Vay nóng Tinvay

Truyện:Mẹ, Chúng Con Muốn Cha - Chương 085

Mẹ, Chúng Con Muốn Cha
Trọn bộ 123 chương
Chương 085
Dạ vũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Lòng của Mật Đường rối rắm. Từng trận tim đập nhanh, giống như sóng biển đến tập kích cô vậy.

"Nếu Tiêu Tử Phượng chết, anh cũng phải chết!"

Cô biết, cô dĩ nhiên biết. Từ khi cô thấy ánh mắt Đường Long tuyệt vọng thì cô đã biết tất cả. Chính bởi sợ anh tuyệt vọng mà chết, cô mới có thể thừa nhận việc cô cố ý giấu giếm sự thực.

"Mật Đường, anh cũng muốn anh tìm về anh của ngày xưa. Nhưng lại khó quá! Cô ấy tự sát, khiến anh rung động. Anh không biết, nên ích kỷ theo đuổi tình yêu của mình, hay là nên giữ lại tính mạng của một người tuổi còn trẻ. Anh đắn đo lâu vô cùng, đã lựa chọn điều thứ hai. Mật Đường, anh quá mềm yếu rất vô dụng đúng không? Em, nhất định rất xem thường anh?" nước mắt Đường Long, thấm ướt bờ vai Mật Đường!

"A Long, anh thật vĩ đại! Trước kia, em chỉ đơn thuần yêu anh. Hiện tại, bắt đầu có chút ngưỡng mộ anh!" Mật Đường nói là sự thật, cô cảm thấy Đường Long rất vĩ đại. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy.

"Anh không vĩ đại! Anh căm hận mình, tại sao không ích kỷ một ít? Nếu như anh có thể ích kỷ một ít, cũng không cần chịu loại đau khoan tim thấu xương này. Anh cứu Tiêu Tử Phượng, ai sẽ tới cứu chúng ta? Không có ai, không người nào có thể cứu vớt chúng ta!" Suy nghĩ một chút về cuộc sống sau này, Đường Long cảm thấy đau lòng. Nếu như anh có thể sống đến tám mươi tuổi, thì anh phải chịu hơn năm mươi năm sống trong cảnh tù ngục. Ngưu Lang Chức Nữ, cách sông nhìn nhau. Anh và Mật Đường, cũng phải trải qua cuộc sống này sao?"Mật Đường, anh muốn thử một lần nữa. Nếu như Tiêu Tử Phượng chịu buông tay, chúng ta mà có thể như hình với bóng rồi."

"A Long, không cần, ngàn vạn lần không được! Hai chúng ta, lưng ai cũng đeo một quả cân nặng nề! Hãy đối tốt với cô ấy. Như vậy, chính là kết cục đẹp nhất!" Mật Đường buông Đường Long ra, cố gắng làm vẻ mỉm cười."Trở về đi, trở lại bên cạnh cô ấy đi!"

Mật Đường phất tay một cái, xoay người đi về phía nhà của mình.

Cô quả quyết ngăn cản Đường Long. Bởi vì cô biết, cô không cách nào gánh chịu được áp lực và bóng ma gián tiếp sát hại chị mình. Cô và Đường Long, ai cũng có trách nhiệm riêng mình. Nếu như Tiêu Tử Phượng chết, cả đời hai người bọn họ cũng không cách nào thoát khỏi bóng ma. Thay vì cùng sống cùng chết, không bằng lý trí một ít, quả quyết một ít.

"Mật Đường, em thật tàn nhẫn. Tại sao, tại sao không cho chính mình một cơ hội? Tại sao không cho chúng ta một cơ hội?" sau lưng Mật Đường, truyền đến giọng nói thống khổ của Đường Long. Cô không quay đầu lại, bởi vì cô sợ mình thay đổi chủ ý!

Những ngày kế tiếp, Đậu Mật Đường trôi qua rất nhạt nhẽo, nhạt nhẽo không có một chút tư vị của cuộc sống.

Từ ngày đó chia tay, cô không còn gặp mặt Đường Long. Thậm chí, ngay cả điện thoại cũng không có. Cô không muốn quấy rầy bình tĩnh của anh, cũng không muốn lại chế tạo ình sự phiền toái không cần thiết. Có lẽ, bọn họ phải tránh nhau ra!

Hôm nay, chỉ sợ là tránh không được.

Tiêu Tử Phượng xuất viện, các đồng nghiệp nhất trí: ở trong công ty mở một bữa tiệc mừng Tiêu Tử Phượng, hoan nghênh Tiêu Tử Phượng thoát khỏi nguy hiểm! Mật Đường muốn từ chối, lại sợ người khác nói nhăng nói cuội! Không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt đi vào.

Cô thật sự không nghĩ ra, những người này vô cùng ghét Tiêu Tử Phượng, tại sao còn phải giả trang làm bộ thích cô ả chứ? Chẳng lẽ, bởi vì muốn thăng chức tăng lương? Thật không biết, những người này diễn hai bộ mặt, rốt cuộc có mệt hay không?

"Đậu Mật Đường, đừng nói là người khác. Chính mày cũng là người hai mặt mà!" Đậu Mật Đường thở dài, cười nhạo mình chó chê mèo lắm lông! Vì ở trong vũ hội không đến nỗi quá lúng túng, có chút tin đồn giữa cô và Đường Long, nên cô mời Quý Ngọc Khang làm bạn nhảy để tránh cho người khác dị nghị. Trời ạ, người sống trong xã hội này, thật đúng là không thể không xem thường ánh mắt của người khác đối với mình!

Trong đại sảnh tập đoàn Tiêu Thị, đèn nhấp nháy và ruy băng treo trên cao, người trình diễn ban nhạc đang đánh một bản vũ khúc. Cột lớn ở đó treo một hình con chim phượng óng ánh, có ghi dòng chữ."Nhiệt liệt chào mừng tiểu thư Tiêu Tử Phượng xuất viện, mừng Phó tổng Tiêu tai qua nạn khỏi.

Khi Mật Đường kéo Quý Ngọc Khang đi vào đại sảnh, vang lên một hồi tiếng than thở.

"Mật Đường, hôm nay em thật đẹp!"

"Mật Đường vốn đẹp sẵn, bằng không...... Có thể câu được nhiều đẹp trai như vậy ư?" trong lời nói người này, rõ ràng có ý không tốt. Người này, chỉ còn kém đem chuyện Tiêu Tử Phượng vì Mật Đường mà tự sát nói ra thôi.

"Chị Mật Đường, có thể truyền thụ cho em một tuyệt chiêu, để em cũng cua một chàng hoàng tử đẹp trai tiền nhiều đẹp trai chứ!" Trong lời nói, mang theo cười trộm, mang theo ghen tỵ.

Đường Long đang tiếp khách, nghe được lời nói nhạy cảm đó, thần kinh không khỏi căng thẳng. Anh xoay người, thấy được Mật Đường: một bộ dạ phục màu tím nhạt, bó chặt ấy thân thể uyển chuyển của cô. Ruy băng cùng màu vòng trên cổ. dạ phục thật dài, khiến cho Mật Đường càng nhìn càng mảnh khảnh yếu đuối. Một đôi giày cao gót khéo léo quấn lấy chân ngọc, tinh xảo mà hoàn mỹ. Cặp mắt kia buồn buồn, truyền đến ánh mắt bất đắc dĩ mà thê lương.

Anh kinh ngạc nhìn cô gái tựa như mộng ảo này, không thể dời đi ánh mắt.

Ánh mắt Mật Đường chống lại ánh mắt Đường Long. Lòng của cô, kịch liệt nhảy không ngừng. Người đàn ông này, rốt cuộc bị sao vậy? Nhìn tình hình của anh, giống như đã sống lại. Có lẽ, là chính bản thân anh vượt qua cửa ải khó khăn này. Có lẽ, là cô giúp anh hoàn thành quá trình lột xác ấy. Tóm lại, anh không còn là Đường Long nửa chết nửa sống kia!

" Tổng giám đốc Đường, ngài khỏe chứ." Quý Ngọc Khang vươn tay với Đường Long. Quý Ngọc Khang không biết, anh nên khen ngợi Đường Long vĩ đại hay là nên cười nhạo anh ta mềm yếu? Người đàn ông này, hại Mật Đường thảm như vậy, lại đến đây làm vị hôn phu của người khác.

Ánh mắt Đường Long dừng trên cánh tay của Quý Ngọc Khang đang nắm lấy Mật Đường. Ghen tỵ cùng hâm mộ, tràn đầy ánh mắt của anh. Mặc dù anh biết người Mật Đường yêu là anh, thế nhưng anh khống chế không được sự chua xót trong lòng mình."Quý thiếu gia, hoan nghênh."

" Tổng giám đốc Đường, có thời gian, chúng ta gặp nhau một chút." Quý Ngọc Khang cảm thấy, anh phải giúp Đường Long biết một chút. Anh cũng phải nói về tình trạng gần đây của mẹ con Mật Đường nói cho Đường Long. Nếu như Đường Long vẫn không chịu trở lại bên cạnh Mật Đường, anh nhất định phải dạy dỗ người đàn ông này thật "tốt"!

*****

Dạ vũ bắt đầu.

Ban nhạc diễn tấu, là một khúc nhạc nhẹ.

Chính giữa, là Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long. Tiêu Tử Phượng mang một thân váy công chúa màu hồng, giày cao gót, dây cột tóc và ruy-băng quấn tay cùng màu. Dải ruy-băng vừa vặn che đi vết sẹo trên cổ tay của cô.

Cô tựa như một con bướm màu hồng, bên người Đường Long nhẹ nhàng bay múa. Kỹ thuật nhảy hoàn hảo, thân thủ lưu loát. Mật Đường bất giác buồn bã rơi lệ. Nếu như cô gái bên cạnh Đường Long là Đậu Mật Đường cô, thật tốt biết bao!

"Mật Đường, chúng ta cũng khiêu vũ đi." Quý Ngọc Khang đưa khăn giấy cho Mật Đường, để cô lau nước mắt."Em đừng khóc, rất khó coi! Lau nước mắt đi, tránh để người ta nhìn thấy."

"Cám ơn." Mật Đường lau nước mắt, lộ ra một tia cười khổ."Đi, khiêu vũ đi."

"Đừng nghĩ điều gì, chuyên tâm khiêu vũ. Tan vào âm nhạc, tâm tình tốt lên rất nhiều." Quý Ngọc Khang vừa xoay Mật Đường một vòng, vừa giúp cô nhảy.

Một bài hát kết thúc, một bài hát khác lại bắt đầu. Quý Ngọc Khang ôm Đậu Mật Đường, đi tới trước mặt Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long."Tiêu tiểu thư, hôm nay cô thật xinh đẹp!"

"Cám ơn." Tiêu Tử Phượng nhìn Quý Ngọc Khang, lại nhìn Đậu Mật Đường bên cạnh. Nụ cười không tự nhiên tràn ngập trên mặt.

"Đường tổng giám đốc, tôi có thể mời bạn gái xinh đẹp của anh nhảy một điệu sao?" Quý Ngọc Khang cho Đường Long cùng Đậu Mật Đường một cơ hội, cố ý muốn mời bạn gái Đường Long.

"Chỉ cần Tử Phượng nguyện ý, tôi không có ý kiến." mặc dù Đường Long rất muốn rời khỏi Tiêu Tử Phượng, nhưng anh lại không thể trực tiếp đồng ý lời mời của Quý Ngọc Khang.

"Tiêu tiểu thư, nể mặt tôi, nhảy một khúc được không?" Quý Ngọc Khang khom lưng, cúi chào. Tiêu Tử Phượng cười khanh khách, trầm xuống, đáp lại."Dĩ nhiên. Quý thiếu gia muốn mời, làm sao Tử Phượng không nể mặt được?"

Hai người, vào sàn nhảy. Theo vũ khúc, hết lần này tới lần khác nhảy múa.

"Mật Đường, chúng ta cũng nhảy một khúc chứ!" Đường Long vừa nhìn hai người kia trong sàn nhảy, vừa nhìn Mật Đường. Anh thật có chút không dám tin tưởng hoàn cảnh trước mắt, đây là thật sao? Quý Ngọc Khang không phải là đang đeo đuổi Mật Đường sao? Anh ta sao lại để Đường Long anh một cơ hội này?

"Ừ." Mật Đường đáp ứng một tiếng, cùng Đường Long vào sàn nhảy. Hai người, ai cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là theo âm nhạc, nhịp chân.

Một tay anh đỡ lấy eo nhỏ của cô, một tay nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại. Bàn tay, thỉnh thoảng nắm chặt lấy cô. Mỗi một lần anh nắm chặt, tim của cô lại đập nhanh. Cô cảm giác được mặt của cô đang nóng rần lên, giống như kẻ trộm vậy.

Cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh. Đôi mắt kia, được đèn nê ông làm nổi bật, càng lộ vẻ sáng như sao. Ánh mắt chứa đựng thâm tình, giống như một thanh kiếm sắc bén, hoàn toàn đem Mật Đường đánh sụp. Cô cố gắng ép mình thoát đi ánh mắt của anh, không dám nhìn mắt anh nữa. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghe hô hấp dồn dập của anh, cũng nghe tiếng tim mình đập mạnh.

Tất cả, đều không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Tử Phượng. Cô vừa cùng Quý Ngọc Khang nói cười, vừa dùng ánh mắt quan sát Đường Long cùng Đậu Mật Đường."Đậu Mật Đường, mày đừng vui mừng vội! Mày hãy cứ vui vẻ đi, vui vẻ lần này thôi, lần sau không có đâu."

Đường Long nhìn Đậu Mật Đường, trong lòng một hồi đau đớn. Anh đè thấp thanh âm của mình, nhẹ nhàng nói."Tại sao? Tại sao nhắm mắt lại? Chẳng lẽ, em không muốn nhìn anh dù một lần thôi sao?"

Cô không muốn nhìn anh?

Nước mắt Mật Đường, trượt theo lông mi, giọt xuống. Chỉ có trời mới biết, cô tránh được ánh mắt anh cần bao nhiêu dũng khí! Cô cũng muốn vĩnh viễn say mê nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương của anh, nhưng cô biết, đây chẳng qua là mộng đẹp mà thôi. Mộng dù đẹp, nhưng có một ngày sẽ tỉnh lại. Cho dù cô nhắm mắt lại, ánh mắt nóng bỏng kia, vẫn xuất hiện trước mắt cô. Ánh mắt ấy, giống như đã lọt vào đầu cô, không cách nào để xua đi.

"Nhìn người không nhất định phải dùng mắt. Tâm, cũng sẽ nhìn được người." lời của Mật Đường, khiến Đường Long một hồi rung động. Đúng vậy! Nhìn người không nhất định phải dùng mắt, tâm cũng nhìn người được. Nửa đêm không nhìn thấy cô, không phải anh vẫn nghĩ đến cô sao?

Vũ khúc kết thúc, người chung quanh tản ra. Bốn người với bốn tâm sự, lần nữa gặp nhau tại một chỗ.

"Mật Đường, mẹ anh điện thoại tới, nói bệnh của ba anh tái phát. Hiện tại, anh phải đi bệnh viện. Em ở lại chơi đây? Hãy để anh tiễn em trở về?" Quý Ngọc Khang nhìn Mật Đường, lo lắng nói.

"Anh đừng quan tâm em, em tự mình trở về được mà. Anh đi nhanh một chút đi, sức khỏe của bác trai quan trọng hơn." Đậu Mật Đường không muốn bởi vì mình làm trể thời gian Quý Ngọc Khang thăm cha. Nếu như bác trai thật sự có chuyện gì, trong lòng cô cũng sẽ bất an.

"Được rồi, anh đi trước." Quý Ngọc Khang vừa nghe tin cha tái phát bệnh, đã sớm hoảng loạn. Anh không kịp đưa Mật Đường, vội vã rời đi.

Mật Đường nhìn thấy Quý Ngọc Khang đi, cũng không muốn đợi tiếp nữa. Cô lễ phép cúi người chào, cáo biệt Đường Long cùng Tiêu Tử Phượng."Phó tổng Tiêu, Tổng giám đốc Đường. Thân thể tôi không thoải mái, tôi xin phép rời trước một bước."

"Mật Đường, con gái mà đi đêm một mình rất nguy hiểm. Bằng không, tôi để Đường Long tiễn cô về." thái độ Tiêu Tử Phượng cực kì tốt. Thậm chí, có chút bình dị mà gần gũi.

"Phó tổng Tiêu, không phiền các vị." Đậu Mật Đường xoay người, chạy ra khỏi cửa lớn tập đoàn Tiêu Thị. Đường Long nhìn bóng lưng Mật Đường biến mất, ngẩn người một hồi. Tại sao, anh lại có một dự cảm không tốt! Tại sao, anh có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra?

"Anh Long, em đi vệ sinh một lát." Tiêu Tử Phượng thản nhiên cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Cô lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, nghe điện thoại.

"Tiểu Báo, con bé kia đã đi ra ngoài. Ả mặc bộ đồ màu tím, chính là mục tiêu. Cậu theo sát ả đi, chờ chỗ nào dễ dàng mới ra tay. Nhớ, ngàn vạn lần không được để lại dấu vết."

Trong điện thoại di động, truyền đến giọng nói của Tiểu Báo."Cô chủ, muốn làm gì con bé đó?"

"Đừng lấy mạng ả, nhưng chơi ả thì có thể. Về phần muốn chơi hay không, vậy thì phải xem cậu có hứng hay không đã!" Tiêu Tử Phượng cúp điện thoại, trong lòng âm thầm mắng: "Con tiện nhân kia, mày bị người ta hiếp dâm, xem mày còn câu dẫn đàn ông thế nào được?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)