Tiếu Thâm cảm thấy, miệng người này hôn quá kinh người!
Nhưng khi hai đôi môi chạm vào nhau bỗng nhiên cảm giác trái tim rung động, dâng lên một cỗ cảm xúc xa lạ, hai đầu lưỡi chạm vào nhau có chút ngọt, trên người cũng rung động, trong lòng cảm giác......... có chút vui mừng.......
Lúc hai bờ môi ấm áp tiếp xúc, hai người không có động tác nào khác, toàn bộ chú ý đều ở chỗ này, hai cơ thể rung động như nhau, thì ra cảm giác lại rõ ràng như vậy.
Tiếu Thâm nhất thời khó lòng kìm nén, không nhịn được đưa tay ôm chiếc eo nhỏ của cô, một tay giữ đầu cô, hai đầu lưỡi quấn quýt với nhau, trái tim cùng nhau rung động.......
Đây chính là động tình sao?
Đối với phương diện này, Tiếu Thâm u mê không biết gì, nhớ tới năm đó, từ nhỏ đến lớn, đối với phương diện này hắn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, mặc dù mấy năm nay phụ nữ bên cạnh hắn không ít nhưng cũng chỉ để hắn luyện thành siêu nhân mặt dày cùng siêu sao kỹ thuật hôn, nên hai đầu lưỡi chạm vào nhau hắn có có chút kinh nghiệm. Lần này người mà hắn ôm trong lòng là mẹ của con hắn, thì ra có cảm giác như vậy!
Không nhịn được tìm kiếm nữa, dường như là dốc toàn bộ sức lực hấp thụ đôi môi mêm ngọt kia, hận không thể đưa cơ thể người này hòa làm một với cơ thể bản thân để hắn có thể tỉ mỉ thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp này.
Sau khi rung động cảm giác của Đồng Nhan chính là khiếp sợ, trời ơi, không phải người đàn ông này muốn dùng cách này giết cô chứ? Chiếm đoạt lời nói của cô, chiếm đoạt lưỡi cô, bây giờ còn đang chiếm đoạt không khí của cô.......
Không thể hít thở.......
Tay chân luống cuống, lúc Đồng Nhan cảm giác mình không thể thở được nữa thì Tiếu Thâm buông ra nhưng chỉ cách cô có một chút, Tiếu Thâm vẫn không buông bàn tay đang ôm cô ra.
Không nhịn được kéo cơ thể thơm ngát này ôm vào trọng ngực, khẽ cúi đầu thì vừa đúng chóp mũi ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, không nhịn được đem lỗ mũi đặt trên đỉnh đầu cô giống như ngửi không đủ.
Sau khi Đồng Nhan có thể hô hấp lúc này mới phát hiện lúc này cảm giác không khí giữa hai người rất mập mờ.
Đây là thế nào?
Muốn hỏi nhưng cũng không dám cử động, không thể làm gì khác hơn là để hắn ôm.
Nhưng mà ôm thì ôm, tại sao....... Cô cảm thấy, ở trước bụng cô dường như...... có gì đó chỉa vào?
Trái tim khẽ kinh hãi không thôi, thầm nghĩ, không phải người này không thể quan hệ sao? Sao cái đó lại cương lên?
Cảm thấy sự tồn tại của món đồ chơi kia đang uy hiếp mình, Đồng Nhan cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ sợ người đàn ông này chuyển động một cái liền ấy ấy.
Nhưng Tiếu Thâm lại không nghĩ như vậy, hắn ôm Đồng Nhan rất lâu sau đó bảo cô lên giường, Đồng Nhan giật giật mí mắt nghĩ có nên cầm chổi đuổi hắn ra ngoài hay không.
Hắn liền một tay kéo cô lên giường, Đồng Nhan hoảng sợ, ai ngờ, hắn cứ như vậy ôm cô...... ngủ! Đồng Nhan một lần nữa hoảng sợ, trong đầu có vô số suy nghĩ, chẳng lẽ, hắn vẫn bất lực nhưng không biết tại sao vật kia vẫn cương lên?
Cho nên, vừa rồi vật kia cương lên nhưng hắn lại không hiểu, cho nên.......
Ánh mắt Đồng Nhan có một chút thương hại, thầm nghĩ, anh ta thật đáng thương, tâm sinh lý bình thường của một người đàn ông cũng không biết, thật quá đáng thương!
Nghĩ như vậy nên cũng không từ chối, yên tâm ở trong ngực Tiếu Thâm ngủ.
Nhưng sự thật lại không như vậy, Tiếu Thâm kích động trong lòng, rốt cuộc hắn cũng có cảm giác, nhớ lại hắn sống nửa đời người vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu như thế vậy nên cũng phải thể nghiệm tới cùng, ngộ nhỡ sơ ý một chút lại quay lại thời điểm bắt đầu, vật kia ỉu xỉu vậy thì hắn xong đời, coi như lúc đầu hắn còn có thể bình thường nhưng trải qua hai lần cương lên lại ỉu xỉu như cũ, vậy thì xem như hắn không thể ấy ấy rồi.
Cả đêm Đồng Nhan yên tâm ngủ còn Tiếu Thâm kích động ngủ, mà.......
Có vài người cũng đang bàn luận xem hôn lễ ngày mai làm thế nào để bêu xấu hai người.
Hôn lễ ngày hôm sau, Đồng Nhan bị Tiếu Thâm kéo ra từ trong chăn, cái này có chút mới lạ, Tiếu Thâm lại có thể dậy sớm hơn cô?
Sáng sớm rời giường, bên ngoài sớm đã có nhiều người hò hét, loại người nào cũng có nhưng cô lại không biết nên gọi bạn thân Lưu Thuần tới hôn lễ, Lưu Thuần cũng bận rộn một lúc lâu nhìn Đồng Nhan bị một nhóm người trêu chọc trong lòng liền sợ hãi, nghĩ thầm sau này khi bản thân kết hôn có thể phải nói rõ trước, ngàn vạn lần đừng chú ý nhiều.
Hôm nay Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan cảm thấy tương đối kỳ quái, anh không nhìn tôi thì tôi cũng không nhìn anh, thỉnh thoảng sơ ý liếc nhìn nhau một chút, tất cả đều giống như vô tình nhìn thấy sau đó lướt qua, nhìn một đám người đang hóa trang cho Đồng Nhan mà mừng thầm trong lòng.
Khi Đồng Nhan nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Thâm không biết tại sao, trong lòng luôn nóng hừng hực, sợ đến nỗi không dám nhìn lung tung. Không bao lâu, Tiếu Thâm liền bị Lưu Thuần đuổi ra ngoài, Tiếu Thâm bực bội trong lòng, vợ hắn mà cũng không được nhìn.
Bởi vì Đồng Nhan không xem nhà họ Đồng như người nhà nên người họ Tiếu cũng rất vui, để cho Đồng Nhan gả đi, cứ như vậy bị Tiếu Thâm bế đi.
Vốn dĩ nghĩ muốn đập cửa, Cố Tiêu ở phía sau níu lấy: "Được rồi người anh em, cậu cũng nhanh đi thay quần áo đi còn phải tới xin đón cô dâu."
Tiếu Thâm nghe thấy liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt quét quanh một vòng, nhìn Cố Tiêu đang cười, những người anh em khác cũng đang cười khanh khách, liền trừng mắt nhìn bọn họ.
Tiếu Thâm nghiêm nghị cảnh cáo: "Hôm nay là ngày vui của tơi, các anh xem là được rồi, những chuyện khác không cần quan tâm."
Lãnh Diễm lười biếng nói: "Ai mà thèm quan tâm những chuyện hư hỏng của cậu."
Bên kia, Tiếu Tiếu dắt tay em trai mười bốn tuổi của mình Tiếu Tiêu, mắt nhìn hiện trường hôn lễ gọn gàng, cảm thấy rất hài lòng.
Bề ngoài nhìn có chút hả hê.
Ai biết, con ngươi đảo một vòng thế nhưng lại có thể thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt tươi cười của Nghiêm Qua hướng về phía này, khuôn mặt tươi cười của Tiếu Tiếu liền cảm thấy hồi hộp, đi lên muốn ôm người kia, ai ngờ Nghiêm Qua lại không thấy cô mà là chạy về phía sau cô.
Nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu lập tức cứng đờ, quay đầu lại nhìn, phía sau có một người phụ nữ mang thai đang mỉm cười trêu ghẹo Nghiêm Qua.
Khuôn mặt Tiếu Tiếu vẫn tươi cười nhưng nụ cười dần dần ngừng lại, bàn tay càng nắm chặt tay em trai hơn.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |