Đường Uyển an nguy
← Ch.120 | Ch.122 → |
Đường Long từ cục cảnh sát trở về, trực tiếp kéo A Trung vào phòng sách.
"Cậu chủ, phía cảnh sát nói như thế nào?"
"Cảnh sát đã đồng ý, sẽ điều người bảo vệ Đường Uyển. A Long, người kia bên như thế nào?"
"Tôi đem đàn em Thương Long là Hổ A Bưu, an bài đến Hàng Long nằm vùng. Hiện tại, bọn họ đang thu thập thêm thông tin của Hàng Long. Có tin gì, sẽ điện thoại cho tôi." A Trung cùng Đường Thương Long đã quá quen với cuộc sống bí ẩn của xã hội đen rồi. Nếu là xã hội đen, sẽ khởi nghiệp từ chuyện phạm pháp. Chỉ cần bọn họ có động tĩnh, nhất định không gạt được Hổ A Bưu.
"Ừ, làm không tệ. A Trung, trong khoảng thời gian này anh tốn nhiều tâm rồi." Đường Long vỗ vỗ bả vai A Trung, trong mắt là tán thưởng cùng khẩn cầu.
"Cậu chủ, Đường Uyển là nhà của tôi. mỗi người trong Đường uyển, đều là người nhà tôi. Bảo vệ an toàn cho người nhà, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của A Trung." A Trung nói vô cùng thành khẩn, Đường Long nghe rất cảm động!
"A Trung, anh thật tốt quá. nếu Đường uyển là nhà của anh, về sau đừng gọi tôi là cậu chủ nữa. Chúng ta hãy gọi nhau là anh em đi! Về sau, anh chính là anh của A Long!" Đường Long ôm lấy A Trung, tràn đầy cảm động lên tiếng"Anh Trung." trong mắt của A Trung, nổi lên màn lệ. Anh không có từ chối hay cự tuyệt, chẳng qua là mỉm cười gật đầu một cái, bày tỏ anh đã công nhận thân phận mới của mình.
Một tràng tiếng gõ cửa, cắt đứt hai người nói chuyện. Cửa phòng đẩy ra, đi vào là Mật Đường. Trong tay của cô, bưng ly trà lạnh."A Long, hôm nay anh trở về sớm quá! trời nóng như vậy, em chuẩn bị một chút trà lạnh. Uống một chút thử nhé!"
Đường Long nhận lấy ly trà trong tay Mật Đường, cùng Mật Đường nói: "Mật Đường, em tới vừa đúng lúc. Anh Trung, đã chính thức trở thành một thành viên của Đường gia. Về sau, em liền gọi anh ấy là anh Trung!"
"Anh Trung." Mật Đường cúi người xuống. Rồi sau đó, lại bất an hỏi."A Long, em thấy bên ngoài Đường uyển có rất nhiều người khả nghi. Bọn họ thỉnh thoảng nhìn quanh sân, bộ dáng giống như gián điệp vậy."
Đường Long biết, đó là cảnh sát. Vì không muốn làm cho Mật Đường lo lắng, mà cũng không muốn nói cho cô biết."Đặc vụ? Gián điệp? Ha ha! Mật Đường, em cho rằng Đường uyển là Nhà Trắng à? Đường uyển chỉ là một nhà dân bình thường, không đáng để đặc vụ và gián điệp chú ý!"
"À, chắc do em quá lưu tâm." Mật Đường vừa nhìn mấy người khả nghi bên ngoài hàng rào, vừa thuận miệng trả lời. Trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không cho là như vậy.
Nửa tháng đã qua, đường uyển không xảy ra chuyện gì!
Một ngày này, Đường Long đang trong phòng làm việc. Cảnh trưởng gọi điện thoại tới, yêu cầu chấm dứt hoạt động."Đường tiên sinh, cậu nghe được tin tức có chính xác hay không? Nếu như Hàng Long muốn đối phó các người thì đã sớm ra tay. Sao nửa tháng qua không có chút động tĩnh? Mấy ngày nay, cục cảnh sát có rất nhiều chuyện cần giiar quyết. Đường tiên sinh, tôi tính thế này: đường uyển không cần người phải giám sát đâu!"
"Cục trưởng, có lẽ bọn họ quá giảo hoạt. Biết chúng ta có đề phòng, cho nên mới chậm chạp không dám hành động! Nếu bọn họ muốn trả thù tôi, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Cục trưởng, van ông đừng làm vậy." Đường Long vừa nghe nói cảnh không bảo vệ, trong lòng rất là gấp gáp."Như vậy đi, cục trưởng. Chỉ cần ông tiếp tục bảo vệ Đường uyển, tôi có thể quyên tặng cục cảnh sát một chút về tài chính."
"Đường tiên sinh, vậy cũng không cần thiết! Như vậy đi, chỉ cần cậu phát hiện tình huống dị thường, lập tức gọi điện thoại cho chúng tôi. Tôi bảo đảm sẽ dốc sức trong thời gian nhanh nhất. Đường tiên sinh, tôi có khách, cứ quyết định vậy đi!" Đường Long còn muốn nói điều gì, cục trưởng đã cúp điện thoại.
Phát hiện tình huống thì báo cảnh sát?
Đường Long bất đắc dĩ lắc đầu! Anh không thể nào tùy tiện được, anh không thể coi an nguy của người nhà như trò đùa. Thực là bất đắc dĩ, chỉ có thể tuyển người bảo vệ! Chỉ cần có thể bảo vệ đường uyển an toàn, bỏ ra giá cao bao nhiêu, đều đáng giá!
Tập đoàn Tiêu thị, rốt cuộc cũng chuyển nhượng xong. Tiêu Thính Quân cầm khoản chi phiếu trong tay, trong lòng rất không có cảm giác. Ông khổ cực kinh doanh nửa đời, trong chốc lát phải rời bỏ. Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy khổ sở.
Tiêu Thính Quân đang thu thập đồ đạc, Tiêu Tử Phượng liền xông vào. Trên mặt của cô, mang theo bất mãn cùng chất vấn."Cha, cha chuyển nhượng tập đoàn Tiêu thị rồi hả?"
Tiêu Tử Phượng tức giận như vậy, không phải vì cô nhìn trúng tài sản tập đoàn Tiêu thị. nguyên nhân cô tức giận, là bởi vì cha không tín nhiệm cô. Anh không ở trong nước, Tiêu Tử Phượng cô là Phó tổng công ty, cũng là Đại Tiểu Thư Tiêu gia. Cha muốn chuyển nhượng công ty cũng nên thương lượng một chút với cô chứ! Tại sao ông phải gạt cô, lén chuyển nhượng công ty? Chẳng lẽ, ông muốn đem tài sản để lại cho người con gái kia?
"Ừ, đúng vậy." Tiêu Thính Quân vừa nhìn sắc mặt của Tiêu Tử Phượng, cũng biết cô đang suy nghĩ gì. Vì ổn định Tiêu Tử Phượng. Tiêu Thính Quân cười hiền lành, đối với Tiêu Tử Phượng nói."Tử Phượng, chuyển nhượng tập đoàn Tiêu thị, người khó chịu nhất không phải là con, mà là cha. Cha rất khổ sở khi đem tập đoàn Tiêu thị chuyển nhượng cho người khác."
"Nếu khó chịu, tại sao còn chuyển nhượng? Lý do là gì? Có phải cha muốn đem tất cả tiền chuyển nhượng tập đoàn Tiêu thị cho con gái bảo bối của cha làm đồ cưới hay không?" Tiêu Tử Phượng vừa nhắc tới Mật Đường, càng thêm giận. Nghĩ tới, cha muốn đem tất cả tiền cho Mật Đường, cô cảm thấy thương cảm cho anh và mình! Anh em bọn họ không bằng Mật Đường sao?
"Tử Phượng, cha muốn chuyển nhượng tập đoàn Tiêu thị tất cả chỉ vì con." Khi sống ở đời, nếu bị người lừa gạt, nhất định cũng phải lừa gạt người khác. Nhưng khi Tiêu Thính Quân nói dối con gái, vẫn cảm thấy rất đau lòng!
"Vì con?" Tiêu Tử Phượng có chút ngoài ý muốn, không dám tin!
"Tử Phượng, cha biết, Đường Long phụ con, trong lòng của con rất khổ sở! Cha không hy vọng con sống trong đau khổ, cũng không hy vọng con ngày ngày dùng rượu cồn để cố gắng quên đi. Cho nên, cha mới chuyển nhượng tập đoàn Tiêu thị, mang con đến Mĩ quốc để phát triển. Có lẽ, chỉ có thể đổi một hoàn cảnh mới, com mới có thể quên hết tất cả. Như vậy, con mới có thể vui vẻ!"
Tiêu Tử Phượng nhào vào trong ngực Tiêu Thính Quân, nước mắt trào ra."Cha, thật xin lỗi, là con không tốt, con hiểu lầm cha!"
← Ch. 120 | Ch. 122 → |