Vướng mắc
← Ch.007 | Ch.009 → |
"Mèo hoang hiếu chiến mà, bình thường thôi."
Cố Ngạn Bình bất thình lình xuất hiện ở phía sau, giọng điệu trêu ghẹo, viên cảnh sát được cử đến thẩm vấn Hàn Trân được điều động từ tay anh ấy.
Mỗi một câu của cô, Cố Ngạn Bình đều biết rõ, trong tay cầm bao thuốc Trung Hoa, đưa cho anh một điếu.
Quý Đình Tông cản lại: "Hút không quen."
Anh quen hút Tương Yên và Thiên Hạ, khói dày, hương vị êm dịu, thanh ngọt vị cam, giá thị trường khoảng hai mươi ngàn một bao, anh không cần tự mua mà định kỳ được gửi tới.
Cố Ngạn Bình tự mình mồi lửa: "Lúc tìm cậu, tôi đã đi vòng quanh khu này, có một quán trà có không gian được lắm, tới ngồi không?"
Khi các lãnh đạo trò chuyện, dù chỉ là nói chuyện phiếm, thì cấp dưới như Mân Thanh cũng phải biết điều mà tránh sang một bên.
"Buổi chiều còn có cuộc họp."
Anh không có ý đùn đẩy, Mân Thanh tiện thể đưa lại hai chiếc điện thoại di động cho anh, một chiếc là điện thoại cá nhân, bên trong trống không, không xem cũng được.
Chiếc còn lại là điện thoại của cơ quan, trên màn hình hiển thị hàng trăm cuộc gọi nhỡ, lúc này tin nhắn vẫn đang lũ lượt gửi tới. Tại văn phòng Tỉnh ủy, tất cả mọi chuyện đều là chuyện quan trọng. Nhỏ thì là lá thư còn vương mùi dưa muối được gửi tới từ nơi thâm sơn cùng cốc, lớn thì là các vấn đề mang tính quyết sách của Ủy ban Thường trực.
Cấp dưới sẽ phân loại, tiếp đó trình lên từng cấp bậc phía trên, sau cùng đến tay Thư ký trưởng Quý phê duyệt và ký tên lần cuối.
Cũng may anh là một người cuồng công việc nên đảm đương được, tác phong làm việc của anh trước nay luôn cẩn thận và nghiêm túc, không bị nhân tố tình cảm ảnh hưởng, do đó các lãnh đạo cấp cao tương đối xem trọng anh.
"Không nói về công việc nữa, chuyển sang chuyện tình cảm cá nhân đi". Cố Ngạn Bình thở ra một hơi khói, cất giọng: "Cô giáo Hồ là em kết nghĩa của tôi, có nhiều giáo sư trong trường Đại học Chính Pháp theo đuổi cô ấy lắm..."
Quý Đình Tông liếc anh ta một cái: "Có thôi không đấy"
Anh mặc áo khoác lên người, đi qua hành lang, ngắm nhìn mặt hồ phía xa đang gợn sóng lấp lánh, có vài chiếc thuyền đánh cá trôi nổi trên hồ, phong cảnh đúng thật bình yên, thanh bình và thơ mộng.
Quý Đình Tông không có thời gian thưởng thức, ánh mắt anh dừng lại ở phía sau đài phun nước, có một cô gái đang tựa lưng vào cột trụ, cô có thân hình gầy gò, hai tay khoanh trước ngực, cố gắng để không run lên.
Bộ sườn xám trắng kia của cô mỏng đến mức nào, Quý Đình Tông chỉ cần liếc sơ một cái đã biết.
Mắt cá chân của Hàn Trân bị đông lạnh đến mức mất hết huyết sắc, thực lòng mà nói cô không muốn vạch mặt nhau ở đây, nhưng Chu Tư Khải ở phía đối diện lại không chịu buông tha cô.
Vẻ mặt mọi khi vẫn tỏ vẻ dịu dàng của anh ta nay trở nên hung ác: "Ai giải dược giúp cô, cô đã ngủ với ai hả?"
"Có liên quan gì đến anh không?"
"Sao lại không liên quan đến tôi?" Chu Tư Khải xắn tay áo rồi chống tay lên hông, tranh cãi với cô: "Lúc kết hôn cô từng nói, sẽ để lần đầu tiên cho tôi, cô đã hứa thì phải thực hiện chứ"
Hàn Trân tức giận đến mức nhắm chặt mắt lại, sau đó mở mắt nhìn sang chỗ khác, cô đúng là mù rồi, thế nên mới yêu phải cái tên chỉ giỏi đóng kịch này.
Ly hôn rồi mà còn diễn vai người chồng chiếm hữu vợ, anh ta thật sự để ý ư? Nếu không dùng thuốc thì anh ta đâu cứng nổi trước phụ nữ.
Giọng Hàn Trân khàn đi, cô nói: "Anh không cần danh tiếng nữa đúng không? Anh kết hôn không phải là để cho thiên hạ nhìn à? Bây giờ tất cả nhân viên của công ty đều đang ở đây, anh đừng ép tôi."
Chu Tư Khải nghẹn họng, nắm chặt lấy cổ tay cô: "Hàn Trân, cô muốn làm cái gì?"
Cô ra sức vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi, đáp: "Vạch trần bộ mặt thật của kẻ đã lừa dối tôi là anh, còn cả những thứ mà tôi đã phải chịu đựng suốt hai năm qua."
Con thỏ nóng giận cũng sẽ biết cắn người, dù tính tình Hàn Trân có hiền lành và ngoan ngoãn đến đâu, thì cũng đã chịu đựng cuộc hôn nhân này quá đủ rồi.
Cô đã từng cố gắng, nếu Chu Tư Khải ngoại tình, tính tình lạnh nhạt hay thứ đó không cứng được thì vẫn còn có thể cứu vãn, chí ít cô cũng bằng lòng ở lại, sát cánh cùng anh ta.
Dẫu sao cũng từng có tình cảm, không thể nói dứt là dứt được.
Nhưng xu hướng tính dục của anh ta có vấn đề, từ đầu chí cuối chỉ coi cô như người thân, điều này khiến cho Hàn Trân không thể chấp nhận được.
Các cặp vợ chồng đi đến cuối đời, tình yêu đều sẽ trở thành tình thân, cô đã cố thuyết phục bản thân rằng, cuộc hôn nhân của cô chỉ là bước vào giai đoạn trung niên sớm hơn mà thôi.
Thế nhưng đây chỉ là lời bao biện, không dối lòng được, Chu Tư Khải không phải sau khi kết hôn mới cong, anh ta đã lừa cô kết hôn, ngay từ đầu anh đã không thật lòng, tất cả chỉ là lợi dụng.
Tấm chân tình của cô bị vứt cho chó ăn, sự căm hận của Hàn Trân dâng trào cuồn cuộn.
"Cô không dám!" Chu Tư Khải khẳng định.
"Số tiền mà mẹ cô thua trên sới bạc suốt hai năm qua tổng cộng hơn bảy trăm nghìn tệ, tất cả đều do tôi trả giúp, cô chỉ là một người dẫn chương trình vô danh, tiền lương hàng tháng vài nghìn tệ, cô trả nổi không?"
Cô tựa người lên cột, hô hấp trở nên dồn dập: "Ai nợ thì anh tìm người đó mà đòi."
Chu Tư Khải đẩy cô một cái: "Hàn Trân, cô nhất định phải làm đến nước này sao? Cái danh mợ chủ nhà họ Chu lẽ nào chưa từng mang lại lợi ích cho cô hả?"
___________
Cuộc tranh cãi của hai người không quá ầm ĩ, thanh âm lúc cao lúc thấp, có thể loáng thoáng nghe được vài câu.
Quý Đình Tông rút một điếu thuốc ra, mặt không cảm xúc, anh quay lưng về hướng gió châm lửa.
Cố Ngạn Bình dính lấy anh như kẹo kéo, không ngừng giới thiệu ưu điểm của Hồ Điệp.
Phó giáo sư khoa Luật, từng du học nước ngoài, lý lịch trong sạch đã qua thẩm tra, tính tình dịu dàng thanh lịch, giỏi tề gia nội trợ, không bị gia đình chiều hư.
Và điều quan trọng nhất là, Hồ Điệp có ý với anh.
Tính tình Quý Đình Tông trước nay không phải quá tốt, ngày trẻ từng phục vụ trong quân đội, được một đám lính gai góc nhận làm đại ca, những năm tháng thơ ấu bị ảnh hưởng nên anh rất giỏi văn chương lẫn thư pháp, được lãnh đạo tán thưởng, con đường thăng tiến rộng mở.
Quan trường không phải chốn bồng lai tiên cảnh, những ngày đầu do bộc lộ tài năng, suýt chút nữa anh đã phải ăn quả đắng. Sau này, Bí thư điều anh về Văn phòng Tỉnh ủy, được cơ quan rèn giũa nên biết tiến biết lùi, biết cách tiết chế bản thân.
"Cậu vừa nói gì cơ?"
Cố Ngạn Bình hơi sững người, hóa ra tên này không nghe lọt một câu nào vào tai.
"Tôi bảo cậu nên tìm một người phụ nữ tốt giống như Hồ Điệp!"
"Cô giáo Hồ quá xuất sắc, tìm người giống cô ấy không dễ, tôi sẽ không tự làm khó mình"
Nói cả nửa ngày mà anh không hề tiếp chiêu, Cố Ngạn Bình tức đến nghẹn họng, anh ta nhìn theo ánh mắt anh.
_______
Hàn Trân lúc này vẫn còn đang tranh cãi với Chu Tư Khải.
Cố Ngạn Bình dường như hiểu ra gì đó, trong lòng thầm kinh ngạc.
"Đây không phải là con mèo hoang mà cậu đã gặp đó chứ?"
← Ch. 007 | Ch. 009 → |