Truyện:Mắt Trái - Chương 02

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Diệu diệu hôm nay buộc tóc đuôi ngựa thoạt nhìn rất hoạt bát, nhưng thần sắc lại trông hơi kém.

"Mẹ, con đi học đây!" Cô cầm cái bánh bao to nhất bỏ vào mồm, lúng búng nói.

Cô thích ăn bánh bao, nhưng ngoài bánh bao thịt ra, hễ nhìn thấy loại bánh bao khác lại buồn nôn.

Nhất định là "anh" Kiền biết sở thích của cô nên tiện đường ghé vào tiệm bánh mua đến đây.

Mẹ cô có rất nhiều tín đồ, vì tiền đồ, vì bình an, bình thường đều muốn nhận bà làm "mẹ ruột". Mà "mẹ ruột" và "con nuôi" cũng cần phải có duyên, mà để xét vào dạng duyên hay không duyên, còn phải xem tâm tình của bà thế nào đã.

Mà sau khi đã trở thành con nuôi cũng không dễ dàng gì, hằng năm tết nhất đều phải đến nhà "mẹ ruột" chúc tết, hơn nữa quà tặng đi kèm cũng phải trên dưới vài vạn.

Mẹ cô có ít nhất khoảng vài chục đứa con nuôi, cho nên nhà Diệu Diệu tuy rằng hơi cũ kĩ, kì thật rất giàu có.

Nhưng mẹ cô bình thường không để loại giàu có này duy trì lâu lắm, chỉ cần trên báo hay ti vi đăng tin có người nghèo nào cần giúp đỡ, bà chính là người đầu tiên giấu tên quyên góp.

Bởi vì loại tiền tài này có tồn tại đi chăng nữa, cũng chỉ ảnh hưởng đến dương thọ mà thôi.

Cô liếc mắt liền trông thấy một ông anh béo tốt dẫn theo con gái mình đến nói: "Mẹ, phiền mẹ xem hộ con bé, nó phát sốt lâu rồi mà đi khám ở đâu cũng không khỏi".

Ngay cả Diệu Diệu vừa đi vừa ăn bánh bao, cũng nhịn không được quay lại nhìn cô bé kia một cái.

Trán cô bé, có ô khí.

Mẹ Diệu Diệu sờ sờ trán cô bé, liền biết: "Con bé đi học về trễ, ở phía Bắc đụng phải một con quỷ nhỏ nên mới bị như vậy."

Diệu Diệu sờ trán mình, vẫn thấy mát liền cảm thấy chột dạ.

Mẹ cô bốc một đống thuốc, niệm chú, thắp hương, đốt tiền giấy rồi sau đó dặn dò "anh" Kiền lấy thuốc về nhà nấu cháo cho con bé.

Như bình thường thì sang hôm sau cô bé sẽ khỏi.

"Diệu Diệu đi học đó à?" Khách quen thấy cô liền hỏi.

"Vâng, chào mọi người ạ" Cô nhanh chân chạy biến.

Sáng sớm, toàn bộ lầu một toàn là cúng cúng bái bái, haizz.

Nghe tiếng Diệu Diệu, mẹ cô liền lần theo đám người hạ mắt tìm cô, chỉ mới liếc thấy bóng dáng, mi tâm đã nhăn lại thành một nếp sâu.

Con bé kia, lại...

Ngồi xe bus vòng vèo một hồi, cuối cũng cũng đến trường.

Cô là học sinh trường điểm, ba tháng sau sẽ bước vào kì thi đại học, đây là thời gian khá căng thẳng.

Chỉ có cô vẫn cảm thấy thoải mái.

Thành tích học tập của Diệu Diệu rất tốt, có thể sẽ nhận được thư giới thiệu của thành phố.

Cô cũng được rất nhiều bạn bè quý mến, vì nếu có ai mượn vở cô chép bài, cô chưa bao giờ từ chối.

Vì tỉ lệ cạnh tranh ở cấp ba rất cao, nên thực tế cũng có một số người ở sau lưng Diệu Diệu cười nhạo cô ngốc nghếch, thậm chí còn có người châm chọc, nghĩ cô có được thông tin nội bộ rằng mình sẽ nhận được thư đề cử, nên mới tỏ ra nghĩa khí như vậy.

Nhưng bất kể người khác có nói gì, cô vẫn vô tư cùng bạn bè hi hi ha ha, bị trêu là bà chị ngu ngốc cũng không sao. Có lẽ cũng chính vì tính tình như vậy, nên từ cấp hai danh vị lớp trưởng luôn đeo bám lấy cô.

Diệu Diệu đang định đứng dậy thu bài tập thì có cái gì đó ném trúng lưng.

Cô cúi đầu liền thấy một tờ giấy rất nhỏ.

Cô nhặt lên, mở ra.

"Buổi chiều cậu rảnh không? Tan học cũng nhau đi uống nước nhé." Là ai ném vậy? Cô ngó trái ngó phải tìm kiếm.

Góc độ này, giống như...

Bạch Lập Nhân đang ngồi ghi bài, trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, không có bất kì biểu hiện gì.

Cô cảm thấy rùng mình.

Không phải, không phải!

Diệu Diệu xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, nhìn nhìn xung quanh, thấy mọi người đều mang bộ dáng rất vội vàng.

Rốt cuộc là ai?

Hướng đó, chẳng nhẽ...

Cô lắc đầu, vụng trộm quay về bên trái một góc 45 độ.

Vừa đúng lúc Đan Thiểu Quan nâng mắt, chạm phải ánh mắt cô liền cười.

Không phải chứ!

Lòng cô khẽ động.

*****

Cô sợ nóng.

Hiện tại mới đầu tháng tư nhưng cô cảm giác mặt trời như muốn đem chính mình nướng chín.

Hôm nay Diệu Diệu có phần "trống rỗng".

Vì âm dương mất cân bằng, cô đứng bên ngoài quán nước, lại bị hơi nóng hun thẳng vào mặt, khiến đầu óc cứ ong ong.

Nếu cô đủ "lý trí", nhất định sẽ đi vào trong kia tránh nắng.

Nhưng, cô bị dọa rồi, chắc chắn bị dọa rồi!

Xuyên qua cửa thủy tinh, Diệu Diệu nhìn vào quán thì thấy Bạch Lập Nhân đang một tay cầm ly sinh tố xoài, một tay nhàn nhã lật sách như đang kiên nhẫn chờ ai đó.

Suy nghĩ của cô đột nhiên trở nên trì trệ.

Không thể nào, cô thật sự đoán đúng à? Người hẹn cô thật sự là Bạch Lập Nhân...

Da đầu cô run lên.

Tại sao tên đó lại muốn gặp mình? Hắn không phải luôn xem thường mình à?!

Bản thân cô cũng không biết từ khi nào mà mình lại đắc tội với vị "đại gia" này, tuy rằng bình thường thái độ của Bạch Lập Nhân với cô luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng thật ra lại luôn mang vẻ cảnh giác "vật" này có tai họa, nhất định phải tránh xa".

Cô cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng nhận được ánh mắt khinh bị một cách thầm lặng của hắn, như thể não cô được cấu tạo từ đậu hũ vậy.

Cô cũng là do cha sinh mẹ đẻ nuôi dưỡng, tại sao phải khách khí với một tên kiêu ngạo như thế? Cho nên bình thường cũng không bao giờ chủ động tìm hắn nói chuyện.

Diệu Diệu đẩy cửa vào, anh dũng tiêu sái đi đến đứng trước mặt Bạch Lập Nhân nãy giờ vẫn im lặng không nhúc nhích.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Giọng điệu như chuẩn bị ra chiến trường.

Có phải hắn vì chuyện không nhận được đề cử nên không cam tâm?

Cô biết hắn không phục, sau lưng cùng bạn bè giễu cợt mình là đứa học vẹt, hiểu hay không cũng không biết, nhưng hiện tại nếu hắn muốn "xáp lá cà", cô cũng không điên mà tiếp tục tích tức trong người nữa.

Hơn nữa, cô hoài nghi Bạch Lập Nhân nhìn cô không vừa mắt, không chỉ vì vấn đề đề cử kia, còn bởi vì cô là lớp trưởng.

Bạch Lập Nhân khi học cấp hai là ban cán sự lớp, vì vậy khi vừa lên cấp ba đã được giáo viên chủ nhiệm bổ nhiệm chức vị lớp trưởng.

Nhưng hắn chỉ cố làm được một năm, liền lấy chuyện bài vở và bài tập làm cớ từ chức.

Vì vậy Diệu Diệu được bạn bè yêu quý, thành tích học tập luôn đứng nhất liền thế chỗ hắn.

Diệu Diệu nghi ngờ tâm lý Bạch Lập Nhân có xu hướng biến thái, vì cô thay thế vị trí hắn ghét, lại đoạt mất quyền được trường đề cử, nên hắn luôn lấy ánh mắt khinh bỉ ra mà nhìn cô.

Lúc này, cô khí thế mãnh liệt, giống như đi tìm người khác tính sổ.

Mọi người trong quán đều xoay đầu qua nhìn.

Vài tên con trai đã trưởng thành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không đứng đắn.

Cô biết mình xinh đẹp, dáng người so với bạn bè cùng lứa có phần phổng phao hơn, dù còn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng có lẽ trong mắt người khác, cô giống như một cô nàng xinh đẹp đang trình diễn một màn "đồng phục cám dỗ".

Nhưng, đây cũng không phải là điều cô muốn thay đổi là có thể đổi được.

Lúc còn học cấp hai, chỉ vì dậy thì quá sớm, cô cũng không thể tiếp thụ ngày một ngày hai nên tự ti khom khom lưng đã lâu.

Ánh mắt Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng rời khỏi sách giáo khoa, chậm rãi giương lên, bất động thanh sắc trưng ra bản mặt lạnh lẽo ngàn năm khó đổi, hơi nheo mắt.

Hở?

Khí thế ngùn ngụt tích tụ từ nãy đến giờ lập tức cứng lại.

"Tôi đang đợi người, nhưng không phải đợi cậu" Hắn giải thích.

Hở.

"Đừng che mất ánh sáng của tôi" Hắn nhàn nhạt nói.

Hở.

Cô giật giật liếc mắt nhìn hắn một mình chiếm một bàn bốn người.

Cái này...

"Tôi không có thói quen ngồi cùng bàn với người khác, mời cậu đi cho!" Hắn mất kiên nhẫn mở miệng.

Hắn đang ngồi phơi nắng, thoải mái vừa uống sinh tố vừa đọc sách, không thể không làm phiền sao?

Giọng nói không chút nào che giấu vẻ ghét bỏ, dường như sợ cô chủ động ngồi lại đây.

...

Làm ơn đi, dù có đẹp trai đi chăng nữa thì cô cũng không phải là đồ háo sắc!

Trong trường có rất nhiều nữ sinh hâm mộ hắn, khen hắn khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn rất tài giỏi, nhưng cô còn lâu mới đi thích loại nam sinh ma quỷ này!

Hắn cố tình hẹn cô đến đây, là để nhục nhã cô?!

Diệu Diệu cắn răng, đột nhiên thấy huyết áp tăng cao, lúc này căn bản ô khí trên trán không còn tý tăm hơi nào.

Cô thẳng lưng, đang định chất vấn vài câu.

"Lớp trưởng." Có người gọi cô.

Đừng có kêu tôi, tôi đang muốn giết người đó, muốn chết sao?

Túm cái gì mà túm, tôi còn chưa động đến hắn nha!

"Lớp trưởng, ở đây này." Có người vỗ vỗ vai cô.

Cô nổi giận đùng đùng quay đầu lại.

"Lớp trưởng, là tôi tìm cậu." Trước mắt cô, là một khuôn mặt đẹp, một chàng trai mộc mạc nhìn cô tươi cười.

Đan Thiểu Quan.

Vì sợ bạn bè nhìn thấy rồi đồn thổi lung tung, nên Đan Thiểu Quan cố tình chọn góc bàn bị bồn hoa che lấp, không ngờ cô lại chọc vào tên này.

*****

Kỳ thật, Đan Thiểu Quan rất đẹp trai, có thể nói là "cực kì đẹp trai", nhưng có lẽ do mỗi nét đều dài hơn bình thường một chút, nhìn lâu lại đâm ghét.

Mà cô, cũng vậy...

Bọn họ không may mắn như Bạch Lập Nhân, ngũ quan tuy cũng sâu, nhưng lại thuộc dạng càng nhìn càng vừa mắt.

"Lớp trưởng, cậu muốn uống cái gì? Tớ mời" Đan Thiểu Quan chà chà tay, hơi mất tự nhiên nói.

Cô cũng rất xấu hổ.

Vừa rồi tại sao chỉ nhìn thấy tên đáng ghét kia mà lại không phát hiện ra Đan Thiểu Quan cũng ngồi trong này chứ?!

Cô thầm thích cậu ấy hai năm rồi.

Bọn họ có rất nhiều điểm chung, đều là người khiếm khuyết tình thân, cô không có cha, còn cậu không có mẹ.

"Không cần không cần, chúng ta chia đôi là được rồi" Cô ngại muốn chết, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Vừa rồi sao lại ngốc như vậy chứ, chỉ nhìn thấy Bạch Lập Nhân thảnh thơi ngồi bên trong, không chịu suy nghĩ, quan sát gì đã xúc động như vậy!

Diệu Diệu nhấp một ngụm nước.

"Cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?" Cô dịu dàng hỏi, hoàn toàn khác với khí thế hung tợn khi nói chuyện với Bạch Lập Nhân.

Cô thích Đan Thiểu Quan, trong mắt cô cậu nằm trong số rất ít những nam sinh được xem là bình thường.

Có lẽ do đang dậy thì, cô đặc biệt ghét bọn học sinh nam.

Cô nghe nói bọn họ sau lưng mình còn đánh đố nhau xem áo lót của cô cỡ C hay D, quá đáng hơn còn nghe bọn họ thừa nhận với nhau rằng đã từng xem qua phim người lớn, đêm hôm đó mộng xuân, đối tượng tất nhiên là....

Nhưng hễ có người đem cô gán ghép với tên đo thì cậu ta tuyệt đối sẽ trở mặt, dường như sợ người khác nói mình ham mê nhục dục vậy.

Ai bảo cô trời sinh có khuôn mặt hại nước hại dân vậy chứ.

Kể cả như vậy, ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ ra tôn trọng cô, trái lớp trưởng, phải cũng lớp trưởng.

Thật đáng khinh!

Nhưng Đan Thiểu Quan thình thoảng lại nói đỡ hộ cô mấy câu: "Các cậu đừng quá đáng, lớp trưởng rất tốt, bề ngoài xinh đẹp cũng không phải là lỗi của cậu ấy"

"Lớp trưởng, tớ..." Đan Thiểu Quán đột nhiên ấp a ấp úng, "Tớ...tớ tìm cậu có việc này..."

Đan Thiểu Quan đem cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệu Diệu, khiến cô hít thở không thông.

"Được!" Căn bản không cần biết "việc này" của cậu là việc gì, cô đã lập tức đồng ý.

Mà tai cô, đã bắt đầu phiếm hồng.

17 cái xuân xanh, mối tình đầu cũng nên đơm bông rồi.

"Cậu đồng ý thật sao?" Đan Thiểu Quan mừng rỡ, hạ giọng: "Lớp trưởng, cậu thật sự đồng ý chuyền đáp án đợt kiểm tra trắc nghiệm sắp tới cho tớ à?"

Nghe vậy, cô đờ người.

Kiểm tra trắc nghiệm, chuyền đáp án cho cậu ấy? Không phải là phạm quy sao?

...

"Lập Nhân, xin lỗi, anh chờ lâu chưa?" Cách mấy bàn bỗng truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.

Diệu diệu không khỏi quay đầu lại nhìn, ngay lập tức thấy một cô gái xinh xắn, khí chất thanh thuần đeo cặp xách đi đến trước mặt Bạch Lập Nhân.

Cô gái trên má có hai lúm đồng tiền nhạt nhạt, mặc đồng phục trắng, tôn lên dáng người mảnh khảnh yểu điệu.

Thực ra Diệu Diệu cũng có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng lại mang vẻ quyến rũ.

Diệu Diệu nhận ra cô gái đó, là hoa hậu học đường – Đỗ San San.

Đỗ San San này là học sinh năm hai, nghe nói là thiên kim một xí nghiệp nổi danh, lúc mới vào học đã gây ra một làn sóng chấn động dữ dội.

Cô ấy không chỉ xinh đẹp, có khí chất, mà thành tích học tập cũng tốt, được đám nam sinh nhất trí gọi là "công chúa Bạch Tuyết".

"Không sao, do thầy giáo dạy lố giờ mà." Bạch Lập Nhân đứng dậy trả tiền."Chúng ta ra chỗ khác ngồi đi." Hiếm khi cậu ta nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, bình thường đều trưng ra bản mặt như cô hồn.

Bạch Lập Nhân ôm vai Đỗ San san, nơi này không khí bị "ô nhiễm", anh không muốn ở lại lâu.

Diệu diệu giật mình.

Bọn họ là người yêu.

Mèn ơi, yêu sớm!!! Tin hot, tin hot nha!!!

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)