Truyện:Mắt Cá Và Châu Ngọc - Chương 047

Mắt Cá Và Châu Ngọc
Trọn bộ 100 chương
Chương 047
Giày vò
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Tiền Dĩ Nặc chưa chính thức thổ lộ tình cảm với cô, anh ta muốn nhân cơ hội cô bị bệnh lần này để biểu hiện thật tốt, gia tăng hảo cảm.

Giữa nam và nữ, giai đoạn dễ nảy sinh tình cảm nhất là khi một người gặp nạn, còn người kia ở bên cạnh quan tâm chăm sóc.

Nhưng Hàn Trân không phủ nhận lời người đàn ông đó nói. Bên cạnh cô hiện đã có người, vậy nên tính toán của anh ta không còn phù hợp nữa.

Là một biên tập viên tin tức lâu năm, Tiền Dĩ Nặc cũng coi như là người có hiểu biết sâu rộng. Dù không rõ thân phận của Quý Đình Tông, nhưng phong thái bất phàm xen lẫn giữa sự trầm tĩnh và uy nghiêm trên người anh mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi vô hình.

Anh ta 𝖘_ℹ️_ế_ⓣ 𝖈_♓_ặ_𝖙 nắm tay rồi lao ra khỏi cửa, va đổ khay thuốc trên tay y tá. Ngoài hành lang ngay lập tức vang lên tiếng ồn ào.

Hàn Trân thấy anh ta hấp tấp như vậy thì lông mày khẽ cau lại.

"Không nỡ thì gọi cậu ta lại đi." Giọng điệu lạnh lùng, âm hiểm của Quý Đình Tông khiến cô tỉnh táo lại."Em không có, đó chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."

Anh đứng dậy bước tới gần, bàn tay nắm lấy eo cô ấn chặt xuống giường, sau đó phủ người lên. Xương cốt anh cứng hơn sắt thép, nhiệt độ cơ thể 𝓃.ó.𝐧.🌀 bỏ.ռ.🌀, anh đè cả người xuống khiến 𝐧𝐠-ự-c cô đau nhói.

"Tôi đến thăm em, em có vui không?" Anh khẽ 𝖍ô·𝐧 lên môi cô từng chút, từng chút một.

Hàn Trân trong lòng có điều băn khoăn nên không chịu phối hợp, cô quay đầu đẩy anh ra."Anh đừng lại gần, lây bệnh đấy..."

Sức chống cự của cô quá yếu, giống như đang ậm ờ mời gọi hơn. Quý Đình Tông hô*𝖓 cô càng thêm cuồng nhiệt, nước bọt trao đổi giữa răng môi nhưng miệng anh vẫn cảm thấy khô nóng, lực 𝖒ú_ⓣ càng lúc càng mạnh, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Tôi không yếu ớt như em đâu."

Hàn Trân bị ⓗ-ô-𝓃 đến choáng váng, hai mắt lấp lánh ánh nước, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng này của cô khiến anh rất hài lòng.

Anh gạt sợi tóc trên trán cô ra, hỏi lại lần nữa: "Có vui không?"

Hàn Trân nhìn thẳng vào ánh mắt anh, trả lời: "Vui."

Xa cách hai ngày mà cô không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại, đàn ông trong thời kỳ đầu của tình yêu rất dễ bị cảm xúc chi phối.

Tình cảm của cô nhàn nhạt và 𝖒·ề·𝐦 𝖒·ạ·ℹ️ như chính con người cô vậy, lúc nào cũng chậm một bước, nó quấn lấy anh, d.ụ 𝖉.ỗ anh, khiến anh muốn có được nhiều hơn, chìm đắm càng sâu hơn nữa.

Đôi môi vừa mới tách ra, giây tiếp theo đã lại điên cuồng áp sát, mái tóc dài của cô xoã tung trên mép giường, cúc áo trên chiếc áo bệnh nhân mở tung, bên trong trống rỗng, đầu v* như có như không lộ ra trong không khí, xinh đẹp như một đóa hoa hồng. Nó khuấy động ngọn lửa tà ác dưới thân anh, khiến cho 𝖉_ụ_c ✌️_ọ_𝓃_ℊ bừng bừng trỗi dậy.

Quý Đình Tông sờ vào giữa hai chân cô, lòng bàn tay như mang theo mồi lửa, những nơi anh chạm tới đều bị thiêu rụi.

Ngón tay anh linh hoạt ✌️_𝐮_ố_𝐭 ν_3 lên xuống, dùng lực vừa phải, Hàn Trân bị Ⓜ️ơ*n 𝐭r*ớ*ⓝ đến nỗi cả người ⓝó𝐧-g ⓑ-ừ-п-g, â.〽️ 𝐯.ậ.ⓣ nhạy cảm bị dày vò vừa sưng vừa ngứa ngáy.

Hai má cô ửng đỏ, tiếng ⓡ_ê_𝖓 ⓡ_ỉ vô thức bật ra khỏi miệng, ngay lập tức m.ô𝖓.𝐠 bị vỗ mạnh một cái."Không được rên."

Ngại vướng víu, anh thẳng tay lột quần lót của cô ra.

Trên 〽️_ô_𝖓_🌀 chỗ gần xương cụt của Hàn Trân cũng có một vết bầm tím chói mắt, là do lúc truyền nước không cắm kim được nên phải tiêm một mũi để hạ sốt.

Vết bầm đó rất nổi bật trên nền da tuyết trắng, Quý Đình Tông 𝖍·ô·п lên nơi đó, sau đó cắn một cái để lại một vết đỏ đậm nét hơn.

Cô vô cùng nhạy cảm, cơ thể run lên vì khó chịu, hai chân bị người đàn ông tách ra một cách thô bạo, ngón tay của anh còn chưa cắ_m 𝐯_à_⭕, cô bé bên dưới đã tuôn ra một dòng 𝐝*â*Ⓜ️ dịch trộn lẫn với chút Ⓜ️·á·𝐮 đỏ, dính lên ngón tay anh.

Quý Đình Tông ngây người trong giây lát, bàn tay đang cởi thắt lưng cũng ngưng lại, giọng nói trầm khàn nặng nề vang lên bên tai cô: "Tiểu Trân, sao em giỏi giày vò người khác thế hả."

Cô không nhớ chính xác kỳ kinh nguyệt của mình, chỉ nhớ mang mang nó rơi trong khoảng mấy ngày này, cộng thêm việc dính mưa hai trận liên tiếp, do đó cô mới sốt cao.

Y tá mang băng vệ sinh tới cho cô thay, Hàn Trân chỉnh chang lại quần, kéo tấm rèm che giữa hai giường ra, sau đó nằm nghiêng người xuống giường."Anh tới thăm em thế này, có ảnh hưởng tới công việc không?"

Quý Đình Tông nằm trên giường bệnh trống, cánh tay gối sau đầu, tay còn lại đóng mở bật lửa, ngọn lửa bùng lên rồi lại tắt đi."Mấy việc đó để sau đi."

Anh nhẹ nhàng cất tiếng, sau đó đứng dậy cầm theo điện thoại dựa lưng lên bệ cửa sổ hút thuốc, cổ tay áo xắn lên, mạch m*á*ⓤ trên cánh tay nổi lên khá rõ.

Sau khi uống thuốc, Hàn Trân mau chóng cảm thấy buồn ngủ, trong cơn mơ màng, cô nghe thấy anh nhận rất nhiều cuộc điện thoại, thời gian mỗi cuộc đều rất ngắn, câu chữ ít ỏi nhưng súc tích.

Đến nửa đêm, trời đổ cơn mưa như trút nước, tiếng sấm đùng đoàng liên tục vang lên, một tia sét lóe lên rồi đánh vào một nơi nào đó trong khe núi, bắn ra tia lửa.

Hàn Trân đột nhiên bừng tỉnh, trên trán toát đầy mồ hôi.

Cô đứng dậy, kéo chăn của giường bên cạnh ra rồi chui vào lòng Quý Đình Tông. Giường bệnh vốn chật hẹp, cô nằm 👢-ê-𝓃 g❗ườⓝ-🌀 hơi mạnh nên chiếc giường khẽ rung lên.

Người đàn ông nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt đen kịt 𝖍-é ɱ-ở, phát hiện ra là cô thì không nhúc nhích, Hàn Trân giơ tay khép mi mắt anh lại, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."

Cô áp sát lên người anh, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ quần áo anh. Áo sơ mi ôm lấy lồng ռ𝐠ự_↪️ dày rộng của người đàn ông, nhịp tim đập thình thịch mạnh mẽ như thể không gì có thể công kích được anh, anh có thể thay cô che chắn tất cả giông bão.

Chương (1-100)