Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện
← Ch.118 | Ch.120 → |
Đường Long lái xe trở lại Đường Uyển, đã hơn mười hai giờ.
Vốn anh trầm ổn lạnh lùng, nghe Tiêu Thính Quân nói xong, càng nặng nề!
Đường Long không lo lắng an nguy của mình! Lô Thanh Vân muốn hại anh, đoán chừng ông ta còn không đủ thực lực đó. Ông ta có phái mấy người cũng chạm không được. Anh không cần khẩu súng, cũng có thể quật ngã mấy tên cao thủ.
Người anh chân chính lo lắng là người nhà của anh! Cha đã không còn là cha như lúc trước. Ông ấy không còn là anh cả Thương Long, ông chỉ là một ông lão ngồi ở xe lăn. Đậu Ngọc Nga cũng là một phụ nữ trung niên không có năng lực kháng cự, mà bà ấy lại là người Lương Bích Ngọc căm hận nhất. Nguy hiểm với bà không hề thấp. Về phần cô gái anh yêu mến-Mật Đường, thì càng làm người ta lo lắng. Cô là mục tiêu mà Tiêu Tử Phượng muốn trừ khử, là mục tiêu của Lô Thanh Vân. Hai đứa bé, tay trói gà cong không chặt, ngây thơ không hiểu chuyện. Chẳng những bọn nó không có năng lực tự bảo vệ mình, thậm chí ngay cả người xấu người tốt cũng phân biệt không được. Nếu như Lô Thanh Vân lựa chọn hai người bọn họ làm đối tượng trả thù, mọi người trong Đường Uyển, sẽ đau khổ tuyệt vọng!
Không thể, anh quyết không thể để bất luận kẻ nào thương hại tới người nhà của anh.
Bây giờ chỉ có anh và A Trung là có năng lực chiến đấu. Nhưng phải canh chừng tất cả mọi người trong nhà, dù có phân thân cũng không đủ khả năng!
Nếu không có ý định gây dựng lại xã hội đen, vậy thì anh chỉ có thể dựa vào lực lượng cảnh sát. Có lẽ, chỉ có dựa vào cảnh sát, cả nhà bọn họ mới có thể hạnh phúc.
Tiêu Thính Quân nói rất đúng, anh quyết không thể để bất cứ ai trong nhà rời khỏi tầm mắt của anh. Cha không thể tới công viên rồi. Hai đứa bé, tạm thời cũng không đi học. Xin học kèm tại nhà, dạy bọn họ trong Đường Uyển là được. Mật Đường và mẹ vợ, kiên quyết không thể đi mua thức ăn. Khi anh đi làm, tạm thời mọi người phải ở Đường Uyển. Chỉ cần có thể vượt qua thời kỳ này, tất cả sẽ lại như xưa.
Đường Long lái xe vào nhà, mới vừa đẩy cửa xe, Mật Đường liền chạy tới. Cô lập tức nhào vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh."A Long, sao anh về trễ như thế?"
"Bảo bối, em vẫn chờ anh à?" Đường Long nhớ tới lời lúc mình đi, không nhịn được tự trách."Thật xin lỗi, bảo bối, để cho em chờ lâu." Anh ôm lấy Mật Đường thật chặt, hận không thể đem cô hòa vào trong thân thể mình.
"A Long, đừng nói như vậy. Giữa chúng ta có gì mà phải xin lỗi! Nói như vậy, liền có chút khách khí! Em rất thích cảm giác chờ anh về nhà!" Mật Đường hạnh phúc nằm trong ngực Đường Long.
"Nói thật, cảm giác có người đợi mình thật tốt." Anh nhẹ nhàng hôn mái tóc Mật Đường một cái, đồng tình nói. Đường Long thật sự không cách nào tưởng tượng nổi, nếu Mật Đường mất đi, thế giới của anh sẽ biến thành hình dáng gì. Có lẽ, anh sẽ đau lòng mà chết. Có lẽ, anh sẽ nổi điên vào bệnh viện tâm thần. Vì phòng ngừa chuyện này, anh chỉ có thể đặt cô trong tầm kiểm soát của anh.
"Em thích cảm giác chờ anh. Vậy sau này, mỗi ngày em đều chờ anh trở về. Anh nói xem, có tốt không?" Cô vùi trong ngực của anh, nói ra nội tâm mình.
"Được, chúng ta cứ quyết định như vậy. Bất kể anh đi đâu, anh đều sẽ nghĩ, bảo bối của anh còn chờ ở nhà. Anh phải nhanh về, trở lại bên người bảo bối." Anh cúi đầu, đi tìm môi anh đào mềm mại, hương thơm ngọt ngào.
"A Long, chúng ta đi ra ngồi nhà nhỏ đi! Ở chỗ này, em sợ mọi người nhìn thấy." Mật Đường đẩy Đường Long ra, nhìn chung quanh, giống như ăn trộm vậy.
"Bảo bối, em sắp là vợ của anh. Hai chúng ta ở chung một chỗ, đó là chuyện đương nhiên. Có cần thiết phải khẩn trương như vậy sao? Tối nay quá muộn, chúng ta không đi đến đó được. Em vào phòng chờ anh một lát nhé." Đường Long không dám nói cho Mật Đường, nguyên nhân anh không thể rời đi Đường Uyển. Cho nên, chỉ có thể tìm lý do lung tung.
"Chúng ta còn chưa kết hôn mà, em sợ bị ai đó nhìn thấy." Mật Đường có chút do dự, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Đừng sợ! Vào lúc này, cha mẹ đã ngủ. Để anh dời sự chú ý của A Trung, em thừa cơ hội này mà vào phòng anh!" Đường Long nhìn Mật Đường còn có chút do dự, liền đẩy cô vào trong phòng khách."Bảo bối ngoan, nghe lời đi!"
Mật Đường không kháng cự nữa, thừa dịp Đường Long đi đến gian phòng A Trung, cô lặng lẽ chạy vào phòng của Đường Long.
Đường Long đi vào gian phòng A Trung thì A Trung đang lau một khẩu súng máy. Phần eo của anh ta, có hai túi gì đó. Đường Long không nhìn, cũng biết đó là súng lục.
"Cậu chủ, có phải xả ra chuyện gì hay không?" A Trung vừa cất súng, vừa hỏi Đường Long.
"A Trung, một bang nhóm mới là Hàng Long đang triệu tập người phát triển thế lực. Cậu bố trí hai người đến nằm vùng Hàng Long, để bọn họ điều tra cái bang phái này, rồi sau đó báo cáo lại." Đường Long biết, chuyện này lừa gạt ai được chứ không thể lừa gạt A Trung. Chỉ có anh ấy, mới có thể chia sẻ áp lực với anh.
"Hàng Long? A, tôi có nghe nói qua. Mấy ngày trước còn có người đến tìm tôi, nói mời tôi đến Hàng Long làm anh ba. Bọn họ bảo tôi suy nghĩ mấy ngày, rồi trả lời. Hừ hừ, A Trung tôi sống là người Thương Long, chết là quỷ Thương Long. Bọn họ muốn lôi kéo tôi ư, thật là mắt bị mù rồi." Nói đến Hàng Long này, A Trung cũng nhớ tới hai người hai ngày trước tìm anh."Cậu chủ, tại sao muốn điều tra bang nhóm này? Có quan hệ gì đến chúng ta sao?"
Đường Long vỗ vỗ bả vai A Trung, nói cho anh mọi chuyện."Anh cả bang nhóm này là cha ruột Tiêu Tử Phượng. Muốn thay Tiêu Tử Phượng hả giận, cho nên chuẩn bị đối phó người của Đường Uyển. Tôi lo lắng, chỉ có hai người chúng ta, không bảo vệ được tất cả mọi người trong nhà. Cho nên, tôi mới điều tra thực lực của bọn họ. Chẳng những biết người biết ta, còn phải lập hồ sơ trình lên cảnh sát, để được cảnh sát bảo vệ!"
"Cậu chủ, tôi lập tức an bài." A Trung vừa đáp ứng, vừa an ủi Đường Long."Cậu chủ, cậu đừng quá lo lắng. Chỉ cần có A Trung ở đây, Đường Uyển sẽ an toàn."
"A Trung, cám ơn." Đường Long ôm lấy A Trung, xoay người ra khỏi phòng của anh ta. Nước mắt cảm động lan tràn ra khóe mi!
← Ch. 118 | Ch. 120 → |