Quầy rượu vô tình gặp được
← Ch.074 | Ch.076 → |
Mật Đường cầm chai rượu trên bàn bình, vừa rót rượu, vừa kêu Mầm Vân Vân trong sàn nhảy."Chết tiệt, con bé chết tiệt kia kia, cậu mà không... không uống rượu với tớ, tớ liền không nhớ người bạn... người bạn như cậu!"
Trong đầu Đậu Mật Đường, không ngừng thoáng hiện hình ảnh trước nhà hàng Cẩm Long kia.
...............
Cô và Vân Vân, uống bia một buổi chiều, thần trí lại vẫn rất thanh tĩnh. Ông trời thật đối nghịch với cô, ngay cả mua say đều không cho cô như ý.
Say chuếnh choáng, cô vô cùng muốn đi bộ về nhà. Bạn tốt của cô: Mầm Vân Vân, cũng không phản đối. Hai người đi xe 'căng hải', bước chậm trong biển người.
Khi đi tới nhà hàng Cẩm Long, lại nhìn thấy một cặp bóng dáng quen thuộc. Người phụ nữ kéo cánh tay gã đàn ông, vừa nói vừa cười đi tới vào nhà hàng Cẩm Long.
Hai người kia, chính là Đường Long cùng Tiêu Tử Phượng.
Đậu Mật Đường thấy hình anh như vậy, trong lòng giống như bị đao đâm phải. Người đàn ông này, buổi sáng còn thổ lộ cho cô nghe! Buổi chiều, lại tìm người đàn bà khác vào nhà hàng! Hai người bọn họ ăn cơm? Hay thuê phòng khách sạn? Vừa nghĩ tới ba chữ 'thuê phòng' này, lòng của Đậu Mật Đường, liền một hồi co quắp!
"Đậu Mật Đường, mày quản người ta làm gì? Người ta là vợ chồng sắp cưới, dù là thuê phòng, cũng danh chánh ngôn thuận! Đậu Mật Đường, mày nên hết hi vọng đi chứ! Đàn ông đều giống nhau, không có một người nào có thể dựa vào được! Mẹ không nương tựa vào cha, thì mày cũng không nương tựa được người đàn ông này!" trong lòng Đậu Mật Đường đang khóc, nhưng mà trên mặt lại đang cười. Cô kéo Mầm Vân Vân tiếp tục đi uống!
.... .
Vì vậy, hai người đến U Mê! Con bé Mầm Vân Vân kia, chỉ lo nhảy nhót, thế nào cũng không chịu uống rượu với cô! Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tự mình cạn mình!
Mầm Vân Vân từ sàn nhảy đi đến, đem ly rượu trong tay Mật Đường giật lấy."Đậu Mật Đường, từ xế chiều uống đến bây giờ, cậu uống nhiều rồi. Cậu mà uống nữa, chết không ai biết đâu!"
Đậu Mật Đường vừa cướp lại, vừa mắng."Cái con chết tiệt kia, cậu phải uống với tớ... uống rượu... uống rượu. Không muốn thì cậu đi đi! Tớ có uống chết cũng không muốn cậu trông nom đâu!"
"Cậu uống đi, tớ không để ý cậu nữa." Không phải là Mầm Vân Vân không muốn. Nếu như hai người cùng uống say, về nhà thế nào? Cô ấy muốn uống, để cho cô ấy uống đi! Nhanh nhanh uống đến không biết gì cả đi, để sớm đưa cô ấy về nhà.
"Này, con kia, .... sao.... . sao tớ thấy....... thấy......... cậu chẳng giống bạn tớ chút nào thế?" Vài ly rượu vào cuống họng đầu óc, Đậu Mật Đường không tỉnh táo rồi. Cô dùng sức lắc lắc đầu của mình, muốn xem rõ người con gái mặt cô, có phải Mầm Vân Vân hay không. Nhưng càng nhìn, lại càng choáng váng.
"Này, tớ vốn là bạn của cậu đấy!" Mầm Vân Vân cười, lắc lắc đầu, xem ra, con bé này uống say rồi. Mầm Vân Vân cầm túi xách của Đậu Mật Đường, muốn tính tiền về nhà.
"Trời ạ, con bé này lại không mang tiền!" trong túi xách Mật Đường chỉ có mấy tờ lẻ, sao đủ tiền? mặc dù Mầm Vân Vân rất muốn hét lớn, nhưng vẫn thấp giọng hỏi"Đậu Mật Đường, cậu không mang tiền, đến quầy rượu sang trọng thế này làm gì? Cậu nói đi, chúng ta làm gì bây giờ?"
Mật Đường đã say không còn biết gì, hàm hồ nói."Cái gì tiền? Muốn tiền ư, làm gì?" Nói còn chưa dứt lời, liền úp sấp trên bàn!
"Bà cố của tôi ơi, tôi thật sự là phục bà rồi!" Mầm Vân Vân đặt mông ngồi xuống, chẳng có cách nào. Mầm Vân Vân tốt nghiệp đại học xong, còn chưa tìm được công việc thích hợp. Tiền của cô, đều là duỗi tay xin cha mẹ. Tiền dư của cô ư, ở ngân hàng ý! (hặc hặc, câu này giống như câu: bút tao để quên ở cửa hàng ý! Hặc hặc)
Thời khắc mấu chốt, cô mới dám ngửa tay xin mẹ. Nhắm mắt lại, chắp tay cầu." Quan Thế âm Bồ Tát đại từ đại bi, ngài mau tới cứu với chúng sinh đi chứ! Nếu là không có tiền, con và Mật Đường nhất định sẽ bị quản lí đánh chết đấy!"
"Tiểu thư, tiền của cô, tôi đã thanh toán xong rồi. Đi thôi, ta tiễn đưa cho ngươi cửa về nhà!" Một giọng nói có chứa từ tính, vang lên bên tai Mầm Vân Vân. Cô mở mắt nhìn, lại là một người đàn ông đẹp trai. Gương mặt anh tuấn, mang theo một tia nhàn nhạt và thương tiếc.
Chẳng lẽ, Quan Âm Bồ Tát nghe thấy lời cầu nguyện của cô rồi ư? Nếu không, tại sao có thể người đẹp trai thế này thay Mầm Vân Vân cô tính tiền đây? Xem ra, về sau cô phải đi theo mẹ, thành tâm thành kính Quan Thế âm rồi!
Người đàn ông này, rất quen mặt! Đã gặp qua ở nơi nào nhỉ? Sao mình không nghĩ ra!
"Cám ơn anh." Mầm Vân Vân muốn đỡ Đậu Mật Đường đi, nhưng kéo cô ấy không nổi.
"Để tôi." Đường Long ôm lấy Đậu Mật Đường đã ngủ mê man, bước nhanh ra ngoài U Mê. Phía sau anh, vang lên giọng nói của Mầm Vân Vân."Vị tiên sinh này, anh chờ tôi một chút!"
Thật vất vả phát hiện được một người đẹp trai, không thể dễ dàng để cho anh bay mất! Nếu như có thể lóe ra tia sét với anh, vậy thì càng tốt hơn.
"Tiểu thư, nhà cô ở đâu? Tôi tiễn cô trước!" Đường Long đem Đậu Mật Đường đặt vào vị trí kế bên tài xế, hỏi Mầm Vân Vân đang ngẩn người ngoài xe.
"Tiên sinh, hay là trước đưa người bạn say rượu của tôi trước! Sau đó lại đưa tôi về!" Mầm Vân Vân chỉ sợ Mật Đường say rượu, làm hỏng "Chuyện tốt" của cô, cố ý khiến Đường Long đưa Mật Đường về nhà trước. Cô chỉ mãi nghĩ đến ý tưởng 'trái tim' của mình, lại không nhìn thấy sắc mặt của Đường Long đã âm trầm xuống.
"Tiểu thư, cô tự thuê xe về nhà đi! Số tiền này, đủ để trả một tháng xe!" Đường Long từ trong bóp da lấy ra mấy tờ tiền lớn, ném trước mặt của Mầm Vân Vân. tiếng nói vừa xong, xe đã lái đi rất xa.
"Trời ạ, tiên sinh, sao anh lại làm thế?" Mầm Vân Vân hướng về phía chiếc xe của Đường Long đã đi xa, rống to. Người này, thật không có chút tình cảm nào. Lại để một cô gái như cô trên đường cái. Cô mà xảy ra chuyện gì, đều là lỗi của anh ta!
"Hừ. Người này, chẳng lẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Nếu anh vô lễ với Mật Đường, phải làm sao bây giờ?" Mầm Vân Vân muốn báo cảnh sát, lại không biết làm thế nào."Mật Đường đã là mẹ của hai đứa trẻ, muốn tìm một gã đàn ông đẹp trai như vậy thật đúng là không dễ dàng. Nếu có thể.. , nói không chừng cũng là chuyện tốt!"
Mầm Vân Vân quyết định cho Mật Đường một cơ hội, cho cô ấy một cơ hội đầu tiên để quên đi cha ruột của Tiểu Long Tiểu Phượng.
Nói đến tiểu Long, Mầm Vân Vân lại kinh hãi! Không trách được mình thấy người đàn ông này quen mặt? Nguyên lai là giống tiểu Long! Chẳng lẽ, anh ta chính là cha ruột của tiểu Long? Nhìn khuôn mặt, tám chín phần là đúng!
Nếu người ta là người một nhà, sao cô phải tốn công làm gì!
Cô khom lưng nhặt mớ tiền trên đất, đón một chiếc taxi, rời đi.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |