Lễ tình nhân 2
← Ch.085 | Ch.087 → |
Mật Đường nhào vào trong phòng vệ sinh, nôn hết ra ngoài.
Mỗi lần uống rượu, cô đều bị vậy. Nôn rượu ra ngoài, thật khó chịu! Cô cảm giác, cả dạ dày cũng sắp lôi ra ngoài.
"Mật Đường, uống miếng nước súc miệng." Đậu Ngọc Nga bưng ly nước, đi vào. Vừa để Mật Đường súc miệng, vừa oán giận nói."Mật Đường, mẹ biết trong lòng con khổ sở. Nhưng con cũng không thể lấy thân thể chính mình để đùa chứ? Uống nhiều rượu như vậy, muốn dạ dày loét ra à?"
"Mẹ, thật xin lỗi. Sẽ không, con sẽ không dám nữa!" Mật Đường súc xong miệng, đi vào trong phòng của mình, ngã đầu nằm ngủ. Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
"Mấy tin nhắn chết tiệt này, không thấy người ta đang ngủ sao?" Mật Đường vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay xem tin nhắn. Tin nhắn mở ra, là mấy chữ quen thuộc."Mật Đường, anh nói lại cho em nghe lần nữa. Dù thời điểm nào, bất kể rất đau lòng, cũng không được uống say như chết."
Trời ạ, ấy là người đàn ông kia gởi tới! bên trong lòng của Mật Đường một hồi cảm động! Trong lòng cô vẫn muốn khóc, vô cùng muốn khóc lớn tiếng!
Giờ khắc này, không phải là anh ở bệnh viện sao? Không phải là ở bên người Tiêu Tử Phượng sao? làm sao anh biết chuyện mình uống rượu? Chẳng lẽ, anh phái người theo dõi cô? Không thể nào! Nếu không thì, anh đang ở ngoài cửa nhà cô?
Mật Đường lập tức thanh tỉnh. Cô mặc giày xuống giường, chạy ra ngoài! Bất kể anh đang có ở ngoài cửa hay không, cô đều muốn đi ra ngoài xem một chút. Chỉ cần nhìn thấy anh trong ngày lễ tình nhân, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Đợi cô, nhất định phải chờ cô! Đậu Mật Đường chưa từng có khát vọng nhìn thấy người đàn ông này giống như bây giờ, . Cô hi vọng anh đứng ở ngoài cửa chờ cô!
Dưới đèn đường, có một bóng dáng khôi ngô. Trong tay của anh, kẹp một điếu thuốc lá. Đốm lửa nhỏ, lập lòe trong đêm tối.
Anh vẫn còn ở đây!
Mật Đường giống như nổi điên, vọt tới trước mặt của anh. Một đôi mắt đẫm lệ, si ngốc nhìn anh: râu ria rũ dài ra, hốc mắt thâm quầng. Chỉ có cặp mắt kia, thấy cô chạy ra, lập tức chói sáng.
Thân thể của cô, đã nhào vào trong ngực của anh. Hai cánh tay cô đã quấn quanh cổ anh. Cô nhón chân lên, dâng lên đôi môi anh đào.
Dù là phía trước là sườn treo vách đứng hay vực sâu vạn trượng, cô cũng muốn nhảy xuống. Dù phía trước là núi đao hay biển lửa, cô cũng muốn xông vào! Cho dù tan xương nát thịt, cho dù bị lửa đốt người, cô cũng không tiếc! Chỉ cần có thể tìm về người đàn ông yêu cô, cô tình nguyện vì anh mà chìm đắm vào chỗ vạn kiếp không siêu sinh!
Cô điên cuồng hôn anh, đầu lưỡi tìm kiếm lưỡi của anh. Anh chống lại, chỉ chốc lát sau, bắt đầu cuồng nhiệt hôn trả người trong ngực. Hai tâm hồn nóng rực, chạm nhau mãnh liệt, khơi dậy tia lửa. Tia lửa này, tựa như thiên thạch đốt cháy hai vùng thảo nguyên cô quạnh.
Đậu Mật Đường cảm thấy thân thể của cô giống như hòa tan thành đóa mây nhẹ nhàng, lơ lửng trên không trung. Mà cô, chính là tiên tử đứng ở đám mây kia.
Da thịt trên mặt cô, ma sát chòm râu của anh. Cảm giác ây tê tê, kèm theo nụ hôn nóng bỏng, một lớp sóng lại một lớp sóng tập kích nội tâm cô.
Đậu Ngọc Nga chạy theo sau Mật Đường mà đến, thấy một màn này, lặng lẽ lui trở về!
Người thấy cảnh này không chỉ một mình Đậu Ngọc Nga. Nơi xa, còn có một đôi mắt tức giận. Người kia, chính là kẻ theo dõi Đường Long mà đến, Tiêu Tử Phượng.
Người đàn ông này nói về nhà thay quần áo, cô liền hoài nghi anh có phải muốn đi gặp ả đàn bà kia không? Lễ tình nhân? Không hẹn hò người yêu thì làm gì?
Cô ngoài mặt sảng khoái đáp ứng anh, sau lưng lại vẫy một chiếc taxi theo sát anh. Người đàn ông này, thật đúng là đến chỗ như cô dự liệu. Suy đoán của cô hoàn toàn chính xác! Vị hôn phu của cô cùng ả đàn bà này, lại trình diễn một màn như vậy.
Nhìn cảnh này, bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng không nhịn được xông lên một lời hận ý. Trong ánh mắt của cô, phun ra ánh lửa nóng bỏng. Cô nghiến răng nghiến lợi."Đậu Mật Đường, dám giành người đàn ông của tao. Không để mày chết, tao không phải là Tiêu Tử Phượng."
Tiêu Tử Phượng không cách nào nhìn tiếp được, cô phân phó tài xế, theo đường cũ trở về bệnh viện. Cô không muốn bắt tại trận, bởi vì cô không muốn để Đường Long chạy mất. Nếu như vạch mặt, Đường Long sẽ nhanh chóng rời cô. Cô chỉ muốn trừng phạt giành ả Đậu Mật Đường, nhưng không muốn mất vị hôn phu của cô.
"A Long, em, em không thở nổi." Đậu Mật Đường lẩm bẩm, thức tỉnh Đường Long trong mơ màng. Anh buông lỏng cô ra, trong mắt tràn đầy áy náy.
"Mật Đường, thật xin lỗi." Tại sao lại vọng động như vậy? Tại sao không ngờ hậu quả? Nếu không thể phụ trách, tại sao muốn đối với cô như vậy?
"A Long, đừng thật xin lỗi em! Anh không nợ em cái gì!" Đậu Mật Đường bưng kín miệng Đường Long. Cô không cần anh áy náy, cũng không cần anh tuyệt vọng. Cô chỉ muốn nhìn thấy, trong ánh mắt của anh có ánh sáng hy vọng."Bốn năm trước không nợ, bốn năm sau cũng không thiếu."
Mật Đường cảm thấy, cô giống như hiểu rõ người đàn ông này rồi. Bởi vì anh yêu mình, mới có thể chia tay Tiêu Tử Phượng. Bởi vì anh có lòng trách nhiệm, anh mới về bên vị hôn thê tự tử kia. Bởi vì anh không thể rời bỏ mình, trong mắt của anh, mới có cái loại ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Mật Đường, rốt cuộc em cũng chịu thừa nhận chuyện bốn năm trước rồi! Mặc dù từ khi thấy em tại triển lãm, anh liền xác định em là cô gái mà anh tìm. Bây giờ nghe em chính miệng nói ra, anh rất kích động." trong mắt của Đường Long, lại một lần nữa dấy lên ánh lửa hưng phấn. Tia sáng kia kéo dài vài giây, lại mờ đi."Anh tìm em bốn năm, thương nhớ em. Hiện tại tìm được em, anh lại đem tim mình vứt bỏ."
Mật Đường thấy được trong mắt Đường Long lóe lên lệ quang, cô cười cười.
"Anh không vứt nó đâu, em vẫn luôn trong lòng anh. Làm sao có thể mất được?"
Coi như anh là người của Tiêu Tử Phượng, coi như thân thể của anh cũng thuộc về Tiêu Tử Phượng. Tim của anh vĩnh viễn là của cô, như vậy đã đủ rồi."A Long, anh nhất định là biết câu thơ này chứ! Vẫn còn là người tri kỷ, chốn xa xôi cũng tựa như gần! Chỉ cần chúng ta có nhau, cho dù không thể nên đôi nên cặp, lòng của chúng ta vẫn mãi của nhau. Em cũng vậy!"
"Mật Đường, anh không làm được! Anh không thể để Tiêu Tử Phượng chết!" Đường Long ôm Đậu Mật Đường vào trong ngực, ôm thật chặt. Giống như anh vừa buông tay, Mật Đường sẽ biến mất!
← Ch. 085 | Ch. 087 → |