Bàn chuyện kết hôn 1
← Ch.107 | Ch.109 → |
Ánh nắng sáng sớm, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, rơi vào khuôn mặt anh tuấn của Đường Long. Anh trở mình một cái, muốn tiếp tục ngủ. Tối hôm qua Tiêu Tử Phượng mất tích, vợ chồng Tiêu thị vẫn gọi điện thoại cho anh. Cho nên lúc ngủ đã rất trễ, hôm nay, anh không muốn rời giường.
"Cha, tại sao còn chưa chịu rời giường hả? không phải là cha đã đáp ứng với con rằng muốn đưa con cùng công chúa Phượng đi học sao?" giọng nói thái tử Long vang lên bên tai Đường Long. Trí óc anh lập tức thanh tỉnh lại. Đúng vậy, anh đã đáp ứng hai đứa bé, muốn đưa bọn nó đi học! Đã hứa như vậy, thì phải nói được là làm được chứ. Bằng không, sẽ bị trẻ con khinh thường mất!
"Ừ, đợi cha chút." Đường Long vừa nói với Thái tử Long."Thái tử Long, cha chuyển bọn con đến trường học mới, con nói có được hay không?"
Trường học mà thái tử Long học, là một vườn trẻ loại công. Trường công và trường tư tất nhiên rất khác biệt rồi. Không riêng gì số lượng trẻ con, mà chất lượng ở trường công cũng tương đối kém. Đường Long cảm thấy, con anh sống thiếu cha suốt bốn năm, cảm giác thua thiệt hơn mấy đứa khác rất nhiều. Nếu hai đứa bé trở lại bên cạnh anh, anh nhất định phải cho hai đứa ăn, mặc, ở, đi, ăn uống đạt tới tiêu chuẩn cao nhất. Nhất là phương diện giáo dục này, liên quan đến cả đời hai đứa, càng không thể khinh thường được. Nhưng mà, Đường Long cũng biết, hai đứa rất thích ngôi trường kia. Nếu như gắng gượng éo chúng chuyển trường, có thể sẽ tạo tổn thương trong lòng cho 2 đứa. Cho nên, anh mới cố ý bàn bạc với hai con.
"Cha, con muốn học trường đấy." thái tử Long tuổi còn nhỏ, cũng không biết điều kiện trường học tốt xấu thế nào. Cho nên nó nghĩ trường học nào cũng giống nhau
"Thái tử Long, tại sao lại học trường đấy? Cha sẽ tìm một trường học tốt hơn cho các con mà?" Đường Long đã mặc quần áo xong, lôi kéo thái tử Long đi tới trong phòng khách đi.
"Bởi vì... bởi vì, con muốn cho mọi người biết rằng thái tử Long cũng có cha!" thái tử Long nín thật lâu, mới đem lời trong lòng nói ra.
Bên trong lòng của Đường Long, không nhịn được mà chua xót. Xem ra, mấy năm này anh vắng mặt, khiến áp lực trong lòng con quá lớn.
Đường Long đứng trước mặt Thái tử Long, anh vỗ vỗ bả vai, xoa xoa đầu của nó, cười ha hả nói."Được, chúng ta phải đi học thôi! Hôm nay, cha nhất định sẽ ăn mặc thật đẹp trai. Để mọi người biết, thái tử Long không những có cha, mà còn có người cha vô cùng đẹp trai. Có được hay không?"
Nếu con muốn hư vinh, Đường Long anh sẽ cho chúng!
"Cám ơn cha!" thái tử Long nhón chân lên, hôn lên trán Đường Long. Vẻ mặt, rất là thỏa mãn.
"Thái tử Long, cha làm như thế xong, có phải con sẽ nghe lời cha, chuyển đến một trường học mới không?" Đường Long hôn trả lại, lại đưa ra yêu cầu đổi trường học.
"Râu của cha thật cứng!" thái tử Long vuốt vuốt gò má bị râu của Đường Long xượt qua, cười chạy đến phòng ăn."Mẹ, cha con rời giường rồi."
Mật Đường mặc quần lửng, mỉm cười từ trong nhà ăn ra ngoài."A Long, bữa ăn sáng đã chuẩn bị tốt rồi. Bây giờ, có thể ăn cơm. Thái tử Long, đi gọi ông nội và bà ngoại ăn cơm thôi."
"Vâng ạ!" thái tử Long xoay người, chạy tới ban công."Ông ơi, bà ngoại ơi, công chúa Phượng ơi, ăn cơm."
Giờ phút này, trên mặt Mật Đường cũng tràn đầy hạnh phúc.
Trước kia, cô rất ghét làm việc nhà. Bây giờ lại trở nên thích hơn! Mật Đường cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi! Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, làm một người vợ sẽ hạnh phúc như thế. Ở trong phòng bếp, nhìn tận mắt người yêu và con cái ăn uống. Nổi niềm ấy, đặc biệt thỏa mãn, đặc biệt hạnh phúc!
Đường Long nhìn cô! Anh đi lên phía trước, ôm lấy em của cô. Nhẹ nói nói."Bà xã, em thật đẹp!"
"Ai là bà xã của anh?" Mật Đường liếc Đường Long một cái, bộ mặt ngượng ngùng cùng hạnh phúc. Hai người, mặc dù có quan hệ da thịt. Nhưng dù sao anh còn chưa kết hôn. Lần đầu tiên nghe anh gọi cô là bà xã, thật đúng là cảm thấy không được tự nhiên.
"Ai là bà xã anh? Đương nhiên chính là em rồi! Chẳng lẽ, làm bà xã của anh, em cảm thấy lỗ vốn à?" Cô gái này, đã là mẹ của hai đứa bé rồi, lại còn xấu hổ!
"Dĩ nhiên em cảm thấy lỗ vốn! Người ta cưới một cô dâu, đều phải đưa sính lễ! Anh đón mẹ con em về nhà, ngay cả một cái đám cưới cũng không có. Anh nói đi, em lỗ hay lời đây?" Mật Đường nhìn cửa phòng khách một chút, nhỏ giọng nói."Hừ, em lỗ nặng rồi!"
"Lỗ hay không lỗ, em đều là bà xã của Đường Long đây. Như thế này nhé, anh sẽ nói chuyện với người lớn, để xem ngày đính hôn." Có mẹ con ba người, Đường Long thật không muốn độc thân nữa rồi. Anh hận không được sớm kết hôn một chút, sớm đem cô ôm vào phòng để.... .
"A Long, ngàn vạn lần không được nói!" Mật Đường vừa nghe anh nói muốn cùng mẹ và cha anh nói chuyện kết hôn, cả người càng không được tự nhiên.
"Sao không được chứ! Em cũng biết là anh chờ không nỗi nữa mà!" Đường Long cười, gương mặt tà mị.
"Nhìn anh kia, chẳng có tiền đồ gì cả!" Cô nhéo nhéo cái mũi thẳng tắp của anh, cười nhạo vì lí trí của anh chưa đủ. Anh nhún vai một cái, gương mặt không quan tâm. Không có tiền đồ thì sao! Người đàn ông nào lại có thể có tiền đồ trước mặt vợ yêu được chứ?
Thức ăn bưng lên bàn, sáu người lớn lớn nhỏ nhỏ vây quanh. Đường Thương Long nhìn người một nhà, hài lòng cười.
"Nhiều người như vậy cùng ăn cơm, giống như tết vậy." Đường Thương Long gắp một món ăn, đặt vào bát của Đậu Ngọc Nga."Bà ngoại thái tử Long à, cám ơn bà đã nuôi lớn một cô gái tốt như vậy. cám ơn bà đã chăm sóc cho hai đứa con Đường Long!"
"Ông nội công chúa Phượng đừng khách khí. Việc tôi làm, đều là bổn phận thôi! Hai đứa bé là cháu nội của ông, cũng là cháu ngoại của tôi mà!" Đường Thương Long khách khí như vậy, Đậu Ngọc Nga cảm thấy rất vui vẻ.
"Hai chúng ta thương lượng một chút về cuộc sống sắp tới đi. Đem chuyện A Long cùng Mật Đường giải quyết đã! Bà thấy ngày mấy tốt?"
"Đây là chuyện lớn của Đường gia, phải để ông quyết định chứ!" Đậu Ngọc Nga cảm thấy, nếu chuyện đã như vậy, nên làm càng sớm càng tốt. Nhưng dù sao bà cũng là khách của Đường Uyển!
"Cha, đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi." Lời Đường Long còn chưa nói hết. Mật Đường đã len lén dùng chân đạp anh. Người này thật là! Bậc trên bàn chuyện, cần anh mở miệng sao!
"Cha, cha muốn kết hôn sớm, có phải muốn cùng Mật Đường bảo bối chơi trò yêu đương hay không?" lời công chúa Phượng vừa nói ra, mọi người không nhịn được mà cười sặc sụa. Mật Đường mắc cỡ, thiếu chút nữa chui xuống bàn!
← Ch. 107 | Ch. 109 → |