Say rượu
← Ch.100 | Ch.102 → |
Tiêu Tử Phượng nhìn Đường Long, chờ đợi đáp án của anh. Mật Đường cũng nhìn Đường Long, xem anh trả lời cái vấn đề mà cô cũng đã từng hỏi này.
Đường Long không muốn trước mặt của mọi người vạch trần hành vi ghê tởm của Tiêu Tử Phượng. Mặc dù anh hận Tiêu Tử Phượng tìm người bắt cóc Mật Đường, tổn thương Mật Đường. Nhưng anh cũng biết, người này làm thế, là muốn có được anh.
"Tử Phượng, anh và Mật Đường đã quen nhau bốn năm rồi. Lần nữa gặp lại cô ấy, anh đã muốn giải thích rõ chuyện hủy hôn, em lại lựa chọn tự sát. Nói thật, khi đó anh rất đau lòng. Cho nên anh đáp ứng em, cả đời sẽ không rời em đi. Là bởi vì, anh không muốn mình quá ích kỷ. Nếu anh theo đuổi tình yêu của mình, mà khiến sinh mệnh một người tuổi còn trẻ mất đi, anh không cách nào tha thứ ình được. Tử Phượng, cho nên anh lại lần nữa rời em, là bởi vì chuyện Mật Đường bị Tiểu Báo bắt cóc! Anh nói như vậy, chắc em đã rõ! Về phần anh lựa chọn Mật Đường, có phải bởi vì hai đứa bé hay không, anh có thể nói cho em biết. Anh yêu cô ấy nên mới muốn ở chung với cô ấy! Lúc anh đăng báo tin hủy hôn, anh còn chưa biết sự tồn tại của hai đứa bé này!"
Tiêu Tử Phượng vẫn cho rằng, Đường Long là một người tâm địa thiện lương. Cho dù là giải trừ hôn ước, anh cũng không khiến cô khó chịu trước mặt mọi người. Cô thật sự không nghĩ tới, anh lại thẳng thắn như vậy.
"Đường Long, tôi hận anh!" vẻ mặt Tiêu Tử Phượng tràn đầy buồn bã nhìn Đường Long một chút, xoay người chạy ra khỏi Đường Uyển. Phía sau của cô, truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của cha mẹ. Cô cũng không để ý tới, chẳng qua là chạy thật nhanh!
Trong quán rượu Cô đơn, người đến người đi, khách hàng nhiều không đếm xuể.
Trong phòng lớn, tràn đầy mùi rượu, mùi khói. Nhạc bât to, to đến nổi vượt quá giới hạn chịu đựng. Các thân thể cuồng nhiệt lắc lư.
Tiêu Tử Phượng ngồi ở một góc, không ngừng uống rượu.
Cô bị thất tình, mang theo một vẻ đẹp cô đơn. Tại sao? Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Cô chỉ muốn làm một người vợ hiền lành, làm một cô gái hạnh phúc! Tại sao, một nguyện vọng nho nhỏ như vậy cũng bị vỡ tan tành?
Suy nghĩ một chút về chuyện Đường Long, lòng của cô liền không cầm được mà đau đớn!
Một ly rượu, tiếp một ly rượu. Có lẽ, chỉ có uống say, mới có thể quên được loại đau đớn khoan tim thấu xương này. Có lẽ, chỉ khi lí trí mơ hồ, mới có thể quên đi nỗi nhục nhã!
Tiêu Tử Phượng uống quá nhiều, khiến một người đàn ông anh tuấn chú ý đến.
Người đàn ông anh tuấn này, là tổng giám đốc tập đoàn Đổng Thị - Đổng Vân Phi. Hôm nay, anh tiếp khách hàng ở trong quán bar! Không ngờ lại gặp được Tiêu Tử Phượng. giữa tập đoàn Đổng Thị và tập đoàn Tiêu Thị, thường xuyên giao lưu với nhau. Đổng Vân Phi, cũng rất ngưỡng mộ cô gái Tiêu Tử Phượng xinh đẹp mà cao ngạo. Sau khi anh biết cô thích Đường Long, anh cũng liền đem tình cảm của mình, ẩn núp thật sâu.
Hôm nay nhìn thấy Tiêu Tử Phượng, khiến Đổng Vân Phi ngoài ý muốn. Nhất là, Tiêu Tử Phượng một thân một mình xuất hiện ở đây. Suy nghĩ một chút về tin qua báo chí, lại nhìn nhìn Tiêu Tử Phượng đang đau khổ. bên trong lòng của Đổng Vân Phi cũng hiểu rõ.
Cô gái này, nhất định là không chịu nổi đả kích, mới có thể cắt cổ tay tự sát. Lại thêm một lần nữa bị bỏ, vết thương trong lòng cô càng sâu hơn!
Nếu như anh có thể an ủi vết thương trong lòng cô, thật là tốt biết bao! Đổng Vân Phi cùng khách hàng nói một tiếng, cười đi về phía Tiêu Tử Phượng: "Tử Phượng, anh nè. Có anh ở đây, em sẽ không cô đơn nữa!"
"Tử Phượng, đừng uống nữa, anh đưa em về nhà." Đổng Vân Phi đoạt lấy ly rượu trong tay Tiêu Tử Phượng, ngăn cản cô tiếp tục uống rượu.
"A Long, Anh rốt cuộc cũng tới. Em... em biết... anh yêu em mà! A Long, em yêu anh, em rất... rất yêu anh!" tay Tiêu Tử Phượng, nắm chặt lấy tay người đàn ông trước mắt, không chịu buông tay.
Tiếp xúc được bàn tay nhỏ bé ấm áp mà bóng loáng của Tiêu Tử Phượng, hình như Đổng Vân Phi bị trúng điện, trong lòng run lên. Đổng Vân Phi biết, Tiêu Tử Phượng coi anh là một người đàn ông khác. Trong lòng của anh, mặc dù không vui vẻ, nhưng cũng không thể làm gì!
"Tử Phượng, em uống nhiều rồi." Đổng Vân Phi ôm lấy Tiêu Tử Phượng, ra khỏi quán rượu. Anh đặt cô lên ghế phụ, đóng cửa xe lại. Đổng Vân Phi mới vừa vào trong xe, Tiêu Tử Phượng liền như chim nhỏ nép vào người anh. Cô ôm lấy cánh tay của anh, nói hết với anh nội tâm của mình.
Đổng Vân Phi vừa lái xe, vừa nghe Tiêu Tử Phượng nói lảm nhảm.
"A Long, anh đừng trách em.... . em... em bảo Tiểu Báo bắt cóc Mật Đường... Anh tha thứ cho em.... em biết chuyện này em... em sai. Nhưng mà... anh... có biết hay không... bởi vì em yêu... yêu anh... nên mới làm... làm chuyện ngu như vậy... Anh biết không... không biết... trong lòng em... rất sợ.... sợ cô ấy cướp anh đi!"
"Tử Phượng, đừng tự trách mình nữa. Trời đã tối, anh đưa em về nhà!" Đổng Vân Phi biết, trên đời này không có tình yêu nào không có lí do, không có nỗi hận nào mà tự nhiên có. Tiêu Tử Phượng làm như vậy, nhất định là quá quan tâm đến Đường Long rồi! Cô bé đáng thương, vì một người đàn ông không yêu mình, lại hành hạ mình ra dạng này, đáng giá không?
"A Long, em không muốn về... về nhà. Em muốn... muốn cùng với anh... ở chung một chỗ. Em muốn... muốn nhìn biển rộng, anh dẫn em đến tầng mây cao nhé!" đột nhiên Tiêu Tử Phượng dán đôi môi đỏ mọng của mình vào môi của Đổng Vân Phi. Lưỡi thơm tho mang theo mùi rượu, tiến vào trong miệng anh. Lòng của Đổng Vân Phi, nhảy dựng lên. Dưới sự kích động, anh thiếu chút nữa lái xe tông vào cột điện. sắc mặt của Đổng Vân Phi thay đổi liên tục. Lòng anh khẩn trương, tim thiếu chút bay khỏi lồng ngực.
"Tử Phượng, anh sẽ dẫn em đến mây cao, đến biển rộng. Nhưng mà, em phải ngoan một chút nhé."
"A Long, chỉ cần anh không... giận em... chỉ cần anh đừng bỏ em... em ngoan, nhất định sẽ ngoan." Giờ phút này, Tiêu Tử Phượng giống như đứa bé làm sai chuyện gì vậy.
"Tử phượng, anh sẽ không bỏ em. Đời này, anh sẽ không bỏ em lại một mình." Đổng Vân Phi hôn trên trán Tiêu Tử Phượng, an ủi sự hoang mang sợ hãi của cô! Anh cố gắng áp chế lòng mình, lái xe lên đường.
*****
Xe, ngừng lại cạnh bờ biển. Bởi vì trời quá tối, bờ biển đã sớm yên tĩnh không tiếng người!
Gió biển mát mẻ, thổi vào cửa sổ xe, thổi tới trên người của hai người, Đổng Vân Phi chợt cảm thấy khí trời thật sảng khoái. Có lẽ là xe lắc lư quá lâu, cũng có lẽ là do gió. Tiêu Tử Phượng cảm giác một hồi ghê tởm, cảm giác buồn nôn kích thích đầu óc của cô."A Long, em.. em muốn... muốn ói."
"Tử Phượng, em nhịn một lát, anh ôm em xuống xe." Đổng Vân Phi lấy ôm Tiêu Tử Phượng, ra khỏi xe. Anh còn chưa đặt cô xuống, Tiêu Tử Phượng đã ói ra. Mùi khó ngửi ô uế, phun lên người Vân Phi. Rồi sau đó, lại chảy xuống dính đến trên váy của Tiêu Tử Phượng. Anh cúi đầu nhìn một chút, không nhịn được mỉm cười, lắc đầu một cái.
Đổng Vân Phi không ngại chuyện nam nữ. Anh cởi váy và áo của Tiêu Tử Phượng ra, ném trên bờ cát. Anh bế cô vào ghế sau trong xe, để cô nằm ngủ. Anh tìm được một cái khăn lông, cầm lấy quần áo dơ của Tiêu Tử Phượng, đến nước biển giặt.
Quần áo, được giũ sạch mùi khó chịu trong nước biển. Mùi trên thân của Đổng Vân Phi cũng được tẩy sạch.
Anh đem quần áo của hai người treo trước kính xe! Rồi sau đó chui vào trong xe, dùng khăn lông ướt lau đi những thứ mà Tiêu Tử Phượng nôn mửa còn sót lại.
Thân thể Đổng Vân Phi lạnh như băng, tiếp xúc được với thân thể ấm áp của Tiêu Tử Phượng xong, cả người không nhịn được nóng rang. Anh cố gắng khắc chế dục vọng của mình, giúp Tiêu Tử Phượng lau thân thể. Chính khi anh xoay người phải đi thì hai cánh tay Tiêu Tử Phượng ôm lấy cổ của anh. Bàn tay nhỏ bé ấm áp, xoa nắn trên sống lưng anh. Trong miệng, không ngừng phát tiếng mê sảng hấp dẫn người.
"A Long, đừng xa em." Hai gò ngực ma sát trước ngực của anh. Trong cơ thể anh, nhanh chóng dấy lên một luồng dục hỏa mãnh liệt. Khăn lông ướt, rơi dưới chân của anh.
Mặc dù Đổng Vân Phi không là sắc lang, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường. Đối mặt trường hợp nóng bỏng như thế, làm sao không nóng máu được? Huống chi, chủ nhân thân thể này, lại là người mà anh luôn thương nhớ. Hai cánh tay của anh, ôm chặt cô. Môi của anh, rơi vào trên môi đỏ đang mê sảng kia. Đầu lưỡi linh hoạt, thâm nhập vào trong khoang miệng mở sẵn của cô!
Anh theo cổ của cô, trợt xuống dưới. Môi của anh, ngậm lấy đỉnh núi, nhẹ nhàng mút và bóp cắn. Một luồng khoái cảm, kích thích cả người Tiêu Tử Phượng.
"A Long, em... khó chịu!" trong miệng Tiêu Tử Phượng, nhẹ nhàng tràn ra tiếng rên. Đổng Vân Phi, cũng cảm thấy lửa nóng của mình càng mạnh mẽ! Anh tự tay kéo quần lót cô xuống, kéo được một nửa lại do dự.
Làm như vậy, có tính hay không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đây? Tiêu Tử Phượng tỉnh lại, có thể hay không trách anh? Ở trong tiềm thức của cô, anh không phải là Đổng Vân Phi mà là Đường Long!
Đổng Vân Phi buông lỏng ra cái đó nắm quần lót tay, không thể, anh không thể làm như vậy! Chính đang anh muốn chạy trốn, Tiêu Tử Phượng lại dán sát vào anh chặt hơn. Cô ngọa nguậy thân thể mềm mại không ngừng, ma sát.
Tiêu Tử Phượng là người phụ nữ bị vứt bỏ, Đổng Vân Phi anh là người không có hôn ước nào. Hai người bọn họ, ở cùng nhau, có thể như thế nào đây? Cho dù Tiêu Tử Phượng trách anh, anh cũng gánh chịu được! Dù sao, anh quyết định phụ trách tới cùng với cô!
Đổng Vân Phi trong nháy mắt đã điên cuồng lên, anh thoát quần lót, tiến vào trong cơ thể cô. Tiêu Tử Phượng 'a' một tiếng, sau đó càng ôm chặt lấy anh!
Trong xe, triển khai một cuộc chiến kịch liệt. Chiếc xe ấy, cũng khẽ đung đưa. Quần áo treo trước kính xe tựa như lá cờ tung bay phấp phới trên chiến trường tình yêu.
Đổng Vân Phi giống như một vị tướng trên chiến trường, không ngừng tung hoành ngang dọc. Tiêu Tử Phượng đang quyết đấu cùng anh, ngang tài ngang sức. Sau một số cảnh nóng, rốt cuộc thì Đổng Vân Phi mệt mỏi không chịu nổi mà hạ màn.
Một tia sáng chói làm đau ánh mắt của Tiêu Tử Phượng. Cô dụi dụi con mắt, vỗ vỗ đỉnh đầu đau đớn. Cả người đau đớn, ngủ cũng không thoải mái. Nhìn dáng dấp, không giống với chiếc giường mềm mại rộng rãi của cô! Trong đầu cô, xuất hiện hình ảnh ở Đường Uyển. Cũng nhớ, cô mua say ở quầy rượu. Những thứ khác, cô không nhở nổi.
Cô chỉ nhớ, mình có một mộng đẹp, chỉ có cô và Đường Long. Trong mộng, Đường Long yêu cô! Dịu dàng mà triền miên. Nhớ tới cảnh trong mộng, Tiêu Tử Phượng có chút ngượng ngùng. Ngượng ngùng rồi lại đau lòng. Có lẽ, cô chỉ nhận được sự dịu dàng của anh trong giấc mơ mà thôi.
Tiêu Tử Phượng chậm rãi mở mắt. Tầm mắt của cô, hình về phía mặt trời mọc, chuyển dời đến thân thể mình.
Cảnh trước mắt, khiến Tiêu Tử Phượng sợ hết hồn: một cánh tay đàn ông, vòng ở hông của cô. Đôi tay kia, thế nhưng lại đặt trước ngực trắng nõn. Mà cô cùng người đàn ông này, cư nhiên ôm nhau chung một chỗ, ngủ trong một chiếc xe con.
"A, người nào? Sao lại chung một chỗ với tôi?" Tiêu Tử Phượng nắm lấy tóc của Đổng Vân Phi, thức tỉnh anh từ trong giấc mộng. Cô nắm tóc anh, chính là muốn thấy mặt anh. Cô nhất định phải xem một chút, người đàn ông nào ăn gan hùm mật gấu, dám chiếm tiện nghi của Tiêu Tử Phượng cô.
"Tử phượng, em đã tỉnh?" Đổng Vân Phi bị đau, mở mắt. Vừa nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Tử Phượng, cũng biết cô tức giận.
"Đổng Vân Phi, tại sao là anh?" Tiêu Tử Phượng không nghĩ tới, người đàn ông trong xe, lại là Đổng Vân Phi. Người này, không phải rất đàng hoàng sao? Sao lại làm ra loại chuyện thế này?
"Ngày hôm qua, em uống đến say trong quán rượu, không biết gì. Anh muốn đưa em trở về, em lại muốn anh đưa đến biển. Còn nôn mửa, không có cách nào, anh liền cỡi đồ của em ra để giặt.... ." Đổng Vân Phi chỉ 'lá cờ' trước kính xe, giải thích với Tiêu Tử Phượng.
Nguyên lai là có chuyện như vậy!
Tiêu Tử Phượng không khỏi một hồi lúng túng, vội vã cúi đầu. Ánh mắt kia, vừa lúc thấy được lạc hồng (*) trên chỗ ngồi trước. Lửa giận, lại một lần nữa bùng lên.
"Đổng Vân Phi, sao lại thế này? Giặt quần áo, có thể...... thế này sao?" Người này, cư nhiên xâm phạm thân thể trong trắng của cô. Tiêu Tử Phượng vung quả đấm, quyền đấm cước đá với Đổng Vân Phi một hồi.
(*): Lạc hồng là máu trinh, ợ ợ! Xu biết nhiều hơn nữa kia, nhưng không giải thích cặn kẽ đâu *vênh mặt* =))
*****
Đổng Vân Phi cũng cảm thấy không cách nào giải thích nổi hành vi của mình, coi như là anh yêu cô, coi như là anh không chịu nổi sự hấp dẫn của cô. Khi cô say rượu mà lấy cô làm của riêng, cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà nhảy vào. Anh không muốn giải thích hành động của mình, anh chỉ muốn nói cho cô biết rằng anh yêu cô, anh muốn lấy cô làm vợ! Có lẽ, chỉ có dũng cảm gánh chịu trách nhiệm chuyện này, anh mới được coi là một người đàn ông chân chính, dám làm dám chịu!
"Tử Phượng, xin em tin anh. Bởi vì yêu em nên anh mới như vậy. Chỉ cần em nguyện ý, ngày mai anh sẽ chuẩn bị hôn lễ."
Tiêu Tử Phượng liếc mắt nhìn Đổng Vân Phi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Gả cho anh ư? Cô thà cả đời làm gái ế, cũng không gả ột kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Anh nói anh yêu cô? Anh yêu cô... mà thừa dịp lúc cô say rượu bắt nạt cô sao? Muốn cô gả cho anh, nằm mơ đi!
Tiêu Tử Phượng đưa tay quay cửa kính xe xuống, vươn tay lấy quần áo của mình. Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, chạy xuống xe!
Cô không cần nhìn thấy người đàn ông này nữa! Cho dù thế nào, cô chỉ coi nó là một cơn ác mộng. Chẳng qua cơn ác mộng này, khi tỉnh lại, cô đã bị phá thân. Trong lòng của cô, căm hận Đổng Vân Phi, lại căm hận Đường Long cùng Đậu Mật Đường nhiều hơn!
Tất cả, đều do Đường Long cùng Mật Đường tạo ra! Nếu như Mật Đường không xuất hiện, cô có thể tới tình trạng này sao? Nếu như Đường Long không hủy hôn, cô có thể đi uống rượu một mình sao? Nếu như không đi quán rượu, làm sao cô lại gặp tên chết tiệt Đổng Vân Phi kia?
Món nợ này, cô tính hết trên đầu của Đường Long và Đậu Mật Đường. Hai người bọn họ muốn hạnh phúc ư? Hừ hừ, nằm mơ đi!
Tiêu Tử Phượng lấy điện thoại di động ra, muốn biết bây giờ mấy giờ rồi. Không nghĩ tới, trên điện thoại di động lại có mười mấy cuộc gọi nhỡ! Những cuộc gọi đến đều là số của gia đình cô! Cô cả đêm không về, cha mẹ nhất định lo lắng lắm đây!
Ban ngày, lúc cô chạy ra khỏi nhà Đường Long, cái gì cũng không muốn nói, điện thoại cũng không muốn nhận. Vì vậy, liền đem điện thoại để ở chế độ im lặng. Không nghĩ tới say một trận, lại bỏ qua nhiều cuộc gọi như vậy!
Cha mẹ không tìm được cô, nhất định vô cùng lo lắng. Biết cô cả đêm không về, có lẽ sẽ tức giận hơn! Không được, cô phải về nhà trước khi ba mẹ ngủ dậy! Bằng không, cô sẽ bị mẹ 'thẩm vấn'! Nếu như mà biết cô bị người ta phá thân, bà sẽ đau lòng! Nếu cô làm sai chuyện mà ba mẹ đau khổ. Chuyện này, nhất định phải giấu giếm.
Một chiếc xe con, đuổi theo tới. Bên tai, là giọng nói của Đổng Vân Phi.
"Tử Phượng, lên đây đi! Đi, anh đưa em về nhà!" Đổng Vân Phi biết, Tiêu Tử Phượng rất hận anh! Dù cô hận anh thì anh cũng không thể để cô một mình trên bãi biển được!
"Đổng Vân Phi, anh biến đi. Biến, tôi không muốn thấy anh nữa!" Tiêu Tử Phượng nhìn thấy Đổng Vân Phi, không nhịn được mà mắng lên.
"Tử Phượng, không phải em muốn cho cha mẹ em biết cả đêm em không về đấy chứ? Bây giờ đã sáu giờ rồi, nếu như anh chở em về, có thể về đến nhà trước khi cha mẹ em rời giường đấy!" Đổng Vân Phi nhìn bầu trời!
Tiêu Tử Phượng cái gì cũng không có nói, thở phì phò lên xe. Dọc theo đường đi, khuôn mặt cô đanh lại, không thèm nhìn Đổng Vân Phi lấy một cái.
Khi Tiêu Tử Phượng chạy vào cổng, vẫn hi vọng!
Cô còn chưa đi vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng cha mẹ ồn ào! Nhất là giọng nói của mẹ, khí thế hung hăng giống như sấm sét!"Tiêu Thính Quân, có phải anh đã sớm biết, người Đường Long yêu chính là con gái vợ trước Đậu Ngọc Nga của anh hay không? Có phải anh sớm biết, con khốn nạn kia sinh hai đứa con hoang rồi? Có phải anh cũng sớm biết, Tử Phượng cùng Đường Long muốn chia tay? Trách không được anh lại không chịu thay Tử Phượng ra mặt, thì ra là, anh đã sớm cấu kết với ả đàn bà thối tha kia!"
"Lương Bích Ngọc, cô đừng nói quá! Đừng ngậm máu phun người! Nếu tôi biết Đường Long thích Mật Đường, lần trước, tôi sẽ không cùng cô đến Đường uyển làm loạn! Tôi chỉ hi vọng Tử Phượng được hạnh phúc, tôi cũng càng hy vọng Mật Đường và con của nó hạnh phúc!"
"Tiêu Thính Quân, anh hi vọng Mật Đường cùng con của nó hạnh phúc hơn à? Nói như vậy, anh hi vọng Tử Phượng của chúng ta bị người làm nhục, thương tích khắp người sao? Nếu không phải ông không làm chỗ dựa cho Tử Phượng, thì Tử Phượng có khả năng trốn ra khỏi nhà, cả đêm không về ngủ sao? Nếu con gái có chuyện gì, anh cũng đừng sống yên ổn được!" Lương Bích Ngọc hét xong, thở phì phò đi ra cửa phòng. Người đàn ông này thật vô dụng.. Suy nghĩ một chút chuyện ở Đường Uyển bị đánh, Lương Bích Ngọc liền không cách nào mà không tức giận được. Không được, bà nhất định phải trả thù. Biện pháp duy nhất bây giờ, chính là đi tìm Lô Thanh vân.
"Tử Phượng, con mới về sao?" Lương Bích Ngọc nhìn thấy Tử Phượng núp ở ngoài cửa, vừa mừng vừa sợ."Con gái ngoan, con đi nơi nào, hù chết mẹ."
"Mẹ, đừng lo lắng. Con chỉ khổ sở trong lòng, uống một chút rượu. Rồi sau đó, ngủ trong khách sạn gần đấy." Tiêu Tử Phượng thấy mẹ, muốn khóc. Cô ôm lấy Lương Bích Ngọc, nằm ở trên vai của bà mà nức nở nghẹn ngào! Trước kia, cô vẫn hy vọng cha có thể giúp cô một phen. Bây giờ, xem ra là không trông cậy vào được rồi. Mật Đường, cũng là con gái của cha mà! Bên nào cũng là máu mủ ruột rà, cha không giúp cô, cũng hợp tình hợp lý!
"Con gái ngoan, đừng khóc. Hôm nay con đừng đi làm, về phòng nghỉ ngơi một chút. Mẹ đi nấu món cháo mà con thích nhất cho con ăn nhé." Lương Bích Ngọc vỗ bả vai con gái. Lương Bích Ngọc bà nhẫn nhục nhiều năm như vậy, còn không phải là vì hai đứa con này sao? Bây giờ, con gái bị thương tổn, chỉ có người làm mẹ như bà mới có thể an ủi nó!
"Cám ơn mẹ." Tiêu Tử Phượng cho rằng mẹ nhất định sẽ trách cứ chuyện cô cả đêm không về nhà. Không nghĩ tới, dễ dàng lừa dối như vậy.
"Tử Phượng, con qua đây. Cha có mấy câu, muốn nói với con!" chân của Tiêu Tử Phượng, mới vừa bước lên cầu thang. Phía sau của cô, vang lên giọng nói của Tiêu Thính Quân. Cô không cần suy nghĩ, cũng biết cha muốn nói gì. Chuyện ông muốn nói, đơn giản là muốn mình suy nghĩ thoáng một chút thôi. Ngàn vạn lần không được đi vào con đường cực đoan, cũng không cần giành một người đàn ông của một người con gái khác. Mặc dù cô có thể đoán ra lời nói của cha, nhưng cô vẫn muốn nghe một chút, ông nói chuyện thế nào! Tiêu Tử Phượng quay mặt sang."Cha, cha nói đi, con đang nghe!"
"Tử Phượng, chuyện đã như vậy. Con phải nghĩ thông một chút. Ngàn vạn lần đừng như lần trước, hai chị em, không cần thiết vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù..."
Lời nói Tiêu Thính Quân vẫn chưa hết. Tiêu Tử Phượng đã bước lên lầu."Cha, con muốn ngủ!"
← Ch. 100 | Ch. 102 → |