Dời đi trận địa
← Ch.088 | Ch.090 → |
Mật Đường cúi đầu, không nói.
Cô không biết, cô có nên đồng ý người đàn ông này hay không. Nếu như đồng ý, cô sẽ đem bí mật làm người tình đáng xấu hổ này lộ ra. Nếu như cô không đồng ý, lại sợ phá hỏng giờ phút ấm áp này.
"Tại sao không nói chuyện? Không muốn ở chung một chỗ với anh ư?" trong ánh mắt của cô, anh thấy được một chút do dự. Chẳng lẽ, cô còn vướng mắc điều gì?
"A Long, em rất muốn cùng anh ở đây. Coi như cả đời ở chung một chỗ, em cũng sẽ không cảm thấy chán. Nhưng mà, đây không phải chuyện của một mình em. Có muốn ở nơi này hay không, em phải hỏi ý kiến của mẹ. Nói chuyện xong, em sẽ cho anh một câu trả lời hợp lí." trong đôi mắt của Mật Đường, thoáng qua một tia mơ hồ. Cho dù không tới đây nữa, cô cũng không muốn tổn thương lòng của anh. Cô chỉ nghĩ tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, sẽ lưu lại kí ức tốt đẹp nhất.
"Ừ, nên tôn trọng ý kiến của cha mẹ." Đường Long rất vui khi Mật Đường biết lo nghĩ và hiếu thuận. lúc anh mang Mật Đường trở lại, vốn muốn mang cô trở về Đường Uyển. Nhưng sợ cha có cách nhìn khác với cô, cho nên mới mang cô tới ngôi nhà nhỏ này.
"A Long, cám ơn anh đã hiểu em." Cô nhẹ nhàng hôn lên gò má anh. Cũng cọ sát gò má mềm mại của mình lên chiếc cằm có vài cọng râu lú nhú kia.
"Bảo bối, em đang đùa với lửa đấy." trong đôi mắt của Đường Long, lần nữa bắn ra một loại dục niệm. Ánh mắt kia, mang theo nguồn năng lượng thiêu hủy tất cả. Hô hấp của anh, tựa hồ trở nên phập phồng rất nhiều.
"Em thích chơi với lửa mà, nhất là đùa anh ra lửa luôn." Cô nghênh đón ánh mắt nóng rực kia. Trong con mắt sáng như gương, có một hình người thẹn thùng, đang mỉm cười với cô.
"Bảo bối, vậy thì anh sẽ chơi với em thật vui vẻ. Đến lúc đó, em đừng cầu xin tha thứ đấy!" Đường Long ôm lấy Mật Đường trong ngực, đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Chiến trường của hai người chuyển từ phòng tắm sang đến phòng ngủ. Cuộc thủy chiến kia, cũng biến thành lục chiến.
Đầy mặt đỏ ửng, cô bị anh ném đến tận trên giường mềm mại. Chiếc đệm co dãn khổng lồ, vụt sáng vài cái. Khi cô đang trong mê muội, đã bị anh đè xuống.
Cô muốn dẫn dụ anh, bởi vì cô muốn đem sự tuyệt vời cùng sung sướng này lên đến đỉnh điểm. Cho dù về sau cô không thể đến gần anh, thì dựa vào những hồi ức này, cô cũng có thể sống hạnh phúc rồi.
"A Long, em thích cảm giác khi anh hôn em." Cô thở hổn hển, nói ra khát vọng của mình. gò má khẽ ửng hồng, làm cho Đường Long một hồi xung động.
"Bảo bối, anh nhất định phải hôn em đến khi em cầu xin tha thứ mới thôi." Anh nhẹ nhàng hôn khuôn mặt của cô, trượt một đường đi xuống. Mút cổ của cô, bóp cắn hai gò bồng. Xoa nắn sống lưng, vuốt ve cô.
Từng trận khoái cảm, kích thích thần kinh Mật Đường. Ngay cả đầu dây thần kinh, cũng tràn ngập hưng phấn. Tâm, lần lượt quấy động. Rạng mây hồng bay lên khuôn mặt của cô. Dục hỏa, tràn đầy vẻ đẹp trong con mắt cô.
"A Long... em... khó chịu!" cảm giác chờ đợi tình dục, khiến cô đau khổ. Cô ôm thật chặt anh, kéo anh về hướng cô.
"Bảo bối, yêu anh không? Muốn anh không?" Anh nhìn ánh mắt của cô, chờ đợi một câu trả lời hài lòng. Mặc dù anh và cô đều không thể chờ đợi, nhưng anh vẫn muốn nghe đáp án của cô.
"A Long, em yêu anh. Yêu anh yêu muốn chết luôn, muốn anh muốn nổi điên luôn. Cho dù em chết trong ngực anh, em cam tâm tình nguyện." lời của Mật Đường vừa hết, Đường Long liền thẳng tiến vào thân thể cô. Một vở kịch kích tình lại trình diễn một lần.
Hai người kiệt sức thì vẫn không tách ra. Cô nằm trong ngực anh, mang theo nụ cười thỏa mãn. Anh ôm cô, lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Bảo bối, trời sắp sáng rồi. Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc đi." Anh vuốt ve vỗ vỗ cô, dịu dàng nói.
"Ừ, thật mệt! A Long, em muốn đi ngủ, anh cũng nghỉ một lát đi!" Cô nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ. Đường Long cầm chăn, muốn đắp cho cô. Ánh mắt lại dừng ở bụng của cô, không thể dời đi. Da thịt toàn thân Mật Đường rất mịn màng. Duy chỉ có trên bụng, là có vài nếp nhăn. Da bụng có chút thừa. Lúc cùng cô thân thiết không phát hiện, bây giờ đột nhiên phát giác, Đường Long cảm thấy ngoài ý muốn.
Làm sao có thể? Sao cô có thể có nếp nhăn sinh sản được? Chẳng lẽ, cô bé này đã sinh con ư? Chẳng lẽ, cô sinh cho anh một đứa con rồi? Hay là, con người khác?
Bất kể Mật Đường có quá khứ gì, anh đều không để ý. Điều anh quan tâm duy nhất, là ngay tại lúc này. Chỉ cần cô thật lòng yêu anh, thế là đủ rồi!
Cô bé này, phải về nhà nói với mẹ cô. Nếu lúc bàn luận, xảy ra chuyện ngoài ý thì làm sao bây giờ? Không được, nhất định phải có người bảo vệ cô! cả ngày lẫn đêm anh đều làm việc, không thể nào thường xuyên nhìn cô được. Người thích hợp nhất, là A Trung.
A Trung, vốn là người bảo vệ của gia đình anh. Nếu như điều A Trung đi, ai sẽ bảo vệ an toàn cho cha đây? Mặc dù bây giờ cha già rồi, nhưng dù sao cũng từng làm anh cả của giang hồ, đắc tội không ít người. Nếu có người muốn trả thù, làm sao được?
Chẳng lẽ, gây dựng lại Thương Long?
Không thể, đã giải tán Thương Long, thì không thể gây dựng lại! Anh không muốn đi tiếp con đường của cha, anh không muốn người con gái của anh cũng giống mẹ mình, rơi vài một kết quả thê thảm.
Bất kể thế nào, để A Trung bảo vệ Mật Đường trước rồi nói sau. Nghĩ tới đây, anh cầm điện thoại đi tới sân. Cũng không quản bây giờ là lúc nào, liền bấm số điện thoại cho A Trung.
"Thiếu gia, có gì phân phó?" Trong điện thoại, A Trung giống như đang đợi lệnh vậy.
"A Trung, bây giờ tôi và Đậu tiểu thư đang ở trong nhà cũ. Trời sáng, cậu phụ trách bảo vệ an toàn cho Đậu tiểu thư. Cô ấy đi tới đâu, cậu lặng lẽ theo tới đó. Vừa phải bảo vệ an toàn của cô ấy, vừa không được quấy rầy đến cô." lời Đường Long nói xong, nhưng không nghe thấy A Trung trả lời."Sao vậy? Có khó khăn sao?"
"Thiếu gia, chuyện là thế này. Ngày mai là Chủ Nhật, lão gia cùng hai người bạn nhỏ hẹn gặp mặt tại công viên. Lão gia cùng hai đứa bé kia rất hợp, ngày ngày mong đợi đến Chủ Nhật đấy. Nếu như bởi vì Đậu tiểu thư, làm trễ ước hẹn của ông ấy, tôi sợ lão gia không vui. Muốn phái người đến cạnh lão gia, tôi cũng không yên lòng." A Trung nói ra nguyên do, Đường Long hơi suy nghĩ một chút, làm ra quyết định.
"A Trung, tôi theo cha đi công viên. Cậu cứ theo kế hoạch mà bảo vệ Đậu tiểu thư." Cha và hai đứa bé rất hợp? Xem ra, cha sốt ruột muốn ôm cháu mà!
← Ch. 088 | Ch. 090 → |