← Ch.58 | Ch.60 (c) → |
Năm Trang Diễn Chu bảy tuổi quen biết Lương Thời, cả hai đều là học sinh tiểu học lớp hai. Trường học chia theo khu vực, Trang Diễn Chu ở lớp 2A1, Lương Thời ở lớp 2A2, trước đó, cậu có ấn tượng mơ hồ về Lương Thời – Một đứa trẻ cùng tuổi ở cùng khu nhà với mình, rất nghịch ngợm, không ai quản, Trang Diễn Chu tự nhiên tránh xa. Không ngờ có một ngày bố cậu lại dắt người đó về nhà. Lương Thời đứng ở cửa níu tay áo, mắt đen kịt, rất rụt rè, hoàn toàn khác với dáng vẻ ma vương nhỏ ở trường. Trang Diễn Chu cảm thấy rất mới lạ. Từ nhỏ tính cách Trang Diễn Chu hơi hướng nội, bạn bè chơi cùng cậu không nhiều, rất nhiều lúc cậu không thích người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình, không thích người khác tùy tiện động vào đồ đạc của mình, những hành vi này đều khiến Trang Diễn Chu cảm thấy rất mạo phạm. Nhưng Lương Thời không nghịch lung tung sách vở và đồ chơi của cậu, anh chỉ đứng bên cạnh xem mình chơi, thỉnh thoảng hỏi cậu vài câu, còn giúp cậu thu dọn sắp xếp. Sau khi Trang Diễn Chu và Lương Thời trở thành bạn thân, tần suất đối phương đến ăn chực tăng lên đáng kể, thỉnh thoảng còn dắt theo một cái đuôi nhỏ, đó là em trai của Lương Thời. Thế là cậu biết được rất nhiều chuyện trong nhà Lương Thời, giống như bố nói, thật ra Lương Thời là một đứa trẻ rất tinh ý, người khác đối tốt với anh, anh cũng sẽ đáp lại. Thời gian từ từ trôi qua, Lương Thời thường xuyên đến ăn chực bắt đầu mang một vài món đồ chơi và đồ ăn vặt đắt tiền đến tặng cậu, dù đối phương chưa từng khoe khoang với cậu, nhưng Trang Diễn Chu vẫn nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cách ăn mặc của Lương Thời và cả số lượng bạn bè ngày càng nhiều của đối phương – Lương Thời có tiền tiêu vặt rồi trở nên hào phóng hơn ngày thường rất nhiều, nhân duyên của anh ngày càng tốt lên. Lương Thời chuyển nhà, từ khu nhà cũ nát chuyển đến khu dân cư cao cấp. Thỉnh thoảng Trang Diễn Chu đeo cặp sách đứng ở cổng trường đợi Lương Thời tan học, nhưng Lương Thời lại bị các bạn nam khác vây quanh, Trang Diễn Chu nhìn một lúc, rồi quay người về nhà, nhưng chưa đầy năm phút, Lương Thời đã đuổi theo kịp. Đối phương dường như vô tâm vô phế: “Đợi tôi với, sao vừa quay đi một cái cậu đã biến mất rồi. ” Trang Diễn Chu nhận ra Lương Thời thích cảm giác được bạn bè vây quanh, điều này khiến nội tâm cậu có chút mâu thuẫn nhẹ, nhưng những suy nghĩ vi diệu này đã tan biến trong những lần Lương Thời chạy đến nhà cậu mỗi tuần. Họ từ những đứa trẻ lớn lên thành thiếu niên, cùng nhau đạp xe về nhà, những ngày tháng vô lo vô nghĩ dường như rất dài, nhưng lại ngắn ngủi như chim vỗ cánh bay qua. Thời cấp hai, mọi thứ bên ngoài đều thay đổi kinh thiên động địa – Gia đình người bạn thân Lương Thời tan vỡ, em gái Trang Giai Giai ra đời, bố qua đời vì ung thư dạ dày. Trang Diễn Chu vẫn đi học như thường lệ, chăm sóc em gái, giúp mẹ làm việc nhà. Đợi đến khi Lưu Đình hồi phục tinh thần sau nỗi đau, đột nhiên nhận ra con trai mình không hề rơi nước mắt, chỉ im lặng ngồi trước bàn học đọc sách. Hỏi gì đáp nấy, sự ít nói trầm lặng của cậu khiến người mẹ muộn màng nhận ra rồi bắt đầu lo lắng và hoảng sợ. Nhưng Lưu Đình không hỏi, chỉ tăng số lần gõ cửa phòng cậu đưa hoa quả, vẻ mặt bất an nhìn cậu. Lương Thời cũng không hỏi, chỉ hở một chút là chạy qua nhà cậu, dắt theo Trang Giai Giai cùng chơi. Cậu và Lương Thời cùng nhau vào trường Nhất Trung học, lớp mười không cùng một khối, hai người cách nhau rất xa, xưa nay Lương Thời vẫn được yêu mến, tự nhiên sẽ không đến tìm cậu, hai người chỉ gặp mặt vào thứ Sáu. Một ngày tháng năm nào đó của năm lớp mười, trong lúc Trang Diễn Chu lơ đãng nhìn ra bến xe buýt, Lương Thời từ phía sau vỗ vai cậu một cái: “Này! Xem gì thế?” Cậu hoàn hồn, nói không xem gì cả. Lương Thời nhìn theo ánh mắt cậu về phía trước, chỉ thấy một bóng người 〽️*ả*𝖓*♓ 𝐤𝐡*ản*𝖍, anh ngẩng mặt lên, cười nói: “Vừa rồi tôi thấy hai người nói chuyện rồi, không nhìn rõ mặt mũi thế nào, bạn cùng lớp cậu à?” Trang Diễn Chu rời mắt đi: “Là bạn cùng bàn của tôi. ” Lương Thời không biết là nói đùa hay cố ý trêu chọc: “Cậu thích người ta rồi phải không?” Như một viên sỏi đột nhiên ném vào hồ lòng, Trang Diễn Chu sững người, không nói gì. Rõ ràng Lương Thời chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lòng Trang Diễn Chu lại khó mà bình lặng – Một vài cảm xúc thầm kín mà chính bản thân cũng khó nhận ra đã dâng trào lên. Cậu và Lương Thời cùng nhau sóng đôi đạp xe về nhà, gió thổi qua trán cậu, dòng suy nghĩ khẽ lay động. “Cậu thích người ta rồi phải không?” Vậy à? Dường như ngay từ cái nhìn *****ên đã không giống bình thường, nhưng nói là vừa thấy đã yêu thì lại quá lỗ mãng, nhưng quả thật luôn không tự chủ được mà chú ý đến… vì rất nhiều lúc đều có thể đồng cảm sâu sắc – Ngoại hình không tệ, một trái tim có lòng tự trọng cao, muốn né tránh nhưng lại nhìn thẳng vào mắt, một chút chủ nghĩa hoàn hảo, lúc nhìn thấy điểm số tốt thì bất giác mím môi, cố ý kiềm chế, cực kỳ thận trọng, hiếu thắng đến mức gượng gạo. “Vậy, cậu thấy thế nào?” Lương Thời nghiêng đầu hỏi. “Là… cảm giác rất thân thiết, ” Trang Diễn Chu khẽ nói, “Nhìn thấy sẽ cảm thấy không cô đơn. ” Lương Thời có một khoảnh khắc mơ hồ: “Gì cơ?” Trang Diễn Chu cũng nhìn anh: “Ừm?” Hai người dừng lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, ngơ ngác nhìn nhau. “Ý tôi là, ” Lương Thời cười, “Mua cho Trang Giai Giai một con chim manh manh, cậu thấy thế nào?” Trang Diễn Chu né tránh ánh mắt, qua hai giây, mới lên tiếng: “… Được thôi. ” Lương Thời nhìn kỹ cậu, khóe môi lại cong lên thêm, khẽ gạt nhẹ chiếc chuông xe đạp phía trước, một tiếng “leng keng” giòn tan vang lên, anh cười nói: “Vừa rồi cậu nghĩ gì thế?” Ban đầu cậu nghĩ, cảm giác yêu thích này rất tốt. Những cảm xúc xa lạ, những mong đợi thầm kín, xuất phát từ tính cách, cậu sẽ không có bất kỳ biểu hiện nào vượt quá giới hạn, lại vì quá hiểu rõ, nên hành động quá trớn nhất, chỉ là từng nói dối cô ấy, cậu nói với cô ấy tấm ảnh thẻ một inch nộp lên đã bị mất rồi. Người biết chuyện này ngoài bản thân cậu ra, chính là Lương Thời. Trang Diễn Chu đã sớm nhận ra manh mối – Sự tác hợp của Lương Thời hào hứng đến thế, đến thế… không phù hợp với cách làm trước đây của anh, mà bản thân anh lại hoàn toàn không nhận ra, cậu không muốn nói rõ với một người không tự biết, tương tự, cậu cũng dần nhìn ra sự bất thường của cô ấy. Cảm giác đó như từ từ chìm xuống nước, thỉnh thoảng trồi lên hít một hơi, rồi lại tiếp tục từ từ chìm xuống. Mối ⓠ*ц🅰️*ռ 𝐡*ệ tay ba có một điểm cân bằng vi diệu, cậu sẽ không tùy tiện chạm vào, biết rằng làm vậy không có ý nghĩa, huống hồ lòng tự trọng cũng không cho phép. Cậu từng không cam lòng vì chuyện này một lần. Chỉ duy nhất một lần đó, sau khi thi đại học kết thúc, từ sự kinh ngạc và im lặng của cô ấy Trang Diễn Chu đã có được câu trả lời. Thời đại học, Trang Diễn Chu và cô ấy không ở cùng một thành phố, với Lương Thời lại càng cách xa hơn. Trang Diễn Chu và cả hai người đều giữ mối liên hệ như có như không, cũng có thể cảm nhận được sự cẩn trọng của hai người kia, vì họ sẽ không bao giờ nhắc đến nhau. Trang Diễn Chu không rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết, cậu chỉ biết tình bạn bền vững hơn những mối ⓠ_ⓤ𝒶_n 𝖍_ệ khác, cô ấy sẽ trả lời tin nhắn của cậu, thỉnh thoảng còn chia sẻ những chuyện thú vị. Tình bạn quân tử nhạt như nước, thỉnh thoảng Trang Diễn Chu sẽ không thỏa mãn, nhưng phần lớn thời gian, sẽ cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi. Lương Thời vẫn đến Hải Thành, bạn bè ngày xưa vừa gặp lại, hai người nhìn nhau một lượt, rồi không hẹn mà cùng cười, ôm lấy nhau. Trang Diễn Chu biết Lương Thời từ thời đại học đã tự do tài chính, chỉ đợi sau khi dịch bệnh kết thúc sẽ về nước, Trang Diễn Chu hiểu anh làm như vậy là vì điều gì. Sau bữa cơm, Lương Thời hỏi tại sao cậu lại chọn đến thành phố này thực tập. Mắt Trang Diễn Chu vẫn còn ý cười, nhưng lời nói lại chuyển hướng sang anh: “Còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại đến đây?” Lương Thời trở nên thẳng thắn lạ thường: “Tôi đến tìm Tống Tri Dã, chỉ là không biết cô ấy có muốn gặp tôi không. ” Trang Diễn Chu nhìn anh: “Tại sao cô ấy lại không muốn gặp cậu?” Lương Thời lắc đầu không nói gì, qua hai giây, nói giọng như đùa: “Cậu chỉ hỏi tôi thôi, cậu còn chưa trả lời tôi tại sao lại đến Hải Thành nữa đấy. ” Trang Diễn Chu cũng cười, đưa ra một câu trả lời nước đôi: “Cậu thấy là gì thì chính là cái đó đi. ” Lương Thời cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, họ không bàn luận về chủ đề này nữa. Trong lòng Trang Diễn Chu đã có dự cảm, quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh cậu đã biết được tin tức họ ở bên nhau. Cậu từ chối lời mời ăn cơm của cô ấy, mà tối hôm đó Đinh Nhàn hỏi tại sao cậu không đến, cậu nói đang bận. Lúc trả lời tin nhắn này, cậu đang dựa vào lan can ven biển, buồn chán vô cùng, sóng nước vỗ vào đá, từng hồi vang vọng, vì ở lại lâu, gió biển thổi làm quần áo ẩm ướt. Trang Diễn Chu đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây – Nghỉ hè cô ấy và Đinh Nhàn từng đến tìm cậu chơi một lần. Mấy ngày đó cậu xin nghỉ phép ra ngoài đi cùng họ, nắng rất đẹp, Trang Diễn Chu dẫn họ đi dạo, thỉnh thoảng Đinh Nhàn đi phía trước, cô ấy và cậu đi sóng vai, nắng rải trên ngõ nhỏ, bóng cây nhảy múa. Lúc ngồi nghỉ ở quán cà phê, Đinh Nhàn ngồi chéo đối diện đột nhiên hỏi cậu: “Lớp trưởng, sao cậu không yêu đương gì cả?” Trong lòng cậu khẽ động, bất giác nhìn sang đối diện, cô ấy chớp mắt, hơi gò bó, cũng hơi tò mò: “Tớ cũng muốn biết. ” Trang Diễn Chu im lặng hai giây, mà điện thoại của thầy hướng dẫn vừa hay đúng lúc gọi đến. Lúc trở lại, mọi người đã bỏ qua chủ đề này rồi. Trong chuyến du lịch đó, họ từng đi riêng ra ngoài một lần, là đi hội chợ sách, cậu tặng cô ấy một cuốn “Thư Của Người Đàn Bà Không Quen” của Zweig, rồi lại chọn mấy tấm bưu thiếp kẹp vào trong. Cô ấy cũng có, Đinh Nhàn cũng có. Đối phương nhận lấy rồi, nhưng chắc là không xem kỹ. Bởi vì phía sau tấm bưu thiếp cậu tặng cô ấy, có thêm hai dòng chữ, là cậu dùng bút máy vội vàng viết ở quầy sách, chỉ là không biết cô ấy còn có cơ hội nhìn thấy hay không. Là bài “Ly Tư” của Nguyên Chẩn, không phải hai câu đầu nổi tiếng, nhưng lại chính là câu trả lời của cậu: Bước qua bụi hoa chẳng ngoái đầu nhìn, nửa vì tu đạo, nửa vì em. * *** *Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.
← Ch. 58 | Ch. 60 (c) → |