Rót tinh
← Ch.027 | Ch.029 → |
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chiếc sô pha gãy nửa góc chân màu vàng nhạt là do chủ nhà cũ để lại, hiện đã được Hàn Trân dùng bản thảo bỏ đi lót vào.
Cô bị lột sạch quần áo, quỳ gối trên sô pha, hai bên hõm eo ⓜ.ề.𝐦 mạ.𝐢 🍳𝐮●y●ế●𝐧 𝐫●ũ, lồng ռℊự-𝐜 rộng lớn 𝖓*ó*п*ⓖ 𝖇ỏ*n*ℊ của Quý Đình Tông áp sát lên tấm lưng trần trụi của cô, hơi thở phập phồng, nhiệt độ ở nơi da thịt tiếp xúc tăng vọt.
Vành tai cô bị ngậm 𝐦ú*𝐭, hai bầu vú bị bàn tay thô ráp của người đàn ông nắm lấy nhào nặn, biến thành đủ loại hình dạng 🍳●⛎yế●𝐧 ⓡ●ũ.
Khắp người ngứa ngáy và tê dại như có dòng điện chạy qua, ngón tay Hàn Trân cuộn chặt lại, tiếng 𝐫.ê.п r.ỉ đứt quãng nhẹ nhàng như nước.
Cơ thể cô run lên, hơi co rúm lại nhưng vẫn không thể né tránh được Qúy Đình Tông, người đàn ông này như thể tường đồng vách sắt, vây kín đến mức cô không còn có đường lùi.
Đường vân dày đặc trong lòng bàn tay khô ráo ôm khít lấy vùng kín lấp lánh ánh nước của cô, đầu ngón tay anh đi vào trong cơ thể, đồng thời môi lưỡi cũng ra sức ♓ô.ռ cô thật sâu.
Khi ngón tay đâ.𝖒 sâu thì đầu lưỡi cũng khuấy đảo thật sâu bên trong, khi cắm nông thì nụ 𝐡*ô*𝐧 cũng theo đó nhẹ lại, hai cái miệng nhỏ đều bị bịt kín, cướp đi hơi thở, tấn công ý chí, các khối cơ ở cánh tay của Quý Đình Tông căng lên, tiết tấu đâ-𝐦 thọc của ngón tay cũng càng thêm mãnh liệt, không theo quy tắc nào.
"Đừng nhanh như vậy... A..."
Đôi mắt mê ly của Hàn Trân mất đi tiêu cự, cô bé bên dưới 𝐤ẹ·🅿️ 𝖈·♓·ặ·𝐭 lại, Ⓜ️·ô·ռ·𝖌 ưỡn về phía trước rồi phun ra một dòng nước óng ánh, thấm đẫm dương v*t to lớn đáng sợ của anh, châm lên mồi lửa đốt cháy đồng cỏ vốn dĩ không có một ngọn cỏ nào.
Cô 𝖗_υ_𝖓 гẩ_ÿ như sắp nhũn ra, khóc sướt mướt, muốn đâ-𝐦 đầu vào lồng ⓝgự-🌜 anh nhưng lại bị người đàn ông ngang ngược giữ chặt eo lại, sau đó đỉnh dương v*t đ*â*ɱ ✔️à*𝐨 miệng lỗ đầm đìa nước của cô.
Ánh mắt của Quý Đình Tông sáng lên như đèn, bên trong là biển lửa đang cháy hừng hực: "Chặt quá, thả lỏng ra nào, đừng chống cự tôi."
Sự mạnh bạo và 𝓃*ó*𝖓*🌀 𝒷ỏ*n*ɢ của anh bùng nổ như dòng lũ quét được thả cửa, liều lĩnh ❌-â-ɱ п-𝐡-ậ-p, tàn bạo đâ·〽️ thủng, ánh mắt đầy những tia 〽️●á●⛎ đỏ ngầu.
Anh rút dương v*t ra hoàn toàn rồi lại đâ-ɱ ѵà-𝑜 trong lút cán, cứ liên tục như vậy, mỗi lần thắt lưng cường tráng thúc xuống, dương v*t đều ⓒ*ọ xá*t vào điểm nhạy cảm trên vách huyệt của cô một cách tàn bạo.
Hàn Trân bị công kích đến mức sắp hồn phi phách tán, đầu lưỡi hơi lộ ra, gương mặt ửng hồng, vùng lưng và tứ chi không tự chủ mà co rút.
Đợt ⅼê_ռ đ_ỉ_𝖓_𝐡 lần thứ hai đến trong lúc âm đ*o ⓢ𝖎-ế-✝️ ⓒ-♓ặ-† bị ma sát liên tục, như thể có luồng điện lan ra toàn thân, xâm chiếm mỗi một tấc da thịt của cô.
Hàn Trân cảm thấy mình như sắp bị đâ*Ⓜ️ hỏng, d*m thủy bắn ra tung tóe, Quý Đình Tông không ngừng lại, tiếp tục cắm rút đến mức cô phải nghẹn ngào ú ớ, anh như muốn đâ-𝐦 xuyên tới tử cung cô, chạm đến độ sâu không tưởng.
Ý thức của Hàn Trân trở nên mơ màng, cô sắp không quỳ nổi nữa, vùng eo tê cứng còn đầu gối thì mềm ra, hơi t*♓*ở 𝐡*ổ*𝐧 𝐡*ể*ⓝ, không nhấc người lên được, trông như một vũng bùn nhão sắp chảy xuống đất.
Quý Đình Tông kéo cô lên, dương v*t đâ_m rút theo tiết tấu chín nông một sâu, ngón giữa trượt vào khóe môi cô, cạy mở hàm răng mà khuấy đảo trêu đùa chiếc lưỡi của cô.
"Xốc tinh thần lên đi, em còn chưa bị chơi đủ đâu."
Hàn Trân há miệng 🌴𝐡.ở 𝖉.ố.🌜, nước bọt tràn ra khỏi khóe môi, cô nghẹn ngào nức nở, cơ thể mềm như bún sắp đổ sụp xuống.
Bờ m.ô.ռ.ɢ hình quả đào vểnh lên rồi lắc lư qua lại, huyệt thịt xoắn chặt, theo bản năng muốn loại bỏ cây gậy th*t cương cứng đang cắm rút trong cơ thể kia ra.
"Ưm... đừng làm nữa mà..."
Cô sung 💲ướ.ⓝ.ℊ phun ra hai dòng nước, Quý Đình Tông không để tâm đến sự sống ⓒ-♓ế-† của người khác, anh nghiến chặt răng, gân xanh và cơ bắp nổi lên, lúc ẩn lúc hiện, bị mồ hôi chảy xuống chôn vùi.
Hai đùi Hàn Trân gác lên bả vai của người đàn ông, bàn tay to lớn đè thắt eo của cô xuống, thúc vào cô mấy trăm cái thật sâu như đang đóng cọc, động tác mạnh mẽ mà thô bạo, toàn bộ âm đ*o nhỏ hẹp bị lấp đầy, đ●â●𝖒 đến cổ tử cung ⓝ·ó𝐧·ℊ 𝒷·ỏ·𝐧·g, k·𝐡·🔴·á·❗ 🌜·ả·〽️ tê dại và nhức nhối lan ra toàn thân.
Cả căn phòng tràn ngập âm thanh "bạch bạch" đen tối.
Chiếc điện thoại đang nằm ngang trên khe ghế sô pha phía sau chợt vang lên, Hàn Trân giật nảy mình, thằng nhỏ cương cứng đang chôn vùi trong âm đ*o của Quý Đình Tông run lên, anh thúc mạnh eo xuống đâ-ɱ đến chỗ sâu nhất.
Người đàn ông khẽ gầm lên một tiếng khàn đặc trước khi 🔀uấ●🌴 𝖙𝖎●n●ⓗ, cơ bắp căng cứng hết cỡ r⛎*𝓃 𝓇ẩ*𝓎, mồ hôi lăn xuống khe rãnh trần trụi đang nhô lên của Hàn Trân.
"Rót đầy em nhé, được không."
Cô bất mãn nhưng cơ thể vô lực, không còn sức để cứu vãn, chỉ đành 𝖈*ⓗ*ế*✝️ lặng mà để mặc cho dòng t-ℹ️-𝐧-ⓗ ԁ-ị↪️-h п_ó_𝓃_ɢ 𝒷ỏ_ⓝ_🌀 bắn thẳng vào nơi sâu nhất, giống như biển lửa bao trùm lấy thảo nguyên, vùng bụng Hàn Trân vô thức co rút, đại não như ռ●ổ ✝️𝐮●ⓝ●𝖌 tạo ra luồng ánh sáng trắng, âm đ*o theo đó phun ra một lượng lớn ◗.â.〽️ dịch.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |