Vì yêu nên kết hôn
← Ch.119 | Ch.121 → |
Đổng Vân Phi đuổi theo Tiêu Tử Phượng chạy ra Đường Uyển, kéo cô lại.
"Tử Phượng, em định đi đâu?" Bây giờ tâm tình Tiêu tử phượng kích động như vậy, anh sợ cô gặp phải chuyện chẳng lành.
"Đổng Vân Phi, anh về đi! Đừng lo cho em, để em im lặng một mình đi." Tiêu Tử Phượng hất tay đổng Vân Phi ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Tử Phượng, em là vợ sắp cưới của anh, anh không quan tâm em được sao?" Đổng Vân Phi tiếp tục đuổi theo. Anh biết trong lòng Tiêu Tử Phượng rất khổ sở. Tiêu Tử Phượng luôn luôn kiêu ngạo, luôn luôn tự hào về thân thế của mình. Từ nhỏ sống trong cảnh nhung lụa, đâu chịu nổi nửa điểm ủy khuất? Hôm nay, lại bị thương liên tiếp! Đầu tiên là chính mắt thấy Tiêu Thính Quân chết thảm, sau lại chính tai nghe nói cô ấy là con người khác. Hai chuyện này, bất kỳ một chuyện gì cũng khiến Tiêu Tử Phượng đau đến không muốn sống nữa.
Cho dù Tiêu Thính Quân không phải là cha ruột của cô, nhưng dù sao ông cũng nuôi cô hơn hai mươi năm. Giữa bọn họ, đã sớm có tình cha con sâu đậm. Tiêu Thính Quân chết thảm như vậy, Tiêu Tử Phượng cô có thể không khó chịu sao?
Cô luôn luôn đem Tiêu Thính Quân làm cha của mình, đột nhiên, cha của cô biến thành một người khác. Một kẻ tham ô công quỹ, một gã đầu sỏ xã hội đen. Trong lòng cô, làm sao có thể tiếp nhận người cha như vậy? Trong lòng cô, có tại sao có thể tiếp nhận chuyện mẹ lường gạt để chiếm đoạt tài sản Tiêu thị? Khó trách, cô hận mẹ mình như vậy, hận cái thân thế ám muội này!
"Đổng Vân Phi, chúng ta hủy hôn đi!" Tiêu Tử Phượng nghe xong lời của Đổng Vân Phi, lại có một loại cảm xúc muốn nhào vào ngực anh khóc lớn. Nhưng cô nhịn được. Cô cảm thấy, mình bây giờ, căn bản không xứng với Đổng Vân Phi! Cho dù cô không muốn hủy hôn thì cha mẹ anh cũng chịu không được người con dâu như cô. Thay vì để Đổng gia hủy hôn, còn không bằng cô nói ra trước. ít ra cô còn có một chút tự ái cùng thể diện.
"Tử Phượng, tại sao muốn hủy hôn? Chẳng lẽ, anh không tốt sao?" Đổng Vân Phi vừa nghe Tiêu Tử Phượng muốn hủy hôn, trong lòng không nhịn được luống cuống. Nếu như vì anh chưa đủ tốt, anh hoàn toàn có thể làm tốt hơn một chút!
"Vân Phi, thân thế em như vậy, có thể xứng với anh sao? Nếu như cha mẹ anh biết chuyện này, nhất định sẽ không cần người con dâu như em! Thay vì thế, không bằng em chủ động rời đi." nước mắt Tiêu Tử Phượng lăn xuống.
Đổng Vân Phi ôm Tiêu Tử Phượng vào trong ngực, thâm tình nói."Tử phượng, đừng nói như vậy. Chúng ta đã đính hôn, đồng nghĩa với việc đã là vợ chồng. Giữa vợ chồng, không phải là sướng khổ cùng chung sao? Lúc này anh mà buông tay em, anh còn là một người đàn ông sao? Chưa kể chuyện em mang giọt máu của anh, anh lại vạn vạn không thể buông em!"
Con bé này, cho tới bây giờ đều gọi cả tên cả họ anh! Hôm nay, cô lại không gọi họ mà chỉ kêu tên của anh. Điều đó có nghĩa, khoảng cách giữa bọn họ đã kéo gần rất nhiều.
Anh hi vọng cỡ nào, cô gái này vì thương anh mới gả cho anh! Anh thật không muốn tin tưởng, cô là vì đứa con trong bụng mới trở thành vợ anh!
"Vân Phi, thật sự anh muốn vậy sao? Anh không cảm thấy thân thế em đáng xấu hổ sao?Anh không thấy em không xứng với anh sao?" Tiêu Tử Phượng tựa vào ngực Đổng Vân Phi, nức nở nghẹn ngào. Tiêu Tử Phượng cô vẫn luôn mơ ước, có một bờ vai vững chải để cô dựa vào. Cô vẫn luôn cho là, Đường Long sẽ là bờ vai ấy. Vai của Đường Long là thuộc về cô. Không nghĩ tới, người đàn ông này lại trở thành chỗ để cô tựa vào. Vai anh, mới là thiên đường của Tiêu Tử Phượng cô!
Đến giờ phút này, cô mới cảm giác được, ông trời rất công bằng. Chẳng qua là cô không chú ý đên, luôn bị thù hận che mắt. Bằng không, làm sao sẽ hại người nuôi lớn mình? Bây giờ, cô mới hối hận, nhưng không còn cách nào vãn hồi được nữa!
Đổng Vân Phi nhìn thẳng ánh mắt của Tiêu Tử Phượng, chân thành gật đầu một cái.
"Vân Phi, cám ơn anh. Thật sự cám ơn anh." Tiêu Tử Phượng nhón chân lên, hôn lên má Đổng Vân Phi. Cô thật sự rất may mắn, khi cô thống khổ nhất, có người đàn ông này làm bạn. Mà trong may mắn cũng cảm thấy xấu hổ!
"Tử Phượng, đính hôn với anh, là lựa chọn sáng suốt nhất cả đời em. Cho dù bây giờ em không yêu anh, anh tin, về sau em sẽ yêu anh. Không phải anh ba hoa, một người đàn ông tốt như anh còn mấy người chứ!" Đổng Vân Phi không muốn Tiêu tử phượng quá u buồn, cố ý ba hoa, trêu chọc cô vui vẻ.
"Vân Phi, em nghĩ, hình như em đã yêu anh rồi." Tiêu Tử Phượng nhẹ nhàng nói bên tai Đổng Vân Phi. Đổng Vân Phi nghe cô nói như thế, giống như Columbo phát hiện lục địa mới, hưng phấn."Tử Phượng, em nói thật chứ? Anh cảm thấy mình giống như nằm mơ, không thể tin được. em nói lại lần nữa đi, lần này, anh nhất định sẽ nghe rõ hơn!"
"Vân Phi, em yêu anh." Tiêu Tử Phượng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Đổng Vân Phi, khuôn mặt vốn tái nhợt lại hồng lên."Vân Phi, nếu anh không chê em không nhà để về, nếu anh không chê em không có đồ cưới, chúng ta liền sớm kết hôn đi!"
"Trời ạ, cái gì anh cũng không muốn." Đổng Vân Phi ôm lấy Tiêu Tử Phượng quay mấy vòng. Cô bé này thật sự yêu anh, cô thật sự yêu anh. Cô cùng anh đính hôn, là vì con trong bụng. Cô cùng anh kết hôn, lại là vì yêu!
"Tử Phượng, bất kể em có phải tiểu thư Tiêu gia hay không, bất kể em có đồ cưới hay không, anh đều sẽ lấy em! Nhưng mà, hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành đúng như dự kiến! Thứ nhất, có thể làm tang lễ cho cha em. Thứ hai, anh không muốn làm hôn lễ duy nhất trong đời lại qua loa sơ sài, anh không muốn khiến em ủy khuất! Anh sẽ chuẩn bị một hôn lễ sang trọng, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất đời của Đổng Vân Phi anh." lời của Đổng Vân Phi khiến Tiêu Tử Phượng cảm động, lệ rơi đầy mặt.
"Vân Phi, em nghe anh." Tiêu Tử Phượng hít mũi một cái, nghẹn ngào nói."Trước kia, em tùy hứng như vậy, ích kỷ như vậy. Từ hôm nay trở đi, em muốn thay đổi vì anh. Em muốn học tính nhẫn nại, học cách thông cảm người khác. Em sẽ tranh thủ làm một người vợ ngoan hiền, một người mẹ đảm đang."
"Tử Phượng, anh tin em!" trong đôi mắt của Đổng Vân Phi, tràn đầy hi vọng. anh tin chắc, cuộc sống bọn họ sau khi cưới, nhất định là hạnh phúc mỹ mãn!
Di thể Tiêu Thính Quân đặt trong Đường Uyển sáu ngày. Tất cả bà con thân thích, bạn bè gần xa cũng tới tế bái. Chỉ có vợ và con gái trên danh nghĩa là không đến.
Tiêu tử Đằng ở nước Mỹ du học, không có ai thông báo chuyện Tiêu Thính Quân qua đời cho gã. Vì thế gã không đến là điều đương nhiên. Lương Bích Ngọc không có được tài sản mà ả kỳ vọng, trong lòng tràn đầy oán hận đối với Tiêu Thính Quân. Ả là người thế nào ai chẳng biết, nếu không có quyền lợi cử hành tang lễ, thì sẽ không đi đến Đường Uyển bái tế người chồng trên danh nghĩa kia.
Tiêu Thính Quân qua đời, đối với Tiêu Tử Phượng mà nói, là rất thương tâm, rất áy náy. Bởi vì cô căm hận thân phận không minh bạch của mình.
Ngày thứ bảy, sáng sớm, một tang lễ long trọng được cử hành.
A Trung mang theo mấy người, bảo vệ trong ngoài Đường Uyển. Đội ngũ còn lại bảo vệ đưa linh cữu đi.
Tang lễ, dựa theo thói quen mà cử hành! Nghi thức tang lễ đều được mọi người nhất trí thông qua.
đội ngũ đi đầu, thổi kèn, kéo đàn! Khúc nhạc buồn như tiếng ai oán truyền vào tai mọi người.
Thái tử Long ôm di ảnh Tiêu Thính Quân, đi phía sau đội nhạc khí này. Công chúa Phượng lặng lẽ đi bên người Thái tử Long. Sau lưng bọn họ, là Đường Long. Anh khoác áo tang. sau lưng Đường Long chính là quan tài. Mật Đường mặc áo quần trắng, quấn sợi dây ngang hông. Trên đầu buộc vải trắng, đi theo sau linh cữu. Tiếng khóc tê tâm liệt phế, cảm động tất cả người đi đường. Thỉnh thoảng lại bất tỉnh khiến người người lo sợ. Bên cạnh có bác sĩ chăm sóc, khiến cô tỉnh lại sau khi ngất.
đội ngũ rước tang, cuối cùng đã tới lò hỏa táng.
Di thể Tiêu Thính Quân được đưa lên xe đẩy, đẩy vào xưởng hỏa táng. Mật Đường giống như phát điên, đuổi theo xe đẩy kêu gào."Cha, cha." Giọng khàn khàn, rung động mọi người.
Một người khác, cũng gia nhập hàng ngũ theo di thể. Một giọng người khác thê lương, cũng vang dội cả đại sảnh.
"Cha, cha." người kêu gào, chính là con nuôi của Tiêu Thính Quân - Tiêu Tử Phượng. Sắc mặt của cô tái nhợt, không một tia huyết sắc. quần áo màu đen! Phía sau cô có một người đàn ông cũng mang quần áo đen, chính là đổng Vân Phi.
Nếu như nghi thức khâm liệm Tiêu Thính Quân cử hành ở Tiêu gia, Tiêu tử phượng sẽ không chút do dự làm chức trách của người con. Bất kể là quỳ gối, là túc trực bên linh cữu, cô đều sẽ không chút do dự. Dù sao này hơn hai mươi năm, cô vẫn đem Tiêu Thính Quân làm cha của mình. Dù sao, người cha này, vì cô mà rời đi nhân thế!
Đáng tiếc, từ sau khi cha qua đời, mẹ của cô liền biến mất. Tiêu Tử Phượng cô dùng ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ được, cũng biết bà ấy mang theo tất cả tiền mà cha dùng mồ hôi nước mắt làm ra đến nương tựa Lô Thanh Vân. Nghĩ tới có bậc cha mẹ như thế, trong lòng Tiêu Tử Phượng cũng cảm thấy đau khổ! Cô muốn cử hành tang lễ cho Tiêu Thính Quân, nhưng không có tiền! Cô cũng không muốn đi xin xỏ người mẹ đáng xấu hổ kia, cũng không muốn dùng tiền của Đổng Vân Phi.
Cô từng nghĩ sẽ chờ anh mình về rồi bàn tính, nhưng cẩn thận một suy nghĩ lại thay đổi. Vì thân phận của mình mà cô cảm thấy lúng túng không thôi. Anh là một người đàn ông, lại càng không cách nào đối mặt với biến cố này.
Nếu Tiêu Thính Quân có con gái ruột thịt, tang lễ này hãy để cho con gái ruột thịt của cha tổ chức đi! Có lẽ, như vậy Tiêu Thính Quân ở dưới cửu tuyền sẽ vui vẻ an nghỉ!
Tiêu Tử Phượng không muốn đến Đường Uyển để liệm. Cho nên, đợi ở trong lò hỏa táng này. Cô tận mắt nhìn di thể Tiêu Thính Quân được đưa vào lò, nhịn không được trong lòng bi thống cùng áy náy. Cô giống như Mật Đường, đuổi theo di thể.
"Cha, cha." Trong đại sảnh, vang lên tiếng khóc của hai cô gái. Mọi người, cũng bị tiếng khóc này lây. Thái tử Long cùng Công chúa Phượng, cũng khóc theo.
"Tử Phượng, cha đã qua đời. Dù em có khóc thì ông ấy cũng không cách nào sống lại. Em cố giữ gìn sức khỏe của mình!" Đổng Vân Phi ôm bả vai Tiêu Tử Phượng, ngầm bảo cô phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng.
Đường Long ôm lấy thái tử Long cùng Công chúa Phượng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tiêu Tử Phượng khóc thút thít. Anh không biết là nên hận người này, hay là nên đồng tình đáng thương người này. Rõ ràng là cô hại Tiêu Thính Quân, vẫn còn có mặt ở đây khóc bi thống như thế! âm mưu của cô là muốn nhằm vào Đường Long anh cùng Mật Đường! Cô nào nghĩ đến, Tiêu Thính Quân lại sẽ mất mạng trong âm mưu này!
Đợi đến khi tro cốt Tiêu Thính Quân được đưa ra, Mật Đường nhịn không được, nước mắt lại rơi. Cô mở nắp hộp, nhận lấy tất cả tro cốt.
Tính mạng con người, thật quá yếu đuối.
Một người đang sống sờ sờ, trong nháy mắt lại mất đi. Một người cao lớn như vậy, lại biến thành một chút bụi phấn. Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy cuộc sống này giống như một tuồng kịch. Mỗi người đều là một diễn viên trên khán đài. Tan hát, tấm màn rơi xuống, ai cũng không thoát!
"Cha, vào phòng mới của cha đi, cha xem có chỗ nào không vừa ý thì con sẽ làm lại" Mật Đường vừa nức nở, vừa lẩm bẩm.
Đường Long cầm ô che nắng cho Mật Đường. Mật Đường ôm hủ tro cốt của Tiêu Thính Quân, vừa khóc, vừa cầu nguyện."Cha, bây giờ chúng con muốn đi đến nhà mới của cha. Cha nhất định phải đuổi theo, không được lạc đường đấy nha."
Người đời thường nói, người âm không thể thấy ánh mặt trời. Khi ôm tro cốt, nhất định phải che canh cẩn thận. Mặc dù Đường Long không tin, nhưng vẫn chuẩn bị theo phong tục tập quán!
Đội ngũ lại lên đường. Đích đến là nghĩa trang.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |