Vay nóng Tima

Truyện:Mắt Trái - Chương 03

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Lazada


Đỗ San San không hiểu gì, nhưng vẫn theo Bạch Lập Nhân ra cửa.

"Khoan đã, Lập Nhân" Đỗ San San đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt hoang mang của cô ta gần như đem quán nước quét qua một vòng.

Sau đó dừng tại bàn của họ.

Ánh mắt đó thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ta nhìn Bạch Lập Nhân mỉm cười, rồi lấy từ cặp sách ra một hộp trang sức, nhẹ nhàng nói: "Không phải hôm sinh nhật em anh hỏi hộp quà này là ai tặng à?"

Bạch Lập Nhân nhìn hộp trang sức, thấy thật có lỗi: "Ngại quá, lần trước lại quên mất sinh nhật của em"

"Không sao, em biết anh sắp thi đại học nên rất bận! Sinh nhật em chỉ là việc nhỏ thôi! Hơn nữa, sau đó anh chẳng phải đã tặng bù rồi?!"

Bạch Lập Nhân cười nhẹ, San San vẫn luôn khoan dung và biết cách săn sóc người khác như vậy.

Quả nhiên tên đó còn biết cười! Kiến thức trên đời này thật phong phú, thì ra quỷ ngạo mạn khi yêu cũng là người bình thường á!

Diệu Diệu tò mò nhìn hai người họ.

Không ngờ Đỗ San San lại đi đến chỗ bọn cô.

Đan Thiểu Quan hoàn toàn rối loạn, suýt nữa làm đổ ly nước.

"Bạn học Đan, chào anh. Chị này là bạn gái anh sao?" Đỗ San San lễ phép đến trước mặt bọn họ, hiền lành chào hỏi.

"Không, Không...Đây là lớp trưởng của anh, Liêu Diệu Trăn..." Đan Thiểu Quan khẩn trương, dường như rất sợ làm "nữ thần" hiểu lầm.

"Chị chính là "Diệu Diệu" mà các nam sinh hay nhắc đến? Chị rất nổi tiếng nha~~" Ánh mắt cô ta có điểm nghịch ngợm, ra vẻ như rất ngưỡng mộ.

Diệu Diệu có chút bực mình.

Biết cô ta không có ác ý, nhưng lời nói này nói ra, có hơi chói tai.

"San San!" Bạch Lập Nhân đứng ở cửa thúc giục.

Cô ta đành phải buông tha cho việc tìm hiểu rốt cục quan hệ của hai người là gì, nghiêm túc nhìn Đan Thiểu Quan lễ phép nói: "Bạn học Đan, em biết anh rất thích em, nhưng ngại quá, em đã có người trong lòng rồi, tấm lòng của anh em không nhận được"

Đỗ San San đem hộp trang sức đẩy đến trước mặt Đan Thiểu Quan, thận trọng nói: "Bạn học Đan, món quà này với học sinh chúng ta rất quý giá, em không thể nhận được! Vô cùng xin lỗi!" Sau đó còn lễ phép cúi đầu với cậu ấy.

Diệu Diệu nhìn lướt qua.

Đó là vòng tay bạch kim "Chỉ một tình yêu", kiểu dáng xinh đẹp, giá khoảng một hai nghìn, đối với một học sinh mà nói, quả thật rất quý giá.

Hơn nữa, gia cảnh Đan Thiểu Quan hình như không được tốt.

Lúc này Đan Thiểu Quan mặt mũi đã tái nhợt.

Đỗ San San liếc một cái, sau đó ngây thơ cười: "Bạn học Đan à, món quà xinh đẹp như vậy hẳn nên tặng cho người mà anh quý trọng, có lẽ chị Diệu Diệu sẽ thích đó!"

Cô ta có ý gì? Diệu Diệu bị vạch trần, khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng.

May mà Đan Thiểu Quan không phát hiện.

Cuối cùng, Đỗ San San còn ái muội nói: "Xin hai người trăm vạn lần giữ bí mật cho em và Bạch Lập Nhân, đừng nói cho thầy giáo biết nhé! Còn nữa, hy vọng hai người hạnh phúc!"

Cô ta đem mình và Đan Thiểu Quan thành một đôi?

Diệu Diệu nhìn bóng dáng Đỗ San San và Bạch Lập Nhân rời đi, không nói gì.

Cô khôi phục lại tinh thần, im lặng nhìn Đan Thiểu Quan tinh thần bị đả kích trước mặt.

Rất lâu rất lâu trước đây, cô nghe mọi người trong lớp nói Đan Thiểu Quan rất thích Đỗ San San.

Cậu ở trong trường cũng được xem là một trong số hai nam sinh điển trai nhất, được mọi người ngưỡng mộ.

Không nghĩ tới lại là tình địch của Bạch Lập Nhân!

Đúng là...xem muốn rớt mắt!

Cô thấy cậu lẳng lặng cất chiếc vòng vào cặp.

"Cậu...không sao chứ?" Diệu Diệu dè dặt hỏi.

Đan Thiểu Quan dường như rất khổ sở.

Khiến Diệu Diệu nhịn không được, trong lòng lại đem Bạch Lập Nhân ra phỉ nhổ một phen.

Đều do cậu ta hại! Quỷ đáng ghét!

Thấy người trong lòng bị thương, tâm Diệu Diệu cũng bị ảnh hưởng.

"Tớ ngốc lắm đúng không? Gia đình không khá giả gì, làm sao xứng đôi được với cô ấy? Chuyện này mà truyền ra ngoài có khi còn bị mọi người cười vào mặt, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga!" Đan Thiểu Quan tự ti cúi đầu.

17, 18 tuổi bị mối tình đầu cự tuyệt, bị sốc cũng là chuyện dễ hiểu.

"Không có đâu, nghe nói cha mẹ Bạch Lập Nhân đều là công nhân viên chức, gia cảnh cũng rất bình thường" Diệu Diệu vội vàng an ủi: "Hơn nữa, tớ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ai biết!" Cô cũng không phải là bà tám nhiều chuyện.

Vẻ mặt cậu vẫn cực kì uể oải: "Vì mua cái này làm quà sinh nhật cho cô ấy, ba tháng liền mỗi ngày sau khi tan học, tớ đều đi làm thêm"

Diệu Diệu ngạc nhiên: "Chúng ta sắp sửa thi đại học, cậu thế nào còn..." Rất không lý trí.

Kỳ thật Đan Thiểu Quan sức học rất tốt, bình thường đều nằm trong top mười, nhưng hiện tại bỏ bê việc học suốt ba tháng, thành tích chắc chắn rất thê thảm.

"Cha tớ chỉ có tớ là con trai duy nhất, ông đặt tất cả hy vọng lên người tớ! Ông nói, gia cảnh chúng ta không tốt, nếu muốn thay đổi, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân, không ngừng cố gắng! Nếu kết quả đợt kiểm tra sắp tới của tớ không được tốt, ông khẳng định sẽ tức chết"

Diệu Diệu cũng nghe nói, cha Đan Thiểu Quan luôn hy vọng cậu ấy có thể thành tài.

Cô lo lắng nhìn cậu.

"Lớp trưởng, cậu giúp tớ được không? Chỉ lần này thôi!" Cậu thực sự cầu xin cô: "Ba tháng sau, nhất định tớ sẽ tiến bộ! Thành tích thi đại học nhất định sẽ thật suất sắc!"

*****

Tuy rằng chỉ là một cuộc thi trắc nghiệm nho nhỏ, nhưng đám học sinh vẫn cảm thấy vô cùng áp lực.

Đặc biệt là Diệu Diệu.

Suốt ba năm nay, cô luôn đạt vị trí đầu tiên, kỳ thật cô biết có rất nhiều người không phục, nhất là Bạch Lập Nhân luôn đứng vị trí thứ hai kia.

Thế nhưng cô có thể làm gì chứ? Vận may của cô trong thi cử có thể gọi là cực kì tốt! Hơn nữa, tuy điểm số môn lý và hóa của Diệu Diệu khá bình thường, nhưng thành tích môn văn quả thực không tồi, đây đều là nhờ trí nhớ siêu hạng, cộng với thái độ học tập vô cùng nghiêm túc của cô.

"Đừng quên chuyện cậu đã đồng ý đấy!" Diệu Diệu thay giáo viên phát bài thi, khi phát đến bàn Đan Thiểu Quan, cậu ấy lo lắng dùng khẩu hình miệng nhắc nhở cô, sợ cô đổi ý.

Cô đương nhiên không quên! Một khi đã đồng ý với người khác, cô nhất định không nuốt lời.

Chẳng qua...

Ánh mắt lén lút của hai người họ, vừa vặn rơi vào trong mắt Bạch Lập Nhân, tình cảnh kì dị ở quán nước bỗng dung xoẹt qua đầu anh, anh nhíu nhíu mi.

Tốt nhất là đúng như những gì anh đoán!

Tiếng chuông vừa vang lên, mọi người lập tức tập trung toàn bộ tinh thần làm bài.

Hôm nay thì môn chính trị, là sở trường của Diệu Trăn, từ khi bắt đầu làm bài đến giờ cô đều hạ bút như thần.

Môn toán và địa của Bạch Lập Nhân đều hơn hẳn Liêu Diệu Trăn, nhưng ngữ văn, lịch sử, chính trị đều không phải là đối thủ của cô, anh nhiều khi cũng hoài nghi việc Liêu Diệu Trăn sẽ nhận được thư đề cử.

Chính trị ơi là chính trị, vừa buồn tẻ vừa hư vô mờ ảo, khiến anh thật đau đầu.

Vừa làm xong câu số một, anh bị kẹt!

Tập trung tinh thần, Bạch Lập Nhân trầm tư, bắt đầu chọn lọc ngôn từ, phân tích và chuẩn bị câu trả lời thuyết phục nhất.

Một phút sau, anh đọc đề xong, nhìn qua thì thấy Liêu Diệu Trăn ngồi phía trước đã chuẩn bị buông bút.

Ngực to ngu ngốc, một đứa con gái chỉ biết ngồi chờ thư đề cử, bị đánh bại bởi người như vậy, anh thực không cam tâm!

Anh nghĩ, Liêu Diệu Trăn chắc lại chuẩn bị nộp bài như mọi khi.

Không ngờ cô ta lại nhìn ngó xung quanh.

Đang làm gì vậy?

Bạch Lập Nhân nheo mắt

...

Diệu Diệu cảm thấy sợ, rất sợ!

Giống như mọi khi, cô làm bài rất nhanh.

Đan Thiểu Quan đã dùng ánh mắt xin cô giúp đỡ nhiều lần.

Chuyện đã đồng ý với người khác, dù có bất cứ giá nào cô cũng phải thực hiện cho bằng được!

Nghĩ vậy, cô lặng lẽ xoay người, đem đáp án viết vào một tờ giấy, thừa lúc giám thị quay lưng ra, cô vươn tay.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ."

Đột nhiên có người ho khan kịch liệt, khiến toàn bộ học sinh lẫn giám thị đều đồng loạt quay xuống.

Thế giới, dường như bất động, im lặng...

Cô căng thẳng giữ nguyên tư thế vươn tay.

Đan Thiểu Quan mặt mày xám như tro.

Trừ khi là người mù, bằng không không ai là không nhận ra điểm bất thường.

"Liêu Diệu Trăn, em đang làm gì vậy?!" Giám thị giận điên người, bắt lấy tay cô.

Kế hoạch thành công.

Bạch Lập Nhân tự nhiên lấy khăn tay lau lau miệng: "Xin lỗi thầy, ôn thi cực khổ, nên bị cảm."

Mọi người không ai chú ý đến anh, đều nhìn chằm chằm Diệu Diệu.

"Liêu Diệu Trăn, em vậy mà dám quay cóp, thật khiến tôi thất vọng!" Thầy giám thị đau lòng.

Đứa trẻ này, vẫn nghĩ nó không giống như vẻ bề ngoài, nên mình mới đề cử xin thư giới thiệu, nhưng không ngờ lại...

Diệu Diệu cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe.

Cô lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cảm thấy vô cùng mất mặt, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

"Liêu Diệu Trăn, em làm thế này thì thành tích từ trước đến nay coi như con số không rồi!" Giám thị tịch thu bài của cô, nói: "Em lập tức đi ra ngoài cho tôi, tìm chủ nhiệm lớp giải thích cho cặn kẽ vào, rồi đợi phòng giám thị xử phạt!" Thầy giám thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy thật hối hận, mình như vậy mà lại nhìn sai người!

Diệu Diệu đứng lên, nước mắt rơi xuống.

Đan Thiểu Quan cuống quít cúi đầu, đặt bút viết, giả vờ như đang chăm chú tiếp tục làm bài.

Cô cố kìm cảm giác xấu hổ, dưới ánh mắt châm biếm của bạn bè, đi ra khỏi phòng thi.

*****

Gió xuân tháng tư nhè nhẹ thổi.

Sau khi kết thúc môn thi, Bạch Lập Nhân đứng trên hành lang tầng ba ghé mắt nhìn Liêu Diệu Trăn đang đứng phạt trước cửa phòng giám thị.

Ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói đầy mỉa mai.

"Nghe nói Liêu Diệu Trăn sẽ nhận văn bản xử phạt, chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách nhận thư giới thiệu." Bạn cùng lớp nhàn nhạt nói.

"Ừm." Anh không mấy hứng thú.

Mỗi người đều phải vì sai lầm của mình mà trả giá, điều này cũng không có gì là lạ.

"May là danh sách đề cử vẫn chưa gửi lên bộ giáo dục, tớ nghe thầy giáo nói, danh sách đề cử kì này nhất định sẽ đem tên Liêu Diệu Trăn đổi thành cậu." Cậu ta thần bí cười.

"Ừm." Vẻ mặt anh vẫn không hề gợn sóng.

Như vậy cũng không có gì là không tốt, ít nhất không cần tham gia vào kì thi đại học đáng ghét kia, còn thừa ra không ít thời gian, anh có thể làm không ít những chuyện "ý nghĩa".

"Bạch Lập Nhân, số cậu đúng là đỏ thật!" Bạn học hâm mộ, nhưng cũng không quên tò mò hỏi: "Mà này, cậu và Liêu Diệu Trăn, hai người có tình ý với nhau đúng không?"

Anh rút cục cũng có chút phản ứng, quay sang, ngoài cười nhưng trong không cười: "Bạn học, Gia Cát Lượng cũng có ngực à?"

Lời này, thật độc.

Bạn cùng lớp cứng họng: "Cậu, cậu, cậu...chẳng lẽ kì thị con gái?" Thời đại nào rồi chứ, cho xin đi, ngay cả nữ tổng thống cũng có mà!

Bạch Lập Nhân kiêu ngạo: "Không, tôi chỉ kì thị loài động vật có vú mang tên phụ nữ mà thôi."

Nói xong liền cúi xuống nhìn đồng hồ, đến giờ Đỗ San San tan học rồi, anh xuống lầu, phớt lờ vẻ mặt như bị sét đánh của bạn cùng lớp.

...

Từ lúc phát sinh sự việc, cô đã đứng phạt trước cửa phòng giám thị bốn giờ đồng hồ.

Có mấy học sinh đi ngang qua chỗ cô đứng, đều thì thà thì thầm nhìn cô chỉ trỏ.

Quay cóp trong thi cử không phải là chuyện lạ, dù sao cũng có mấy người cả đời đi thi chưa một lần gian lận?

Nhưng hễ bị bắt quả tang, lại là một chuyện khác.

Đặc biệt là ở trường điểm.

Đan Thiểu Quan đứng đó không xa, hổ thẹn nhìn cô.

Thật lâu sau, anh mới dám chầm chậm tiến lại gần.

"Xin lỗi, tớ không nên quay cóp!" Cứ mỗi lần có học sinh đi ngang qua, Diệu Diệu đều cúi người xin lỗi.

Đây chính là trò biến thái mà giáo viên chủ nhiệm của cô mới nghĩ ra, đúng là khiến cô xấu hổ đến cả đời khó quên.

"Xin lỗi cậu..." Đan Thiểu Quan xấu hổ nói.

Diệu Diệu xin lỗi xong thì cúi gằm mặt xuống, cô không dám nâng mắt nhìn người trước mặt.

Mắt cô đỏ bừng, cô không muốn để Đan Thiểu Quan nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của mình, liền nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt.

Cô cố gắng ngẩng đầu: "Cậu đi đi nhanh lên, thầy giáo đang tìm hiểu lý do tớ gian lận, tớ không muốn khiến cậu bị liên lụy." Cha Đan Thiểu Quan rất nghiêm khắc, nếu cậu ấy bị bắt, khẳng định sẽ bị đánh gãy chân.

Nam nhi bảy thước, cũng đỏ hốc mắt.

"Cậu tại sao không nói là vì tớ...?"

Anh không hiểu tại sao, trong giờ thi chính trị rối loạn kia, đầu óc chỉ có thể nghĩ đến ba chữ "Liêu Diệu Trăn"

Có thể anh sợ Liêu Diệu Trăn sẽ khai tên mình ra, dù gì chuyện này cũng không có gì kì lạ.

Nhưng anh lại không ngờ rằng, Diệu Diệu ở phòng thầy Nhâm dù có thế nào cũng không đem mình ra bán đứng.

"Khai cậu ra thì sao chứ? Chẳng qua hai người cùng bị xử phạt thôi." Cô bất đắc dĩ.

Sự việc thành ra như vậy, cùng bị phạt không phải là không thể xảy ra, kéo người khác xuống nước để được xử nhẹ hơn cũng không khiến tâm tình cô vui lên chút nào.

"Nhưng tư cách nhận đề cử của cậu bị hủy bỏ..." Đan Thiểu Quan ngập ngừng.

"Tớ biết rồi."Cô rất bình tĩnh.

Chuyện bị xử phạt, cô cũng đã lường trước.

"Cậu sẽ phải tham gia vào kì thi đại học..." Càng nói, anh càng hổ thẹn.

"Không sao, tớ làm được!" Diệu Diệu ngược lại an ủi cậu.

"Xin lỗi, tớ không nên quay cóp!" Lại có học sinh thi qua, cô vội vàng cúi người xin lỗi.

Dần dần, cảm giác tủi thân của Diệu Diệu cũng tan đi, cô hiện tại không còn muốn khóc nữa.

Nhưng, người muốn khóc bây giờ, lại chính là Đan Thiểu Quan.

Anh quệt quệt khóe mắt.

"...Diệu Diệu...Cậu muốn thi vào trường nào vậy?" Đan Thiểu Quan nhỏ giọng hỏi.

Anh chưa từng thấy ai ngốc như vậy!

"Phục Đán, tớ muốn thi vào Phục Đán!" Dù có vấp ngã, cô nhất định sẽ lại đứng lên!

Đan Thiểu Quan bị vẻ kiên cường của cô cuốn hút, "Được, tớ nhất định cũng sẽ thi đỗ Phục Đán!" Anh quyết định, liều mạng muốn thi đậu Phục Đán!

Diệu diệu sửng sốt.

Cô nghĩ cậu ấy vốn dĩ muốn thi vào đại học Bắc Kinh.

Dù sao trước kia ở trước mặt bạn bè cậu đều nói như vậy.

"Vì sao?" Cô ngây ngốc hỏi.

"Bởi vì..." Đan Thiểu Quan đỏ mặt, "Liêu Diệu Trăn, tớ hình như thích cậu rồi, tớ muốn theo đuổi cậu!" Anh lớn tiếng nói.

May là, chung quanh không có nhiều người.

Diệu Diệu phản ứng không kịp, mặt dại ra.

"Hẹn gặp ở đại học nhé!" Đan Thiểu Quan phất tay, thẹn thùng chạy đi.

...

"Thật cảm động, Lập Nhân, anh khi nào mới có thể lãng mạn như vậy?" Trông thấy cảnh vừa rồi, Đỗ San San che miệng cười, nhẹ giọng đứng bên cạnh anh giận dỗi.

Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

"Xin lỗi, tớ không nên quay cóp!"

Có học sinh đi ngang qua, Diệu Diệu phục hồi tinh thần, lập tức cúi người tiếp tục "xin lỗi".

Nhưng chờ một lúc lâu vẫn thấy đôi giày thể thao đứng bất động trước mặt.

Cô nâng mắt.

Vừa lúc nhìn thấy bản mặt lạnh lẽo như cô hồn của Bạch Lập Nhân.

"Đây là chiêu bài mới để cưa cẩm nam sinh của cậu?!" Lợi hại!

Anh khinh thường hừ mũi, sau đó lạnh nhạt dời đi.

Cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta...!

Huyết áp Diệu Diệu đột nhiên tăng mạnh, nếu bây giờ không phải đang đứng trước cửa phòng giám thị, cô thật muốn xông lên đập cho cậu ta một trận!

Cô rút cục đã làm gì đắc tội tên đó?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-91)