Truyện:Mắt Trái - Chương 47

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tình yêu cho dù có ngọt ngào đến mức nào thì sự thật vẫn mang theo nhiều phiền não, giống như, người trong gương là ảnh ảo không có linh hồn, còn người bên ngoài là thực thể có tư tưởng, biết suy nghĩ.

Tiết Khiêm Quân đến công ty, nhìn thấy văn phòng hỗn độn thì nhíu mày.

"Là ai đã vào văn phòng?" Anh trầm giọng hỏi.

Anh vốn là một cấp trên có tính tình khá tốt, rất ít khi tức giận, là người mà cấp dưới ít khi phải nhìn sắc mặt, nhưng không có nghĩa anh không có nguyên tắc, không biết tức giận.

"Tổng giám đốc... là, là chủ tịch ạ..." Giám đốc marketing ấp a ấp úng thuyết minh tiền căn hậu quả: "Hôm qua, thấy tổng giám đốc vắng họp nên chủ tịch liền... mượn cơ hội nổi trận lôi đình..."

Toàn bộ tài liệu đều bị xáo tung lên, vô cùng bừa bãi, còn về lời đồn tổng giám đốc và chủ tịch bất hòa, nội trong một buổi chiều đã truyền khắp công ty.

Nghe vậy, vẻ mặt thâm trầm của Tiết Khiêm Quân thoáng hòa hoãn: "Thì ra là vậy."

Anh cười nhẹ, nhìn vẻ mặt bất an của cấp dưới, nhẹ nhàng nói: "Nếu là chủ tịch thì không có vấn đề gì. Đây là công ty của ông ấy, cũng không có văn kiện gì cơ mật, hẳn là chỉ muốn xem qua chút tài liệu thôi. Anh cứ ra ngoài đi."

"Tổng giám đốc..." Giám đốc marketing muốn nói lại thôi.

"Còn có chuyện gì?" Tiết Khiêm Quân ôn hỏa hỏi.

Cho dù đã đến bệnh viện bôi thuốc, nhưng hiện tại chỉ cần nói một câu hay cười một cái, hai má vẫn cảm thấy đau.

"Cái này, chủ tịch nói, tổng giám đốc thường ngày rất vất vả, cũng chưa yêu đương gì, lại chưa tìm được đối tượng..."

Anh hiểu, kế tiếp mới là trọng điểm.

"Chủ tịch bỏ trăm vạn tiền lương mỗi năm để mời CEO của một tập đoàn lại đây, vài ngày sau sẽ nhậm chức... Chủ tịch muốn giảm bớt công việc của anh, để anh có thể chuyên tâm yêu đương, ông ấy... hy vọng anh có thể toàn lực phối hợp với đối phương để làm việc." Giám đốc bộ phận marketing gian nan trình báo.

Tiết Khiêm Quân bỗng cứng người.

Kết quả này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng.

Dù sao năng lực của tổng giám đốc không ai không thừa nhận, hơn nữa lại có quan hệ cha con với chủ tịch, tất cả mọi người đều không ngờ chủ tịch lại vội vã muốn tước đi quyền quản lý của giám đốc như vậy.

Nhưng, Tiết Khiêm Quân hoàn toàn không bất ngờ.

Hoặc là, thời điểm anh lao vào phòng chủ tịch, anh đã biết, tương lai chỉ sợ không thể không thay đổi.

Chỉ là anh không ngờ, Bạch Long tức giận đến mức không kịp thuyết phục Bạch Lập Nhân đã sử dụng chiêu này.

"Tổng giám đốc, anh chuẩn bị xử lý thế nào? Chỉ cần anh nói một câu, toàn bộ nhân viên chúng tôi tình nguyện phối hợp toàn lực với anh!" Giám đốc bộ phận marketing tỏ rõ quan điểm.

Tiết Khiêm Quân trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng khôi phục tinh thần: "Không! Không cần! Chờ giám đốc mới nhậm chức, tôi sẽ cố gắng phối hợp thật tốt với đối phương."

"Tổng giám đốc!" Giám đốc bộ phận marketing bất bình.

"Anh ra ngoài đi." Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, anh sớm đã mệt chết rồi.

Nếu đương sự đã không có ý kiến, giám đốc bộ phận marketing cũng đành thôi.

Cửa văn phòng vừa được đóng lại, Tiết Khiêm Quân liền trầm mặc.

Xem ra, kế hoạch của anh phải gia tốc thật nhanh.

Anh gõ một dãy số không nằm trong danh bạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc, dùng tiếng Anh trao đổi với đối phương: "Jame, chuyện tôi nhờ anh đăng kí công ty ở Mỹ đến đâu rồi?"

Đối phương trả lời.

Anh gật đầu: "Tốt lắm, mấy hôm nữa tôi sẽ chuyển khoản qua bên đấy, sau đó anh giúp tôi chuyển đến công ty tài chính mà chúng ta vẫn lui tới, báo họ trong vòng ba ngày hẵng chuyển đến công ty tôi chỉ định."

Vừa cúp điện thoại, lại nhận được cuộc gọi của mẹ, Tiết Khiêm Quân vừa bắt máy, đối phương đã mắng xối xả: "Con đang làm cái quái gì thế hả? Mẹ mới đi vài ngày thôi mà đã khiến quan hệ với lão già kia căng thẳng như vậy là sao?"

"Con sẽ thu xếp, mẹ không cần lo lắng." Anh bình tĩnh trấn an.

"Làm sao không lo được? Hiện tại chưa phải lúc để trở mặt với ông ta!" Tiết Lệ Viện giận điên.

"Công ty bên Hồng Kông của chúng ta thế nào rồi?" Nhưng anh vẫn thản nhiên chuyển chủ đề.

"Yên tâm, mọi chuyện đều ổn thỏa."

Kể từ hai năm trước, anh và Tiết Lệ Viện đã cùng nhau thành lập công ty riêng ở Hồng Kông.

Chuyện này chỉ có hai người họ biết, chưa từng có người thứ ba nào có thể khiến họ yên tâm mà thông báo bí mật.

Ở Đằng Long, mẹ anh là tổng giám đốc phòng tài vụ, còn anh là tổng giám đốc, thuận tiện làm rất nhiều chuyện.

Hằng năm, lợi nhuận của công ty đều rất nhiều, nhưng không có nghĩa toàn bộ đều vào túi người đàn ông kia.

Anh chẳng qua chỉ lấy những gì thuộc về mình mà thôi.

"Nếu tình huống có biến, khả năng phải điều chỉnh kế hoạch một chút."

Con kiến chuyển nhà, phương thức này chỉ sợ không còn thích hợp với tình thế hiện tại.

"Nếu không phải con bị con bé kia làm cho đầu óc u mê thì chúng ta phải chật vật vậy sao?" Tiết Lệ Viện cười lạnh: "Con trai bảo bối của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, vậy mà cũng làm việc theo cảm tính, anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy, thực sự là rất giỏi!"

Trong công ty vốn có cơ sở ngầm của họ, chuyện tình ngày hôm qua đương nhiên sẽ có người tự động thông báo.

Ánh mắt bà lần đầu tiên nhìn thấy Liêu Diệu Trăn đã không thoải mái.

Không ngờ lại thực sự xảy ra chuyện.

Hơn nữa, lần gặp "chuyện ngoài ý muốn" này căn bản không nằm trong dự kiến của bà.

"Lúc trước lúc con nói muốn cùng mẹ mở công ty bên này không hề nói qua chuyện yêu đương gì kia mà."

Tiết Khiêm Quân lẳng lặng nghe mẹ mình châm chọc.

"Hiện tại lão già kia đã phòng bị chúng ta, con nói xem nên xử lý như thế nào?" Tiết Lệ Viện bực dọc hỏi.

Hồi lâu, anh mới thản nhiên đáp: "Yên tâm, con ắt có cách xử lý cục diện rối rắm này!"

"Xử lý, con xử lý kiểu nào?! Con có biện pháp di dời tài chính chắc?!" Tiết Lệ Viện lạnh lùng trào phúng: "Tên giám đốc mới kia một khi nhậm chức, lúc hắn quen thuộc thao tác công việc cũng chính là lúc mẹ con ta phải cuốn gói đi khỏi đó đấy biết chưa!?"

Nguyên bản mỗi một bước đi đều rất khó khăn, sự tình be bét như hiện tại lại càng không thể vãn hồi.

Cúp điện thoại, ánh mắt Tiết Khiêm Quân càng thêm thâm trầm.

*****

Mẹ Bạch vội vàng chạy đến, hốt hoảng hỏi: "Diệu Diệu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Toàn bộ đồ đạc trong nhà đã được đóng gói cẩn thận, những gì cần lưu lại đều ở chỗ cũ, còn những gì cần mang đi đều đã được sắp xếp đâu vào đó trong va li của Diệu Diệu.

"Bác Bạch, đây là chìa khóa nhà." Diệu Diệu nói: "Hôm nay chuyển đi gấp thế này mà không thông báo trước, con xin lỗi."

Mẹ Bạch nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, lo lắng hỏi: "Diệu Diệu, con và Lập Nhân cãi nhau à? Nếu đúng là vậy thì mong con bỏ qua cho nó, thằng bé kia đôi khi tính tình rất xấu, sẽ không đi an ủi dỗ dành người khác, nhưng thật ra tâm địa nó không xấu chút nào!"

Đôi tình nhân cãi nhau thì bà biết phải thế nào bây giờ?!

"Bác Bạch, lần này người xấu tính là con chứ không phải anh ấy." Diệu Diệu cười khổ: "Lúc này, chắc quan hệ giữa bọn con không thể nào tiếp tục được nữa."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Mẹ Bạch ngẩn người.

"Bác Bạch, căn nhà anh ấy đang ở có phải chỉ thuê đến cuối tháng hay không?" Đừng hỏi tại sao cô lại biết, trên thế giới này vẫn có chuyện trùng hợp như vậy, hôm qua cô đi siêu thị thì gặp chủ nhà, mới tán gẫu vài câu đã biết ngay tin này.

Nếu không phải dạo này công việc bận quá, không rảnh chuyển nhà, phỏng chừng Bạch Lập Nhân cũng sẽ không đợi đến cuối tháng.

Mẹ Bạch khó xử, nhưng vẫn thành thật nói cho cô biết: "Lập Nhân... Đúng là có nhờ bác dọn dẹp hộ một gian phòng cho nó. Nó nói muốn về nhà ở một thời gian."

Aizz... Cần gì phải vậy chứ?

Cuộc sống của cha dượng Bạch Lập Nhân rất mộc mạc, thường động một chút lại nhận những thứ người khác không cần về, tuy vẫn có thể sử dụng, nhưng về điểm ấy, người mắc chứng nghiện sạch sẽ như Bạch Lập Nhân không thể nào chịu được, lại phải hết sức nhẫn nại.

Thói quen của họ trái ngược nhau như vậy, sống chung cũng không được tự nhiên, hơn nữa còn tự làm khó chính mình, một khi đã thế sao còn miễn cưỡng?

Trước tình huống này, cho dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không thể nào làm tu hú chiếm tổ.

"Bác Bạch, bác bảo anh ấy chuyển đến chỗ này đi, nói thế nào thì đây vẫn là căn nhà do anh ấy bỏ tiền ra mua, vả lại chỗ này cái gì cũng có, chỉ cần đem quần áo đến là ở được rồi." Lúc ấy Bạch Lập Nhân đang nổi điên mới sảng khoái ra giá với chủ nhà như vậy, may mà lúc ở sàn giao dịch cô có năn nỉ thương lượng với chủ nhà mới có thể gộp cả đồ gia dụng và điện nước trong nhà này tính vào giá tiền.

"Bác Bạch, con đi đây, bác nhớ giữ gìn sức khỏe." Diệu Diệu vẫy vẫy tay.

"Này, này, này..."

Mẹ Bạch là người thành thật, vỗn dĩ không có tài ăn nói, hiện tại chỉ có thể lo lắng suông, căn bản không biết làm thế nào để giữ cô ở lại.

Thằng bé và Diệu Diệu rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Mẹ Bạch sốt ruột đi qua đi lại, hy vọng có thể đột nhiên nảy ra được một lý do giữ cô lại.

"Hoa, cái bồn hoa..." Mẹ Bạch chỉ vào bồn lan dạ hương trong phòng khách, miệng hết khép rồi lại mở mới vất vả tìm ra được một lý do, lại không biết nên nói thế nào cho phải.

Diệu Diệu lắc đầu: "Bác Bạch, bồn hoa này... bác cứ ném đi là được." Đối với cô, nó chỉ là một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.

Nói xong, cô hít hít mũi, đi ra khỏi phòng.

Xách hành lý lên, cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại.

Diệu Diệu quay đầu.

Âm thanh thanh thúy kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.

Cô sờ sờ ngực, tâm không khỏi trào lên cảm giác phiền muộn, cảm giác mất mát cứ trầm trọng dâng lên trong lòng.

Diệu Diệu dọn về nhà.

Trong nhà hiện đang có hai con quỷ nhỏ, toàn bộ căn nhà cứ âm âm lãnh lãnh. Tuy rằng đang giữa mùa hè nóng nực, nhưng cả căn nhà, thậm chí cả phòng cô cũng lạnh lẽo luôn.

"Mày không nên về nhà, ít nhất cũng phải đợi qua rằm tháng bảy đã chứ." Mẹ cô dài mặt ra, không thích thú gì nói. Trên cổ con gái không còn bùa hộ mệnh, nơi này âm khí quá nồng, không hợp với nó.

"Mẹ, đừng có vội đuổi con đi thế chứ! Bây giờ nhà cửa khó tìm lắm đó. Cũng phải cho con thời gian để thở chứ!" Diệu Diệu thân thiết ôm lấy mẹ mình.

Mới vào nhà, mắt trái của cô đã có thể nhìn thấy bóng dáng một béo một gầy của hai đứa kia.

"Chơi với ta đi!"

Quả bóng đuổi theo cây sào.

"Không thèm! Để mỗi lần ngươi tức giận lại giở trò lấy thịt đè người à!" A Vu chui vào gầm bàn, quả bóng nhỏ nhỏ kia có túm có kéo thế nào nó cũng không chịu ra.

Phiền muốn chết phiền muốn chết phiền muốn chết!!

"Ngươi ra đi, ta cam đoan không bao giờ bắt nạt ngươi nữa!" Quả bóng nhỏ đưa mặt lại gần, túm lấy mông thằng bé.

Không được không được không được.

Quả bóng nhỏ nóng nảy, há mồm cắn một phát vào cái mông đang hờ hững di chuyển đằng trước.

"Aaaa!!!!" A Vu thảm thiết thét lên.

Lúc này cuối cùng nó cũng nổi giận, thò đầu ra khỏi cái bàn, đang định phản kháng...

Thành công!

"Vu Vu!" Quả bóng nhỏ lắc lắc cặp mông tròn trịa, dang tay thật to, ôm lấy thằng bé.

"Tránh ra, ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tiền đồ sáng láng, không cần một con béo như ngươi lôi lôi kéo kéo!" A Vu nhất thời bị ôm đến không thở nổi, gào cha thét mẹ ăn nói lung tung.

Diệu Diệu suýt nữa cười ra tiếng.

Tình cảm tiến triển không ít nha!

"Mẹ nó mỗi ngày đều đến, bất luận có thấy hay nghe được hay không đều nói chuyện với nó một lát. Lại còn có "bạn đồng trang lứa" chơi đùa, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, không còn lúc nào cũng tìm cách chạy đi "nhập" vào người ta như trước nữa." Thấy đuổi con gái đi không được, mẹ Diệu cũng hòa hoãn hơn một chút, kể cho cô nghe tiến triển.

Đã gặp được anh trai, tâm nguyện của Con Nhóc cũng coi như đã hoàn thành.

"Đợi tình cảm hai đứa nó thấm hơn một chút, mẹ sẽ thay chúng an bài minh hôn." Đến lúc đó, cho con gái uống rượu giao bôi của hai đứa nó thì hai vía bị mất kia cũng có hy vọng rồi.

"Tùy duyên thôi mẹ ạ." Diệu Diệu không để ý vẫy vẫy tay.

Cô không muốn bắt ép A Vu, vì cô biết chỉ cần mẹ cô bức bách, A Vu nhất định sẽ vì cô mà "hy sinh".

"Con vào phòng đây!" Sợ mẹ cô lại đuổi mình đi, Diệu Diệu nhanh nhảu xách hành lý vào phòng.

Chỉ là, vẻ mặt mẹ Diệu Diệu vẫn ngưng trọng.

"Cái này sao mà tùy duyên được. Cứ tùy duyên thì mày..." Tại góc mà con gái không thể nhìn thấy, bà khẽ thở dài.

Hy vọng có thể tìm thấy ba nguyên liệu kia sớm một chút.

********

Qua một thời gian, Diệu Diệu cuối cùng cũng điều tiết được tâm trạng của mình.

8 giờ rưỡi, sau khi báo cáo với phòng nhân sự về chuyện nghỉ bệnh, Diệu Diệu quét thẻ, từ từ đến cầu thang, bước lên văn phòng.

Diệu Diệu bước đi trên sàn đá cẩm thạch, nhân viên các phòng ai nấy đều ra vẻ bận rộn, lạnh lùng đến mức không ai buồn chào hỏi. Phòng khách cách một cánh cửa bằng thủy tinh cho thấy hình như họ đang trao đổi với khách hàng. Tuy không có biến cố gì, nhưng cô cứ cảm thấy có điều gì đó khác thường, vì ngay cả trong không khí cũng lan tràn cảm giác nghiêm trọng, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác rằng tất cả mọi người đều đang gồng mình lên đối phó với chuyện gì đó.

"Đinh." Lúc này, Tiết Khiêm Quân khí độ trầm ổn mặc trang phục thẳng thớm, khóe miệng treo thêm nụ cười yếu ớt đi ra khỏi thang máy.

Thấy cô, anh có hơi ngoài ý muốn, nhưng khôi phục tinh thần rất nhanh, cười cười: "Trả phép?"

"Đúng vậy." Diệu Diệu cũng nhìn anh cười cười.

Sau đêm hôm đó, quan hệ của hai người họ đã tiến thêm một bước rất lớn, cảm giác càng lúc càng thân mật.

"Vậy là tốt rồi, nếu em vẫn còn mệt, anh đang định cân nhắc đến chuyện tuyển một cô trợ lý mới thật xinh đẹp đây! May mà không cần phải buồn rầu về vấn đề này nữa." Anh trêu chọc, giọng nói có vẻ thoải mái khoái trá.

Nhưng Diệu Diệu lại sửng sốt.

Vì anh thường dùng điệu bộ này để nói chuyện với cấp dưới.

Tuy cô cũng là cấp dưới của anh, nhưng cứ thấy là lạ.

"Khiêm Quân, em chuyển nhà rồi." Cô sợ nếu anh cứ đến nhà cũ, lại gặp chuyện gì, nên Diệu Diệu thông báo trước.

Cả tuần nay cô đều ở nhà ra dáng một cô con gái hiếu thuận, hoàn toàn xem nhẹ chuyện đã lâu không thấy hẹn gặp mình, cũng không hề gọi điện cho cô.

"Được. Nếu nhà quá xa, muốn đổi xe thì cứ báo với phòng nhân sự, xem có thể xin giúp đỡ phương tiện đi lại hay không." Tiết Khiêm Quân vẫn cười rất tươi.

Diệu Diệu hơi sửng sốt.

Vậy thôi sao? Anh không hỏi cô chuyển đi đâu à?

"Cố lên, làm việc chăm chỉ nhé!" Anh ấn bả vai cô cổ vũ.

Béo: Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng ta khinh!

Động viên cô xong, anh cười cười xoay người rời đi, chỉ lưu lại Diệu Diệu vẻ mặt mờ mịt đứng đó.

Đến giờ cơm trưa, Diệu Diệu gọi điện thoại nội tuyến cho anh.

Dù sao cũng phải cảm ơn ơn cứu mạng cũng như để bồi dưỡng tình cảm, cô muốn mời anh ăn cơm.

"Xin chào, trợ lý Liêu." Bắt máy, giọng nói anh vẫn ôn hòa như vậy.

Nhưng một tiếng trợ lý Liêu kia lại khiến cô không biết mở miệng như thế nào.

"Em, em muốn mời anh ăn cơm..." Cô khó khăn mở miệng.

Cứ cảm thấy có cái gì đó là lạ.

Trong điện thoại truyền đến vài giây im lặng, sau đó lại truyền đến một giọng nói ôn hòa, từ chối: "Ngại quá, trợ lý Liêu, hôm nay chắc không được rồi, tôi có hẹn ăn trưa với bạn gái."

Hẹn ăn trưa với bạn gái.

Diệu Diệu vẻ mặt mờ mịt.

Bạn gái? Bạn gái anh không phải là cô sao?

Lúc mới đến công ty, anh mời cô ăn cơm, khi đó, anh nói: "Một khi đã như vậy, nếu trợ lý từ chối thì anh cũng không miễn cưỡng. Nhưng bạn gái anh sẽ không nỡ từ chối lời mời ăn trưa của anh chứ?" Khi đó, trợ lý trong miệng anh là cô, bạn gái cũng là cô.

Chỉ là, lúc này, trực giác của cô cho thấy, bạn gái trong miệng anh hình như là một người khác.

"Anh đang đùa gì vậy?" Diệu Diệu không kịp phản ứng, ngơ ngác nói.

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.

Sau đó giọng nói điềm đạm của anh truyền qua, thong thả nói: "Trợ lý Liêu, cuối tháng này tôi sẽ đính hôn."

Diệu Diệu ngẩn người, cứng lưỡi, sợ đến mức ống nghe điện thoại dần dần tuột khỏi tay.

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)