Sẽ không đơn giản thế!
← Ch.136 | Ch.138 → |
"Đến phiên em?" Nếu như không phải là đang ở trong xe, sợ rằng Trình Du Nhiên sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, những chuyện gần đây cô đều làm, tại sao đến phiên cô, bây giờ Viêm Dạ Tước càng ngày càng không nói lý, không đúng, lúc nào thì anh phân rõ phải trái qua?
Câu hỏi của Trình Du Nhiên không nhận được hồi đáp gì, quay đầu nhìn, mới phát hiện anh thế nhưng đã nằm nghiêng ở trên ghế ngủ thiếp đi, trên mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy mệt mỏi, hình như thời gian rất lâu cũng chưa nghỉ ngơi tốt, đôi tay đặt súng gắn trên đùi, lúc nào cũng có thể ứng phó với tình huống đột phát.
"Mẹ, mẹ sợ?" Khuôn mặt tiểu Nặc tràn đầy ý cười xấu xa từ phía sau thò lên, hướng về phía mẹ nháy mắt.
"Mẹ sẽ sợ?" Trong giọng nói của Trình Du Nhiên mang theo nước chảy mây trôi đặc hữu của cô: "Làm sao có thể?"
"Vậy vì sao mẹ muốn lái xe hướng trái ngược." Tiểu Nặc trợn mắt bất đắc dĩ, ngay cả tinh thần cũng không tập trung còn không thừa nhận, mẹ quả thực là trợn tròn mắt nói mò.
Trình Du Nhiên cẩn thận nhìn, thật đúng là, tiếp tục dọc theo phương hướng này sẽ ra khỏi Newyork rồi, liếc nhìn con trai nói: "Mẹ muốn đổi gió không được ah...."
"Mẹ, bây giờ mẹ nói láo cũng càng ngày càng không có phẩm vị rồi." Tiểu Nặc lắc đầu bất đắc dĩ, hiển nhiên cho là kỹ xảo nói láo của mẹ cần bồi dưỡng thêm.
Trình Du Nhiên không thể nhịn được nữa, một tay bắt được Tiểu Nặc đặt ở trên đùi, đôi tay xoa trên đầu cu cậu: "Hiện tại mẹ hoài nghi cực độ, rốt cuộc con có phải con mẹ hay không?"
"Đương nhiên phải." Tiểu Nặc có chút kích động muốn đụng đầu vào trên tay lái, mẹ càng lúc càng hồ đồ, là do mẹ nuôi mình lớn, lại vẫn hỏi mình có phải con trai của mẹ hay không.
"Vậy thì ngoan ngoãn ngồi cho mẹ, về sau bất cứ lúc nào nói chuyện đều phải hướng về phía mẹ." Trình Du Nhiên cảm thấy vô cùng cần thiết tăng cường giáo dục tư tưởng đối với Tiểu Nặc: "Tóm lại, mẹ là đệ nhất."
"Nhưng mà" Tiểu Nặc nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, kéo laptop bên cạnh chỉ vào nói: "Phía trên này nói, dù là trẻ em, cũng có nhân quyền."
Ghê tởm Ngải Sâm, coi như người khác không thêm phiền cho mình, sớm biết ban đầu cũng không để cho con trai học máy vi tính với anh ta! Bây giờ nhìn xem học được cái gì từ phía trên, nói nhân quyền với mẹ, tư tưởng giáo dục đã không dùng được, chỉ có thể biến thành hành động, một cái tay nắm chặt tay lái, một cái tay khác không ngừng giày xéo trên khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Nặc, Tiểu Nặc đáng thương, trên mặt không có chỗ nào là không bị giày vò.
Thật vất vả kết thúc hành trình tàn khốc này, Tiểu Nặc thừa dịp mẹ dừng xe nhanh chóng nhảy đến chỗ ngồi phía sau, bản lĩnh linh hoạt ngay cả chính cu cậu cũng không ngờ, nói thầm trong lòng, về sau nói chuyện ở trước mặt mẹ phải cẩn thận một chút, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu lại phải chịu tội.
Xe mới vừa dừng, đám người Bôn Lang tiến lên, Trình Du Nhiên vội lắc tay nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện, Viêm Dạ Tước đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ anh ấy tỉnh ngủ hãy nói."
"Không cần." Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên truyền tới từ phía bên cạnh, giờ phút này Viêm Dạ Tước đã tỉnh táo lại, mắt ưng sắc bén quét qua trên thân mọi người, kể từ lúc tiến vào đảo huấn luyện, bắt đầu từ ngày đó, anh cũng đã không biết cái gì gọi là ngủ say, dù ngủ thiếp đi, chung quanh có bất kỳ gió thổi cỏ lay, cũng có thể làm cho anh tỉnh lại.
Lòng tốt bị coi là lòng thừa, Trình Du Nhiên nhún vai một cái, khẽ dựa trên ghế ngồi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bôn Lang mở miệng trước, nói: "Lão đại, đại đa số người của Viêm Kinh Vũ đều đã bị bắn chết, chỉ có số ít bị thương và đang bị chúng ta khống chế, không có bất kỳ ai chạy trốn, những người này xử trí thế nào?"
"Không chừa một mống." Trong giọng nói của Viêm Dạ Tước mang theo máu lạnh trước sau như một của anh khi xử kẻ địch, người gây bất lợi cho anh, anh tuyệt sẽ không nương tay, huống chi những người này còn xúc phạm chống đối anh.
"Yes Sir." Bôn Lang đồng ý một tiếng, quay đầu hưng phấn đi tới hướng những người bị nhốt, công việc như vậy đối với anh ta mà nói thật sự không thể thích hợp hơn.
Bôn Lang rời đi, Viêm Dạ Tước lại đem ánh mắt đặt ở trên người An Nhẫn, An Nhẫn lập tức nói: "Lão đại, đoạn clip vừa rồi đã được cắt nối biên tập hoàn thành rồi, lão đại xem qua, có thể dựa theo mạng lưới liên lạc Vạn Tuyết Cầm lưu lại truyền tới tất cả bệnh viện nhà họ Mộ, tin tưởng sau khi bọn họ nghe qua sẽ có lựa chọn chính xác."
Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, sau sắc mặt rất nhanh biến thành bình tĩnh, Viêm Dạ Tước làm như vậy hiển nhiên là vừa đấm vừa xoa, dùng viedeo của Vạn Tuyết Cầm, để cho người phụ trách các viện biết Trình Du Nhiên cô mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, đồng thời còn nói cho bọn họ biết Viêm Dạ Tước chính là chỗ dựa của cô, để cho bọn họ đừng có ý tưởng khác, làm quả thật phù hợp ý của cô, đáng tiếc không phải chính cô làm.
"Không cần nhìn." Ánh mắt nhanh chóng xẹt qua trên mặt Trình Du Nhiên, Viêm Dạ Tước trầm giọng nói: "Lập tức đi làm, cho bọn họ thời gian một ngày để cân nhắc."
Lúc này, gương mặt Đan Hùng khổ sở đi tới nói: "Lão đại, những gia chủ và lão đại trong gia tộc luôn hỏi, lúc nào thì bọn họ có thể đi." Đây quả thật không phải là một chuyện tốt, bên trong đều là nhân vật có mặt mũi ở Newyork thậm chí còn cả nước Mĩ, lại không thể quá mức ác liệt đối với bọn họ, may mà anh ta thông minh, để Phi Ưng ở lại nơi đó mình chạy ra ngoài, Phi Ưng như cọc gỗ, ứng phó bọn họ là thích hợp nhất.
"Cậu hãy đi trước, nói tôi lập tức tới ngay." Trong những người này còn có người Viêm Kinh Vũ lôi kéo rồi, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đuổi tất cả mọi người đi, Viêm Dạ Tước lạnh giọng nói: "Đàng hoàng đợi ở trong xe, chờ tôi trở lại sẽ tính sổ với em."
Trình Du Nhiên vừa muốn phản bác, nhìn thấy gương mặt giống như thạch cao của anh, nhất thời thua trận, nhưng mà vẫn quật cường nói: "Bên ngoài khắp nơi đều là máu, tôi mới lười phải đi ra ngoài đấy." Song lý do như vậy đều cảm giác tương đối không có sức thuyết phục, chưa nghe nói qua bác sỹ còn sợ máu.
Sau khi Viêm Dạ Tước đi, Trình Du Nhiên đột nhiên hướng con trai đang chơi trò chơi hỏi: "Viêm Dạ Tước không ngủ bao lâu rồi?" Mệt mỏi đến mức mới vừa nói xong câu nói đầu tiên có thể ngủ ở trên xe, tình huống như thế cô chỉ thấy một lần ở Nga, hơn nữa lần này thoạt nhìn hình như nghiêm trọng hơn.
Khép laptop trên tay lại, Tiểu Nặc nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới lên tiếng: "Mấy ngày mẹ mất tích, lão đại Viêm vẫn luôn không có ngủ qua, sau lại nhận được tin tức của mẹ thì có ngủ một lúc, chỉ là khi đó lão đại giống như đặc biệt vội, một ngày cũng không ngủ được 1-2 tiếng, ngày hôm qua tới đây còn trực tiếp không ngủ."
"Vậy không phải là đã hơn một tuần anh ta chưa có ngủ ngon một giấc à?" Trình Du Nhiên nhíu mày, cô là bác sỹ, so với người khác rõ ràng tầm quan trọng của giấc ngủ đối với một người hơn, nữa tiếp tục như vậy, anh sẽ mệt mỏi suy sụp, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho anh ngủ.
"Mẹ, sẽ không phải là đau lòng chứ?" Tiểu Nặc nhướng lông mày, nhếch miệng lên cười gian: "Như vậy không thể được, mẹ cũng đã từng nói không thể nhận thua với lão đại."
Chỉ là hình như cu cậu quên mất, thời điểm nhạo báng mẹ không thể cách quá gần, hiện tại Trình Du Nhiên cũng không có tư tưởng giáo dục cu cậu, đôi tay trực tiếp giày xéo một trận trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trong phòng khách, mùi máu tanh nồng nặc còn chưa tản đi, rất nhiều quý phụ đều có sắc mặt trắng bệch, cả đời họ cũng chưa từng thấy máu tươi, chớ đừng nói chi là mới vừa rồi thấy vô số người chết, nếu như không phải là Phi Ưng dẫn người ngăn, sợ rằng họ đã sớm lao ra khỏi nơi này rồi.
"Tước, chuyện xử lý xong?" Thấy Viêm Dạ Tước đi vào, Lâm dẫn đầu đứng lên nói, cô ta đã quyết định đem số mạng gia tộc Hoắc Bối Nhĩ cột chung một chỗ với Viêm Dạ Tước, không chỉ là bởi vì Trình Du Nhiên, cô ta đã nhìn trúng tiềm lực của Viêm Dạ Tước, bây giờ mặc dù xem ra bốn phía đều là kẻ địch, nhưng cô ta tin tưởng không bao lâu, anh sẽ hoàn toàn nắm Viêm bang trong tay.
"Hoàn hảo." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, biểu thị Viêm Kinh Vũ hoàn toàn đã trở thành lịch sử, cũng nhất thời khiến lão đại mấy gia tộc đầu quân vào Viêm Kinh Vũ mặt xanh lét, ngay cả Viêm Kinh Vũ cũng xử lý nhanh như vậy, bọn họ còn có thể làm cái gì?
Lãnh Triệt vẫn còn bộ dáng công tử, gõ hai chân nói: "Tước, rốt cuộc anh cũng trở lại, nơi đó nên xử lý, một lát nữa tôi còn có một cuộc hẹn, để cho mỹ nữ chờ lâu thì không tốt lắm."
"Là mỹ nữ nào khiến cho Lãnh thiếu gia của chúng ta không bỏ được như vậy?" Nhà họ Lãnh xuất thân người Hoa bang, từ nhỏ Tina đã biết anh ta.
Lãnh Triệt ngửa đầu suy tư, ngay sau đó mặt nghiêm túc nói: "Dù sao em cũng kém hơn."
Lời này hoàn toàn chọc giận Tina, cô ta mới vừa thất tình ở chỗ Viêm Dạ Tước, không ngờ tên đáng chết này thế nhưng chọc mình, nhất thời giương nhắn múa vuốt nhào tới, tiến hành công kích người anh ta.
Không để ý tới hai người ồn ào, Viêm Dạ Tước đưa ánh mắt nhìn về phía đám người đang run rẩy, hừ lạnh một tiếng nói: "Là chính mình tự đi ra, hay là muốn tôi tìm cách lôi ra?"
Một câu nói nhìn như điên khùng, trong lúc bất chợt có bảy tám người chạy ra, hướng về phía Viêm Dạ Tước cầu khẩn nói: "Lão đại Viêm, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên để Viêm Kinh Vũ đầu độc đối chọi với lão đại Viêm, cầu xin lão đại Viêm tha cho chúng tôi lần này." Lúc này cũng không quan tâm mặt mũi, trước tiên bảo vệ tính mạng rồi hãy nói.
Viêm Dạ Tước nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, lạnh giọng nói: "Đan Hùng, dẫn bọn họ đi xuống."
Không cần Đan Hùng mang, tất cả những người này đều thuận theo đi theo sau lưng anh ta, mặc dù không biết lát nữa sẽ đối đãi bọn họ như thế nào, nhưng nếu như không ra ngoài, tuyệt đối là kết cục nhà tan cửa nát.
"Em năm, thủ đoạn không tệ." Viêm Hạo Thừa ôn tồn nho nhã từ trong đám người đi ra, mang theo nụ cười giống như thân sĩ nói: "Trước khi chuyện xảy ra, tôi sẽ không hồi báo một chữ với gia tộc, kính xin em năm bỏ qua cho."
"Tùy tiện." Giọng Viêm Dạ Tước giống như băng lạnh, lạnh lùng vang vọng ở trong phòng khách --
Cùng lúc đó, người làm trong nhà họ Mộ đã được tự do, chú Trung không để ý thân thể yếu đuối chạy hướng gian phòng mình, sau đó cầm một quyển vở cũ chạy tới trước mặt Trình Du Nhiên nói: "Tiểu thư, trước khi lão gia qua đời đã từng thông báo, nếu như nhà họ Mộ xuất hiện bất trắc gì, sẽ đem quyển sách giao cho tiểu thư."
Trình Du Nhiên cúi đầu xem xét, chữ phồn thể Y Kinh Mộ gia rồng bay phượng múa, hiển nhiên đây chính là thứ cha nói là truyền nam không truyền nữ, cô cũng không có nhận, mà nâng hai mắt lên, không sao cả hỏi "Chỉ nói những thứ này, sẽ không đơn giản như thế chứ?"
← Ch. 136 | Ch. 138 → |