← Ch.28 | Ch.30 → |
Trình Quý Hằng thật sự cõng cô từ chân núi lên đỉnh núi, Đào Đào vừa cảm động vừa đau lòng.
Thật ra trên đường đi, cô đã nhiều lần bảo anh thả mình xuống nhưng không lần nào anh đồng ý cả, vẫn cứ kiên trì cõng cô lên núi, cõng cô đến trước cây Nguyệt Lão.
"Bây giờ giữ lời rồi chứ?" Đây là câu đầu tiên Trình Quý Hằng nói với cô sau khi để cô xuống đất. Trong giọng nói anh không có chút oán giận nào, chỉ có sự dịu dàng và vui vẻ.
Chỉ cần là chuyện có thể khiến cô vui vẻ, anh đều sẵn lòng làm, đồng thời cũng cam tâm tình nguyện.
Đáy lòng Đào Đào run lên mãnh liệt, thấy mặt mũi anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, áo gần như ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi cô có phần chua xót.
Cả đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai nào đối xử với cô tốt như vậy.
Cô sụt sịt chóp mũi có chút cay cay, liên tục gật đầu: "Chắc chắn rồi!"
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này của cô trông vô cùng mềm mại, trêu chọc trái tim Trình Quý Hằng khiến tim anh hơi ngứa ngáy, không nhịn được muốn ăn hiếp cô: "Vậy em gọi một tiếng chồng cho anh nghe xem nào."
Đào Đào đỏ mặt, vô cùng xấu hổ: "Anh đứng đắn một chút đi, đừng có nói vớ nói vẩn trong miếu như thế!"
Trình Quý Hằng hùng hồn nói: "Sao anh lại không đứng đắn rồi?" Ngay sau đó anh lại thở dài, nhắm mắt cúi đầu ra vẻ cam chịu, bất lực mở miệng: "Anh cũng chỉ muốn để em gọi anh một tiếng chồng thôi mà, có lẽ yêu cầu này thật sự quá đáng rồi, nếu em không muốn anh cũng có thể hiểu được, dù sao chúng ta không thân cũng chẳng quen, em không cần phải quan tâm anh như vậy, anh sẽ không đau khổ đâu."
Lại là bộ mặt hiền lành vô hại.
Lại là giọng điệu đáng thương yếu đuối lại bất lực.
Ngoài miệng rõ ràng nói không đau khổ nhưng lại tỏ ra buồn bã ủ rũ.
Một mùi bạch liên hoa nồng nặc phả vào mặt cô.
Đào Đào đã nhìn ra anh lại đang diễn nhưng cô muốn ngừng mà không được, thậm chí còn cảm thấy mình vô cùng có lỗi với anh nên vội vàng an ủi: "Không phải em không quan tâm, em rất rất quan tâm anh mà!"
Trình Quý Hằng vẫn giữ nguyên dáng vẻ buồn bã ủ rũ đó, khẽ thở dài: "Nhưng em vẫn không muốn gọi anh là chồng."
"..."
Thật đúng là biết dày vò người khác.
Không phải Đào Đào không muốn gọi anh, chỉ có điều cô thấy xấu hổ khi gọi trước mặt mọi người mà thôi, hơn nữa đang trong chùa miếu, cô luôn cảm thấy có phần không đứng đắn, đành phải thương lượng với anh: "Về nhà rồi gọi có được không?"
Trình Quý Hằng không thèm thương lượng: "Không được."
Đào Đào bất đắc dĩ, mặt đỏ gay lên như quả táo chín: "Chỗ này nhiều người như thế..."
Cô càng như vậy, Trình Quý Hằng càng muốn để cô gọi, anh cứ thích bắt nạt cô đấy, thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô.
"Hóa ra em lo anh sẽ làm em mất mặt?" Anh lại tỏ vẻ buồn bã chán nản ra, giọng điệu có phần mất mát xem lẫn u oán: "Quả nhiên là như vậy, em có được anh rồi là không biết trân trọng nữa."
Đào Đào dở khóc dở cười, lúc này mới hoàn toàn thấy rõ, nếu như không gọi anh một tiếng chồng, người này sẽ vẫn tiếp tục chơi xấu cô.
Cô đỏ mặt bối rối trong chốc lát, sau đó kiễng chân, ghé sát vào vành tai anh nhỏ giọng nói: "Chồng à."
Sau khi gọi xong, mặt cô càng đỏ hơn, đồng thời còn nóng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh như trống đánh.
Cô chưa bao giờ gọi người khác bằng xưng hô thân mật như vậy.
Mặc dù giọng cô không lớn nhưng Trình Quý Hằng vẫn nghe rất rõ ràng, chỉ có điều anh cũng không quá hài lòng nên vẫn trịnh trọng phê bình: "Giọng hơi bé, buổi tối luyện thêm."
Đào Đào vừa thẹn thùng vừa xấu hổ: "Luyện cái đầu anh!"
Trình Quý Hằng cười đắc ý, sau đó không tiếp tục "ức hiếp" cô nữa mà hỏi: "Đi mua khóa ở đâu thế?"
Hôm nay mục đích hai người họ đến chùa Vân Sơn là để thắt kết tóc, treo khóa đồng tâm.
Đào Đào trả lời: "Ở miếu Nguyệt Lão."
Miếu Nguyệt Lão nằm ở phía sau chính điện của chùa Vân Sơn.
Hôm nay là ngày cuối tuần nên có rất nhiều khách hành hương đến miếu Nguyệt Lão cầu duyên. Chỗ làm thắt kết tóc nằm tại thiên điện trong miếu Nguyệt Lão.
Lúc Đào Đào và Trình Quý Hằng đi vào thiên điện, bên trong còn có hai cặp đôi cũng đến thắt kết tóc.
Quá trình làm thắt kết tóc rất đơn giản, các bước làm cũng không quá phức tạp nên làm xong rất nhanh. Nhưng trong thiên điện chỉ có một sư thầy làm thắt kết tóc cho nên hai người họ vẫn phải chờ một lúc.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ đi đến chỗ trang sức bạc mua khóa trước.
Có rất nhiều loại khóa nhưng tạo hình gần như đều cùng một kiểu, điểm khác biệt chính là hoa văn khắc ở mặt sau. Khóa bán chạy nhất là khóa có những hoa văn như "uyên ương tịnh đế", "phượng hí mẫu đơn", "đồng tử trên hoa sen".
Hai hoa văn trước ngụ ý vợ chồng ân ái đằm thắm, hoa văn cuối cùng ngụ ý sớm sinh quý tử.
Đào Đào muốn mua uyên ương tịnh đế, đồng thời trong lòng cũng đã quyết định sẽ mua cái này, nhưng cô cũng rất thích đồng tử trên hoa sen, bởi vì tiểu đồng tử đứng trên lá sen kia trông vô cùng đáng yêu, mặc một cái yếm, bụng nhỏ tròn trịa, chân tay mập trắng núc ních như ngó sen, giống như nặn ra từ bột vậy.
Thế nên sau khi bỏ khóa có khắc "uyên ương tịnh đế" xuống, cô lại không kìm chế được cầm khóa có khắc "đồng tử trên hoa sen" lên.
Lúc đang tập trung xem khóa, giọng của Trình Quý Hằng đột nhiên vang lên bên tai cô: "Nhanh như vậy đã muốn sinh con cho anh rồi à?" Giọng điệu anh vô cùng hư hỏng, trong giọng nói còn mang theo ý cười xen lẫn sự đắc ý.
Mặt Đào Đào nóng lên, vội vàng để lại khóa đồng tử trên hoa sen lên bàn, thở hổn hển nhìn anh: "Em không có đâu nhé!"
Trình Quý Hằng từ chối cho ý kiến, anh cầm khóa đồng tử trên hoa sen kia lên, nói với nhân viên đứng sau quầy hàng: "Chúng tôi muốn mua cái này."
Đào Đào vừa vội vừa thẹn: "Không mua cái này!"
Trình Quý Hằng: "Mua cái này đi." Anh quay đầu nhìn Đào Đào, nói nghiêm túc chắn chắn như đang lên kế hoạch: "Năm nay kết hôn, sang năm sẽ có con."
Mặt Đào Đào đỏ như sắp nhỏ máu, cô nhỏ giọng phản bác: "Ai muốn sinh con cho anh chứ..."
Trình Quý Hằng: "Dĩ nhiên là vợ của anh sinh con cho anh rồi, anh còn có thể sinh con với người khác hay sao?"
Đào Đào nhìn anh chằm chằm: "Không được!"
Trình Quý Hằng vô cùng đắc ý: "Vậy bó tay rồi, vẫn phải để em sinh con cho anh thôi."
Đào Đào: "..."
Đóa bạch liên hoa này, tư duy logic và khả năng biện luận của anh quả thật không phải tốt bình thường.
Cô không cao siêu bằng Trình bạch liên, cuối cùng vẫn mua khóa "đồng tử trên hoa sen". Sau khi chọn khóa xong, hai người đi tìm sư phụ già phụ trách việc khắc chữ lên khóa, cũng viết tên mình lên tờ giấy đỏ.
Là Trình Quý Hằng viết chữ.
Trước đấy Đào Đào chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy anh viết chữ, đây là lần đầu tiên.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đã hết sức kinh ngạc.
Đầu bút lông của anh thoải mái lại cứng cáp, nhưng không hề sắc bén mà lại mang theo vài phần mềm mại.
Khoảnh khắc này Đào Đào bỗng nhiên nghĩ đến một câu trong <Dụng bút luận> của Âu Dương Tuân: "Đi lui ngó tới, dáng phong lưu, mạnh thì như sắt vẽ, mềm tựa móc câu bạc."*
[*Câu này được trích từ bài thơ "Đề Thái Hành Sơn thi hậu" của nhà thơ Đường triều Đỗ Mục. Nó được dùng để miêu tả vẻ đẹp và phong cách đa dạng của nghệ thuật thư pháp. Cụ thể như sau:
徘徊俯仰 (Phiêu đãng phủ ngưỡng): Miêu tả nét bút của thư pháp uốn lượn, khi thì ngoằn ngoèo, khi thì uốn mình, đầy biến hóa.
容与风流 (Dung dật phong lưu): Miêu tả tư thế của thư pháp ung dung tự tại, phong thái bay bổng, tràn đầy phong lưu.
刚则铁画 (Cương tắc thiết họa): Miêu tả nét bút mạnh mẽ, như khắc bằng bút sắt, đầy sức mạnh.
媚若银钩 (Mị nhược ngân câu): Miêu tả nét bút mềm mại quyến rũ, như móc bạc mảnh mai, tinh tế và đẹp đẽ.
Bốn câu thơ này sử dụng những phép so sánh sống động để thể hiện tính đa dạng và vẻ đẹp của nghệ thuật thư pháp, không chỉ mô tả đặc điểm của thư pháp mà còn truyền tải sự ngợi ca và cảm phục của tác giả đối với nghệ thuật này. ]
Cô không ngờ chữ anh lại đẹp như vậy.
Trước đó trong lòng cô chỉ có hai người viết chữ vô cùng đẹp, một người là ba cô, một người khác chính là Tô Yến.
Quyển sách Tô Yến đưa cho cô, cô vẫn luôn giữ lại, cô đã từng mô phỏng theo mấy lời chúc viết trên trang lót rất nhiều lần, không chỉ vì khi đó cô thích anh ta mà cũng vì chữ của anh ta kiểu nhược kinh long*.
[*Kiểu nhược kinh long: Hùng dũng khiến rồng kinh sợ, nét bút vững chãi, đường bút chắc chắn, bút pháp rắn rỏi. ]
Bây giờ trên bảng xếp hạng "Nhà thư pháp" trong lòng cô đã có thêm một cái tên mới chính là vị tuyển thủ họ Trình.
Sau khi Trình Quý Hằng viết xong tên hai người họ, Đào Đào còn cố ý cầm lên xem kỹ một lần, càng nhìn lại càng thích, không chỉ thích chữ của anh mà cô còn thích hình ảnh tên hai người được viết cạnh nhau hơn.
Bỗng nhiên cô lại không muốn đưa tờ giấy đỏ này ra nữa.
Cô muốn giữ lại cho riêng mình.
Sau khi do dự một lúc, cô hơi ngượng ngùng nói với anh: "Anh có thể viết thêm một tờ nữa không? Tờ này em muốn giữ lại để làm thẻ kẹp sách."
Vẻ mặt Trình Quý Hằng đầy cưng chiều dung túng: "Được."
Bên góc bàn có để một cái hộp gỗ nhỏ, trong hộp có để một chồng giấy đỏ rất dày để khách hành hương viết tên vào đó. Trình Quý Hằng lại lấy một tờ giấy từ trong hộp đó ra, sau khi viết xong lần nữa, anh giống như một cậu bé vừa biết viết chữ, nhìn Đào Đào đầy mong đợi: "Chữ anh viết trông có đẹp hay không?'
Đào Đào nhịn cười, vô cùng phối hợp gật đầu: "Trông cực kỳ đẹp!"
Trình Quý Hằng: "Có phải là người viết đẹp nhất không?"
Đào Đào do dự một chút, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"
Trình Quý Hằng nhìn thấy rõ sự chần chừ trong ánh mắt cô, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện: Cô đã từng chân thành khen ngợi chữ Tô Yến viết trông rất đẹp ngay trước mặt anh, đồng thời còn từng nhiều lần bắt chước mấy câu chúc rách nát mà anh ta viết cho cô.
Tâm trạng đang rất tốt của anh bỗng nhiên trở nên hết sức tồi tệ.
Vẻ mặt anh hờ hững nhìn cô, giả vờ thờ ơ hỏi: "Chữ anh viết đẹp hơn hay là chữ Tô Yến đẹp hơn?"
Đào Đào dở khóc dở cười.
Sao lại giống con nít đang tranh giành tình cảm thế này?
Nhưng cô có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chiều chuộng anh thôi, nếu không bình dấm chua mà đổ ra thì cô cũng không thu dọn được mất.
"Anh! Anh! Chữ anh viết là đẹp nhất!" Đào Đào hùng hồn, chắc chắn nói.
Trình Quý Hằng: "Thật sao?"
Đào Đào: "Thật mà! Lừa anh em là chó con!"
Trình Quý Hằng: "Được, vậy hôm nay sau khi về nhà em phải bắt chước nét chữ của anh viết tên anh một trăm lần đấy."
Đào Đào: "...Em không muốn!"
Trình Quý Hằng cụp mắt xuống nhìn cô, trong mắt như có thâm ý khác, ngay sau đó, anh ghé môi sát bên tai cô, nhỏ giọng nói câu gì đó. Mặt Đào Đào càng đỏ hơn, xấu hổ vô cùng, khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Nói xong, Trình Quý Hằng véo nhẹ gương mặt cô: "Chốt vậy nhé."
Đào Đào thẳng thừng gạt tay anh ra: "Em không thèm đồng ý với anh đâu!"
Trình Quý Hằng: "Vậy em viết tên anh một trăm lần đi."
Đào Đào tức đến nỗi thở hổn hển: "Tại sao?"
Trình Quý Hằng thản nhiên tàn nhẫn mở miệng nói: "Phạt tội em nghĩ đến Tô Yến ngay trước mặt anh."
Đào Đào: "..."
Đóa bạch liên này lớn lên trong vại dấm hay sao?
Mặc dù không phục nhưng quả thật cô cũng có hơi đuối lý.
Sau khi so sánh hai hình phạt, cô quyết định chọn cách viết tên anh một trăm lần— cách nào cũng đều mỏi tay, cô thà chọn cách an toàn hơn, cách khác quá nguy hiểm, 80% sẽ bị giày vò, hơn nữa thời gian còn rất dài.
"Em chọn viết một trăm lần." Đào Đào trả lời.
Trình Quý Hằng: "Bắt chước chữ của anh viết một trăm lần." Anh hơi ngừng lại sau đó lại nói tiếp: "Sau này lúc viết chữ không cho phép nghĩ đến Tô Yến, chỉ được nghĩ đến anh thôi."
Anh muốn xóa sạch tất cả những dấu vết về Tô Yến vẫn còn trong tâm trí cô, để sau này bất kể làm chuyện gì cô cũng chỉ có thể nghĩ đến anh.
Ghen tuông cũng ghê thật, Đào Đào vừa bất lực vừa buồn cười: "Biết rồi."
Sau khi viết tên xong, hai người họ đưa tờ giấy cho sư phụ khắc chữ trên khóa.
Tay nghề của sư phụ rất điêu luyện, không chỉ có thể khắc chữ vừa nhanh vừa đẹp mà còn có thể hoàn toàn bắt chước nét chữ của người viết, khắc tên hai người vào khóa nhỏ.
Cho dù vị sư phụ này đã khắc chữ ở miếu Nguyệt Lão suốt nhiều năm, từng nhìn thấy nét chữ của vô số người, nhưng khi Đào Đào đưa tờ giấy đỏ viết tên hai người họ cho ông ấy, sư phụ vẫn không khỏi cảm thán một câu: "Ôi chao, chữ đẹp quá."
Khoảnh khắc này Đào Đào vô cùng vui vẻ, còn có chút tự hào giống như người được khen chính là cô vậy.
Chưa đến hai mươi phút sư phụ đã khắc xong tên hai người họ, sau đó hai người họ cầm khóa quay lại chỗ thắt kết tóc.
Thắt kết tóc được lấy ý nghĩa từ "kết tóc phu thê" cho nên nguyên liệu cơ bản nhất làm thắt kết tóc là tóc của hai người nam và nữ.
Các sư phụ trong miếu Nguyệt Lão đều rất có tâm, trên cái kéo dùng để cắt tóc đều quấn dây đỏ, trông rất vui mắt.
Các sư phụ già lấy một nhúm tóc của Đào Đào và Trình Quý Hằng, lúc đang cắt tóc cho bọn họ, ông ấy còn lẩm bẩm nói: "Kết tóc làm phu thê, ân ái lưỡng bất nghi*."
[*Ân ái lưỡng bất nghi: Hai bên đều yêu thương nhau, không nghi ngờ điều gì cả. ]
Sau khi cắt tóc xong, sư phụ già bện hai lọn tóc của hai người vào nhau, sau đó dùng một sợi dây đỏ quấn quanh bên ngoài lọn tóc, biến hai lọn tóc thành một sợi dây đỏ, một đầu bện thành đầu dây, một đầu còn lại bện thành nút thắt, cuối cùng xâu khóa đồng tâm có khắc tên hai người họ vào rồi móc đầu dây vào trong nút thắt là thắt kết tóc đã làm xong.
Sau khi hoàn thành, thắt kết tóc cũng không to cho lắm, trông cực kỳ giống một cái vòng tay nho nhỏ, nhưng đối với dân bản xứ Vân Sơn mà nói, cái thắt kết tóc nho nhỏ này lại có ý nghĩa lời hứa hẹn cả đời.
Lúc nhận lấy thắt kết tóc của mình và Trình Quý Hằng trong tay sư phụ già, Đào Đào còn hơi căng thẳng, như thể thứ cô nhận không phải thắt kết tóc mà là cuộc đời của cô.
Từ nhỏ cô đã nghe bà nội kể cho cô nghe chuyện về cây Nguyệt Lão ở chùa Vân Sơn...
Sau khi bà nội và ông nội tới Vân Sơn đã buộc thắt kết tóc trên cây Nguyệt Lão, trước khi ba mẹ cô kết hôn với nhau, họ cũng đã buộc thắt kết tóc trên cây Nguyệt Lão, cơ bản trước khi kết hôn mỗi cặp đôi ở Vân Sơn đều sẽ đến đây buộc thắt kết tóc.
Đây như là một nghi thức, cũng là một truyền thống.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ có những ước mơ lãng mạn về tương lai khi còn trẻ, tưởng tượng mình là nàng công chúa trong chuyện cổ tích, tưởng tượng chuyện tình lãng mạn giữa mình và hoàng tử, Đào Đào cũng không ngoại lệ. Lúc cô còn nhỏ, mỗi khi xem phim hoạt hình cô đều nghĩ chờ sau này cô trưởng thành, cô sẽ bảo hoàng tử của cô cõng mình lên Vân Sơn, cùng buộc thắt kết tóc với anh, sau đó hai người họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Sau này ở tuổi dậy thì, hoàng tử trong lòng cô chính là Tô Yến.
Nhưng bây giờ người cùng cô đi đến nơi này, người cõng cô từ chân núi lên lại là Trình Quý Hằng.
Anh xuất hiện rất đột ngột nhưng lại thỏa mãn tất cả tưởng tượng và ước mơ của cô hồi nhỏ.
Trong lúc cô bơ vơ không nơi nương tựa nhất, là anh nắm tay cô nói với cô rằng: "Đừng sợ, vẫn còn có anh mà."
Bắt đầu chính từ khoảnh khắc đó, cô không có cách nào tự kiềm chế được mà yêu anh.
Cho nên cô bằng lòng trở thành vợ chồng son với anh, nắm tay anh cả đời.
Khoảnh khắc cầm thắt kết tóc trong tay, cô vô thức nhìn về phía Trình Quý Hằng, trong đôi mắt cô mang theo tình yêu dịu dàng, còn có cả sự ỷ lại vô tận.
Bây giờ cô đã không còn gì nữa, chỉ còn có anh mà thôi.
Anh là người đàn ông cô muốn dựa dẫm cả đời.
Trình Quý Hằng hiểu được những mong đợi và khát khao trong đôi mắt cô, anh cầm tay cô, tay đan tay mười ngón xen kẽ, dịu dàng nói: "Đi bái cây Nguyệt Lão nhé?"
Đào Đào gật đầu: "Ừm."
Cây Nguyệt Lão vẫn sum suê rậm rạp như trước đây, trên những cành cây xanh tươi rậm rạp treo đầy những thắt kết tóc, có những cái có màu sắc đỏ tươi, có lẽ mới treo lên cách đây không lâu, cũng có cái màu sắc đã biến thành màu đỏ sậm, có cái cũng đã biến thành màu đỏ thẫm trong dòng chảy của thời gian, gần như đã hòa vào làm một với thân cây, rõ ràng những cái đó đã treo cách đây rất nhiều năm.
Còn có một số thắt kết tóc đã không nhìn thấy đâu, đã bị người khác hái xuống châm lửa đốt thành tro.
Đào Đào hy vọng thắt kết tóc của mình và Trình Quý Hằng có thể vĩnh viễn treo trên ngọn cây này.
Sau khi đi đến dưới cây Nguyệt Lão, cô đưa thắt kết tóc cho Trình Quý Hằng để anh treo lên cây, bởi vì anh cao nên treo được— Chùa miếu quy định cấm leo lên cây Nguyệt Lão, cũng không cung cấp thang hay ghế gì nên lúc này ưu thế chiều cao vô cùng quan trọng.
Thắt kết tóc được treo nhiều nhất ở chỗ giữa thân cây, càng lên cao số lượng càng ít.
Đào Đào bảo Trình Quý Hằng tìm một cành cây tương đối to treo lên, bởi vì cành cây to thì sẽ cứng cáp— Đỉnh núi gió lớn, nếu cành cây không cứng cáp thì rất dễ bị gió thổi gãy.
Trình Quý Hằng vừa ung dung giơ tay lên đã chạm đến một cành cây khá cao, anh quay đầu lại hỏi Đào Đào: "Cành này được không?"
Đào Đào ngẩng đầu quan sát một chút, giơ tay lên chỉ vào cành cây cao hơn cành anh vừa chạm vào một chút, bởi vì cành này trông cứng cáp hơn, hơn nữa vì nó khá cao nên trên đó chỉ treo hai cái thắt kết tóc, nhìn khá thoáng mắt: "Anh có thể chạm đến cành kia không?"
Trình Quý Hằng duỗi thẳng tay ra, chạm vào cành cây cao hơn kia: "Cành này à?"
Đào Đào gật đầu, hai mắt sáng rực lên giống như một đứa trẻ đang rất hưng phấn: "Đúng rồi!"
Trình Quý Hằng nở nụ cười: "Treo lên nhé."
Đào Đào lại gật đầu lần nữa: "Ừm!"
Trình Quý Hằng quan sát chênh lệch giữa chiều cao của cô và cành cây này, hài lòng nói: "Tiểu Đào Tử em thấp như thế chắc chắn không lấy xuống được."
"..."
Đang êm đẹp như thế sao lại phải dìm hàng cô chứ?
Đào Đào không phục: "Em không thấp đâu nhé!"
Trình Quý Hằng: "Kể cả thế em cũng không với tới."
Đào Đào: "..."
Trông thấy vẻ mặt ăn trái đắng của cô, Trình Quý Hằng lại cười, anh cứ thích bắt nạt cô như vậy đấy. Sau đó anh tháo móc khóa thắt kết tóc ra, giơ hai tay lên, buộc thắt kết tóc vào đầu cành trên cây Nguyệt Lão.
Bóng cây rậm rạp, giống như tán ô che nắng tạo nên bóng mát dày đặc dưới tán cây, nhưng cũng có "cá lọt lưới", mấy tia nắng xuyên qua khe hở giữa những tán lá, lẻ tẻ chiếu xuống.
Lúc Trình Quý Hằng ngẩng đầu buộc thắt kết tóc, mấy tia nắng chiếu vào mắt anh.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt anh, lại làm cho anh thấy được một luồng ánh sáng trong trẻo.
Lúc này dường như anh bỗng nhiên trở lại lúc còn bé, khoảng thời gian vô ưu vô lo, ngây thơ tự do.
Chỉ khi ở bên cạnh Quả Đào ngốc này, anh mới cảm thấy ung dung thoải mái như này.
Cho nên, anh yêu Quả Đào này thật rồi sao? Hay anh chỉ muốn chiếm giữ sự hồn nhiên ngây ngô của cô cho riêng mình? Bởi vì sự ngây ngô của cô có thể khiến anh trở nên thoải mái hơn?
Trình Quý Hằng không xác định được đáp án.
Ngay từ đầu, anh chỉ coi cô là trò tiêu khiển bởi vì cô quá ngốc, anh chưa bao giờ thấy người nào ngốc như vậy, cho nên anh muốn tìm được niềm vui từ cô. Nhưng sau này, anh lại càng ngày càng quan tâm cô, muốn dốc hết sức lực che chở sự ngây thơ và ngô nghê của cô, muốn dỗ cô vui vẻ, khiến cô cười.
Cũng không biết rốt cuộc ai là trò tiêu khiển của ai nữa.
Theo quy tắc thì sau khi treo thắt kết tóc xong, cặp đôi sẽ phải quỳ dập đầu ba cái trước cây Nguyệt Lão.
Chỗ quản lý chùa miếu cũng cố ý đặt hai cái bồ đoàn trước cây Nguyệt Lão, cung cấp dịch vụ vô cùng có tình người cho các cặp đôi để họ thoải mái và tiện lợi hơn.
Sau khi Trình Quý Hằng buộc thắt kết tóc xong, Đào Đào kéo anh ra quỳ gối trên bồ đoàn.
Cô thành kính chắp hai tay lại, nhắm mặt lại cầu nguyện trước cây Nguyệt Lão.
Cô hy vọng Nguyệt Lão có thể công nhận nhân duyên này của cô, có thể phù hộ cô và Trình Quý Hằng yêu nhau không nghi ngờ, thiên trường địa cửu, răng long đầu bạc.
Cô quả thật vô cùng thành kính, thành kính đến mức khóe mắt đuôi lông mày đều toát ra vẻ trịnh trọng và mong đợi.
Trình Quý Hằng lại không cầu nguyện, bởi vì anh hoàn toàn không tin vào mấy thứ này, hôm nay anh làm tất cả những điều này chỉ vì để cô vui vẻ mà thôi.
Cũng chỉ có Quả Đào ngốc này mới có thể khiến anh thay đổi nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của mình hết lần này đến lần khác, nếu không cả đời này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào cổng chùa miếu nửa bước.
Lúc Đào Đào cầu nguyện, anh hơi ngoảnh đầu sang, nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái vừa tròn hai mươi tuổi, trông vừa gọn gàng vừa trong trẻo, vừa trắng mịn vừa ngọt ngào, giống như một quả đào mật vừa được hái xuống vậy.
Quả đào mật của anh.
Dáng vẻ thành kính nghiêm túc này của cô trông vô cùng ngoan ngoãn, rất dễ bắt nạt, Trình Quý Hằng không nhịn được mà hôn một cái lên mặt cô.
Đào Đào đang thành kính cầu nguyện chợt giật mình, cô đột nhiên mở mắt ra, tức giận thở hổn hển nhìn anh: "Anh làm gì đấy?"
Trình Quý Hằng: "Hôn em."
"..."
Anh còn rất hùng hồn nhỉ?
Đào Đào tức không chịu được: "Anh thành kính một chút đi xem nào!"
Trình Quý Hằng chưa bao giờ tin vào thần phật, càng không tin vào sự thành kính.
Sau khi mẹ anh qua đời, anh cũng không biết thành kính là gì nữa rồi.
Nếu như thứ là thành kính này thật sự có hiệu quả, vậy mẹ anh cũng sẽ không chết.
Nhưng nếu như Quả Đào ngốc này đã nhập tâm như thế, anh cũng chỉ đành nghiêm túc, ít nhất vẫn phải thể hiện dáng vẻ thành kính cho cô xem, nếu không cô sẽ không vui.
Hôm nay anh theo cô đến đây chỉ vì để cô yên tâm mà thôi.
Vì thế anh quỳ thẳng người, nhìn vào cây Nguyệt Lão trước mặt.
Những cành cây đan xen nối liền nhau cứng cáp, thắt kết tóc màu đỏ treo đầy trên cành cây như những bông hoa nở trên cành cây, hai người quỳ gối trên mặt đất, ngửa đầu nhìn lên trên, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, chấn động.
Khoảnh khắc ngước mắt nhìn lên này, anh bỗng nhiên có chút thất thần.
Có lẽ, có thể cầu nguyện.
Nếu như cầu nguyện thật sự có tác dụng, anh hy vọng mình có thể ở bên cô cả đời.
Khoảnh khắc suy nghĩ này hiện lên trong đầu anh, lòng Trình Quý Hằng vô cùng kinh ngạc, anh nghi ngờ mình đã điên rồi.
Lúc này, Đào Đào nghiêm túc dặn dò hẳn hỏi: "Bây giờ chúng ta phải bái cây Nguyệt Lão, bái ba lần, anh thành kính một chút đấy!"
Cô lại yêu cầu anh thành kính.
Trình Quý Hằng nhìn cô chằm chằm trong giây lát, cuối cùng vẫn đồng ý với cô: "Được." Sau đó lại cùng cô bái lạy cây Nguyệt Lão.
Anh rất thành kính nhưng không phải thành kính với cái cây này mà thành kính với cô.
Anh không xác định được mình có yêu cô hay không, nhưng anh rất chắc chắn mình quan tâm cô.
...
Bái lạy cây Nguyệt Lão xong, hai người lập tức rời khỏi Vân Sơn.
Lúc về đến nhà cũng đã gần ba giờ chiều, Đào Đào có hơi buồn ngủ, cô muốn đi ngủ nhưng Trình Quý Hằng lại không cho cô ngủ, anh muốn cô bắt chước nét bút của anh chép lại tên anh một trăm lần, nếu không cô sẽ phải chịu một cách trừng phạt khác.
Hai cách trừng phạt, một cái mệt mỏi, một cái còn mệt mỏi hơn, Đào Đào chỉ có thể chọn cách trước.
Vì để không bị ép chọn cách trừng phạt thứ hai, cô đành phải căng mắt ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Chỉ có phòng khách có điều hòa nên vừa đến mùa hè, Đào Đào sẽ chuyển bàn đọc sách từ trong phòng ngủ ra đặt trước cửa sổ ngoài phòng khách.
Lúc cô bị bắt ngồi vào bàn đọc sách chép lại tên anh, Trình Quý Hằng chuyển cái ghế sang ngồi xuống bên cạnh cô, đích thân giám sát cô thực hiện nhiệm vụ trừng phạt.
Khung cảnh bây giờ giống như giáo viên chủ nhiệm đang giám sát học sinh vi phạm kỷ luật vậy.
Lúc đi học, Đào Đào chưa bao giờ trải qua đãi ngộ đặc biệt như này, ai ngờ sau khi tốt nghiệp lại được trải qua một lần. Cô tức không nhịn được nhưng lại giận mà không dám nói, sợ anh trực tiếp bắt cô thực hiện hình phạt thứ hai, thế là cô trút hết tức giận lên tờ giấy viết tên, lúc hạ bút dùng lực mạnh đến nỗi như sắp xuyên qua tờ giấy
Mặc dù cô không nói gì nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại lộ rõ vẻ không phục, trông rất dễ bắt nạt.
Trình Quý Hằng không nhịn được muốn bắt nạt cô: "Vừa nãy quên nói cho em biết, nếu như nội dung em sao chép không đạt được tiêu chuẩn của anh, em vẫn phải thực hiện hình phạt thứ hai."
Đào Đào: "..."
Đây không phải là bắt nạt người khác hay sao?
Cô không nhịn nổi nữa: "Sao lại phải dựa vào tiêu chuẩn của anh? Em phản đối, anh chẳng uy tín gì cả."
"Phản đối vô hiệu." Trình Quý Hằng ngạo mạn nói từng chữ, giọng điệu hờ hững: "Ai bảo em nghĩ đến Tô Yến trước mặt anh làm gì?"
Đào Đào có hơi chột dạ nhưng cô lại chết cũng không chịu thừa nhận: "Em nghĩ đến anh ấy bao giờ! Anh đừng có vu oan cho em!"
Trình Quý Hằng: "Thật sự không nghĩ đến anh ta sao?"
Đào Đào mặt không đổi sắc, thề thốt: "Thật sự không có mà!"
Trình Quý Hằng: "Vậy em cũng phải chép."
Đào Đào tức giận thở hổn hển: "Dựa vào đâu chứ?"
Trình Quý Hằng: "Phạt em tội nói dối."
Đào Đào: "..."
Mặc dù em không nói lại được anh nhưng em vẫn không phục.
Cô tức giận đến nỗi phồng mang trợn má, trông rất giống một cục bột mềm mịn, rất dễ nhào nặn, Trình Quý Hằng giơ tay véo mặt cô: "Chép nhanh lên, chép xong đi ngủ với anh."
Đào Đào: "Chép xong cũng không ngủ với anh."
Trình Quý Hằng hơi nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng nói: "Em lặp lại lần nữa thử xem?"
Đào Đào cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm, cô không nói hai lời lập tức cầm bút vừa ném trên bàn đọc sách lên, bắt đầu ngoan ngoãn bắt chước nét chữ của anh trên tờ giấy đỏ kia để viết lại tên anh.
Trình Quý Hằng cũng không định cứ bỏ qua cho cô như vậy. Sau khi Đào Đào viết xong một lần tên anh, anh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói dịu dàng lại trầm thấp có sức hút mê hoặc lòng người như nam châm: "Lực hạ bút không đúng."
Nói xong, anh đứng dậy khỏi ghế, đi đến sau lưng cô, khom lưng cúi người, dựa sát vào sau lưng cô, đồng thời đưa tay phải ra, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay cô.
"Để anh dạy em."
Anh nói ra bốn chữ này một cách nhẹ nhàng như mây gió, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng giống như gió nóng thổi vào tai cô, chui vào lòng cô, vô cùng trêu chọc lòng người.
Giọng nói như một món quà cho những người mê giọng.
Lỗ tai Đào Đào đỏ lên, trái tim cô đột nhiên run lên, nửa người cô lập tức mềm nhũn cả ra, cô vô thức quay đầu lại nhìn anh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là quai hàm sắc bén góc cạnh rõ ràng của anh, thon gọn như được điêu khắc, trông rất nam tính.
Tiếp sau đó, cô nhìn thấy hầu kết trên cổ anh.
Cổ anh thon dài trắng nõn, đường cong gợi cảm, hầu kết nhô ra, mùi hormone tăng cao.
Trên người anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám đen, cổ tròn, xương quai xanh chỗ cổ áo như ẩn như hiện. Mắt Đào Đào như sắp trợn lên, thậm chí cô đã bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng phía dưới xương quai xanh.
Bộ ngực anh rộng lớn, căng đầy, đồng thời cũng rất ấm áp, cô rất thích nằm ghé lên lồng ngực anh sau khi kết thúc cuộc triền miên.
Phía dưới là cơ bụng sáu múi, cô đã điều tra, hai bên cơ bụng còn có tuyến nhân ngư gợi cảm.
Xuống chút nữa là... Ngay khoảnh khắc suy nghĩ này đột nhiên thoáng xuất hiện trong đầu cô, Đào Đào lập tức nín thở, gương mặt bắt đầu nóng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Vài giây sau, cô mới nhận ra tư tưởng mình đã lệch hướng, vô cùng nguy hiểm, thế là cô vội vàng nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh, giống như muốn hất văng tư tưởng nguy hiểm ở trong đầu ra ngoài.
Trình Quý Hằng nhìn thấy hết mấy hành động nhỏ này của cô.
Anh rất hài lòng với phản ứng này của cô nhưng anh cũng không làm gì, chỉ nắm chặt tay cô, tay nắm tay dạy cô viết chữ.
Đào Đào đã không còn lòng dạ nào để viết chữ nữa rồi, cơ thể hai người dán vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, đến cả tiếng hít thở của anh cũng là một kiểu mê hoặc với cô.
Mê hoặc cô phân tâm, mê hoặc cô suy nghĩ lung tung, mê hoặc khiến tư tưởng cô lệch hướng.
Cô muốn ngủ với anh, không chỉ trong lòng muốn như vậy mà cơ thể cô cũng muốn.
Cô muốn anh, thậm chí có chút không chờ đợi được nữa. Cùng lúc đó, cô lại có chút xấu hổ, trước đây cô chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ này.
Tay cô di chuyển trên giấy nhưng lại hoàn toàn không cần dùng lực, hoàn toàn là nhờ Trình Quý Hằng kéo tay cô viết.
Sau khi bối rối một khoảng thời gian dài, cô quyết định chủ động một lần, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh muốn đi ngủ không?"
Mặt cô đã đỏ đến tận mang tai.
Trình Quý Hằng có thể cảm nhận được sự xao động của cô, giờ phút này anh cũng sắp điên rồi, chỉ muốn đè cô trên bàn, nhưng anh vẫn chưa bắt nạt cô đủ nên vẫn cố gắng hết sức khống chế chút lý trí không còn lại bao nhiêu của mình, tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Anh không buồn ngủ."
Đào Đào: "..."
Anh thật sự chỉ có thể hiểu ý trên mặt chữ thôi sao?
Cô cắn cắn môi, lại nói thêm một câu: "Em nói là đi ngủ với em."
Lần này giọng của cô càng nhỏ hơn, như tiếng muỗi kêu vậy.
Hầu kết Trình Quý Hằng hơi chuyển động, giọng nói hơi khàn khàn: "Em buồn ngủ rồi sao?"
Đào Đào gật đầu: "Ừ..."
Trình Quý Hằng: "Buồn ngủ đến mức nào?"
Đào Đào: "Vô cùng buồn ngủ..."
Trình Quý Hằng thờ ơ: "Không phải mới nói không muốn đi ngủ với anh sao?"
Đào Đào cúi đầu thấp xuống giống như một đứa trẻ phạm sai lầm: "Bây giờ lại muốn rồi."
Gương mặt cô ửng đỏ, trông vô cùng mềm mại, hơn nữa còn rất ngọt ngào.
Bây giờ Trình Quý Hằng vô cùng muốn làm cô khóc: "Muốn đến mức nào?"
Mặt Đào Đào đỏ như sắp nhỏ ra máu, hoàn toàn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Lòng cô vô cùng thẹn thùng và bối rối, hai tay túm chặt váy ngủ, sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, cô ngước đầu lên, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh: "Cầu xin anh đấy."
Trong nháy mắt, Trình Quý Hằng như nổ tung, ôm cô từ trên ghế lên rồi đè vào ghế sofa, giọng nói khàn khàn tỏ vẻ phẫn nộ: "Sau này mà dám làm như thế với tên đàn ông khác thì anh không tha cho em đâu!"
Đào Đào dùng đầu gối ngăn cơ thể anh lại: "Kéo rèm cửa vào đã!"
Trình Quý Hằng hít sâu một hơi, đứng dậy kéo rèm cửa phòng khách vào.
Rèm cửa màu xanh đậm, che nắng rất tốt.
Ánh nắng bị chặn lại phía sau rèm, ngay lập tức trong phòng khách chìm vào bóng tối.
Ghế sofa kiểu cũ rất hẹp, hơn nữa còn làm bằng gỗ, chỉ cần hơi động đậy nhẹ thôi đã bắt đầu kêu cót két, nhất là bốn chân ghế sofa như sắp rời ra từng mảnh.
Sau đó, Trình Quý Hằng ôm Đào Đào về phòng ngủ.
Phòng khách cũng không có ba con sói.
Ngoại trừ lần đầu tiên bắn ở bên ngoài ra, sau này mỗi lần bọn họ đều sẽ dùng biện pháp an toàn.
Có lẽ bởi vì sắp phải xa nhau nên lần này hai người đều tương đối kích động. Trong phòng ngủ luôn rạo rực kiều diễm, cảnh xuân tùy ý, một lúc lâu sau mới yên bình trở lại.
Sau khi vuốt ve an ủi xong, Đào Đào lại nằm ghé vào lồng ngực anh, toàn thân yếu đuối không còn sức, cực kỳ giống một con hồ ly nhỏ cơ thể mềm mại.
Trình Quý Hằng kê một tay gối sau đầu, tay còn lại đặt lên lưng cô, ánh mắt nhìn cô ngập tràn sự xấu xa nhưng cũng mang theo sự dịu dàng cưng chiều.
Đào Đào nhìn thấy anh đang cười xấu xa, tức giận chất vấn: "Anh cười cái gì?"
Nụ cười Trình Quý Hằng càng tươi hơn: "Anh vẫn tưởng em là người trung thực."
Đào Đào vừa tức vừa xấu hổ: "Vốn dĩ em chính là người trung thực mà!"
Tay Trình Quý Hằng lại vươn ra sau tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve dái tai cô: "Anh thích dáng vẻ không trung thực của em." Ngừng một lúc, anh lại nói thêm: "Vô cùng thích."
Bình thường cô ngoan ngoãn khéo léo yếu đuối dịu dàng, cực kỳ giống một con mèo nhỏ.
Vừa rồi anh mới phát hiện cô cũng có thể là một con hồ ly nhỏ vô cùng quyến rũ.
Chỉ khi ở trước mặt anh, cô mới có thể biến thành hồ ly, chỉ thể hiện dáng vẻ hoang dã kia với anh, chỉ toát ra sức hấp dẫn mê người với anh— Điều này khiến anh rất vui vẻ.
Cô là người phụ nữ của anh, chỉ của một mình anh mà thôi.
Đào Đào đỏ mặt, cô cũng không biết vừa nãy mình như thế nào nữa.
Lúc nồng tình ý mật, trong lòng cô tràn đầy tình yêu dành cho anh, thậm chí tình yêu đó đã tràn ra trái tim, thông qua dòng máu chảy đến toàn thân cô. Hơn nữa vừa nghĩ tới ngày mai anh sẽ phải đi, cô hoàn toàn mất khống chế, không thể khống chế hành vi của mình, chỉ muốn anh mà thôi.
Cô vẫn có thể cảm nhận được anh cũng điên cuồng yêu cô như vậy, cho nên trong lúc đang được anh lấy lòng, cô cũng muốn cố hết sức chiều ý anh.
Sau khi mím môi do dự một lúc, Đào Đào ngước mắt lên nhìn anh, vừa thật lòng vừa nghiêm túc nói: "Anh không được làm chuyện này với cô gái khác đâu đấy."
Trình Quý Hằng: "Không đâu, chỉ làm với em."
Đào Đào: "..."
Thật đúng là vừa đơn giản trực tiếp mà cũng đầy sự bảo đảm.
Cô bất đắc dĩ: "Anh không thể đứng đắn một chút hay sao?"
Lông mày Trình Quý Hằng hơi cau lại, hùng hồn nói: "Sao anh lại không đứng đắn rồi?"
Đào Đào: "Lưu manh!"
Trình Quý Hằng: "Anh có thể lưu manh với những cô gái khác không?"
Đào Đào thở phì phò tức giận: "Không được!"
Trình Quý Hằng giơ tay bẹo má cô: "Thế không được rồi, anh chỉ có thể đùa giỡn lưu manh với em, mà em lại không cho anh đùa giỡn em? Có phải không có tình người quá hay không?"
Đào Đào vừa tức vừa buồn cười: "Anh chỉ biết ngụy biện thôi!" Cô vừa nói dứt lời, mũi bỗng nhiên hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
Điều hòa không khí trong phòng khách vẫn mở, cửa phòng ngủ cũng không đóng, gió lạnh vẫn đang bay vào.
Lúc vừa làm xong, trên người cô đầm đìa mồ hôi, bây giờ nằm được một lúc, hơi nóng tiêu tan, gió lạnh lại thổi vào mồ hôi trên người nên có hơi lạnh.
Trình Quý Hằng vội vàng lật chăn ra, quấn chặt cô trong chăn, sau đó ôm cô nhẹ nhàng trở mình, để cô nằm xuống giường, như vậy anh có thể ôm gọn cô trong lòng.
Đào Đào núp trong lòng anh, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn, nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt có vài phần không nỡ lại kèm theo chút mong đợi: "Chừng nào anh mới có thể trở về?"
Trình Quý Hằng: "Nhiều nhất là hai tháng."
"Ồ..." Thật ra cô cảm thấy thời gian hai tháng rất dài nhưng anh cũng đã dùng hai chữ "nhiều nhất" này, chứng tỏ anh vẫn có thể trở về trong vòng hai tháng, nghĩ đến đây, cô hơi yên lòng một chút nhưng vẫn có chút không nỡ để anh đi.
Cô không muốn anh rời xa mình một chút nào.
Sau khi do dự một lúc, Đào Đào không nhịn được nói: "Anh cố gắng về sớm một chút nhé."
"Ừm." Mặc dù đồng ý với cô nhưng Trình Quý Hằng cũng không chắc chắn rốt cuộc mình có thể trở về trong vòng hai tháng hay không, anh chỉ có thể cố gắng rút ngắn thời gian xuống còn hai tháng này.
Cái tên Trình Ngô Xuyên này chính là một tên vô dụng không làm được việc gì, hơn nữa còn là một tên vô dụng không biết lượng sức mình, cho nên anh nghĩ cũng không cần nghĩ, bất kể tập đoàn hay nhà họ Trình nhất định sẽ có một đống nợ xấu, huống chi còn có Bách Lệ Thanh.
Mặc dù Trình Vũ Y cũng không phải đèn đã cạn dầu, nhưng so với Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh thì người chị gái này của anh quả thực là một thiên sứ nhỏ khéo hiểu lòng người, chưa bao giờ gây phiền phức cho anh.
Vừa nghĩ tới Đông Phụ, đầu của anh lập tức đau nhức nhưng anh lại không thể không trở về.
Anh chờ đợi nhiều năm như vậy, chẳng phải là đang chờ đợi cơ hội này hay sao? Cho nên bất kể anh có luyến tiếc cỡ nào, anh vẫn phải rời khỏi Quả Đào ngốc này.
Nhưng vì để cô yên tâm, anh vẫn cam đoan với cô một câu: "Anh nhất định sẽ trở về, em ngoan ngoãn chờ anh ở Vân Sơn đấy."
Đào Đào biết mình không thể thay đổi được gì, chỉ có thể đồng ý với anh: "Được." Nhưng sau đó cô lại không nhịn được hỏi một câu: "Nhà anh ở đâu?"
Trình Quý Hằng vẫn nói ra câu trả lời kia: "Tây Phụ."
Đào Đào hỏi tiếp: "Chỗ nào Tây Phụ."
Cô chưa bao giờ nghe thấy anh nói về quê hương mình, chưa một lần nào.
Anh cũng không muốn dẫn cô về nhà.
Cô có thể cảm nhận được tình yêu anh dành có cô, nhưng cũng thật lòng lo sợ rằng anh vừa đi sẽ không trở lại nữa.
Bây giờ cô không có gì, chỉ có anh, nếu như ngay cả anh cũng không cần cô, cô hoàn toàn không biết mình nên đối mặt với hiện thực bị vứt bỏ một lần nữa như thế nào.
Trình Quý Hằng biết cô muốn một địa chỉ cụ thể, như thế cô mới có thể yên tâm được, nhưng anh không thể nói thật cho cô biết được.
Trước khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, anh không thể để cô đến Đông Phụ được.
"Số 36, đường Thủy Khố, khu Đông Sơn, Thành phố Tây Phụ." Anh đã từng đến Tây Phụ mấy lần, nên dựa theo trí nhớ nói đại cho cô một địa chỉ.
"Ồ." Đào Đào yên tâm hơn không ít, khắc ghi địa chỉ này vào trong lòng.
Trình Quý Hằng không nghi ngờ chút nào rằng đồ ngốc này thật sự sẽ đến Tây Phụ tìm anh, anh lại nghiêm túc dặn dò: "Đùng đi tìm anh, tình hình trong nhà anh tương đối phức tạp, bây giờ không thể dẫn em về được." Do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn không yên tâm nói với cô một câu: "Em mà đi có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Đào Đào hơi giật mình, chợt nhớ câu đầu tiên "Ai phái cô tới" mà anh nói với cô sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, hình như đằng sau còn nói tên hai người nữa nhưng cô không nhớ rõ.
Cô không biết điều này nghĩa là gì, nhưng cô có linh cảm anh sẽ rất nguy hiểm, cho nên ngay lập tức trái tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lo lắng bất an nhìn anh: "Nguy hiểm gì?" Càng nghĩ càng sợ hãi, cô thốt lên: "Em muốn trở về cùng anh."
Cô muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, cho dù gặp phải nguy hiểm cô cũng không sợ, cô bằng lòng cùng anh đối mặt với tất cả.
Trình Quý Hằng nói chắc nịch: "Không được!"
Đào Đào: "Nhưng mà... Em sợ." Sợ anh sẽ không trở về nữa.
Trình Quý Hằng hối hận vì đã nói với cô nhiều như vậy, anh hôn một cái vào trán cô, nhỏ giọng giải thích: "Yên tâm đi, anh đảm bảo sẽ không có việc gì. Đừng suy nghĩ lung tung, cứ ngoan ngoãn ở Vân Sơn chờ anh quay về."
Đào Đào: "Nếu anh không trở về thì sao?"
Anh không thể không trở về. Nếu đã muốn Quả Đào ngốc này, anh sẽ bảo vệ cô cả đời.
Nhưng vì để cô yên tâm, Trình Quý Hằng vẫn lập lời thề độc: "Vậy trái tim anh sẽ bị xuyên nát."
—
*Tác giả có lời muốn nói
Cảnh tượng Trình chó thề độc trong văn án. [Đầu chó. jpg]
...
Trình chó không chắc biết phải chăng mình đã yêu Đào Tử rồi hay không, vì những chuyện xảy ra lúc nhỏ khiến anh không tin vào tình yêu, cũng không biết thế nào là yêu, làm anh yêu mà không biết. Thật ra anh đã bất giác lặng lẽ yêu Đào Tử từ lâu, nhưng cần thời gian để thích ứng với cảm giác yêu và được yêu.
Quá trình anh yêu Đào Tử cũng là một quá trình được Đào Tử chữa trị, lúc nào anh hoàn toàn nhìn thấu lòng mình, anh sẽ biết rõ rốt cuộc mình yêu Đào Tử nhiều bao nhiêu.
Nhưng con người luôn là sau khi mất đi rồi mới có thể nhận ra. [Trình chó. jpg]
← Ch. 28 | Ch. 30 → |