Đồng Chân đến tìm
← Ch.017 | Ch.019 → |
Đồng Nhan không còn lời nào để nói, thực sự cô chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy."Cô cứ nói thẳng vào vấn đề đi, cô tới làm gì?" Thật là đáng ghét, gần đây bởi vì giám định ADN đã khiến cô đủ phiền toái rồi, bây giờ người nhà họ Đồng còn tới làm phiền cô, không thể để người khác yên được sao?
Đồng Chân cảm thấy Đồng Nhan thật không thức thời, ôn tồn mà nói cô ta muốn nghênh mặt lên nhưng nếu cô ta nói những lởi độc ác thì Đồng Nhan càng lợi hại, càng khéo léo hơn.
Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt giống như một cô công chúa cao quý: "Tin tức lần trước là do cô viết phải không?"
Đồng Nhan tiếp tục khinh thường "Tôi viết rất nhiều tin, không biết cô đang nói về sự kiện vào."
Đồng Chân cười lạnh: "Đừng giả bộ ngu, cô biết rõ tôi muốn nói gì, không thể không nói tôi hiểu rất rõ cô, nếu như cô không biết vậy tại sao lại phản ứng nhanh như vậy, dù sao cô cũng là em gái tôi hơn hai mươi năm không phải sao?"
Đồng Nhan nghe vậy liền nhíu mày, mắt rũ xuống nhìn xuống dưới đất, không thể không nói Đồng Chân quá hiểu cô: "Không sai, chính là do tôi viết, bây giờ cô muốn tìm tôi tình sổ sao? Không đúng sao, tôi nghĩ dù sao cô cũng là một nhân vật chính trong tin tức đó."
Tấm hình trong tin tức của Đồng Nhan là hình Tiếu Thâm đang ngồi ôm một phụ nữ, Đồng Chân ngồi ở trên đùi hắn.
Đồng Nhan nhếch miệng cười nhìn Đồng Chân: "Đêm đó theo như tôi quan sát, cô rất thích Tiếu Thâm, tôi đăng hình hai người lên không phải đúng sao? Đúng như cô mong muốn."
Đồng Chân đứng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ nhìn rất khinh thường, khuôn mặt cao ngạo: "Đó là việc của tôi, hôm nay tôi tới tìm cô là có chuyện khác, không phải cô thích xen vào việc của người khác sao, bây giờ viết lại tin tức đó, lần này tôi muốn nhìn thấy tên tuổi cùng thân phận của tôi trên đó."
Đồng Nhan nhíu mày, đôi mắt chợt lóe sáng, sau đó liền cười cười nhìn Đồng Chân: "Tôi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện nhỏ này." Đồng Nhan khẽ dựa vào cửa. Lúc đi vào cô chưa đóng cửa, các đồng nghiệp ở bên ngoài đều nhìn về phía hai người, thật sự là lúc Đồng Chân đi vào, tính khí của cô ta làm người khác tức điên, tất cả mọi người đều tò mò, cô ta là ai, đến tìm Đồng Nhan làm gì?
Đồng Nhan hướng về phía Đồng Chân cười nói: "Chỉ là thật sự xin lỗi, báo đã in, tin tức này sẽ không được dùng nữa."
Vốn dĩ Đồng Chân nghe thấy Đồng Nhan nói là chuyện nhỏ liền bắt đầu hài lòng, nghĩ rằng chuyện này rất đơn giản nhưng khi Đồng Nhan nói câu này ra không nhịn được liền nhíu chân mày, nụ cười trên mặt được thay bằng vẻ tức giận, có chút méo mó, dáng vẻ rất kỳ quái.
Đồng Nhan thấy vậy chỉ áy náy cười cười nhưng trong lúc cười chân mày cũng hơi nhíu lại, nụ cười đầy áy náy nhưng nhìn cũng rất kỳ quái.
Theo như Đồng Chân hiểu thì Đồng Nhan chính là cố ý, lập tức không còn tức giận, chỉ tay vào mặt Đồng Nhan ra lệnh: "Tôi cô làm thì cô phải làm, nói nhiều như vậy là muốn tiền chứ gì? Không thành vấn đề, người khác không biết tôi thì thôi nhưng chắc cô là người rõ nhất tôi có rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi xài không hết."
Lần này Đồng Nhan không có ý kiến, quả thật cô ta có nhiều tiền nhưng không phải nhiều đến nỗi không xài hết, loại lời nói tiền xài không hết kia...... Đoán chừng Tiếu Thâm cũng không dám nói nhưng hôm nay thật không ngờ Đồng Chân lại dám nói ra, Đồng Nhan biết cô ta đang ám chỉ cô bởi vì cô phải bận rộn làm việc kiếm tiền, cả ngày liều sống liều chết vì tiền thưởng.
Đồng Nhan cười cười: "Không phải có tiền sao, cô Đồng muốn cho bao nhiêu thì làm đi, hơn nữa......." Cô đưa ngón tay chỉ ra bên ngoài: "Các đồng nghiệp của tôi ở bên trong đều đã thấy, vậy thì phần tiền này phải chia cho mỗi người một phần. Còn nữa, ở tòa soạn của chúng tôi đều có cài đặt camera, cô cũng biết chúng tôi là những người làm báo, bây giờ tổng biên tập cũng đang nhìn hai chúng ta, cô nói cô có tiền, nếu các đồng nghiệp của tôi có phần vậy thì tổng biên tập cũng không thể thiếu đúng không? A đúng, không chỉ không thể thiếu mà còn phải nhiều hơn, cô Đồng con nhà cao quý, loại chuyện nhỏ như vậy chắc không có gì là kỳ quái, tôi không nói chắc cô cũng hiểu đúng không?"
Lúc vừa nghe Đồng Nhan nói Đồng Chân liền muốn đưa tiền ngay, cô ta muốn phô trương sự giàu sang của mình, quẳng cho Đồng Nhan mười đến tám vạn, khiến cho đứa con gái riêng này mở to mắt nhưng bây giờ, Đồng Chân liếc nhìn phía ngoài, đồng nghiệp của Đồng Nhan ít nhất phải ba mươi người, hơn nữa còn có tổng biên tập.
Xong đời. Đồng Nhan hả giận nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Đồng Chân. Mặc dù nhà họ Đồng có tiền nhưng không nhiều đến mức này, nhà họ Đồng ở thành phố A cũng không tính là một nhà không thiếu tiền, tuy nói luôn có mặt ở giới thượng lưu nhưng lại là tầng lớp thấp nhất.
Cuối cùng Đồng Chân trợn mắt tức giận giẩm giày cao gót cao mười tấc rời đi, khi cô ta đi các đồng nghiệp của Đồng Nhan bị cô ta chọc tức liền hả giận, đến chọc tức người khác cuối cùng lại nếm mùi thất bại.
Vốn dĩ tức giận mấy ngày nhưng bộ dáng tức giận của Đồng Chân khiến mọi tức giận bay hết, tan việc cô lái xe đi đón con trai, thậm chí còn lẩm nhẩm hát.
Đồng Đồng thấy tâm tình của mẹ rất tốt. Chẳng lẽ chấp nhận ba rồi sao? Mấy ngày nay bởi vì chuyện này cậu rất rối nhưng vốn dĩ cậu thông minh, đôi mắt tinh tế, cậu biết rõ ba và mẹ không vui mừng như cậu cho nên cậu không nói gì.
Mấy ngày nay Tiếu Thâm đặc biệt không an phận, hôm nay người mẫu ngày mai minh tinh, hắn có một tật xấu, ghẹo gái không thích những người đã có danh tiếng chỉ thích những minh tinh mới nổi, hơi có danh tiếng Tiếu Thâm liền nói bái bai với người đó.
Hôm nay hắn ôm một minh tinh rất xinh đẹp, bàn tay không an phận tiến vào phía trong váy làm cho cô minh tinh này liên tiếp thẹn thùng.
Cố Tiêu ngồi đối diện lắc đầu liên tục, tự nhiên rót một ly rượu sau đó nhìn Tiếu Thâm hỏi: "Tôi nói cậu định xử lý chuyện hai mẹ con kia thế nào?"
Hiện tại Tiếu Thâm mẫn cảm nhất chính là chuyện này, hắn trăm phương ngàn kế trốn tránh, không nghĩ tới tên này không sợ chết nói tới, lúc Tiếu Thâm nghe được những lời này của Cố Tiêu trong đầu liền "vụt" một tiếng, Tiếu Thâm không nói nên lời.
Qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố Tiêu, lập tức đẩy cô minh tinh trong lòng ra. Cố Tiêu vô tội nhún vai, vị Tiếu đại mỹ nhân này tính tình không ổn định, thật sự không nên chọc vào, nhìn cô minh tinh bên cạnh bị Tiếu Thâm đẩy ra sợ hết hồn, bất an nghĩ không phải đắc tội lớn rồi chứ?
← Ch. 017 | Ch. 019 → |