← Ch.10 | Ch.12 → |
"Chị dâu, đã lâu không gặp!" Hạ Chính Lý cười vô hại.
Sài Thương Y thật sự hết hồn, cô không ngờ em chồng sẽ đến Thanh Tùng hỏi thăm người chị dâu 'Hữu danh vô thực' này.
Cô vội vàng bưng trà, cười cười, "Linh Uyển đâu?"
"Cô ấy đi nước ngoài rồi!" Cô gái non nớt như vậy, anh hai hắn chết đi lại có thể ăn được, buồn bực đó!
"Cậu... Cậu có chuyện gì không?" Lúc Chính Trấn còn sống, bọn họ hoàn toàn coi nhau như kẻ thù, thì bây giờ cô đối với em chồng didda. lequy"/don cũng coi như là không quen biết nhau.
Hạ Chính Lý nhìn cô chằm chằm, mặt dày làm thân nói, "Nói thật, chúng ta đều là người trong nhà, đáng lý ra là phải gặp nhau thường xuyên để thắt chặt tình cảm!"
Cô có thể cầm chổi đuổi hắn đi được không?
"Anh hai mất sớm, để chị dâu yếu đuối lại một mình buôn bán, vất vả quá!"
"Cũng được." Khóe miệng của cô cứng lại, cười giả dối thật sự khó chịu.
"Không giấu gì chị dâu, hôm nay em đến đây thực sự là bất đắc dĩ..............."
Giả dối! Mắc ói!
"Cổ phiếu đang giảm mạnh, em đang ở phòng Tổng Thống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi, chị dâu, có thể giúp đỡ em được hay không, giúp em vượt qua cửa ải khó khăn này?"
Tới để mượn tiền? Hừ, cô thà đem tiền ném vào cống rãnh, còn hơn là cho hắn mượn một đồng.
"Lãi gấp ba, một xu cũng không khất nợ."
"Tiền cho thuê phòng cơ bản là quyên góp cho cơ quan từ thiện, tiền lời của phòng hơi cũng phải quyên góp một nửa, tôi cũng không có gì dư dả."
Người đàn bà thối tha! "Vậy ý của chị là không giúp em trai sao?"
"Rất xin lỗi." Loại người sâu bọ dâm đãng như hắn đã xấu rồi, vị hôn thê của anh hai cũng dám làm nhục, hại chết một cô gái trẻ vô tội.
"Sài Thương Y, cô..........."
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Tương mở cửa nói, "Anh Đinh đang ở ngoài cửa, anh ấy đang lo lắng cho bà chủ."
Một lúc sau, Tiểu Tương tránh ra bên cạnh, Đinh tiến vào phòng tiếp khách.
Hạ Chính Lý vừa nhìn thấy mặt đã nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, "Cậu trở về..."
"Chào anh." Đinh đi tới trước mặt hắn, cười, "Lần đầu tiên gặp mặt, thứ lỗi cho tôi tự giới thiệu, tôi họ Ngô, anh có thể gọi tôi Đinh là được rồi."
Lần đầu tiên gặp mặt? Thằng nhóc này chơi trò gì đây? Nó họ Ngô? Như vậy Hạ Chính Lý cũng phải thay đổi tổ tông tám đời sao!
"Đinh, cậu ấy là em chồng tôi." Mặc dù chẳng đáng.
Đinh hơi ngạc nhiên, "Cô kết hôn rồi?"
"Ừ." Bốn tháng trước kết hôn, nhưng ngay lập tức đã trở lại độc thân.
"Nhưng tôi đối với em không cách nào kiềm chế được nữa rồi!" Hốc mắt của Đinh ửng đỏ.
Sài Thương Y cực kỳ hoảng sợ, cô hiểu tấm lòng muốn yêu thương của Đinh, nhưng năm chữ "Không cách nào kiềm chế" thì cực kỳ đáng sợ!
Trực giác của cô nhắc nhở là phải chạy trốn, rồi cô biến nó thành hành động chạy ra khỏi phòng tiếp khách!
Tiểu Tương cũng chạy theo, dự định tránh xuống dưới quầy. Quá sức cảm động, anh Đinh tự nhiên tỏ tình xúc động. Đinh lấy ngón tay d>đ"lê<quýddoon gạt đi nước mắt trong khóe mắt, cười lạnh, "Vật nhỏ!"
"Này, cậu tính giở trò quỷ gì hả!" Hạ Chính Lý bất mãn hét lên.
"Suỵt!" Đinh vẫn giữ bộ dạng tao nhã, "Cẩn thận bị thấy đấy."
Đinh điềm tĩnh uống Vodka, bên tay kia thì gảy nhẹ tro thuốc lá, khóe miệng nhếch thành một điệu cười quái dị.
Nhưng Hạ Chính Lý thì không có kiên nhẫn cùng anh ta đùa giỡn.
"Cuối cùng thì cậu bán loại thuốc quỷ quái gì trong hồ lô!"
"Để cho anh tôi phát tài."
Hạ Chính Lý hừ hai tiếng, đặt cánh tay lên bả vai Đinh, "Trở về tỉnh T lâu chưa? Không để anh có cơ hội đón tiếp.................."
Đinh cầm cánh tay hắn dời đi chỗ khác, nhàn nhạt nói: "Mười mấy năm nay không về rồi, tôi về lần này để làm chuyện quan trọng."
"Chuyện quan trọng! Tán gái cũng coi là chuyện quan trọng?" Lòng dạ hiểm độc của hắn còn phải thua xa Đinh! Ngay cả tang lễ của cha mẹ cũng 'Không thể tham gia'.
"Thì sao, qua lại với chị dâu là phạm pháp sao?"
Hạ Chính Lý gãi gãi đầu, chê cười, "Dĩ nhiên là không phạm pháp rồi!"
"Vậy thì OK rồi."
"Này, cậu thật lòng với con đàn bà đó hả?" Mặc dù trong lòng hắn cũng ngứa ngáy.....
Đinh vui vẻ cười, "Có câu không cần động lòng đàn bà, cũng không cần môi giới tình yêu."
"Anh đồng ý! Con đàn bà kia, chỉ là để cho đàn ông chơi đùa thôi!"
A! Không đúng! "Nói như vậy, cậu theo đuổi con đàn bà đó làm gì?" Đơn thuần là 'Vận động' thôi sao?
"Cả người cả của."
Ồ, thì ra là cái bẫy! "Mưu kế hay! Chỉ cần con đàn bà đó yêu cậu đến tận xương tủy, thì nó sẽ tự động dâng cái đống tài sản đó cho cậu, để cậu vui lòng."
"Đầu heo như anh rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi đó."
Hạ Chính Lý cực kỳ khó chịu, "Này này, nói thế nào thì anh cũng là anh em ruột thịt với cậu, đạo lý tôn trọng anh lớn cậu có hiểu hay không hả! Đừng quên, anh và cậu là cùng một cha một mẹ sinh ra đó, đó vĩnh viễn là sự thật."
"Xin hỏi Hạ Chính Trấn có phải là anh hai của anh không? Tại sao anh lại làm nhục đến vị hôn thê của anh ấy, khiến cho cô gái đó nhảy lầu."
"Ách, cái này..............." Hắn đâu ngờ là người đẹp đó lại nghĩ quẩn như vậy chứ, hắn cũng không phải cố ý, là cô gái đó không muốn sống nữa.
Huống hồ 'Ò e í e' chỉ có một lần cũng đâu có làm mất khúc xương nào của cô ta đâu, cô ta muốn tự sát thì liên quan gì đến hắn?
"Này, dù sao anh cũng là anh thứ hai, cậu là em trai, không cần phải đùa giỡn anh. Mưu kế chiếm tài sản của em, anh có phần tốt nào không?"
"Muốn chia chén canh?" Hạ Chính Thôn phả một ngụm khói bay thẳng vào mặt Hạ Chính Lý.
"Tình hình kinh tế dạo gần đây rất căng thẳng, cậu chưa được gặp chị dâu hung ác...."
"Chỉ sợ là anh nuôi đàn bà ở bên ngoài, đem tiền cho nó xài chứ?"
Tiểu tử thối."Ha ha, Chính Thôn, chúng ta không phải là máu mủ ruột thịt sao! Không phải cậu chỉ còn lại mỗi một mình anh thôi sao."
"Ngồi mát ăn bát vàng? Coi chừng sét đánh."
"Còn không thì cậu nói một tiếng, chỉ cần việc không nguy hiểm đến tính mạng thì anh sẵn sàng."
Hạ Chính Thôn để ly rượu xuống, cầm giấy tính tiền dienddan;lq"đ đưa về phía hắn giễu cợt, "Tới đây đi, cho anh một chút canh để uống."
Lúc này anh ta xem Hạ Chính Lý là một con chó.
Vậy mà Hạ Chính Lý cũng giống một con chó Nhật tốn nước miếng nịnh hót chạy đến.
Ở một bàn khác, một người đàn ông dùng sức đầu ngón tay quá nhiều, làm ly rượu bể tan tành, người bồi bàn nhanh chóng chạy đến dọn dẹp.
"Cho anh ta một ly trà đá." Con mối cười.
Người bồi bàn lập tức quay trở lại quầy rượu, nói người phục vụ làm nhanh một ly.
"Hắn đáng chết!"
Con mối cười phụ họa, "Chặt làm trăm mảnh ném cho chó ăn, thế nào?"
"Nếu mà tôi gật đầu thì sao?"
Con mối nhai mấy cục đá trong miệng, cười yếu ớt, "Trong vòng hai mươi bốn tiếng, thi thể của hai anh em họ Hạ nhất định sẽ làm no bụng đám chó lang thang."
"Trong vòng bốn tiếng thì sao?"
"Cũng có thể, chỉ là Hạ Chính Lý nhiều thịt quá, phải để mấy con chó to xác xâu xé mới được."
"Một giờ, làm được không?"
"Làm như tôi là thầy phù thủy không bằng! Thái tử Đoạn, anh nói thật hay không đấy? Anh cũng không phải là thái tử Hắc giết người không chớp mắt, không có ngày nào là không thấy máu tươi."
"Con mối, cậu nghĩ sao?" Lúc này, trong lòng Đoạn Dạ Nhai như lửa đốt không thể cười nổi.
Con mối nhún nhún vai, cũng im lặng không nói.
Đoạn Dạ Nhai cũng không bình thường! Sớm biết như vậy thì anh đã không mua lại quán rượu của ông chủ, khi hai anh em họ Hạ đến là anh đã gắn máy nghe lén ở bàn rồi.
Số mệnh của họ Hạ cũng thê thảm, đang không thì đi chọc đến thái tử Đoạn! Thiên tài khoa học kỹ thuật này không dễ nổi giận, nhưng một khi đã phát cáu, thì cũng có thể hủy diệt trái đất.
Người bồi bàn vừa đúng lúc bưng trà đá lên, Đoạn Dạ Nhai uống một hơi cạn sạch.
Vết sẹo bên má trái của con mối co rút, cười đến mức khó coi, nói: "Đến chỗ tôi đi, có rượu Brandy, tùy anh uống đến cổ họng phát sốt, dạ dày đầy máu, rút gan luôn cũng được."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |