Dùng 𝐧ɢự●𝖈 🎋-í𝐜-𝒽 ⓣ-♓-í↪️-♓
← Ch.020 | Ch.022 → |
Đôi mắt hạnh ướ-✞ á-✞ của cô mờ đi, bị đâ·𝖒 đến mức phải rên lên: "Aaa... trướng quá..."
dương v*t to lớn sậm màu của Quý Đình Tông đâ-𝐦 mạnh vào trong âm đ*o mấy chục cái, tiếng nước nhóp nhép liên tục phát ra từ bộ phận đang 🌀❗.🅰️.ο ♓ợ.ρ.
Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, hai mắt đỏ rực, anh nắm trọn lấy vòng ⓔ●🅾️ 🌴●♓●⭕●ռ gọn của Hàn Trân trong lòng bàn tay, ấn cô vào háng mình sau đó duỗi thẳng hông đưa đẩy.
Cô bé của cô thật là 𝖒●ề●m m●ạ●i, nó Ⓜ️ú_𝖙 lấy anh rất chặt.
Một dòng chất lỏng nóng hổi tưới xuống, bụng dưới và đùi của Hàn Trân không tự chủ mà run lên. Cô gần như không chịu nổi nữa, ngón tay 𝒷_ấ_υ ↪️_hặ_ⓣ vào lớp da của ghế sofa.
Quý Đình Tông biết cô nhạy cảm, âm đ*o vừa khít vừa nhiều nước, anh rút thằng nhỏ ra, xoay người cô lại rồi đ_â_𝖒 𝐯à_𝖔 trong tư thế mặt đối mặt.
Ánh mắt của Hàn Trân lúc này trống rỗng, đôi môi h·é ɱ·ở, gò má ửng đỏ như đang phát sốt. Cô nhìn anh bằng ánh mắt mê ly, khiến cho ⓜá-υ nóng trong cơ thể người đàn ông sôi trào.
Anh cúi thấp người xuống để da thịt dính sát da thịt, đè chặt lên bộ n·ɢự·ⓒ ɱề*〽️ 〽️*ạ*ℹ️ của cô, bên dưới thọc vào r*ú*т ⓡ*a mãnh liệt thế nào thì bên trên cũng nghiền mài tàn nhẫn thế nấy.
ⓝ𝖌.ự.𝒸 vừa đau vừa ngứa, Hàn Trân 𝖗ê●𝓃 ⓡ●ỉ nghẹn ngào, cô bé càng lúc càng 𝖘❗ế·𝐭 𝒸♓·ặ·✞ lại.
Bên tai Quý Đình Tông bắt đầu nổi lên gân xanh dữ tợn, kéo dài xuống đến tận cổ và 𝐧ℊ*ự*ⓒ, những khối cơ săn chắc trên cơ thể người đàn ông hiện lên màu mật ong sáng bóng.
Lồng 𝖓g.ự.𝖈 cường tráng của anh căng lên, những cú đ.â.m rút liên tục nối tiếp, bao tinh hoàn va đập vào m●ô●𝖓●🌀 cô, khiến cho cả căn phòng tràn ngập những âm thanh tục tĩu.
"Em 𝖘1●ế●t c𝐡●ặ●† quá, đâ_m ☑️à_0 rồi không muốn 𝓇-ú-🌴 𝓇-a nữa."
Dưới cái nhìn ռ-ó𝖓-ⓖ 🅱️ỏ-n-🌀 của anh, bộ 𝖓𝐠ự_𝖈 trắng nõn của cô nảy lên không ngừng, đong đưa như những đợt sóng.
Hàn Trân há miệng hít thở, đồng thời ngửa cổ lên 𝖗ê.𝖓 ⓡ.ỉ. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Quý Đình Tông, cô như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình, hồng hào, Ⓜ️.ề.〽️ mạ.1, ấm áp như mưa xuân, nở rộ như mai đỏ.
Niềm vui s●ướ●𝖓●𝖌 vượt qua lý trí, sự phấn khích làm tê liệt lòng tự tôn.
Hàn Trân sung 💰*ư*ớ*𝖓*𝖌 đến mức quên hết tất cả, mỗi lần nâng ⓜô𝐧-𝐠 lên đều sẽ phun ra một dòng nước ấm, ướ-𝐭 á-t nhầy nhụa, kéo thành sợi dính lên dương v*t và bụng của Quý Đình Tông.
Cảnh tượng vô cùng d_â_ⓜ d_ụ_𝐜.
d*m thủy thấm ướt một mảng trên ghế sofa, ánh đèn hắt lên tường hai cái bóng đang liên tục đưa đẩy và c-ọ ×á-𝖙.
Quý Đình Tông nắm lấy cổ chân cô gác lên vai, sau đó dùng hết sức mà 𝒸●ắ●ɱ 𝖛●à●𝐨, khiến cho Hàn Trân phải hét lên một tiếng vì k_í_c_♓ т_𝐡í_ⓒ_h.
Nước mắt cô trào ra, thực ra cô có hơi sợ, dương v*t của Quý Đình Tông vẫn còn đang hưng phấn mà đứng thẳng, càng ngày nó càng cương to trong cái lỗ 〽️ề*m ɱạ*𝒾 của cô, không biết đủ là gì.
"Anh chậm lại một chút, được không..."
Chân cô r_υ_п г_ẩ_ⓨ, khóe mắt đỏ bừng: "Dừng lại đi mà..."
Người đàn ông này thuộc kiểu cán bộ giỏi kiềm chế 𝒽-𝒶-𝐦 𝖒υố-𝖓, dưới giường cực kỳ nghiêm túc, nhưng trên giường thì vô cùng lưu manh.
Hàn Trân hoảng hốt. Trong ấn tượng của cô, anh khác xa so với hình ảnh hoang dại và cuồng nhiệt lúc này...
"Mới có thế mà đã chịu không nổi rồi sao."
Quý Đình Tông rút thằng nhỏ ra kéo theo một làn sóng nước, miệng lỗ nhanh chóng khép lại, hai cánh môi â●ɱ 𝐡●ộ sung huyết đỏ bừng như thể vừa bị giày vò không nhẹ.
dương v*t màu đen tím chen vào giữa khe 𝓃ℊ*ự*ⓒ trắng nõn của Hàn Trân, anh ra hiệu cho cô tự ép hai vú mình lại, nửa như dỗ dành nửa như ra lệnh, giọng nói của anh khàn khàn, trầm ấm và 🌀ợ*1 ↪️*ả*Ⓜ️ vô cùng.
Hàn Trân ⓡu-п 𝖗-ẩ-𝐲 ép hai bên vú lại với nhau, 𝐤ẹ·p 𝒸𝒽·ặ·🌴 lấy cây gậy to dài và 𝐧ó.𝓃.g 𝖇ỏ.ⓝ.🌀 đến mức khiến người ta phải sợ hãi của anh. Nóng quá, nóng hơn cả nước sôi nữa, anh 𝖈*ắ*〽️ 𝐯*à*ο khe vú của cô mà cứ như là đang đâ-𝐦 ѵà-𝖔 âm đ*o, liên tục 🌜*ọ 𝖝*á*т mãnh liệt.
Trên bầu vú hiện lên màu đỏ hồng bất thường, anh như thể cố ý, thỉnh thoảng lại đâ·Ⓜ️ quy đầu to lớn của mình vào chiếc cằm xinh xắn của cô.
Dưới ánh mắt của cô, thứ kia của người đàn ông có hình dáng rất đáng sợ, chằng chịt gân xanh. Hàn Trân không thể bọc hết được nó, cắm vài lần là lại nảy ra ngoài, hai bầu п-🌀-ự-𝒸 〽️ề●〽️ 𝖒●ạ●𝖎 bị ép đến biến dạng, trông cực kỳ 𝖉â.𝖒 đ.ã.n.🌀.
Làn da mịn màng của cô cứ như chiếc máy mát xa, 🎋í*𝐜*ⓗ т𝐡í↪️*ⓗ dương v*t của anh.
Người phụ nữ này khiến anh si mê, nơi nào cũng chơi rất ş*ư*ớ*𝖓*ɢ.
Quý Đình Tông luồn tay vào mái tóc dài của cô, những lọn tóc chảy qua kẽ ngón tay như nước sông mùa xuân đổ xuống, hông anh điên cuồng đưa đẩy, cuối cùng cũng bắt đầu căng chặt, vào giây phút xυ-ấ-т ✞-1-𝐧-𝐡, một tiếng rên khản đặc khẽ phát ra từ cổ họng anh, cơ bắp rắn chắc cũng run lên dữ dội.
Lượng ⓣ𝒾п·♓ 🅓·ị·c·𝖍 mà anh bắn ra rất nhiều, hết đợt này tới đợt khác, phun ra khắp cổ, tóc và 𝐧_ɢự_c của Hàn Trân.
Quý Đình Tông nằm vật xuống bên cạnh cô, sau khi ✞𝖍·ở 𝖉·ố·↪️ một hồi thì im bặt.
Tiếp đó anh đứng dậy, lấy một tờ giấy trong chiếc giỏ trên bàn trà lên, lau chùi gò má cho Hàn Trân, nơi đó cũng lấm tấm vài giọt t𝒾п.♓ ԁ.ịc.𝖍.
Những sợi mi dài dính chặt vào nhau thành từng cụm.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |