Câu Hỏi Bất Ngờ
← Ch.040 | Ch.042 → |
"Sau khi có người báo huynh gặp thích khách, Tử Trạch đã phân chia người để tìm kiếm huynh và hoàng tẩu"
"Đệ đã kiểm tra rồi, lúc đói chỉ có hai kẻ không có mặt.
Tất nhiên đệ đã giữ hai người bọn chúng lại rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần tra khảo, chúng sẽ khai ra thôi"
Âu Dương Vũ Dịch đưa ra ý kiến.
Vũ Mặc đưa mắt lên nhìn Vũ Dịch, vẻ mặt có một chút không đồng ý.
Hắn đi lại phía ghế gỗ, rồi ngồi xuống.
"Đã có thể cài người vào nội bộ, đệ nghĩ kẻ đứng đằng sau không biết tính đường lui sao?" - Vũ Mặc chân này gác chân kìa, nhíu mày nói.
Vũ Dịch: "Đại ca nghĩ đây chỉ là một con cờ?!"
Mặc dù chuyện này không có gì gọi là ngạc nhiên, nhưng Vũ Dịch không nghĩ lại thực sự là như thế.
"Ám tiễn ở chùa Đại Châu được đặt một cách may rủi, không chắc chắn được "con mồi" ở chính xác vị trí nào"
"Những tên thích khách trên phố ngày hôm nay võ công lại không quá cao, chỉ đủ để truy sát.
Xem ra người đứng đằng sau chỉ là muốn đe dọa, hoặc chính là muốn thăm dò thôi"
Tử Trạch trả lời Vũ Dịch.
Ý của Tử Trạch chính là suy đoán của đại ca.
Xem xét lại, cũng có thể là có những khả năng đấy.
Vì Vũ Dịch không trực tiếp đánh nhau với thích khách, không biết rõ thực lực của bọn chúng nên đã bỏ qua chi tiết này.
Ngẫm nghĩ lại trong đầu, Vũ Dịch đồng ý với suy đoán đó của đại ca.
Hắn ngẩng nhẹ lên nhìn đại ca, nói tiếp:
"Vì thế nên huynh nghĩ cho dù chúng ta có tìm ra được gián điệp, thì cũng sẽ chẳng có thêm được manh mối gì?"
"Không sai!" - Vũ Mặc chắc chắn.
Hắn đứng lên, đưa hai tay ra sau lưng, nắm lại.
"Đám thích khách đó đều chết cả rồi, xem như mọi thứ cũng đã an toàn.
Đệ cho người an táng xe phu sáng nay.
Sau khi hồi kinh tạm thời đừng kinh động chuyện này đến phụ hoàng"
Âu Dương Vũ Dịch gật gật đầu hiểu chuyện.
"Ừm ừm, được được, đệ cũng nghĩ như thế"
Vũ Mặc nhìn dáng vẻ vừa đồng ý vừa ngơ ngác đó của đệ đệ, lại có chút không hài lòng.
Bước chân một cái.
Bỗng:
"Ơ khoan đã đại ca, sao huynh lại biết thích khách đều đã chết cả rồi?!"
Vũ Dịch đột ngột thắc mắc, hỏi.
Câu hỏi này của Vũ Dịch khiến Vũ Mặc đứng lại, hắn mở to mắt ra, vẻ mặt chột dạ.
Rõ ràng khi tìm được đại ca và hoàng tẩu trong rừng, ngoại trừ vết lấm lem do đất, hoàn toàn không hề có mùi máu hay vết máu nào.
Nếu Âu Dương Vũ Mặc trực tiếp đối đầu, giết chết thích khách, y phục chắc chắn sẽ bẩn.
Chưa kể đến, còn có Thiên Quân Dao ở đó, nếu kéo dài không chạy thoát, chắc chắn cả hai sẽ cùng gặp nguy hiểm.
Vậy tại sao Vũ Mặc lại chắc chắn đám thích khách đó đã chết hết rồi?
Âu Dương Vũ Mặc đứng lại, im lặng một chốc.
"Đệ quên mất Vương phi của bản vương là có bản lĩnh gì sao?"
Nhân được câu trả lời mơ hồ, Vũ Dịch ngơ ra một lúc.
Trong lúc đó thì Vũ Mặc và Tử Trạch cũng đã rời đi rồi.
"Hoàng tẩu... ?" - Vũ Dịch tự hỏi lại chính mình.
Đi xa phòng nghỉ của Vũ Dịch.
Tử Trạch lo lắng, nói: "Điện hạ, thực sự là Vương phi đã giết thích khách sao?"
Vũ Mặc đứng lại, quay người, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tử Trạch, giọng điệu thất vọng, quở trách:
"Nếu thực sự Thiên Quân Dao có bản lĩnh như thế.
Ngươi nghĩ bản vương có tin tưởng mà đến phòng của nàng ta không?"
"À nhỉ!" - Tử Trạch như được mở mang thêm một chuyện gì đó mới mẻ, cậu ta đấm một tay xuống bàn tay kia..
← Ch. 040 | Ch. 042 → |