Vay nóng Homecredit

Truyện:Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc - Chương 059

Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc
Hiện có 120 chương (chưa hoàn)
Chương 059
0.00
(0 votes)


Chương (1-120 )

Siêu sale Lazada


Editor: Vanny

Thẩm Mẫu Đơn và Tần Niệm Xuân vừa bước ra khỏi nhà không bao lâu thì sau lưng truyền tới tiếng của nhị tẩu Lý thị: "Tứ muội, đợi tẩu với."

Quay đầu nhìn lại thì ra là thê tử của nhị ca Thẩm Khánh Đông Lý thị, Thẩm Mẫu Đơn vội dừng bước cười nói: "Nhị tẩu, sao tẩu lại ra đây rồi?"

Lý thị đi mấy bước là tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: "Mẫu thân bảo tẩu đi chọn mấy người hầu cùng với Tứ muội." Lý thị nói xong khuôn mặt ửng hồng. Bình thường, tính cách của tẩu ấy cũng có chút nhu nhược, mặc dù tuổi tác cũng xấp xỉ với mấy cô nương Thẩm gia nhưng lại rất ít đi chung với bọn họ, cả ngày không ở trong nhà thêu thùa thì là đọc sách.

Thẩm Mẫu Đơn đoán đại bá mẫu chắc là có ý muốn Lý thị bắt đầu học cách quản lý việc nhà rồi, nên lúc này mới bảo tẩu ấy ra ngoài chạy những việc như này. Nói ra thì tính tình nhị tẩu này có chút giống với nàng trước kia, nhưng mà nhị tẩu lại gặp được nam nhân tốt. Mặc dù tính tình của nhị ca hơi trầm lắng nhưng là người rất được, chỉ có một nữ nhân là nhị tẩu, ngay cả thông phòng cũng không có. Hơn nữa tính tình của đại bá mẫu cũng rất tốt, từ trước tới nay chưa từng hỏi qua chuyện của hai phu thê họ, cũng sẽ không đưa mấy người lung tung vào bên cạnh nhi tử. Nàng nhớ trước đây đã nghe mấy cô nương Thẩm gia nói qua, bởi vì lúc nhị tẩu gả vào thì tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ có 15 tuổi thôi, cho nên nhị ca không để tẩu ấy sinh con liền, nói là phải đợi 2 năm nữa mới sinh, tốt cho sức khỏe hơn.

Việc này vẫn luôn bị mấy cô nương Thẩm gia đem ra kể, dù sao cũng không có nam nhân nào thông suốt như nhị ca vậy.

Thẩm Mẫu Đơn cũng cảm thấy quyết định này của nhị ca rất tốt. Sinh nở quá sớm đối với cơ thể của nữ tử quả thật không có ích lợi gì nhiều, có thể thấy nhị ca yêu thương tẩu tử này biết bao.

Ba người ra khỏi ngõ nhỏ ở thành Bắc rồi lại tìm một chiếc xe ngựa ở bên ngoài, hòi phu xe chỗ ở của người môi giới gần đây rồi bảo phu xe chở bọn họ đi tới đó. Lý thị chọn được bốn nha hoàn, Thẩm Mẫu Đơn chọn được hai người, bà tử môi giới cười nói giá cả, đợi thanh toán ngân lượng xong, bà tử môi giới cười nói: "Hai vị cô nương ngụ ở chỗ nào vậy? Sau này nếu còn cần mua nha hoàn, sai người tới chỗ lão bà tử ta nói một tiếng là được rồi. Ta sẽ dẫn nha hoàn tới cửa cho các vị chọn."

Thẩm Mẫu Đơn nói địa chỉ của phủ cho bà tử môi giới này rồi mới rời khỏi.

Nha hoàn mua về là mua đứt luôn. Hai người Thẩm Mẫu Đơn mua về một người tên là Thúy Nhi, người còn lại tên là Đậu Nhi, đều là bộ dạng thanh thanh tú tú, dáng vẻ mười một mười hai tuổi. Đậu Nhi nói hơi nhiều một chút, dọc đường Thẩm Mẫu Đơn liền biết được thân thế của nàng ấy. Phụ mẫu của Đậu Nhi đều là người Bình Lăng.

Mấy người đều không quen thuộc Bình Lăng, vừa hay kêu phu xe chở bọn họ đi dạo một vòng trong thành. Xe ngựa cũng không ngồi được nhiều người như vậy. Thẩm Mẫu Đơn bảo Tần Niệm Xuân dẫn mấy nha hoàn mới mua đi về chỉ giữ lại Đậu Nhi. Nàng ấy nói suốt trên xe: "Cô nương, nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên ở Bình Lăng. Đối với nơi này có thể nói là vô cùng quen thuộc. Nô tỳ nói với người nha, thành Đông là náo nhiệt nhất. Ở đó toàn là nơi ở của quan lại quyền quý. Phủ thân vương cũng có một căn ở đó đấy. Thành Bắc và thành Nam cũng coi như tạm được. Thành Tây là nơi ở của những người hơi nghèo khó chút. Nhưng mà Bình Lăng dưới sự thống lĩnh của Yến Vương đã rất tốt rồi. Đa số các gia đình ở thành Tây chỉ cần không quá lười biếng thì đều có cơm ăn. Nhà nô tỳ chỉ vì muốn cưới vợ cho đại ca. Gia cảnh đại tẩu tốt, sính lễ muốn có nhiều một chút nên mới bán nô tỳ đi..." Lại nhớ tới chuyện đau lòng, vẻ mặt Đậu Nhi lộ vẻ phiền muộn.

Xe ngựa dạo một vòng ở trong thành, quả nhiên là thành Đông phồn hoa nhất. Dọc đường, có lúc Thẩm Mẫu Đơn cũng xuống xe hỏi thăm. Một cửa tiệm ở phía thành Đông bên này cũng đều trên sáu trăm lượng bạc, đắt tới nỗi khiến người ta líu lưỡi. Các cửa tiệm ở bên này Thẩm Mẫu Đơn không định bàn tính tiếp, quá mắc rồi. Bên thành Bắc chắc sẽ không mắc như vậy đâu, Thẩm Mẫu Đơn lên xe ngựa định kêu phu xe chở bọn họ về lại thành Bắc. Vừa lên xe ngựa còn chưa đi được bao xa, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng la thất thanh của phu xe, bỗng xe ngựa dừng lại, người ở trên xe cũng ngã thành một đống.

Thẩm Mẫu Đơn vén màn xe nhìn chung quanh thì thấy đối diện cũng có một chiếc xe ngựa dừng lại. Bốn vó ngựa của xe ngựa đối diện không ngừng khuấy động, hiển nhiên là bị kinh động. Tiếp theo trên xe ngựa đối diện vang lên giọng nói có chút chói tai: "Á, đây là chuyện gì vậy? Tay... trên tay sao lại có máu?" giọng nói này mơ hồ có chút run rẩy.

Lại có một tiếng nói sợ hãi vang lên: "Cô nương, trán của người chảy máu rồi..."

Thẩm Mẫu Đơn không rõ nguyên do, lại thấy rèm xe của xe ngựa đối diện bị xốc lên và một cô nương bước xuống xe ngựa. Diện mạo cô nương đó rất xinh đẹp, dáng vẻ động lòng người, cả người lộ ra thần thái kiều mị kinh người. Ngay cả một nữ nhân như Thẩm Mẫu Đơn cũng không khỏi nhìn theo mấy lần, chỉ tiếc rằng trên trán có vết thương đã làm hỏng đi mấy phần xinh đẹp. Đôi mắt cô nương đó hơi hồng, lại có 2 nha hoàn từ trên xe ngựa xuống, vội đỡ lấy cô nương xinh đẹp kia.

Cô nương xinh đẹp kia nhìn phu xe của Thẩm Mẫu Đơn ở bên này, giận dữ nói: "Tên cẩu nô tài to gan, ngươi đi đường không có mắt sao? Ngay cả ta cũng dám đụng! Người đâu, kéo lão ta đưa lên quan phủ cho ta!"

"Cô... cô nương, là xe ngựa của người xông về phía lão phu mà." Giọng nói của phu xe có chút run rẩy. Nhìn cách ăn mặc của cô nương này là biết thuộc dạng không phú thì quý, lão đắc tội không được. Hơn nữa rõ ràng không phải lão đụng vào, là ngựa của cô nương kia bị kinh động đột nhiên nổi điên khắp nơi đụng vào lão mà, thật là tai bay vạ gió.

Cô nương xinh đẹp kia hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải ngươi cản đường, ngựa của ta làm sao đụng tới ngươi? Nếu không phải do ngươi thì bổn cô nương lại bị bể đầu? ngươi có biết một cô nương mà để lại sẹo thì sẽ bị hủy hoại cả đời không..." Nói xong lại nhớ tới vết thương trên trán, vành mắt cô nương đó đều đỏ rồi, lại đưa tay sờ sờ trán, sờ thấy cả tay toàn vết máu, sắc mặt liền tái đi, cả giận nói: "Còn không mau dẫn lão ta lên quan phủ!"

Mắt thấy hai nô tài tiến lên bắt lấy phu xe kéo xuống xe, phu xe sợ xanh mặt, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão đều là vẻ sợ hãi. