← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: Tiểu Ngạn Hai giờ tám phút đêm, kim giây tích tắc chuyển động trong đêm.
Cả người cô đầy mồ hôi, trong lòng kinh hãi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, chẳng qua lúc này giấc mơ của cô, khác với bình thường là cảnh chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, ngược lại là gã đàn ông đáng chết dưới lầu, hình ảnh gã trần như nhộng.
Cô vừa uể oải vừa tức giận, lấy chăn trùm đầu, quyết định xua đi gã đàn ông trần truồng trong đầu, xoay người tiếp tục ngủ.
Ai ngờ vừa nhắm lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của gã kia, sợ tới mức cô lập tức mở mắt ra, không dám ngủ tiếp, nhưng cứ nhìn lên trần nhà tối đen, giọng nói khàn khàn của gã lại quanh quẩn ở bên tai.
Em thử suy nghĩ xem...
Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em...
Cô bỗng ngồi dậy, vội ấn công tắc bật đèn, căn phòng sáng lên, đèn điện sáng choang, xua đi hình ảnh mãnh nam trần truồng trên trần nhà.
Ở trên giường lõa thể quay cuồng....
Tứ chi, mồ hôi hòa vào nhau...
Đáng ghét! Cô âm thầm mắng một tiếng, vội vàng rời giường rót nước uống.
Em thử suy nghĩ xem...
Chỉ cần nói một tiếng...Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em...
Tôi chính là của em... Của em...
Chỉ cần nói một tiếng......
Giọng nói của gã cứ quẩn quanh, cô đành phải mở nhạc, cầm lấy bàn chải bắt đầu cọ rửa phòng tắm, cọ từ bồn tắm đến bồn rửa tay, lại từ bồn rửa tay đến bồn cầu, sau đó lại cọ sàn một lần, thậm chí ngay cả bề mặt tường, bồn nước cùng bồn cầu cũng cọ sạch bóng, nhưng giọng nói của gã chết tiệt kia như ma âm xuyên vào đầu cô.
Cho nên cô lại bắt đầu dọn lại phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, cho đến khi tất cả đều không còn một hạt bụi, bóng loáng.
Sau đó, trời đã sáng.
Cô nấu một nồi cháo, làm một chút đồ ăn, còn làm đủ loại sandwich, ép một chai lớn nước hoa quả, cuối cùng mới buông tha cho việc đối kháng cùng gã kia ở trong đầu cô suốt hai mươi tư giờ không gián đoạn một chút nào.
Tám giờ ba mươi lăm phút sáng, cô ngồi ở trên bàn cơm, nhìn một bàn thức ăn bữa sáng, một chút thèm ăn cũng không có.
Ba ngày trước sau khi gã nói những lời này, chúng luôn quấy nhiễu suy nghĩ của cô, kể cả khi cô ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ hoặc là bồi Tiểu Lam luyện đạp xe, chúng nó vẫn luôn ở bên cạnh tai cô thì thầm.
Thừa nhận đi, dáng người của tôi khiến em nhìn không rời mắt, nước miếng chảy ròng đúng không?
Được rồi, cô thừa nhận, dáng người của gã khiến cô nhìn không thể rời mắt, nước miếng chảy ròng!
Được rồi, cô thừa nhận, cô ước gì có thể đẩy gã ngã lên giường, tùy cô lăng nhục!
Được rồi, cô thừa nhận, cô đúng là rất muốn gã...
Cho dù là như vậy, vậy thì sao? Thật sự tìm gã lên giường sao?
Có gì không thể?
Cả người cô cứng đờ, môi tự nhiên hơi nhếch lên, suy nghĩ trong đầu lại không dừng lại được.
Dù sao gã cũng nói, bọn họ nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, vì sao không thể cùng một chỗ? Hơn nữa trừ phi những người đó không còn truy đuổi cô, nếu không cả đời này cô cũng không thể cùng người kết hôn sinh con, yên ổn được, từ khi cô trưởng thành, vốn không có cơ hội yêu đương, càng miễn bàn đến được nếm thử quan hệ nam nữ, cô thấy về sau cũng không có khả năng.
Sau khi trưởng thành, cuộc sống của cô đều là thí nghiệm không giới hạn cùng không ngừng tính toán bỏ trốn, đoạn thời gian yên bình này rất có thể bởi vì những người đó mà gián đoạn, cho nên nếu cô muốn gã, gã lại tự mình đưa lên cửa, cô sao lại kháng cự?
Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em -
"Chú đừng tới."
"Vì sao?"
"Chị ấy không thích chú."
Cảnh Dã trầm mặc hai giây, "Cô ấy nói như vậy sao?"
Phong Thanh Lam dừng động tác mặt áo khoác mắt nhìn gã, rất muốn trả lời "Đúng", nhưng cuối cùng vẫn thành thật giọng nói buồn buồn trả lời: "Không có."
"Nếu không có, chú và cháu cùng đi tới thì có liên quan gì."
"Học đạp xe là cháu, cũng không phải chú." Tiểu Lam cắn môi, có chút lo lắng.
"Nhưng chú là người giám hộ của cháu, chú có quyền lợi này. Được rồi, đừng dây dưa nữa, động tác nhanh một chút, đừng để cho người ta chờ." Đùa gì thế, gã nhịn lâu như thế, hôm nay nhất định phải nhìn thấy nàng.
Đã qua ba ngày, cô nàng kia không có chút tin tức, tuy gã muốn cô thử suy nghĩ xem, nhưng ba ngày đã là nhẫn nại cực hạn của gã, bởi vì cảnh xuân của cô và gã luôn xuất hiện không ngừng đánh lén gã, hại gã dường như chuyện gì cũng làm không thành, nếu không nghĩ biện pháp phá vỡ cục diện bế tắc, nói không chừng gã sẽ chết vì t*ng trùng xông lên não. (Nguyên văn mụ tác giả)
"Nhưng mà -"
"Làm sao?" Hai tay gã ôm ngực, mắt nhìn thẳng cô bé, vẻ mặt ghê gớm.
"Nếu không chú phải cam đoan chú không động tay động chân với chị ấy." Cô bé ngẩng đầu nghiêm túc cảnh cáo.
"Khi nào thì chú—" Gã giật mình, nhớ lại một chút, liền dừng lại, nhíu mày hỏi ngược lại: "Cho dù chú thật sự động tay động chân với cô ấy, thì liên quan gì tới cháu?"
"Bởi vì—" Cô bé không kiên nhẫn hai tay chống nạnh nói: "Nếu chú vẫn quấy rối tình dục chị ấy, đến lúc đó ngay cả cháu chị ấy cũng ghét, sẽ không có người dạy cháu đạp xe!"
Tiểu quỷ này!
"Cái gì mà quấy rối tình dục, nếu cô ấy không thích, sẽ không để chú đến gần cô ấy." Gã nhướn mày, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, tự tin nói: "Còn có, ai nói sẽ không có người dạy cháy, chú cũng biết mà."
"Cháu mới không cần chú dạy!" Cô bé tức giận giậm chân, "Dù sao chú không được quấy rầy chị ấy!"
"Này tiểu quỷ này sao cháu quản nhiều như vậy?" Gã nhíu mày oán giận.
"Thôi, cháu không đi!" Thấy gã không chịu cam đoan, cô bé xoay người, giả vờ sẽ trở về phòng.
"Này này này -" Cảnh Dã thấy thế, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông của tôi ơi, chú cam đoan, chú cam đoan như vậy được rồi chứ?"
Cô bé dừng bước, nghi ngờ quay đầu nhìn gã, "Chú cam đoan?"
"Được rồi, chú cam đoan, chú thề, ok?" Gã giơ tay phải lên, vẻ mặt là bộ dáng bất đắc dĩ.
Tiểu Lam thấy thế, mới cam tâm đi nốt một bên giày.
Vài phút sau, khi bọn họ ra khỏi cửa đi xuống tầng, đi vào chỗ để xe dắt xe, lại nghe gã mở miệng hỏi: "Này?"
"Sao ạ?" Cô bé đề phòng quay đầu liếc nhìn gã một cái
"Cháu thích cô ấy đúng không?"
"Vậy thì sao?"
"Chú cũng vậy."
Cô bé mở to mắt, dừng bước, hoảng sợ nhìn gã cười đi về phía thư viện, vội vàng dắt xe đạp đuổi theo, nói lớn tiếng: "Chú cam đoan không quầy rầy chị ấy mà—"
"Cháu yên tâm, cô ấy sẽ không vì chú mà ghét cháu đâu." Gã vẫy vẫy bàn tay to, chỉ về phía cô bé, "Được rồi, lấy xe là để đi không phải để dắt, nhanh lên xe, đừng có dắt."
"Chú nói mà không giữ lời!" Cô vé vừa lo lắng vừa cáu giận nói.
"Chú chưa nói không quấy rầy cô ấy, chỉ nói chú cam đoan, chú cam đoan sẽ không khiến cô ấy chán ghét cháu, vậy là được rồi?"
Cô bé thờ phì phò nhìn gã trợn mắt mà chống đối, "Chú cũng không phải chị ấy, sao mà cam đoan được?"
Cảnh Dã nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mấy ngày nay có thêm mấy cái tàn nhan, không khỏi gãi gãi cằm, sau đó đem mũ lưỡi trai trên đầu mình tháo xuống đội lên đầu cô bé, nhe răng cười, "Chỉ cần cô ấy thích chú, thì sẽ không chán ghét cháu!"
"Thích chú?" Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé hiện lên sự kinh hãi, "Làm sao có thể!"
"Này, tiểu quỷ kia, cháu thật xem thường chú đấy!" Gã tặc lưỡi lắc đầu, "Chậc chậc chậc, như vậy là không được nha."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Cô bé trở nên lắp bắp.
"Chú biết chú không phải là hoàng tử bạch mã, , cho nên cháu phải giúp chú, hiểu không?" Gã làm bộ dáng đương nhiên, sau đó vỗ vỗ lên chiếc mũ lưỡi trai cô bé đang đội trên đầu, "Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, đi thôi, mục tiêu chính là phía trước, đạp xe đi!"
Nói xong, gã xoay người đi về phía thư viện.
Phong Thanh Lam cứng họng nhìn tên đại tinh tinh kia bộ dạng nhàn nhã tự nhiên, giống như ra ngoại thành là để đi dạo chơi hẹn hò, chỉ cảm thấy có đám mây đen trên đầu.
Giúp chú?
Khiến chị Hiểu Dạ thích tên đại tinh tinh này?
Đừng đùa chứ, Tiểu Lam cảm thấy cô bé giúp gã trúng sổ số còn khả quan hơn.
***
Xa xa thấy Tiểu Lam đã ở thư viện luyện đạp xe, Hiểu Dạ mới từ nội thành mua đồ trở về, lái xe dừng ở ven đường, vừa muốn xuống xe đã nhìn thấy gã kia cũng ở đó, hai cô tay vừa đặt lên cửa xe lại thu vào, nhát gan ngồi ở bên trong nhìn tên kia.
Gã đứng ở xa khoảng hơn mười mét, hung ác hô to gọi nhỏ về phía Tiểu Lam, rất giống một tên huấn luyện viên bóng đá tàn bạo.
"Cơ thể đừng nên cứng ngắc như vậy!"
"Tay phải thả lỏng! Thả lòng!"
"Không nên giữ chặt phanh xe! Cứ dũng cảm đi tới —"
Khi gã quát xong, Tiểu Lam cũng không có dễ dàng thả lỏng, ngược lại càng cứng ngắc, sau đó cô bé giống như bị gã chọc mao (làm cho tức giận), chớp mắt một cái, chỉ thấy phương hướng xe đạp thay đổi, bắt đầu lao về phía vị đại tinh tinh tàn bạo kia.
"Này này này, cháu đạp xe đi đâu vậy? Này! Tiểu quỷ! Đừng náo loạn —"
"A a a! Chú mau tránh ra! Chớ cản đường —"Cô bé hét lên.
Biết tình huống không đúng, gã nhanh chóng né đi, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, phương hướng của cô bé vẫn là đuổi theo gã, khiến gã không thể làm gì khác hơn là bị cô bé đuổi theo, chỉ thấy một lớn một nhỏ, một đạp xe, một đang chạy, cùng ở trên đường la hét.
"Tiểu quỷ, mau dừng lại đi —"
"Làm sao để dừng —"
"Bóp phanh xe, bóp phanh xe đi -"
"A a a - phanh xe ở chỗ nào vậy đây -"
Hiểu Dạ ở trên xe nhìn thấy không nhịn được bật cười, cũng không biết là Tiểu Lam thật sự đã quên hay là cố ý, cuối cùng cô bé vẫn đạp xe không vững đuổi theo gã mấy chục mét bởi vì không giữ được thăng bằng mà té ngã.
Khiến cho Hiểu Dạ ngạc nhiên là, ở trong khoảnh khắc như mành treo chuông thân thủ Cảnh Dã gọn gàng kéo Tiểu Lam một cái, tuy hai người vẫn ngã xuống, nhưng gã lại thành đệm thịt cho cô bé.
"Đều tại chú!" Tiểu Lam từ trên người gã đứng dậy, chống nạnh chỉ vào hắn nổi cáu: "Không có việc gì lớn lên to lớn đến chặn đường!"
"Cái gì mà đều tại chú? Thối tiểu quỷ này! Rõ ràng là tự mình đạp xe không tốt -"
"Cháu chính là đạp xe không tốt mới cần luyện tập mà! Còn có, cháu không phải là thối tiểu quỷ! Chú mới là đại tinh tinh ngực bự ngốc nghếch! Nếu không phải chú luôn ở bên cạnh cháu rống lên như quỷ, cháu mới không bị ngã!"
"Chú ngực bự ngốc nghếch? Cháu biết dùng thành ngữ không vậy? Sáu năm học tiểu học của cháu đều trôi xuống mông sao? Ngực bự ngốc nghếch là từ hình dung về phụ nữ biết không?" Gã vừa nghe, mở to hai mắt, cũng đứng lên cùng cô bé đối chất.
"Chú chính là ngực bự ngốc nghếch, cháu có dùng sai sao? Có ai quy định ngực bự ngốc nghếch nhất định phải dùng ở trên người nữ nhân? Cục giáo dục sao? Từ điển quốc ngữ sao? Ở đâu có nói? Ở đâu nào? Ở đâu nào? Chú chỉ cho cháu xem đi?Hừ!" Tiểu Lam hai tay chống ở eo, ngước cằm nhỏ lên, dùng lỗ mũi nhìn gã.
Hiểu Dạ nghe xong lại bật cười thành tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra, lại quên mất một lớn một nhỏ kia ngã ở chỗ cách cô chỉ có mấy nữa, cửa kính xe của cô lại không đóng, tiếng cười này, khiến lực chú ý của bọn họ tập trung về đây, mãi cho đến khi Cảnh Dã cùng Tiểu Lam đi tới chỗ cô đỗ xe, cô vẫn không thể ngừng cười được.
"Chị Hiểu Dạ!" Tiểu Lam vừa thấy cô liền bỏ Cảnh Dã lại, vui vẻ chạy đến chỗ đỗ xe.
"Xin lỗi... Chị đến muộn... Ha ha ha..." Cô thật vất vả mới dừng cười được, sau khi thấy Cảnh Dã đi theo phía sau Tiểu Lam, nghĩ đến câu "Đại tinh tinh ngực bự ngốc nghếch", lại không nhịn được cười.
"Tiểu thư, em đã cười đủ chưa?" Gã một tay để ở trên nóc xe, híp mắt nhìn cô.
"Khụ.. à ừm... đủ..." Cảm giác thấy gã khó chịu, cô nhếch môi, cô cố gắng ngừng cười, lại không giấu được ý cưới ở đáy mắt, sợ gã thẹn quá thành giận, cô nhanh mở cửa xuống xe, đem một túi lớn ở ghế khách đưa cho Tiểu Lam, "Chị mua chút này, cho em đó."
"Đây là cái gì?" Tiểu Lam tò mò nhận lấy, phát hiện túi lớn có chút nặng.
"Một ít công cụ." Hiểu Dạ mỉm cười, "Hai ngày trước, em đến nhà chị, chị thấy em có vẻ có hứng thú với hoa cỏ, cho nên vừa rồi khi đi mua đồ, chị tiện mua chút đồ này."
Tiểu Lam mở ra vừa thấy bên trong có một cái xẻng nhỏ, hai cái bồn hoa nhỏ, còn có một túi đất, cùng với hai túi hạt giống.
"Tất cả này đều là cho em?" Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hiểu Dạ.
"Ừ, phần thưởng thưởng cho em khi học đạp xe." Hiểu Dạ vuốt đầu cô bé, chỉ vào hai túi hạt giống nói: "Hai túi kia một túi là mê điệt hương, một túi là huân y thảo, mặt sau có dạy cách trồng, em có gì không hiểu, có thể hỏi chị."
Tiểu Lam nắm chặt túi to, một lúc lâu sau mới có thể ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm động nhìn cô, dường như không biết nên nói cái gì, sau đó một cái chớp mắt, đột nhiên cô bé tiến lên vươn tay ôm lấy cô.
Hiểu Dạ hoảng sợ, có chút chân tay luống cuống, lại nghe thấy cô bé nhỏ giọng nói câu: "Cám ơn".
Một chút cảm xúc ấm áp trào lên lồng ngực, khiến mắt cô có chút ẩm ướt, hai tay ở giữa không trung rơi xuống người cô bé, nhẹ nhàng ôm cô bé một chút, dịu dàng nói: "Không cần khách sáo."
Tiểu Lam ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lộ ra nụ cười ngại ngùng, sau đó có chút xấu hổ chạy đi dắt xe đạp của cô bé.
Cô bé biết ngại ngùng, lại càng khiến cô cảm động.
"Cám ơn em." Cảnh Dã đứng ở một bên nhìn cô, mở miệng nói lời cám ơn chân thành, gã hắng giọng, có chút không tự nhiên nói: "Từ sau khi Hải Đường qua đời, tôi cũng không thấy con bé lộ ra vẻ vui vẻ như thế."
"Hải Đường?" Hiểu Dạ ngẩn ra, quay đầu nhìn gã.
"Mẹ con bé." Gã thở dài, hai tay ôm ngực dựa vào cửa xe phía trước của cô, vẻ mặt hậm hực nhìn Phong Thanh Lam ở phía xa, "Bộ dáng của con bé rất giống Hải Đường, dường như là từ một khuôn mẫu đúc ra, ngay cả cái tính tình vừa bướng bỉnh vừa cứng đầu cũng giống nhau như đúc."
"Mẹ cô bé...Đã mất như thế nào?"
"Tai nạn xe cộ." Gã mím môi, trong nháy mắt, vẻ mặt của gã có chút miễn cưỡng lạnh lùng.
Không biết vì sao biểu tình miễn cưỡng lạnh lùng của gã khiến trong lòng cô như xé ra, nhớ tới gã đã từng nói qua gã cùng vị Hải Đường kia là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn, cô nhịn không được vươn tay khẽ chạm vào cánh tay gã, "Tôi xin lỗi."
"Tôi cũng vậy." Gã cong miệng, tự giễu nói: "Tôi vẫn cho rằng tôi sẽ chết sớm hơn cô ấy, sau đó cô ấy sẽ mỗi ngày mang theo tiểu quỷ kia dâng hương cho tôi, thuận tiện oán giận thuyết giáo với bài vị của tôi."
"Anh nhớ cô ấy?"
"Vô cùng." Vẻ mặt của gã cũng dịu dàng dần, kèm theo một tiếng cười khàn khàn: "Nếu có người ở một năm trước hỏi tôi vấn đề này, đánh chết tôi cũng không tin mình sẽ có một ngày lại nhớ Hải Đường nói lảm nhảm như vậy, nhưng mà đáng chết, tôi thật sự con mẹ nó nhớ lúc cô ấy thao thao bất tuyệt."
"Giao tình hai người rất tốt?"
"Là rất tốt." Miệng gã khẽ cong lên, "Cô ấy luôn vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, rõ ràng tuổi không lớn hơn tôi, lại giống như một bà già, mỗi lần vừa nhìn thấy cô ấy, cô ấy liền nói lảm nhảm với tôi, giống như không nói vài câu, buổi tối cô ấy cũng sẽ không ngủ yên."
Hiểu Dạ nhìn gã, không hiểu sao có chút xúc động, khiến cô bật thốt lên hỏi: "Vì sao anh không phải là ba của Tiểu Lam?"
Gã quay đầu lại, kinh ngạc bật cười, "Vì sao? Đương nhiên là vì người kết hôn, lên giường cùng cô ấy không phải là tôi rồi."
Vừa nói khỏi miệng, cô liền hối hận, lại nghe gã trả lời như vậy, cô lại nhìn không được nói: "Tôi nghĩ tất cả thanh mai trúc mã đến cuối cùng đều ở cùng một chỗ."
"Loại chuyện này tùy người mà khác nhau đi." Gã ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nhíu mày suy nghĩ một chút, lẩm bẩm, "Có lẽ bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy Hải Đường có vẻ giống chị em hoặc anh em. Cùng cô ấy trên giường? Chỉ nghĩ đến thôi, đã khiến cho người một thân mồ hôi lạnh."
Không nghĩ tới gã lại nói như vậy, gã nhanh mồm nhanh miệng thật sự khiến cô ngây người, ai ngờ gã lại vươn tay khoác lên vai cô, lộ ra nụ cười dâm tặc nói: "Nhưng nếu nói lại, nếu là cùng em, vậy thì lại là chuyện khác!"
Trong lúc một phần nghìn của giây, cô thật sự muốn trên trời có một tia sét đánh xuống, đánh gục gã tại chỗ.
"Anh biết không? Anh thật sự là phá hư phong cảnh." Cô tức giận nhìn gã, "Anh không thể có vài phút không nghĩ đến việc liên quan đến lên giường sao?"
"Việc trên giường này cũng không phải do tôi đề xuất." Vẻ mặt gã oan uổng, "Ít nhất là không phải hôm nay."
Cô mặt cười đỏ ửng lườm gã một cái, "Tôi chỉ hỏi anh vì sao Tiểu Lam không phải do anh sinh?"
"Tình yêu à, em cho là em bé được sinh ra như thế nào?" Vẻ mặt gã ái muội, cười trộm hỏi lại.
Cô sửng sốt, bị hỏi nhất thời á khẩu không trả lời được, mặt càng đỏ hơn.
Gã thấy thế lại càng cười lớn hơn, cho đến khi cô không nhịn được đánh vào bả vai của gã, gã vẫn là không nhịn được cười, chọc cô thẹn quá thành giận, quay đầu muốn đi, gã vội vàng dùng tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại.
"Được rồi, được rồi, tôi không cười, em đừng đi, tôi có việc muốn nhờ em."
Hai tay cô để trong ngực gã, mím môi nhìn gã, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Chuyện gì?"
"Buổi tối hôm nay giúp tôi đi nghiên cứu thị trường." Gã mất cả một đêm hôm qua để suy nghĩ lí do.
"Nghiên cứu thị trường?" Cô ngẩn cả người.
"Tôi định cùng bạn mở một nhà hàng ở đây, cho nên phải đi mấy nhà hàng ở trong nội thành tìm hiểu tình hình, ta một mình đi ăn có chút quái dị."
"Anh có thể đi cùng Tiểu Lam." Cô lạnh lung nói.
"Đi quán bia?" Gã nhíu mày, "Tôi nhớ con bé mới chỉ mười hai tuổi."
"Anh định mở quán bia."
"Không phải tôi, là tên đầu trọc kia." Khóe miệng gã nhếch lên, có chút khẩn trương nói: "Thế nào, theo giúp tôi đi ăn một bữa cơm chứ? Tôi mời khách, coi như báo đáp mấy ngày nay em chiếu cố tiểu quỷ kia."
Cô nhìn gã, trầm mặc một lúc, cho đến khi trong lòng bàn tay gã ướt mồ hôi, mới nhìn cô khẽ mở miệng.
"Mấy giờ?"
Gã thoải mái thở phào, nhe răng cười, "Bảy giờ."
***
Đó là một cuộc hẹn.
Mặc kệ gã dùng danh nghĩa gì, kia vẫn là một cuộc hẹn.
Cô biết gã đánh chủ ý gì, gã muốn sau đó cùng cô lên giường.
Cô biết, nhưng cô vẫn đồng ý, bởi vì đó là một cuộc hẹn, bởi vì đã lâu thật lâu rồi cô không cùng ai đó hẹn hò, cũng bởi vì cô cũng muốn lên giường cùng gã.
Đúng, lên giường, làm tình, kích thích nóng bỏng, mồ hôi ướt đẫm cũng gã kia da thịt kề sát trên giường, quay cuồng cùng nhau.
Cô dừng lại động tác vuốt tóc, nhìn mình trong gương.
Được rồi, có lẽ không nên gọi đó là làm tình. Mặc kệ thế nào, cô cũng đã sắp ba mươi, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội cùng đàn ông ở cùng nhau, có lẽ là lần cuối cùng, cô muốn biết ở cùng đàn ông có cảm giác gì, không muốn đến chết cũng không biết đó là tư vị gì.
Chuông cửa vang lên, cô phục hồi lại tinh thần, rất nhanh cầm lấy cây trâm đem mái tóc dài thành búi tóc, cầm lấy túi da đi mở cửa.
Cảnh Dã mặc một áo T-shirt cổ tròn màu đen cùng quần bò đứng ở ngoài cửa, trên gương mặt ngăm đen thô lỗ lộ nụ cười, một đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
"Hi."
"Hi." Tầm mắt nóng rực của gã khiến cho cô có chút khẩn trương, chậm một chút mới phát hiện gã có ấn chuông cửa, không có giống trước đây hung hãn gõ cửa nhà cô.
"Em rất đẹp."
"Cám ơn." Cô hơi ngạc nhiên, không đoán được gã sẽ khen cô, bên tai không khỏi có chút nóng lên, cô cúi đầu lấy chìa khóa khóa cửa, thở sâu bình tĩnh lại, mới xoay người đối mặt với gã, "Chúng ta đi đâu?"
"Nội thành."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |