← Ch.87 | Ch.89 → |
Nhưng...
"Bên B." Bạch Lập Nhân đột nhiên mở miệng, dùng hai chữ đánh gãy lời an ủi của cô.
"A." Cô ngây ngốc lên tiếng trả lời.
"Bên B, tự do." Lần này, anh nói ra bốn chữ.
Anh tuyên bố, cô tự do.
Đến khi tỉnh táo lại, lòng anh cũng suy sụp.
Diệu Diệu ngây người.
"Em muốn lựa chọn Tiết Hồ Ly hay người nào khác đều là quyền của em." Bạch Lập Nhân ngồi dậy.
Quyết định đưa ra lựa chọn này, anh là người đau đớn hơn ai hết.
Chịu khổ, chịu khổ, chịu khổ...
Sao anh có thể để cô đi theo mình chịu khổ được kia chứ? Nợ nhiều tiền như vậy...
Hai chữ Tiểu Vĩ nói thật ra vẫn như một bóng ma vô hình vây quanh tâm trí anh.
Hơn nữa anh không được.
Đỗ San San nói sai rồi, ngay cả một cơ thể cường tráng anh cũng không thể cho cô.
Cho nên anh còn chậm trễ cô cái gì?
Bạch Lập Nhân đưa lưng về phía Diệu Diệu, bóng lưng lạnh như băng có phần quyết tuyệt.
Con rồng ảm đạm trên lưng anh không hiểu sao như đang phản xạ ánh sáng từ đâu chiếu đến, khiến mũi cô cay nồng.
"Đừng bắt em chia tay, em xin anh! Em xin anh!" Diệu Diệu ôm lấy anh từ phía sau, khóc nấc: "Bạch Lập Nhân, em yêu anh! Nếu anh muốn nghe ba từ này, em có thể nói một trăm lần, một ngàn lần mà!" Cô không muốn chia tay!
Đàn ông không giống như phụ nữ, họ sẽ không dễ dàng nói ra hai từ chia tay, nhưng chỉ cần bọn họ nói ra, thì nhất định đã hạ quyết tâm.
Không muốn! Cô không thể thiếu anh được.
Bạch Lập Nhân nghe thấy ba từ kia thì cứng người để mặc cho cô ôm.
Anh biết mình nên đẩy cô ra, nhưng vẫn bị cái ôm của cô vây hãm không nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho nước mắt của cô như những giọt mưa chảy xuống bả vai trần trụi của mình.
Bỗng dưng nơi đó ngưa ngứa.
Diệu Diệu liếm, dùng nụ hôn ngọt ngào khiến người ta không thở nổi kéo dài trên bờ vai của Bạch Lập Nhân.
Anh cứng đờ.
Cơ thể và nụ hôn của cô chậm rãi đi đến trước ngực anh.
Cảm giác này, rất thơm, rất ngọt.
Diệu Diệu nằm sấp trên người Bạch Lập Nhân, dùng chiếc lưỡi ấm áp mềm mại phủ lên người anh.
Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc, thấy cô cố gắng học theo bộ dạng của diễn viên phim A, uyển chuyển hôn lên khuôn ngực trơn bóng, bàn tay vuốt lên vân da, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của anh.
Thủ đoạn câu dẫn này vừa đẹp đẽ kiều mị, vừa quyến rũ đến tận xương, lại mang phần trúc trắc.
Nụ hôn của Diệu Diệu dần trượt xuống phía dưới.
Đầu óc Bạch Lập Nhân trống rỗng.
Anh chỉ có thể tiếp tục run run nhìn cô nuốt lấy thứ nam tính của mình.
Diệu Diệu nhắm mắt chuyên tâm, vẻ mặt đầy tình cảm khiêu khích dục vọng của anh trông vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của lưỡi Diệu Diệu, người anh em không hiểu sao đột nhiên "nguội" xuống của Bạch Lập Nhân lại dần dần ngóc đầu dậy.
Động tác của Diệu Diệu dần trở nên khó khăn, nhưng cô vẫn không dám mở mắt ra.
Cô sợ mình một khi mở mắt sẽ không còn dũng khí tiếp tục dùng phương thức này để khiêu khích anh nữa.
Lửa tình hừng hực bốc lên trong người Bạch Lập Nhân, rồi dần lan tỏa không chút khống chế.
Nếu cứ tiếp tục thế này, anh chỉ sợ chính mình sẽ thiêu cháy tòa nhà này.
Bạch Lập Nhân hét lớn một tiếng, rốt cuộc không thể khống chế được nữa, gần như hung bạo đẩy ngã Diệu Diệu, tách chân cô ra.
Anh nhấn người một cái.
Đúng vị trí rồi.
Diệu Diệu còn chưa kịp trợn mắt kinh hô thì một vật nóng rực đã xé toạc cô ra, phá tan nơi mỏng manh nhất trong cơ thể.
Nơi phòng ngự hoàn toàn tan rã.
"Đau quá, Bạch Lập Nhân, đau quá!" Cơn đau này giống như bị người khác xé rách cơ thể vậy.
Cô cắn vai anh rơi nước mắt, khóc thành tiếng.
Bạch Lập Nhân đang ở bên trong cơ thể cô.
Anh gần như không thể tin được mình lại may mắn như thế.
Nhưng.
Sao lại đau? Bạch Lập Nhân thấy kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Vì không biết ai đã từng nói, phụ nữ nếu quá lâu không làm cũng sẽ rất đau.
Hiện tại, cô bao bọc lấy toàn bộ nơi nam tính của anh, chặt đến mức khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải đắm chìm.
Hiện tại, anh chỉ muốn ăn sạch cô ngay lập tức, một khắc cũng không muốn chờ thêm.
Bạch Lập Nhân dùng lực, một lần nữa khiến Diệu Diệu kêu lên thảm thiết.
Anh không có kinh nghiệm, năng lực khống chế phải học thêm rất nhiều, vì vậy, Diệu Diệu càng kêu thì càng khiến Bạch Lập Nhân thêm hưng phấn mà mất kiểm soát.
Cô cố ý sao? Cô có kinh nghiệm, tất nhiên biết làm cách nào để câu dẫn đàn ông?
Cứ nghĩ đến kĩ xảo vừa rồi của Diệu Diệu, anh lại thấy khó chịu.
Cô đã từng làm vậy với người đàn ông nào khác chưa?
Nha đầu hại nước hại dân này, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn những người đàn ông khác!
Ghen tị, căm tức khiến Bạch Lập Nhân không muốn khách khí nữa.
Anh công thành đoạt đất, càng lúc càng thêm hung mãn, hai cánh tay chống lên giường vừa rắn chắc vừa hung hãn.
"Bạch Lập Nhân... anh nhẹ... nhẹ chút!" Diệu Diệu khóc không ngừng, nước mắt rơi đầy cả gương mặt, liên tục cầu xin.
Nhưng cô nào biết, cô càng như vậy, đối với đàn ông mà nói, lại càng mê hoặc.
Đặc biệt là người đã cấm dục hai mươi mấy năm qua, lúc này đây, anh hệt như một con dã thú đói khát.
Bạch Lập Nhân chống người luật động trên cơ thể cô, càng ngày càng mạnh, trong phòng, ngoài tiếng khóc của Diệu Diệu và âm thanh thở gấp của anh, chỉ còn tiếng hai cơ thể gắt gao dựa vào nhau, mạnh mẽ sát nhập.
Cảnh sắc hương diễm dưới sức mạnh của Bạch Lập Nhân cuồn cuộn không dứt, liên tục kéo dài, kéo dài...
Trên ra giường, màu đỏ tươi dần dần lan tỏa.
Béo: Thím Đản, thím không thể cho hai anh chị một cái H bình thường sao?
*****
Diệu Diệu cảm thấy mình suýt chút nữa đã bị anh giết chết.
Nếu có người hỏi cô xem cảm giác của đêm đầu tiên là gì, lời duy nhất cô thốt ra khỏi miệng chỉ có một từ.
Đau.
Hoặc hai từ.
Rất đau.
Hoặc là ba từ.
Cực kì đau.
Bạch Lập Nhân căn bản không có kĩ xảo gì, chỉ biết cậy mạnh, khiến cô nghĩ có khi mình không còn cơ hội thấy bình minh ngày mai cũng nên.
Nhưng cô yêu anh, nên cô nhẫn.
Toàn bộ quá trình, cho dù rất đau, cô cũng nhẫn.
Có điều, sau khi trải qua cơn đau như phanh thây vừa rồi, Diệu Diệu tuyệt đối không nghi ngờ gì chuyện báo chí từng viết XXX bị YYY giết chết trên giường, trước kia cô còn cảm thấy chuyện này thật khoa trương, không ngờ lại có thật!
Anh không thể dịu dàng một chút sao? Đang cùng ai phân cao thấp vậy?!
Fuck! Là ai nói lần đầu tiên của phụ nữ cũng sẽ có khoái cảm? Tiểu thuyết vốn gạt người mà, cô đau muốn chết!
Diệu Diệu khóc đến khàn cả giọng, kể cả giãy dụa cũng không đủ sức.
