← Ch.45 | Ch.47 → |
Đào Đào đưa con gái ra ngoài thì cũng mới 7 giờ, sáng sớm trên đường xe rất ít, tài xế rất nhanh đã đưa hai mẹ con đến Viện y học, sau đó lại dẫn họ đến khoa nội trú. Anh ta có nhiệm vụ đưa phu nhân và tiểu thư đến của phòng bệnh.
Bệnh viện buổi sáng rất đông, Đào Đào sợ con gái bị lẫn vào trong đám đông nên không để cô bé xuống đất, ôm con vào lòng suốt dọc đường.
Khi gần đến cổng khoa nội trú, cô nhìn thấy phía xa có một dáng người rất quen thuộc.
Là Tô Yến.
Khoảnh khắc đó cô có chút gượng gạo, vì kể từ ngày Trình Quý Hằng được đưa vào ICU, họ vẫn chưa liên lạc với nhau.
Tô Yến nói, cả hai người phải bình tĩnh lại vài ngày.
Có lẽ lời anh ấy nói cũng đúng, với tình hình bây giờ, cảm xúc của họ đang rất rối bời, dẫu sao chuyện xảy ra cũng rất đột ngột, chưa có ai chuẩn bị tâm lý cả, thực sự cần bình tĩnh lại.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô càng kiên định với suy nghĩ trước đây của mình.
Mấy hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, việc quan trọng nhất là suy nghĩ về tương lai của con gái, sau đó là suy nghĩ đến tương lai của chính mình. Nhưng bất luận dù từ phương diện nào đi nữa, cô cũng không thể coi nhẹ Trình Quý Hằng được, nên cô phải từ chối Tô Yến.
Cô không muốn cũng không thể làm chậm trễ Tô Yến nữa.
Nhưng cô vẫn chưa biết phải nói với anh ấy quyết định của mình như thế nào, vì cô không muốn làm anh ấy tổn thương.
Lần tình cờ gặp gỡ này khiến cô không biết phải làm sao.
Nhưng may mắn thay, Tô Yến không nhìn thấy cô, anh ấy đang nói chuyện với người khác, người đó cô cũng biết, là mẹ của Tô Yến.
Mẹ của Tô Yến là một người rất lợi hại và khó đối phó, Đào Đào cũng biết bà ấy không thích mình, nên không định chào Tô Yến. Cô vốn định ôm con gái đi thẳng đến khoa nội trú, nhưng ngay khi cô định bước vào bệnh viện, cô nhóc trong tay đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, khích động kêu lên: "Chú Tô!"
Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui mừng, cô bé đã rất lâu không gặp chú Tô rồi. Cô bé rất thích chú Tô, vì chú Tô vừa đẹp trai lại đối xử với cô bé rất tốt, luôn đưa cô bé đi chơi còn mua cho cô bé rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt.
Bước chân của Đào Đào không khỏi khựng lại.
Người tính không bằng trời tính, không ngờ cô nhóc này lại quan sát kỹ như vậy.
Nhưng cũng không thể trách con gái nhiều lời, vì cô bé không biết gì cả, cô bé chỉ đang nhiệt tình bày tỏ sự yêu mến của bản thân mà thôi.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, không có quá nhiều cảm xúc vướng bận như vậy, không cần phải che giấu những suy nghĩ thật trong lòng, cũng không cần phải che đậy và giả vờ, nên mới nói trẻ con luôn nói những lời thật lòng.
Tô Yến vốn dĩ đang đứng quay lưng về phía bọn họ, vừa nghe thấy tiếng gọi của Bánh Sữa Nhỏ, anh ấy lập tức quay đầu lại nhìn, có hơi kinh ngạc: "Đào Tử?"
Đào Đào đành phải quay người lại, nhưng ngay khi quay lại, cô đã bắt gặp ánh mắt của mẹ Tô Yến.
Bốn năm không gặp, mẹ anh ấy trông già hơn một chút, nếp nhăn hiện ra nơi khóe mắt cho dù có dùng mỹ phẩm cũng khó che giấu được, dáng người cũng không còn mảnh khảnh cao thẳng nữa, so với trước đây thì thấp bé uể oải hơn nhiều, cũng lộ ra dáng vẻ của tuổi già.
Nhưng điều không thay đổi là vẻ hung hăng vênh váo trong mắt bà ấy.
Đào Đào rất không thích ánh mắt của bà ấy nhìn mình.
Ánh mắt bà ấy sắc bén, kiêu ngạo và không có một chút tôn trọng nào, thể hiện rõ ràng vẻ chán ghét và khinh thường đối với cô.
Ánh mắt này khiến Đào Đào không thoải mái, cô thậm chí còn muốn quay người rời đi luôn, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn đáp lại Tô Yến một cách đơn giản: "Em đưa con gái đi gặp Trình Quý Hằng." Sau đó ôm con gái rời đi.
Tô Yến vô thức muốn đuổi theo cô, nhưng lại bị mẹ anh nắm lấy cánh tay ngăn lại.
Mẹ anh trừng mắt nhìn anh với vẻ phẫn nộ lại tràn đầy cảnh giác, lạnh lùng hỏi: "Con muốn đi đâu?"
Tô Yến bất lực thở dài, anh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, loại áp lực làm anh không thể chịu được này đến từ chính người mẹ trước mặt.
Sự kiểm soát và quan tâm của bà ấy đối với anh khiến anh nghẹt thở.
Khi em trai còn sống, bà ấy hết lòng quan tâm em trai, không quan tâm, cũng chẳng hỏi han anh.
Sau khi em trai qua đời, cuối cùng bà ấy cũng nhận ra rằng mình còn có một người con trai khác, thế là bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn.
Nhưng anh lại không cảm nhận được tình mẫu tử nồng nàn, chỉ cảm nhận được sự cố chấp của bà ấy.
Dường như bà ấy không xem anh là con trai, mà như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vì bà ấy đã mất đi người con trai mình yêu thương nhất, vậy nên bà ấy đành phải chuyển tình cảm đó dành cho người con trai mà mình không thương.
Bà ấy không bao giờ quan tâm anh cảm thấy thế nào, bà ấy chỉ muốn một người con trai phù hợp với yêu cầu của bà ấy.
Bao nhiêu năm qua, anh đã nghẹt thở bởi tình mẫu tử cố chấp này của bà ấy, nhưng trạng thái tinh thần của bà ấy vẫn nguy hiểm như cũ— Cú sốc từ sự ra đi của em trai không hề giảm bớt theo thời gian, mà còn kéo dài mãi, bất kỳ một chút kích thích nhỏ nào cũng có thể khiến bà ấy phát bệnh—— Vậy nên anh không có cách nào phản kháng lại bà ấy, chỉ có thể trốn tránh.
Cho dù là mấy năm trước ra nước ngoài hay sau khi về nước ở lại Đông Phụ, tất cả đều là vì né tránh bà ấy.
Nhưng bà ấy lại đuổi theo anh không ngừng.
Khi áp lực đạt đến đỉnh điểm thì sẽ bùng nổ.
Câu chất vấn này của bà ấy đã trở thành giọt nước tràn ly khiến anh sụp đổ.
Tô Yến dùng sức hất tay mẹ của anh ra, cuối cùng nói ra những lời đã kìm nén trong lòng bao năm nay: "Việc của con, không cần mẹ quan tâm."
Giọng điệu của anh còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ anh sững người.
Vì bà ấy không ngờ con trai mình lại phản kháng.
Trong ấn tượng của bà ấy, người con trai này rất hiểu chuyện rất nghe lời, hay nói cách khác là rất dễ kiểm soát, không bao giờ chống đối bà, bảo gì nghe nấy, vậy nên bà có thể thoải mái yêu cầu anh bất kỳ điều gì. Đôi khi anh sẽ không vui, nhưng không quan trọng, chỉ cần bà giả bệnh là được, chỉ cần bà có biểu hiện phát bệnh, anh sẽ nghe theo lời bà.
Anh là con trai của bà, vốn nên nghe theo lời bà.
Nên cho dù như thế nào bà cũng không thể tha thứ cho việc anh chống đối bà chỉ vì một con đĩ.
Mà bà không ngờ rằng con trai mình vẫn còn liên hệ với con đĩ đó!
Không phải con đĩ đó đã biến mất từ lâu rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở Đông Phụ?
Mấy năm trước bà có nghe người ta nói người đàn ông của con đĩ ấy đã chạy mất, trước khi chạy gã còn làm lớn bụng cô. Trước đây, bà còn tự hỏi những tin đồn đó có đúng hay không, nhưng bây giờ bà chắc chắn đó là sự thật, con đĩ đó thậm chí còn sinh ra một đứa con hoang không có cha!
Con đàn bà không biết xấu hổ này thì có gì tốt chứ? Tô Yến vẫn cứ nhớ mãi không quên cô ta? Định chạy lên làm cha dượng cho người ta sao?
Nếu không phải bà đột nhiên đến Đông Phụ thăm anh, e rằng cả đời này bà cũng không phát hiện ra!
Bà giống như một cái túi đầy hơi, càng nghĩ càng tức không chịu được, lửa giận tràn ngập trong lòng hoàn toàn bùng nổ khi lên đến đỉnh điểm, bà ta cũng không quan tâm đây là ở đâu, cũng chẳng quan tâm ở đây có bao nhiêu người, trực tiếp hét lên: "Con đĩ đó rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mày rồi? Làm mày mê mẩn đến nỗi đầu óc ngu muội như vậy? Người ta thậm chí đã có con rồi mà mày còn nhớ mãi không quên? Mày cũng là đứa hèn mọn, mày chính là một tên hèn mọn, từ nhỏ đã thấp hèn! Nếu em mày vẫn còn sống, mày nghĩ tao sẽ thèm ngó ngàng tới mày chắc!"
Tô Yến chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, từng từ của mẹ anh giống như một nhát búa nặng nề, tàn nhẫn đập mạnh vào đầu và thân thể anh.
Có rất nhiều người xung quanh đang quan sát họ, nhưng anh đã không quan tâm đến ánh mắt của người khác được nữa.
Anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt anh chỉ còn lại sự chua xót và bất lực.
Phải, mẹ của anh vẫn luôn là người như vậy, bà ấy không quan tâm anh cảm thấy thế nào, cũng không để ý người khác nhìn nhận mình như thế nào.
Bà ấy chỉ muốn anh phải nghe lời bà ấy.
Lần này bà ấy đến Đông Phụ để ép anh kết hôn với một người phụ nữ mà anh không yêu, cha của người phụ nữ đó là Chủ tịch của một công ty sản xuất thực phẩm có tiếng ở Vân Sơn.
Anh không thể lấy người mà mình không yêu, anh chỉ muốn ở bên người mình yêu.
Anh không muốn thỏa hiệp, và anh không muốn chịu đựng tình mẹ khiến anh nghẹt thở này nữa.
Anh nhìn thẳng vào mẹ của anh, lạnh lùng nói: "Mẹ nghĩ con muốn làm con trai của mẹ sao? Nếu mẹ nhớ Tô Dụ, mẹ có thể đi gặp nó, sau này cũng đừng đến tìm con nữa, cũng đừng can thiệp vào cuộc sống của con, con sẽ không bao giờ trở lại Vân Sơn, cũng không muốn nhìn thấy mẹ."
Nói là làm, anh quay người rời đi, không muốn nhìn người phụ nữ điên này thêm nữa, thậm chí không một lần quay đầu.
Khi rời đi, anh không hề cảm thấy hổ thẹn hay lo lắng, chỉ thấy nhẹ nhõm, thoải mái như được giải thoát.
Mẹ anh sắp bị anh làm cho tức điên lên, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, hít thở khó khăn, toàn thân run rẩy, giống như một con hổ cái đang trong trạng thái phát điên.
Bà ta đã sắp cắn nát hàm răng của mình.
Nhưng bà ta không đuổi theo con trai mình, mà lại nhìn về sảnh tầng 1 của khoa nội trú.
Cho dù phải tìm từng phòng bệnh một, bà ta cũng phải tìm ra con đĩ không biết xấu hổ kia.
...
Trước cửa của sáu thang máy khoa nội trú chật cứng bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân đang chờ để lên lầu.
Nhìn tình hình này có đợi mười hay hai mươi phút chưa chắc đã lên được.
May mà phòng bệnh của Trình Quý Hằng không ở trên tầng cao, có thể đi cầu thang bộ.
Đào Đào chỉ liếc nhìn đám người chật ních trước thang máy một cái, không chút do dự chọn đi cầu thang bộ.
Không có nhiều người trên cầu thang bộ, sau khi đi vào lối đi thoát hiểm, Đào Đào đặt cô nhóc xuống và nhẹ nhàng nói: "Con tự mình lên lầu đi."
Bánh Sữa Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!" Sau đó cô bé nắm lấy tay mẹ, cùng mẹ đi lên cầu thang.
Khi đi được nửa đường, cô bé đột nhiên hỏi: "Bà vừa nãy nói chuyện với chú Tô là ai vậy ạ?"
Đào Đào đáp: "Là mẹ của chú Tô."
Bánh Sữa Nhỏ mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ mình: "Mẹ, con thấy chú Tô thật đáng thương."
Đào Đào khó hiểu hỏi: "Sao con lại nói thế?"
Bánh Sữa Nhỏ: "Vì mẹ chú Tô rất hung dữ."
Cảm xúc của trẻ em rất nhạy cảm và yếu đuối, có thể dễ dàng nhận ra những thay đổi cảm xúc của người lớn.
Cô bé lại lo lắng nói: "Mẹ của chú ấy có phải ngày nào cũng cãi nhau với chú ấy không? Có phải sẽ không cho chú ấy xem phim hoạt hình không?"
Đào Đào dở khóc dở cười, cũng không biết trả lời câu hỏi của cô nhóc này như thế nào, đành phải trả lời: "Chú Tô là một đứa trẻ rất nghe lời, mẹ của chú ấy đương nhiên sẽ không mắng chú ấy."
Bánh Sữa Nhỏ lại truy hỏi: "Vậy bà ấy cho chú Tô xem phim hoạt hình không?"
Đảo Đào: "Những đứa trẻ ngoan đều có thể xem phim hoạt hình."
Bánh Sữa Nhỏ vội vàng nói: "Con cũng là một đứa trẻ ngoan, sao mẹ không cho con xem phim hoạt hình? Mỗi lần con muốn xem thêm một tập Heo Peppa, mẹ lại mắng con."
Đào Đào: "..."
Hóa ra con đi lòng vòng như vậy chỉ để buộc tội mẹ con không cho con xem Heo Peppa sao?
Đáng giận nhất chính là chuỗi logic của cô nhóc lại rất hoàn hảo, người làm mẹ này không thể phản bác được?
Khoảnh khắc đó cô chợt phát hiện ra, tư duy logic của cô bé thật sự đã kế thừa một cách hoàn hảo từ người cha đáng ghét của cô bé.
Nếu không nghe đến câu cuối cùng, bạn sẽ không nghe ra được rốt cuộc có mánh lời gì trong những lời phát ra từ miệng họ.
Dù chuyện này đã từng xảy ra trước đây, nhưng tuyệt đối không được rõ ràng như lần này.
Xem ra nếu không bày ra chút thái độ thì con không biết mẹ của con lợi hại thế nào nhỉ.
Đào Đào cố ý nghiêm mặt: "Mẹ cấm con xem phim hoạt hình từ khi nào vậy? Bình thường con xem hoạt hình còn ít sao? Còn xem thêm hai tập heo Peppa nữa thì con phải đeo kính như heo ba đó!"
Bánh Sữa Nhỏ bĩu môi không phục.
Đào Đào vừa tức giận vừa buồn cười, thật sự muốn cắn một cái lên cái má nhỏ nhắn của bé con.
Trong khi nói chuyện, họ đã lên đến tầng ba.
Tài xế dẫn hai mẹ con đến trước cửa phòng bệnh 3020: "Trình tổng đang ở phòng này."
Nói xong, anh ta mở cửa phòng cho hai mẹ con.
Đây là một phòng bệnh đơn, rộng rãi gọn gàng sạch sẽ, phương hướng cũng rất tốt và có đủ ánh sáng.
Trong phòng có hai cái giường, Trình Quý Hằng đang nằm ở giường phía trong.
Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, anh trực tiếp bật dậy từ trên giường, hoàn toàn quên mất vết mổ ở bụng vẫn chưa lành, cảm giác đau đớn xé toạc từ bụng lan ra khắp cơ thể, cơn đau khiến anh phải há miệng nhe răng, anh lại nằm liệt trên giường, còn thầm chửi một câu: "Chết tiệt..."
Con mẹ nó đau thực sự.
Đào Đào lo lắng không yên, sợ vết thương của anh lại rách ra, vừa lo vừa giận quát anh: "Anh đừng cử động!"
Sắc mặt Trình Quý Hằng tái nhợt, yếu ớt nằm ở trên giường, phải mất một hồi cơn đau mới dịu đi, sau đó anh yếu đuối nhìn Bánh Sữa Nhỏ, ra vẻ nói: "Bánh Sữa Nhỏ, chú bị thương rồi, bây giờ rất khó chịu, rất rất cần được an ủi, con có thể an ủi chú một chút không? "
Đào Đào: "..."
Tại sao cô lại cảm thấy, anh có chút trà xanh vậy chứ?
Bánh Sữa Nhỏ nghe mẹ nói rồi, chú vừa tốt vừa xấu bị thương vì cứu bác sĩ, còn đánh bại kẻ xấu, nên chú ấy không phải là chú xấu xa mà là chú tốt bụng.
Chú tốt bụng bây giờ rất khó chịu, cần cô bé an ủi, nên cô bé nhất định phải an ủi chú tốt bụng. Thế là cô bé lập tức buông tay mẹ ra, chạy bạch bạch về phía chú tốt bụng, sau đó đứng ở bên giường bệnh ngẩng đầu nhìn anh, an ủi anh với giọng điệu non nớt: "Không sao đâu nhé, chú sẽ không còn cảm thấy khó chịu ngay thôi. Khi con bị sốt cũng rất khó chịu, nhưng mẹ nói đợi bệnh của con đỡ hơn sẽ không thấy khó chịu nữa, bây giờ không còn bị sốt thì không cảm thấy khó chịu, nên đợi bệnh của chú đỡ hơn, chú sẽ không cảm thấy khó chịu nữa!"
Trình Quý Hằng rất thỏa mãn, chân thành đáp: "Sau khi được con an ủi, chú thực sự không cảm thấy khó chịu nữa rồi, cảm ơn con."
Bánh Sữa Nhỏ vô cùng có cảm giác thành tựu.
Trình Quý Hằng được nước làm tới: "Con có thể luôn ở bên cạnh chú được không? Chú sợ một lúc nữa chú lại cảm thấy khó chịu."
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu thật mạnh: "Được! Chú đừng lo, con sẽ luôn ở bên cạnh chú!"
Đào Đào: "..."
Như vậy mà đã muốn luôn ở bên cạnh người ta rồi?
Hai người có phải đã coi tôi là không khí rồi không? Còn không ngừng nói những lời ngán ngẩm?
Càng nghĩ càng thấy không phục, cô khó chịu nói: "Không được!"
Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ đồng thời nhìn về phía cô.
Cũng không nói năng gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, trong mắt lộ vẻ vô tội, lại lộ vẻ cầu khẩn.
Đối diện với hai khuôn mặt gần như là giống hệt nhau, Đào Đào đột nhiên cảm thấy mình giống như người thứ ba.
Lúc này, Trình Quý Hằng đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng lại nghiêm túc nói với Bánh Sữa Nhỏ: "Mẹ không đồng ý thì thôi vậy, chúng ta phải nghe lời mẹ." Nói đến đây, lời nói lại thay đổi: "Nhưng con vẫn sẽ quan tâm chú đúng chứ? "
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: "Đúng! Con sẽ luôn quan tâm chú!"
Đào Đào: "..."
Cô biết là anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Cô quả thực không biết nên bày ra biểu cảm gì, hít sâu một hơi, tức giận nhìn Trình Quý Hằng: "Anh đừng giả bộ đáng thương!"
Trình Quý Hằng mang vẻ mặt vô tội: "Anh không..." Chưa kịp nói xong, anh chợt nhìn thấy ổ khóa đồng tâm đeo trên cổ Bánh Sữa Nhỏ.
Bốn năm trước anh không tìm được cô, chỉ tìm được ổ khóa này.
Ổ khóa này cũng là thứ duy nhất cô để lại cho anh.
Sau khi quay lại từ Đông Phụ, anh đã làm ổ khóa thành một chiếc vòng cổ, đeo ở trước ngực suốt 4 năm.
Sau khi vào ICU, anh mới phát hiện không thấy ổ khóa này đâu, nhưng anh đã đoán được, có lẽ cô đã lấy đi rồi.
Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ đeo ổ khóa đồng tâm của họ cho con gái.
Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào, nhưng Đào Đào tránh ánh mắt của anh, sau đó anh nhìn Bánh Sữa Nhỏ và ấm áp hỏi: "Ổ khóa nhỏ này là ai cho con thế?"
Bánh Sữa Nhỏ: "Ba của con!" Cô bé vô cũng vui vẻ nói thêm: "Mẹ con bảo ba sắp về rồi!"
Đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của con gái, Trình Quý Hằng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Nếu lúc đó anh không về trễ thì đã tốt rồi.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Thở dài một hơi, anh nói với cô bé rất nghiêm túc: "Ừ, ba sẽ về sớm thôi, ba sẽ không bao giờ rời xa mẹ con con nữa."
Bánh Sữa Nhỏ: "Nhưng mẹ con nói là ba phải nghe lời mới được, ba nghe lời mới có thể về sớm hơn một chút."
Trình Quý Hằng lập tức nhìn Đào Đào, không chút nghĩ ngợi, nói chắc như đinh đóng cột: "Anh rất nghe lời! Thật sự rất rất nghe lời! Vô cùng nghe lời!"
Đào Đào không chút động lòng: "Tôi không tin."
Lúc này Bánh Sữa Nhỏ cũng thở dài, nhìn Trình Quý Hằng nói: "Con cũng rất nghe lời, nhưng mẹ vẫn không cho con xem phim hoạt hình."
Vẫn còn nhớ mãi không quên Heo peppa.
Trình Quý Hằng liếc nhìn Đào Đào trước, do dự một chút rồi quyết định bắt đầu ra tay với cô bé: "Làm sao mẹ có thể như vậy được? Này, nếu chú là ba của con thì tốt rồi. Nếu chú là ba của con, chú sẽ cho con xem phim hoạt hình mỗi ngày."
Đào Đào: "..."
Bây giờ anh hình như, thực sự có chút giả nai.
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Đào Tử: "Anh ấy bây giờ rất giống trà xanh!"
Đám đông hóng hớt: "Không phải chứ không phải chứ? Không phải bây giờ chị mới phát hiện ra chứ?"
← Ch. 45 | Ch. 47 → |