← Ch.05 | Ch.07 → |
Trời mưa to tầm tã bên ngoài.
Bên trong nhà, Đoạn Dạ Nhai cả đêm không chợp mắt, anh vòng tay ôm Sài Thương Y đang ngủ, lòng tràn đầy nghi ngờ khó giải thích.
Một phụ nữ đã lập gia đình mà vẫn còn là xử nữ? Chẳng lẽ chồng cô ấy không thể giao hợp?
"Anh......." Sài Thương Y tình dậy, bởi vì say rượu nên cô có chút không rõ về tình trạng bây giờ.
Anh cố ý cười, "Đừng có nói là cô đã quên toàn bộ chuyện đêm qua rồi chứ?" Cô sẽ không cho là cô mộng xuân đấy chứ?
"A!" Nghe vậy, miệng cô há to đủ để nhét một quả trứng gà.
"Nhớ chưa?"
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông khôi ngô trai gái đều yêu này, không biết nên e lệ ngượng ngùng, hay là tiêu diệt cái nụ cười đáng ghét đó."Sài Thương Y, cô đã không còn là xử nữ nữa rồi." Giọng điệu của anh vừa tuyên bố vừa tra hỏi.
Hừ, "Đương nhiên là tôi biết."
Biết? Anh nheo mắt, "Có thể giải thích một chút không, tại sao cô kết hôn rồi mà vẫn còn là xử nữ?"
"Tôi..........." Đầu lưỡi của cô cứ như bị cắt đứt, không phát ra được tiếng nào.
Phải một lúc sau, cô mới có thể đáp trả, "Không cần anh quan tâm! Tôi có là xử nữ hay là đàn bà dâm loạn thì cũng không phải chuyện của anh." Anh cũng không phải là cái gì của cô hết!
Hơi thở nguy hiểm tiến tới gần cô, ánh mắt anh lạnh lùng."Dám nói không phải chuyện của tôi? Sao vậy, dùng xong rồi vứt hả?"
"'Dùng' anh đừng có nói như vậy!" Thật là khó nghe.
"Cô hài lòng về phần cảm ơn của tôi chứ?" Anh cợt nhả cười phóng đãng, nhìn cô luống cuống thật là vui đó!
"Hài lòng.........." Có thể nói không hài lòng sao? Nhớ tới chuyện anh làm với cô mấy tiếng trước.............
Đêm hôm qua, cô thật quá xấu hổ! Cô thật muốn có thuật tàng hình, để không phải đối mặt với cái không khí bức bách này.
"Cô phải cho tôi câu trả lời!"
"Phức tạp lắm, không thể giải thích rõ ràng được."
"Tôi sẽ chăm chú lắng nghe."
Cô ngại ngùng, chậm rãi nói, "Chuyện là như vậy........."
※※※
"Ngu ngốc!"
"Cái gì?" Sao biểu cảm của anh lại tức giận đến vậy?
"Nếu như không có tôi, có phải cô sẽ đi tìm một người đàn ông khác làm loạn với cô đúng không?"
"Có lẽ vậy." Cô ngập ngừng.
Đôi lông mày rậm của anh nhướng lên cao, nhìn Sài Thương Y đang rúc ở trong chăn, muốn đem cô ăn vào trong bụng."Được lắm." Anh cắn răng, "Thì ra chỉ cần là đàn ông, chỉ cần giúp cô thoát khỏi thân phận xử nữ, cũng có thể "Có cơ hội" làm loạn với cô."
"Không phải vậy............" Trực giác của cô phủ nhận, cô cũng không phải là không có liêm sỉ, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng tại sao cô lại đem "Bất đắc dĩ" này cho anh chứ? A, đau đầu quá.
Anh nhẫn tâm nói, "Sài Thương Y, cô là đồ não phẳng!"
Cô tức giận đến nỗi không nói được một câu.
"Chẳng lẽ cô không nghĩ tới việc đến bệnh viện cắt bỏ màng trinh sao?" Chỉ là một tiểu phẫu.
Cô nhăn nhó, chợt bừng tỉnh hiểu ra! "Đúng rồi ha! Tôi thật là ngu ngốc mà!"
Nếu sớm biết đến phương pháp này, thì cô đâu cần phải mặt dày đi cầu xin anh "Bố thí" chuyện đó chứ. Cô cực kỳ ảo não.
"Nói cho cô biết một chuyện, cô còn ngốc hơn heo............" Anh nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của cô, "Cho dù người em trai biết cô vẫn còn là xử nữ, thì hắn ta cũng không có cách nào cướp đi tài sản của cô được."
"Không đúng! Tôi không hoàn toàn là vợ của Chính Trấn, chẳng qua chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi, bọn họ là con cháu Hạ gia, dựa theo luật pháp có thể đoạt lại..........."
Anh không thể chịu nổi sự khờ khạo của cô nữa.
"Đọc sách về tất cả điều luật đi! Luật dân sự viết rất dễ hiểu. Hôn nhân của cô và Hạ Chính Trấn đã có cha xứ là người làm chứng, mặc kệ chồng cô qua đời sau hai mươi tiếng kết hôn, cũng không bàn đến việc cô có là xử nữ hay không, cô đã là góa phụ thì quyền thừa kề vĩnh viễn không thay đổi!"
"Thật vậy sao?"
"Trừ khi cô tình nguyện nhường lại tài sản cho Hạ gia."
Cô dùng sức gõ đầu mình một cái, hối hận.
"Tôi thật sự là quá đần độn đi."
"Thừa nhận chứ?" Một thiên tài khoa học kỹ thuật như anh làm sao có thể thích đồ ngốc này được chứ?
Cô nghiêm túc nói: "Chuyện tôi và anh lên giường là đần độn nhất, ngu ngốc nhất, đáng.... Bị đánh đòn mà."
Quai hàm của Đoạn Dạ Nhai mở to dài đến mặt đất, con ngươi mở to cũng muốn nhảy ra khỏi mắt.
Cô nói đùa sao? Được anh cưng chiều là vinh hạnh của cô, lại còn được anh khai sáng một cô ngốc như cô nữa.
Các cô gái khác đau lòng nhớ nhung anh, lên giường với anh không một lời chê bai mà còn thích thú nữa.
Cô vậy mà lại hối hận, như vậy là sỉ nhục sức nam tính của anh rồi!
Sài Thương Y vẫn đang mắc kẹt trong cảm xúc chán ghét bản thân, không nhìn thấy nét mặt gần như phát điên của anh.
"Tôi phải đi đây." Cô đứng lên, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo cô mặc hôm qua.
"Cứ đi như vậy sao?" Cô thật sự coi anh là giấy lau sao, dùng xong thì vứt.
Cô không hề biết một trận bão táp sắp đến, nên tự nhiên trả lời: "Tôi phải quay lại công việc."
Cô quả phụ này thật đáng chết mà! "Cô chọc giận tôi rồi! Tiểu Thương nhi."
Cô hơi ngạc nhiên, "Tôi làm như vậy với anh lúc nào?" Cô và anh không phải hai bên đều tình nguyện sao? Giọng điệu của anh sao vậy chứ?
"Không được đi." Anh chặn trước cửa.
Anh nói đùa sao! "Tại sao không để cho tôi đi? Coi chừng tôi kiện anh tội giam giữ người bất hợp pháp đó."
"Lần này thông minh đó." Bên ngoài anh cười nhưng trong lòng không cười nổi hừ nói, "Tôi cảm ơn cô chưa xong, tôi không có thói quen thiếu nợ người khác."
Không cần thiết phải nghiêm trọng như thế chứ! "Như vậy mà chưa xong sao! Với lại hôm qua anh cũng đã nỗ lực hết mình rồi. Chúng ta huề nhau có được không vậy?"
"Tiểu Thương nhi, tiền vốn bên ngoài còn có lãi đó."
"Lãi?" Cô có thể cự tuyệt được hay không?
"Đúng." Anh sẽ để cơ thể cô dính đầy mùi của anh, khiến cô nghiện anh, ai bảo cô không lưu luyến sức quyến rũ của anh, lại còn từ nay về sau không lui tới nữa.
"Anh Đoạn, " Cô cố gắng gượng cười, "Cái gì mà lãi chứ? Thương lượng về....."
"Thân thể của tôi!" Anh sẽ sử dụng mọi kỹ năng, khiến cô mềm nhũn trong lòng anh.
"Cái gì!" Cằm của cô sắp rơi xuống.
※※※
"Phó Bang Chủ." Một người trẻ tuổi cao lớn cung kính đưa lòng bàn tay ra, hứng lấy tro thuốc của thủ lĩnh.
Phó Bang Chủ Bạch Nha nhỏ gầy nhếch môi, "Tiểu Cao, tình hình điều tra đến đâu rồi?"
"Đàn bà của tên khoa học kỹ thuật đó nhiều như sao trên trời, hoàn toàn đếm không xuể, giống như mua vui, chơi đùa một chút mà thôi."
"Bang Chủ Hắc có nói, tên mặt trắng nhỏ đó dựa vào đàn bà đẹp, qua lại tự nhiên."
"Như vậy là, hắn rất được yêu thích, rất nhiều thiên kim tiểu thư và minh tinh màn bạc đều muốn bao nuôi hắn.............."
"Bao nuôi hắn?" Bạch Nha didalequdo/ nhả ra một vòng khói, "Tài sản của ông già hắn lên đến mấy trăm tỷ, chỉ cần hắn gật đầu, thì chỗ ngồi chủ tịch Đoạn thị chắc chắn là của hắn rồi."
"Nhưng người bình thường đều cho hắn là công nhân kỹ sư."
Đúng là tre già măng mọc! Tên họ Đoạn đó mặc quần jean rách cũng có thể trêu chọc quyến rũ được các người đẹp.
Các con đàn bà đó, tất cả đều là động vật ngu dốt.
Tiểu Bàn ở một bên chen miệng nói: "Phó Bang Chủ, em phát hiện được một chuyện vô cùng đặc biệt."
"Nói." Phủi tro thuốc ở trong lòng bàn tay của Tiểu Cao, Bạch Nha tiếp tục nhả ra khói.
"Hai ngày nay, có một cô gái luôn ở trong căn hộ của hắn ở trung tâm thành phố."
"Như vậy à! Không phải hắn luôn ở trong khách sạn cùng đàn bà "ò e í e" sao?"
"Chắc hẳn cô gái kia có ý nghĩa gì đó đối với hắn." Tiểu Cao nghĩ ngợi nói.
"Cần mày giải thích sao!"
Bạch Nha hung hăng dí đầu thuốc đang cháy xuống lòng bàn tay Tiểu Cao, hắn đau đến chảy nước mắt, nhưng chưa có mệnh lệnh, thì không dám rút tay về."Đi bắt con nhỏ đó về đây!" Cuối cùng cũng tìm được điểm yếu của tên họ Đoạn rồi.
Tiểu Bàn ngập ngừng nói, "Nhưng cô gái đó chưa bao giờ ra khỏi cửa, tên họ Đoạn đó cũng không đến công trường hai ngày nay rồi."
"Ít ra bọn nó cũng phải ra ngoài ăn cơm hoặc đi mua sắm chứ?" Hắn và Bang Chủ làm sao có thể thu nhận loại thuộc hạ không có đầu óc này chứ.
Vừa nghĩ tới có thể cùng Đoạn Dạ Nhai đối mặt, Tiểu Cao không thể không phát biểu ý kiến."Tên đó hạng nhất Judo và kiếm đạo, hơn nữa nhiều đội ngũ ở khắp nơi tập kích cũng không thành công." Kinh khủng nhất là, hễ có mục đích đánh anh, mặc kệ hắc đạo hay bạch đạo, thì anh không một chút lưu tình mà trả thù lại. Giang hồ đồn đại, sau lưng tên họ Đoạn có tổ chức khủng bố trên toàn thế giới, ngay cả mafia tàn nhẫn nhất cũng sợ cái thế lực thần bí đó.
Bạch Nha bĩu môi cười gằn, "Người đẹp gối đầu, mồ chôn anh hùng! Những bang phái khác là không chịu tìm điểm yếu trước, cho nên mới tơi tả đi về."
Tiểu Bàn vội vàng nịnh bợ, "Phó Bang Chủ nhìn xa trông rộng! Phi Long Bang của chúng ta thật có phúc mà."
"Hừ." Bạch Nha cười đến tận mang tai, "Hai tụi mày lập tức truyền lệnh xuống, ôm cây đợi thỏ cũng phải bắt được bảo bối của tên họ Đoạn kia về đây."
Nếu như Bạch Nha hắn lần này thành công, hắc hắc, chẳng những nổi tiếng mà còn có thể dành chức Bang Chủ với thằng Hắc vắt mũi chưa sạch này, đứng đầu đám mafia cả tỉnh T này không phải là hắn sao. Huống chi tên tiểu tử kia nắm con chíp trong tay, chỉ cần một mảnh nhỏ thôi, là hắn có thể dddlq'đ nuôi được mấy vạn tên thuộc hạ, tính toán thế nào thì hắn vẫn thắng!
Tiểu Cao lo lắng nói, "Nếu như con nhỏ đó chỉ là một trong số đám đàn bà của tên họ Đoạn thì sao đây? Một mảnh của con chíp có giá trị vài tỷ, thậm chí là trên trăm tỷ thì quan trọng hơn con nhỏ đó chứ?"
Chỉ giỏi làm mất hứng! "Ngay cả mẹ ruột của tên họ Đoạn đó cũng không thể vào căn hộ của hắn, thì mày có cho là con nhỏ kia ở đó hai ngày hai đêm quan trọng hay không?" Bạch Nha đã quyết định rồi! Hắn phải là bố già Châu Á, được mọi người sùng kính. Ha ha ha....................
← Ch. 05 | Ch. 07 → |