Rốt cục, Bạch Lập Nhân thét lớn một tiếng, toàn bộ cơ thể cảm nhận một cơn khoái cảm không thể dùng lời để hình dung, khiến anh cuối cùng cũng phóng ra.
Bạch Lập Nhân mồ hồi đầm đìa nằm úp sấp trên người cô, người vừa được nếm thử mùi vị hoan ái là anh ngực vẫn còn nóng bừng, kích tình chưa dứt.
Diệu Diệu nằm bên dưới vẫn khóc thút thít, rất đáng thương.
Càng nghe, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Vừa rồi anh quá kích động, cứ nghĩ cô dùng chiêu "khóc" để kích thích anh, dù sao trong phim cũng có người như vậy.
Nhưng bây giờ nghe kĩ một chút, sao lại cảm thấy cô khóc đến mức hết cả hơi thế này?
Bạch Lập Nhân dùng tay nâng cằm cô lên, dịu dàng hôn lên đôi mắt khóc đến sưng đỏ.
"Em không thoải mái à?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Anh rất cố gắng đó, vì để có thể khiến cô mỹ mãn tính phúc nên rất cố gắng đó!
Anh tin biểu hiện của mình nhất định không hề thua kém những người đàn ông khác của cô!
Thoải mái cái rắm!
"Bạch Lập Nhân, em là người, không phải hình nộm!" Diệu Diệu tủi thân khóc lớn.
Tan tành, tan tành rồi!
Nếu sớm biết anh kích động như vậy, cô còn lâu mới đi câu dẫn anh!
Bạch Lập Nhân ngạc nhiên.
Không hài lòng? Không hài lòng? Cô có ý gì? Anh không hiểu!
Anh giật mình rút ra khỏi người cô.
"A." Diệu Diệu lại đau đến trào máu mắt.
NND*, anh không thể nhẹ một chút sao!
*Nghĩa là bà nội nó.
Dám làm một thục nữ như cô phải văng tục, chấp nhận được không?!
"Rất đau sao?" Cho dù anh có sơ ý thì cũng không thể nhìn vẻ mặt nhăn nhúm thành một cục của cô ra vui vẻ hòa ái được.
Sao không đau cho được!
Cô ngay cả hơi sức để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể phất tay bảo anh không cần để ý đến mình, cứ để cô nghỉ ngơi một lát là được rồi.
Bạch Lập Nhân đang định hỏi cho rõ ràng, nhưng lời đến môi rồi bỗng cứng lại.
Vì...
Anh nhìn thấy trên giường có máu.
Bạch Lập Nhân máy móc, vô cùng máy móc cúi đầu nhìn "người anh em" nhà mình.
Lúc này, sau khi được thỏa mãn, nó đang từ từ chuẩn bị ngủ say.
Nhưng.
Máu dính trên này là chuyện gì đây?
"Vừa... vừa rồi... rất... rất đau sao?" Đây là lần đầu tiên Bạch Lập Nhân nói chuyện lắp bắp.
"Ừ." Diệu Diệu gật gật đầu, hoàn toàn không có sức đi tiếp chuyện.
"Vậy... vậy bây giờ thế nào?" Anh lại hỏi.
"Vẫn rất đau."
Vô nghĩa, làm gì hết đau nhanh như vậy? Dù sao cũng phải chờ một lát chứ!
Bạch Lập Nhân đột nhiên nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh như cơn lốc mặc quần áo vào, sau đó mở tủ lấy đồ của Diệu Diệu rồi mạnh mẽ kéo cô ngồi dậy.
"Bạn trai, xin anh đó, anh muốn đi tắm thì đi đi, để em nghỉ ngơi một chút." Cô cầu xin.
Cô không mắc bệnh nghiện sạch sẽ, cả người vừa đau vừa mệt muốn chết, chỉ muốn đi ngủ.
Nhưng anh cũng không thèm để ý đến cô mà chỉ chăm chăm giúp cô mặc quần áo, đồng thời hai tay vẫn đang run rẩy, đến nỗi cài cúc áo cũng phải mấy lần mới cài được.
Mặc quần áo cho cô xong, anh lập tức ôm cô xông ra ngoài.
Anh đưa cô đi đâu vậy?
Mặc kệ mặc kệ! Chỉ cần không phải muốn làm thêm lần nữa thì muốn làm gì cũng được.
Diệu Diệu cảm thấy choáng váng muốn xỉu, mặc kệ anh, cô thở phì phò nhắm mắt lặng lẽ nghỉ ngơi.
Bạch Lập Nhân ôm cô vào xe, đồng thời hoảng hốt sờ trán cô vô số lần.
Anh đang làm gì vậy?
Không để ý, cô mệt lắm.
Diệu Diệu mơ hồ cảm giác hình như anh đang khởi động xe, sau đó không lâu lại mơ hồ cảm giác mình được anh ôm xuống.
Bạch Lập Nhân chạy thẳng một mạch, tim đập như trống.
Gió táp vào mặt cô rất mạnh, nhưng cô không hề cảm thấy lạnh.
Vì nhiệt độ cơ thể của người nào đó nóng quá.
Hình như anh đang rất cấp bách.
"Bác sĩ, anh xem xem, cô ấy giống như âm đ*o bị rách, chảy rất nhiều máu!" Bạch Lập Nhân chỉ có thể nghĩ đến khả năng duy nhất này.
Chỉ đến khi Diệu Diệu bị đặt lên giường bệnh, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng gay mũi, cô mới dụi dụi mắt, giật mình tỉnh lại.
âm đ*o bị rách? Ai?
Diệu Diệu chịu đựng thân dưới đau nhức, ngồi xuống mới phát hiện mình đang nằm trên bàn kiểm tra phụ khoa.
"Hai người vừa rồi dùng lực rất mạnh sao?" Bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, vừa hỏi vừa bước nhanh đến.
"Hình như, hình như là... cô ấy liên tục than đau, nhưng tôi không ngừng..." Anh không biết mình bạo lực đến mức nào, anh chỉ... hơi giận dữ...
Bác sĩ nam đi đến trước mặt Diệu Diệu, lạnh lùng nói: "Cô à, mời cởi quần và quần lót ra."
Cởi, cởi quần và quần lót?
Diệu Diệu ngây người: "Tại sao phải cởi?" Cô không muốn cởi quần cho người đàn ông khác nhìn!
"Không có bác sĩ nữ sao?" Bạch Lập Nhân cũng lập tức hỏi.
Vị bác sĩ nam mất kiên nhẫn: "Tối nay chỉ có tôi trực thôi, nếu âm đ*o của cô đây bị tê liệt thì tôi phải tiến hành tiểu phẫu khâu nó lại." Làm bộ làm tịch cái gì? Đã có gan làm với người ta đến mức này mà còn làm cái vẻ mặt không biết gì thế này cho ai xem?
"Diệu Diệu, em để bác sĩ nhìn xem." Bạch Lập Nhân nhăn mày, nhịn đau quyết định.
Bây giờ anh phải nhịn nỗi xúc động muốn đánh chết bác sĩ lại, tuyệt đối không được cảm thấy bản thân đang chịu thiệt.
"Không muốn!" Diệu Diệu cố gắng bảo vệ bản thân, thái độ cực kì kích động.
Bạch Lập Nhân đáng ghét, tại sao lại muốn ép cô? Bây giờ cô không đau nữa, chỉ cảm thấy mệt muốn chết, cô cần nghỉ ngơi!
"Tại sao lại không cần? Em chảy máu!" Bạch Lập Nhân giận dữ.
Thật ra, anh đang giận bản thân vừa rồi quá mức xằng bậy.
Anh rất kích động, anh không có kinh nghiệm, anh cứ nghĩ cô khóc vì thích thú giống trong phim, anh không biết vì đau nên cô mới khóc, nếu anh biết cô đau, anh sẽ không dùng sức nhiều như vậy.
"Màng trinh bị rách, chảy máu rất kì lạ sao?" Diệu Diệu thấy rất kì quái, không thể nhịn được nữa.
Một câu thôi đã khiến Bạch Lập Nhân ngây ngốc.
Hai con chim ngu ngốc.
Bác sĩ đảo đảo mắt, đi ra khỏi phòng bệnh.
Màng trinh bị rách.
Màng trinh bị rách.
Màng trinh bị rách.
Cho nên...
Nhưng mà...
"Em quen rất nhiều bạn trai, duyệt qua vô số người, anh thậm chí còn bắt gặp cảnh em và Đan Thiểu Quan làm bừa ở hoa viên trường, em sao có thể còn là xử nữ?!" Lúc đó, quần áo cô không chỉnh tề, trên cổ lại có dấu hôn, đó chính là bằng chứng tốt nhất.
Bốp!
Một dấu tay hồng hồng hiện lên mặt Bạch Lập Nhân, là bằng chứng tốt nhất để đánh dấu buổi tối nghiệm chứng của cặp đôi bọn họ. ╮(╯▽╰)╭
Béo: Chương sau chương cuối rồi, cả nhà yên tâm, tư duy của anh chị không giống người thường nên không có ngược gì đâu nhé.
← Ch. 87 | Ch. 89 → |