Truyện:Mẹ, Chúng Con Muốn Cha - Chương 115

Mẹ, Chúng Con Muốn Cha
Trọn bộ 123 chương
Chương 115
Bánh kem kết hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cửa hàng bánh kem.

Trong phòng làm bánh, một đôi vợ chồng đang bận rộn. Người phụ nữ vô ý để kem dính trên mặt khiến người đàn ông cười ha ha.

"Chết tiệt, anh đừng lo cười. Làm nhanh lên, đừng làm chậm trễ chuyện vui của Đường gia." Người phụ nữ làm bánh liếc một cái, trách ông.

"Bà xã à, em nhìn em đi, giống như chú hề í." Người đàn ông cười đến nỗi bụng cũng đau.

Hai gã đàn ông đeo kính đen đi vào cửa hàng bánh kem. Hai người bọn họ, một mập một gầy tạo thành cặp đôi xấu xa bỉ ổi.

"Tiên sinh, muốn đặt bánh kem sao? Các loại bánh kem của tiệm chúng tôi rất nhiều loại, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo." Người phu nữ tươi cười, cùng các vị "Thượng Đế" giới thiệu về các loại bánh.

"bánh kem kết hôn của Đường gia làm xong chưa?" gã mập đeo mắt kính không để ý tới lời nói của người phụ nữ, trực tiếp dò hỏi. Chủ quán nghe là tới lấy bánh ngọt, cũng không giới thiệu nữa. Bà nhìn đồng hồ trên tường, cười nói."Tiên sinh, không phải là mười giờ mới lấy sao? Bây giờ mới tám giờ rưỡi, chúng tôi còn chưa làm xong! Ngài chờ một chút, bánh kem lập tức sẽ làm xong!"

Bà chủ quán đi vào phòng làm bánh, trách cứ ông xã mình."Đấy, anh xem, bây gờ khách hàng phải chờ rồi kìa."

Gã gầy đeo mắt kính đi theo vào, gã đem một cái túi đặt trên bàn."Bà chủ, bánh kem của Đường gia, chúng tôi muốn dùng nhân đặc chế."

"Tiên sinh, ngày hôm qua không phải nói rồi ư, dùng sữa tươi, hoa quả tươi cộng làm nhân mà? Sao hôm nay lại thay đổi?" vừa nghe gã nói chuyện, chủ cửa hàng vừa mở cái túi xách ra. Ông nhìn đồ vật bên trong một chút, sắc mặt lập tức thay đổi. Cái gì mà nguyên kiệu làm nhân, rõ ràng là một quả bom hẹn giờ, bên cạnh, còn có mấy cục tiền 100 nhân dân tệ."Tiên sinh, ngài thật biết nói giỡn. Quả bom hẹn giờ, tại sao.... có.... thể làm nhân được?" Ông chủ quán bánh nhìn thấy những vật này, dọa sợ đến cà lăm rồi!

Gã gầy đeo mắt kính rút ra súng bên hông, để giữa trán của ông."Nếu nó không thể làm nhân, thì mày phải chết. Mày ngoan ngoãn dựa theo sự phân phó của tao mà làm, số tiền này đều là của mày! Mày nghĩ kĩ chưa, làm hay không?"

Bà chủ quán vừa nhìn thấy thế, không nhịn được mà khóc lên. Bà kéo cánh tay của gã gầy, cầu xin."Tiên sinh, ngài đừng giết ông ấy. Tôi làm, tôi sẽ làm!"

Bánh kem đặc chế này, đúng chín giờ năm mươi phút đã hoàn thành.

Mắt thấy gần đến mười giờ, xe của người đến lấy bánh kem sẽ đến. Gã gầy lôi kéo ông chủ quán, vào phòng vệ sinh. Bọn họ vừa đi, một người vội vội vàng vàng đi tới."Bà chủ, bánh kem của Đường gia làm xong chưa?"

"Được rồi, được rồi." Bà chủ quán đem này bánh kem đặc chế đưa cho người tới, tay của bà có chút nhi phát run. Thật ra thì trong lòng bà rất mâu thuẫn và bất an. Cái bánh kem này, không biết sẽ lấy bao nhiêu mạng người? Nhưng bà không còn cách nào khác, bởi vì bà rất yêu ông xã mình!

Sau khi người lấy bánh kem đi, gã gầy từ trong phòng vệ sinh ra ngoài. Trên mặt của gã, mang theo nụ cười dữ tợn. Bà chủ cảm thấy không ổn, kéo gã gầy hỏi: "Tiên sinh, chồng tôi đâu?"

"Ha ha, tao sẽ tiễn mày đi tìm gã!" Một tiếng súng rất nhỏ vang lên, bà chử quán đã ngã trong vũng máu. Gã gầy cất súng lại bên hông, đắc ý nói: "Anh Béo, khẩu súng giảm thanh này thật tiện dụng!"

Gã béo cầm xấp tiền trên bàn làm bánh."Gã gầy, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi nhanh một chút. Kẻo đêm dài lắm mộng, lại gặp chuyện chẳng lành."

"Ừ, để tôi gọi cho anh Vân, nói cho anh biết tin tốt này." Gã Gầy lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số."Anh Vân, nhiệm vụ đã hoàn thành. Người chứng kiến đã về thế giới cực lạc. Cảnh sát có điều tra, cũng không tìm được bất kỳ đầu mối gì đâu."

Khách sạn Cẩm Long.

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Lương Bích Ngọc đang giúp Tiêu Tử Phượng mặc thử lễ phục. Bà quan sát con gái của mình, trên mặt đắc ý."Tử Phượng, con thật đẹp."

Tiêu Tử Phượng thở dài. Trời ạ, nếu như cô đẹp, tại sao Đường Long lại bỏ cô? Tiêu Tử Phượng lắc đầu một cái, muốn đá Đường Long ra khỏi đầu mình. Nếu đã quyết gả cho Đổng Vân Phi rồi, thì không thể nhớ đến người đàn ông phụ lòng mình kia.

"Mẹ, cha nuôi nói muốn cho Đường Uyển một phần lễ vật. Mẹ có biết, lễ vật này là cái gì không? Lễ vật mà ông ấy đưa thật sự sẽ giúp con hả giận à?" Tiêu Tử Phượng nhớ tới lời của Lô Thanh Vân, liền không nhịn được hỏi tới chuyện này.

"Tử Phượng, con đã không hy vọng thấy bọn họ hạnh phúc. Cha nuôi của con nhất định sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện!" Lương Bích Ngọc nhớ tới tin nhắn vừa nhận được, trong lòng liền dâng lên một loại kích động cùng hưng phấn."Tử Phượng, cha nuôi con mới gửi tin ẹ. Lẽ vật ông ấy tặng Đường Long cùng Mật Đường đã tiến vào Đường Uyển. Lễ vật này, không chỉ sẽ giúp con hả giận. Rất có thể, sẽ làm Đường Long cùng Mật Đường thậm chí là rất nhiều khách cũng mất mạng."

"Mất mạng? Nghiêm trọng như thế?"

"Cha nuôi con chỉ vì con, dồn không ít tâm tư. Ôn ấy đặt một quả bom hẹn giờ trong bánh kem. Đúng mười hai giờ trưa, quả bom sẽ nổ tung. Mười hai giờ, chính là lúc cô dâu chú rễ cắt bánh. Hai người bọn họ có thể bị nổ nát thây! Không chết cũng phải tàn phế!" sắc mặt của Lương Bích Ngọc, có một chút dữ tợn.

"Mẹ, làm như vậy, có phải quá đáng không?" Tiêu Tử Phượng chỉ muốn muốn một câu trả lời hợp lý. Cần gì phải khiến nhiều người vô tội bị hại theo Đường Long cùng Mật Đường, trong lòng của cô, vẫn có một chút không đành lòng!

"Quá đáng? Đường Long đối con như vậy, nó không thấy quá đáng sao? Mật Đường phá hủy hạnh phúc của con thì không quá đáng sao? Nếu bọn họ đã quá đáng trước, vậy thì không thể trách chúng ta lòng dạ ác độc được! Tử Phượng, con mà bỏ cuộc nửa chừng sẽ hại chết cha nuôi con đấy!" Tiêu Tử Phượng nghe lời của Lương Bích Ngọc, không nhịn được do dự. Đúng vậy, Lô Thanh Vân giúp Tiêu Tử Phượng cô hả giận. Cô không thể làm chuyện có hại với cha nuôi vào lúc này!

Ngoài cửa, một bóng người lặng lẽ lui ra. Người này, chính là cha ruột trên danh nghĩa của Tiêu Tử Phượng - Tiêu Thính Quân!

*****

Trong bánh kem có cài đặt bom hẹn giờ!

Tin tức này khiến Tiêu Thính Quân kinh hãi. Ông vốn là muốn đến chỗ Tiểu Tử Phượng để xem con đính hôn, lại vô tình nghe được hai mẹ con họ đối thoại! Nghe được tin tức này, Tiêu Thính Quân cảm thấy mình giống như mệt lả. Cặp chân mềm nhũn, bước không nổi. Ông cố trấn định hoang mang sợ hãi, lặng lẽ lui ra ngoài.

Tiêu Thính Quân không đi Đường Uyển tham gia hôn lễ Mật Đường, mà lựa chọn tham dự Tiêu Tử Phượng đính hôn. Có hai nguyên nhân, thứ nhất: ông sợ Mật Đường không muốn gặp người cha như ông. Khi cô hạnh phúc nhất, lại bị ông làm mất hứng! Thứ hai: ông là cha ruột trên danh nghĩa của Tiêu Tử Phượng, không tham dự cô đính hôn, sợ rằng cô sẽ bị Đổng gia khinh miệt. Ông hận Lương Bích Ngọc, nhưng không nghĩ hận Tiêu Tử Phượng. Nếu là cha trên danh nghĩa của cô, vì cô làm vài chuyện cuối cùng, cũng làbổn phận của Tiêu Thính Quân ông!

Ông không ngờ, lại nghe một tin động trời như vậy. Ông càng không ngờ, Tiêu Tử Phượng cũng tham gia vào hành động của Lô Thanh Vân cùng Lương Bích Ngọc. Ông cũng không nghĩ tới, Tiêu Tử Phượng lại nhận Lô Thanh Vân làm cha nuôi! Cả nhà bọn họ, chẳng những quây quần bên nhau, lại còn lên kế hoạch hãm hại con gái ruột của Tiêu Thính Quân ông.

Lòng áy náy mà Tiêu Thính Quân đối với Tiêu Tử Phượng cùng Tiêu Tử Đằng, lập tức không còn. Thật may là tài sản của ông đã giao cho Đậu Ngọc Nga. Nếu quả thật rơi vào tay bọn họ, Tiêu Thính Quân ông chết cũng không nhắm mắt.

Mười hai giờ? Bom hẹn giờ sẽ nổ tung!

Tiêu Thính Quân nhìn đồng hồ, đã mười một giờ bốn mươi! Trời ạ, còn có 20′, bom hẹn giờ sẽ nổ! Tiêu Thính Quân lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Long. Nhưng không ai bắt máy! Gọi cho Mật Đường cũng không người nào nghe! Tiêu Thính Quân vừa gọi đến Đường uyển, vừa chạy ra khỏi khách sạn. Tiếng chuông đổ nhưng không ai nghe!

Tiêu Thính Quân điều khiển xe của mình, chạy nhanh đến Đường uyển. Chỉ cần tăng tốc, ông sẽ chạy tới Đường uyển trước 12 giờ!

Tiêu Thính Quân vừa lái xe, vừa suy nghĩ. Tại sao không ai tiếp điện thoại của ông? Chẳng lẽ, hôn lễ đã bắt đầu rồi? Chẳng lẽ, tất cả mọi người đang bận việc trong hôn lễ?

Tiêu Thính Quân lái xe với tốc độ nhanh nhất. Ông chỉ nghĩ phải tới Đường Uyển trước 12 giờ, để cứu lấy mạng sông của con gái, con rể và các vị khách vô tội.

Đường Uyển, ngập tràn vui sướng!

Ngoài cửa, đỗ rất nhiều xe. Trong sân, kéo đầy ruybăng. Trong thính đường, vô số khách khứa đến dự.

Đường Thương Long cùng đậu Ngọc Nga vui vẻ, ngồi trên cùng. Nhìn đôi thanh mai trúc mã từ từ xuất hiện, trong lòng tràn đầy vui sướng!

Đậu Mật Đường mặc áo cưới dài chạm đất, được Đường Long cầm tay đi vào. Hai người cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Thái tử Long mặc bộ vest đen, công chúa Phượng mặc váy trắng. Đi sau họ, rải hoa.

Mầm Vân Vân cùng A Trung mặc lễ phục phù rể phù dâu, xuất hiện ở hôn lễ. Quý Ngọc Khang cũng đến, thỉnh thoảng chê bai Mầm Vân Vân."Vân Vân, thật không nghĩ tới, em mặc đồ phù dâu lại đẹp như vậy. Nếu mặc áo cưới nhất định sẽ đẹp hơn."

"Học trưởng Quý, không phải anh muốn làm chú rễ của em đấy chứ?" Mầm Vân Vân biết Quý Ngọc Khang thích Mật Đường, anh nói như vậy, chẳng qua là đùa với cô thôi. Cho nên, cô cũng không chút kiêng kỵ đáp lễ lại.

"Muốn, đương nhiên là muốn. Anh liền trở về chuẩn bị hôn lễ." trên mặt Quý Ngọc Khang lộ ra nụ cười trêu cợt. Mầm Vân Vân không nhịn được làm một cái mặt quỷ, cười: "Nói không giữ lời, nhất định sẽ làm cún!"

"Nghi thức hôn lễ, bắt đầu!" người điều khiển chương trình cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Mật Đường giương mắt lên, quét một vòng. Ánh mắt của cô, không thấy bóng dáng của người kia. Trong lòng cô, không nhịn mà thất vọng. Thất vọng cùng cô đơn, không thể tránh khỏi ánh mắt của Đường Long. Anh dùng lực cầm tay nhỏ bé một chút, truyền cho cô an ủi và sức mạnh. Cô cảm kích nhìn anh một cái, trong mắt lại mông lung.

Người đàn ông kia, dù sao cũng là cha của cô. Cho dù cô không thừa nhận ông, ông vẫn là cha cô. Cô hi vọng ông có thể tới tham dự hôn lễ của cô.

"Nhất Bái Thiên Địa." Giọng nói người điều khiển chương trình cắt đứt Mật Đường suy nghĩ. Cô cầm tay Đường Long, quỳ xuống, lạy.

"Nhị Bái Cao Đường." Đường Long cùng Mật Đường đứng dậy, lại quỳ lần nữa.

"Mau dậy đi, mau dậy đi." Đậu Ngọc Nga nâng con gái, trong hạnh phúc có chua xót. Bà đi, hai đứa bé sẽ đau khổ. Mà bà chua xót chính là sau khi hôn lễ kết thúc, bà sẽ rời xa con gái.

"Mật Đường, bộ trang sức này, là tượng trưng cho nữ chủ của Đường gia. Từ hôm nay trở đi, bộ đồ trang sức này, sẽ thuộc về con." Đường Thương Long lau nước mắt vui sướng, đem bộ trang sức giao cho con dâu.

"Cám ơn cha." Mật Đường nhận lấy bộ trang sức đắt giá, trong lòng tràn đầy cảm kích cùng hạnh phúc. Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ chủ chính thức của Đường gia rồi. Từ hôm nay trở đi, trách nhiệm trên vai cô càng nặng thêm. Bảo vệ con cháu Đường gia, gánh nặng giáo dục con cháu Đường gia, liền rơi xuống người của cô.

"Phu Thê Giao Bái." Mật Đường ngắm nhìn Đường Long, trong lòng dâng lên một loại hạnh phúc khó nói lên lời. Cô rốt cuộc cũng thành vợ của người đàn ông này. Cô và hai con sẽ có mái nhà hạnh phúc. Mật Đường cúi người thật sâu, thành kính quỳ lạy!

*****

Người điều khiển chương trình nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 11 giờ 58 phút. Anh tươi cười rạng rỡ nói: "Xin mời cô dâu chú rễ cắt bánh kem!"

Mật Đường và Đường Long nắm tay nhau, cùng đi về phía bánh kem "Đặc chế". Tay Mật Đường nắm lấy con dao. Tay Đường Long đặt trên tay Mật Đường. Con dao đưa lên, muốn cắt xuống.

"Dừng lại." Một giọng nói quen thuộc vang lên. Mật Đường ngẩng đầu nhìn lên, chính là Tiêu Thính Quân đang thở hổn hển. Trong lòng cô nóng lên, nước mắt rơi xuống.

Cha của cô đã tới, rốt cuộc ông cũng tới trước khi cắt bánh. Có lẽ, cô nên tha thứ cho ông. Chỉ cần cô chấp nhận ông, mẹ cô mới thể hạnh phúc cạnh ông.

Tiêu Thính Quân nhanh chóng chạy tới ôm lấy bánh kem "Đặc chế", trong một mảnh tiếng chất vấn, chạy ra khỏi phòng khách.

"Rốt cuộc tổng giám đốc Tiêu có ý gì? Tại sao lại ôm bánh kem chạy đi? Chẳng lẽ, do Đường tổng bỏ con gái mình mà tới gây chuyện?"

"Theo như lẽ thường, ông ta chắc chắn là tới gây chuyện! Con gái bị bỏ rơi, ông ta còn có lý do gì tới tham dự hôn lễ Tổng giám đốc Đường? Chẳng lẽ nói, còn tới chúc mừng hay sao?"

Mật Đường cùng Đường Long hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao Tiêu Thính Quân làm như vậy? Nhưng hai người bọn anh biết, Tiêu Thính Quân sẽ không tới gây chuyện!

Tiêu Thính Quân không để ý tới chất vấn của mọi người, chỉ ôm bánh kem chạy ra ngoài. Thời gian đã đến 11 giờ 59 phút, ông không có thời gian để giải thích. Còn dư lại một phút, điều duy nhất ông có thể làm, chính là đưa vật nguy hiểm này mang đi. Điều duy nhất ông có thể làm là để một nhà của con gái bình yên vô sự.

Một tiếng tiếng nổ mạnh, kèm theo tiếng kêu rên của Tiêu Thính Quân, vang lên trong sân.

Mật Đường cùng Đường Long chạy đến đó, khói lửa mù mịt. Khi khói bắt đầu mờ đi, thân thể máu me ne bét của Tiêu Thính Quân cuất hiện ra trước mặt mọi người.

"cha, cha." Mật Đường nhào tới, ôm lấy thi thể Tiêu Thính Quân, cực kỳ bi ai không dứt. Tiếng hét thê lương khàn khàn, vang dội bầu trời Đường Uyển. Đáng tiếc, cô đã gọi tiếng "cha" này quá muộn, Tiêu Thính Quân không bao giờ nghe được!

Khách khứa sợ hãi. Thấy hình ảnh như vậy, cũng bắt đầu phát biểu giải thích của mình.

"Thì ra Tổng giám đốc Tiêu không phải là tới gây chuyện. Ông ta tới cứu người! Xem ra, chúng ta cũng hiểu lầm ông ấy rồi"

" Làm sao Tiêu Thính Quân biết trong bánh kem có chất nổ? Chẳng lẽ, ông biết thủ phạm?"

" Phu nhân Tổng giám đốc Đường kêu Tiêu Thính Quân là cha? Chẳng lẽ, cô là con gái riêng của Tiêu Thính Quân?"

"Hai chị em vì tranh một người đàn ông mà trở mặt thành thù, không phải rất nhiều sao? Chẳng lẽ, đây là "lễ vật" Tiêu đại tiểu thư đưa tới?"

Khách khứa suy nghĩ, tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt cùng sợ hãi. Nếu như, bánh kem đó nổ trong đại sảnh. Bọn họ không chừng đã sang miền cực lạc, mà may mắn không chết, tối thiểu cũng phải bị thương.

Mật Đường đỡ lấy thi thể Tiêu Thính Quân, khóc muốn bất tỉnh. Đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn cha, trong lòng hối hận. Cô giơ tay lên, tự mình tát mình. Muốn đánh nữa, lại bị Đường Long nắm được.

Cô nhào tới trong ngực Đường Long, khóc thét không ngừng.

Hai mươi mấy năm qua, Mật Đường sống trong cảnh không cha. Cô khát vọng có một người cha cỡ nào. mỗi lần Mật Đường thấy bác Mầm cưng chiều Mầm Vân Vân, liền hâm mộ cực kỳ.

Khi cô thật sự có cha thì cô lại hận ông, không chịu nhận! Cô chỉ có thể đứng xa xa nhìn cha mình, mà không chịu bước tới. Chỉ cần cô chịu tiến một bước, cha con họ đã không đến nỗi bước này. Khi cô muốn tha thứ ông, ông lại không cho cô cơ hội! Ông lựa chọn cách này mà rời khỏi mẹ con các cô!

Tại sao muốn đối xử với cô như vậy? Tại sao phải khiến cô hối hận cả đời?

Đường Long nhìn Mật Đường khóc thương tâm, trong lòng không ngừng cảm thấy hổ thẹn. Anh vỗ sống lưng cô, cố gắng an ủi.

Trước hôn lễ, Đường Long cùng A Trung tất cả các chi tiết đều nghĩ đến. Bọn họ thuê rất nhiều người bảo vệ Đường Uyển an toàn. Từ danh sách khách mời, đến lễ vật họ mang tới đều kiểm tra kĩ càng! Điều duy nhất không nghĩ tới, chính là cái bánh kem!

Nếu Tiêu Thính Quân có thể biết trong bánh ngọt có chất nổ, thì chuyện này phải có quan hệ với đám người Tiêu Tử Phượng! Ông cứu Mật Đường cùng mọi người, hi sinh cả tính mạng. Đường Long biết, bên trong lòng của Mật Đường nhất định rất hối hận. Bằng không, cô sẽ không tự tát mình!

Đậu Ngọc Nga dắt công chúa Phượng cùng thái tử Long đến, đi qua tất cả khách khứa, đến bên cạnh thi thể Tiêu Thính Quân. Bà ngồi xổm người xuống, ôm lấy đầu của Tiêu Thính Quân. Chảy nước mắt, tự lẩm bẩm: "Thính Quân, không phải anh đã nói sau khi con gái kết hôn, sẽ mang em khỏi chỗ này sao? Tại sao nói không giữ lời? Tại sao anh làm không được? Nếu làm không được, tại sao lại hứa hẹn với em? Hai mươi năm trước, anh đã phụ em một lần. Hai mươi năm sau, anh còn phụ em nữa sao? Thính Quân, anh nói đi, sao anh độc ác như vậy Thính Quân, anh là một kẻ hèn nhát. Em hận anh, cũng tự hận mình, tại sao lại yêu phải người độc ác như anh"

"Mẹ." Mật Đường ôm lấy đậu Ngọc Nga, nước mắt rơi như mưa.

"Bà ngoại, Mật Đường bảo bối. Các người đừng khóc, con sợ!" công chúa Phượng nhìn thi thể toàn máu trên đất, trong lòng một hồi sợ hãi.

Đường Long ngồi xổm người xuống, một tay ôm lấy Công chúa Phượng, một tay khác ôm lấy Thái tử Long. Anh hôn mặt của hai con, vô cùng thương cảm nói: "Thái tử Long, Công chúa Phượng, đừng sợ. Người mà bà ngoại ôm là cha của Mật Đường bảo bối, cũng là ông ngoại các con. Ông ấy là một anh hùng, vì cứu chúng ta và mọi người! Con bảo Mật Đường bảo bối khóc đi! Chỉ có khóc, mẹ mới không đau buồn mà thành bệnh."

Crypto.com Exchange

Chương (1-123)