14: Thế Sao Không Gọi Là Mặt Trăng Nhỏ Nhỉ
← Ch.013 | Ch.015 → |
Hai người sóng vai nhau đi đến làm cho đám người đi trước chú ý, Thẩm Thiên Thành đứng cạnh tủ kem huýt sáo một cái trêu chọc.
"Dịch Bắc này, cậu lén sau lưng tớ thủ thỉ gì với em gái mới đến mà đi lâu thế hả? Khai mau!"
Phó Dịch Bắc nhìn anh như kẻ giở hơi thì hừ một tiếng, mắng:
"Khai cái rắm.
"
Giọng điệu tựa oán phụ của Thẩm Thiên Thành khiến cho hai chàng trai còn lại phải phì cười, còn La Tuệ Lăng thì không có cách nào cười nổi nữa rồi.
Tại sao năm lần bảy lượt anh Dịch Bắc của cô cứ đi cạnh đứa con hoang kia thế! Không lẽ là nó giở trò gây sự chú ý cho anh?
Suy nghĩ chợt loé trong đầu, La Tuệ Lăng liền cầm một ly kem socola lạch bạch chạy đến đưa cho Phó Dịch Bắc.
"Anh Dịch Bắc của anh này, trong tủ chỉ còn mỗi một ly thôi.
"
Lưỡi khẽ đảo trong miệng, Phó Dịch Bắc lắc đầu từ chối.
"Nếu thế thì cô giữ lại mà ăn.
"
Nói rồi trước nụ cười cứng đờ của La Tuệ Lăng anh lần nữa kéo cổ áo Tần Nguyệt lôi vào trong.
"Ăn vị nào thì lựa đi.
"
Tần Nguyệt bị xách cổ áo như xách gà thì rất rất không vui, nhưng biết anh không có ý xấu nên cô nhịn.
Phó Dịch Bắc chả thèm để ý sắc mặt cô, anh mở tủ bới bới qua lại cuối cùng miễn cưỡng lấy ra một ly kem vị xoài.
Tần Nguyệt thì lần đầu được nhìn thấy một tủ kem đủ loại như thế thì bắt đầu do dự không biết ăn loại nào, vì cô sợ ăn vị này xong sẽ không được ăn vị khác nữa.
Mi tâm cô hơi nhíu, cầm lên vị dưa lưới trước sau đó lại sờ tới vị dâu tây, sau đó lại do dự mà cầm lấy một ly vị vani.
Đám người lấy xong kem của mình đều ra bàn ngồi hết rồi, chỉ có mỗi Phó Dịch Bắc đứng sau lưng Tần Nguyệt vừa súc kem bỏ vào miệng vừa nhìn cô rối rắm.
Ba thìa anh đã xử xong ly kem trên tay, ném ly rỗng vào thùng rác, anh từ sau lưng Tần Nguyệt vươn tay lên trước cầm lấy hai ly kem vị dưa lưới và dâu tây.
"Còn đắn đo nữa là bỏ cô lại đây đấy!"
Tần Nguyệt há to miệng, sợ bị bỏ lại thật cô vội đưa tay muốn lấy ly kem vị dưa lưới thì Phó Dịch Bắc đã nhanh hơn nắm cổ tay cô kéo đi.
"Khỏi lựa nữa, hôm nay tự dưng tôi thèm kem dưa lưới với dâu tây, hai hộp chia ra mỗi đứa hai nửa.
"
"Hả!"
Tần Nguyệt ngơ ngác bị anh kéo lại bàn, Thẩm Thiên Thành một bên ăn kem một bên lườm hai người.
"Mới đó mà tình ghê nhỉ! Anh một nửa em một nửa chia đôi ly kem!"
Phó Dịch bận bịu chia kem ra đẩy tới trước mặt Tần Nguyệt sau đó mới rảnh mà nhìn sang Thẩm Thiên Thành.
"Im miệng, trước khi tớ nhét ly kem này vào miệng cậu.
"
Thẩm Thiên Thành thở phì phò ngậm miệng ăn kem của mình, chơi không lại Phó Dịch Bắc thế là anh liếc sang Tần Nguyệt, ánh mắt đã có phần hoà nhã hơn.
"Bé à, em tên gì thế?"
Tần Nguyệt đang ăn kem đến thoả mãn nghe thế thì ngẩng đầu lên nhỏ giọng đáp:
"Em Tần Nguyệt ạ.
"
"Ồ!"
Thẩm Thiên Thành ồ một tiếng, mạch não lại xoay vòng vòng nói:
"Tần Nguyệt à! Thế sau này bọn anh gọi em là tiểu Nguyệt nhé?"
Dù sao chỉ là một cái xưng hô Tần Nguyệt cũng không để ý nhiều liền gật đầu đáp:
"Được ạ.
"
"Tiểu Nguyệt!"
Cô vừa dứt lời thì người bên cạnh bỗng trầm giọng gọi một tiếng, cô kinh ngạc quay qua nhìn anh.
"Sao ạ?"
Phó Dịch Bắc nhíu mày nhẫn nhịn ăn nốt thìa kem cuối cùng, anh tặc lưỡi liếc mắt qua nhìn cô một cái.
"Tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt! Thế sao không gọi là mặt trăng nhỏ nhỉ?"
Tần Nguyệt hơi ngẩn ra giây lát, phừng phừng hai cái lỗ tai cô đã ửng đỏ lên, ấp úng không thành lời.
"Mặt, mặt trăng! "
Phó Dịch Bắc nheo mắt nhìn tai cô, cảm thấy tay hơi ngứa ngứa.
Còn chưa kịp đợi cô nói xong thì Thẩm Thiên Thành đã đập tay xuống bàn một cái bốp.
"Hay! Sau này cứ gọi em là mặt trăng nhỏ đi!"
Nhớ đến vẻ ngoài giống với bà nội Thẩm của Tần Nguyệt, Thẩm Thiên Thành càng nghĩ càng thấy cái biệt danh này rất hay.
Bà nội cậu là người xinh đẹp dịu dàng như ánh trăng, nên cô bé này cũng là một mặt trăng nhỏ nha!
Tần Nguyệt còn có thể phản bác sao? Dĩ nhiên là không, vì Thẩm Thiên Thành đã chuyển sang đề tài khác để tám chuyện rồi.
"Vài ngày nữa là nhập học rồi, em mới đến đã chuẩn bị xong xuôi dụng cụ học tập hết chưa?"
"Dạ cơ bản đã đầy đủ rồi ạ.
"
Tần Nguyệt đáp lời, Thẩm Thiên Thành lại nói tiếp:
"Vậy đến lúc nhập học ở trường có gì không biết thì đến khối 12 tìm bọn anh nhé.
"
Nhìn sự thật tâm trong ánh mắt Thẩm Thiên Thành, Tần Nguyệt lần đầu tiên trong ngày mỉm cười vui vẻ đáp:
"Em biết rồi ạ.
"
"Tốt nhất là có tin hot thì đến tìm cậu ấy, đảm bảo 5 giây có mặt tại chỗ!"
Phó Dịch Bắc chêm vào một câu, khiến Thẩm Thiên Thành lập tức nhảy dựng.
"Ý cậu là tớ bà tám đó hả?"
Phó Dịch Bắc nhún vai hơi ngã lưng ra sau khinh khỉnh đáp:
"Là cậu tự nói chứ tớ không có nói.
"
Thẩm Thiên Thành nghiến răng ken két lập tức nhào vào đấu võ mồm với Phó Dịch Bắc.
Lại không ai để ý La Tuệ Lăng đã đứng lên tự lúc nào, cô ta nắm chặt ly kem đã tan ra lỏng loét của mình.
Chỗ cô ta ngồi là đối diện với Tần Nguyệt muốn rời đi phải đi ngang qua cô, thế là cô ta "vô tình" bất cẩn vấp chân vào chân ghế ly kem cứ thế hất thẳng vào người Tần Nguyệt.
"Cẩn thận!"
Thẩm Thiên Thành cũng ngồi đối diện với Tần Nguyệt nên phát hiện ra trước tiên, nhưng Phó Dịch Bắc đã nhanh hơn giơ tay ra cản trước người Tần Nguyệt.
Ào!
Chất lỏng dinh dính ngọt ngấy từ lòng bàn tay Phó Dịch Bắc tí tách nhỏ xuống, nhưng dù anh đã chắn thay cô thì trên người Tần Nguyệt cũng đã bị vấy bẩn hết rồi.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |