2: Bát Tự
← Ch.01 | Ch.03 → |
Lòng tôi tức giận, không dám chạm vào nước, chỉ có thể nằm lên giường trong phòng, gọi điện cho Trương Hiển Minh hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Hình như anh đã vượt qua sự u ám gần đây, vui vẻ nói với tôi: "Hôm nay anh đã phỏng vấn một công ty rất tốt, đãi ngộ cũng rất tốt.
Chu Di, khi anh có được vị trí này, chúng ta sẽ ăn mừng thật lớn nhé."
"Ừm, chúc mừng anh." Tôi cảm thấy cổ họng mình như bị bỏng, cố gắng hỏi anh, "Tay và tóc của em thì sao?"
"À..." Anh rõ ràng hạ thấp giọng, đi vài bước, rồi mới thì thầm với tôi, "À mà em còn nhớ mình sinh giờ nào không? Bát tự của em ấy."
Khi đó tôi chóng mặt quá, không hiểu ý nghĩa của "giờ sinh" là gì, chỉ mơ màng đáp một tiếng "ừ" để phản hồi.
Nhưng Trương Hiển Minh rất phấn khích, vội vàng nói: "Thôi, chắc em không nhớ rõ.
Tối về mình nói chuyện nhé!"
Rồi anh vui vẻ cúp máy.
Tôi cầm điện thoại, cảm thấy ngón tay đau hơn, đầu cũng choáng váng hơn, nằm lăn trên giường rồi lại thiếp đi.
Chỉ là lần này tôi ngủ không ngon, toàn thân đau nhức lạnh cóng, cuộn mình trong chăn vẫn cảm thấy lạnh, ngón tay như bị cái gì đó đ. â. m đau.
Nhưng không phải là đau dữ dội, chỉ như vừa mới cắt tóc, trong áo có tóc vụn, thỉnh thoảng lại bị đ. â. m một chút.
Khi xoay người, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo quấn quanh người, di chuyển trên cơ thể tôi một cách chậm rãi nhưng kiên định.
Thậm chí còn cảm giác có gì đó như vảy đang cọ xát vào da...
Tôi muốn mở mắt dậy nhưng phát hiện cơ thể quá nặng nề, như bị gì đó lạnh lẽo đè lên.
Cố gắng động đậy vài lần nhưng không có tác dụng, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng tôi bị đánh thức bởi hàng loạt cuộc gọi từ mẹ.
Mẹ tôi lo lắng hỏi: "Hiển Minh vừa hỏi sinh nhật của con à? Hai đứa định kết hôn phải không, nhà bên đó muốn coi bát tự à? Mẹ nói cho con nghe, không thể tùy tiện để người khác biết bát tự của mình được đâu!"
Lúc đó, nghe mẹ tôi nói mà đầu tôi đau như muốn nổ tung, mắt khô và cứng như dính đầy ghèn, không mở ra được, chỉ mơ màng "Dạ" một tiếng: "Cái gì mà hợp bát tự vậy mẹ?"
Mẹ tôi rất lo lắng về chuyện này, giọng nói càng lúc càng cao, gần như hét lên với tôi: "Chu Di, mẹ nói cho con biết, con và Trương Hiển Minh từ hồi cấp ba đã có tình cảm, đến giờ cậu ta tốt nghiệp cao học rồi, đã bảy tám năm rồi đúng không? Hợp bát tự gì đó, ai mà biết chính xác chứ! Nhỡ nhà bên đó nói bát tự không hợp, không cho hai đứa kết hôn thì sao?
"Con phải tỉnh táo một chút, tình cảm bao nhiêu năm như vậy, không thể để gia đình cậu ta nói hợp tuổi là xong." Mẹ tôi càng nói càng kích động, dường như còn rất tức giận.
Tôi không hiểu rõ chuyện gì, mẹ tôi lại có vẻ hối hận, nói: "Lúc cậu ta hỏi, mẹ còn chưa phản ứng kịp nên đã lỡ nói mất rồi.
Tối về con hãy hỏi rõ cậu ta.
Nếu gia đình cậu ta nói hai con không hợp tuổi, cậu ta dự định làm gì? Năm bao nhiêu rồi mà còn tính chuyện hợp bát tự hay không chứ, vậy con với cậu ta những năm qua thì sao?"
Có tiếng ồn ào lẫn vào cuộc gọi, là tiếng bố tôi đang cố gắng dỗ mẹ.
Cảm thấy đầu mình đau dữ dội, bị mẹ làm ầm ĩ chỉ thấy càng đau hơn, trả lời mẹ một cách m. ô. n. g lung.
Cùng với sự dỗ dành của bố, lúc này mẹ mới nhận ra giọng nói của tôi khác khác, lại lo lắng bảo tôi đi bệnh viện kiểm tra, còn dặn dò nhiều điều, thúc giục tôi nhanh chóng đi bệnh viện rồi mới vội vàng cúp máy.
Nghe mẹ nhắc nhở, tôi mới cảm thấy có vẻ mình bị cảm, toàn thân nóng bừng, muốn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ nhưng lại thấy các ngón tay sưng tím lên.
Khi đứng lên, cảm thấy đầu nặng trĩu, cơ thể mềm nhũn, lạnh lẽo không chịu nổi.
Điều kỳ lạ là, dưới cơ thể cũng dính dính.
Tôi đi vào phòng tắm để tắm, nhưng nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình tái xanh, tóc như vừa mới từ dưới nước lên, đen ướt dính vào mặt, Nhưng khi chạm vào trán, lại cảm thấy nóng như bị phỏng, các lỗ kim đau đến mức trên đầu ngón tay cũng đau.
Khi tôi cởi áo, phát hiện trên cơ thể có những vòng đỏ như thể bị cái gì đó xiết chặt.
Hơn nữa, những chỗ bị đỏ đều có một lớp chất nhờn trắng đã khô sệt lại..
← Ch. 01 | Ch. 03 → |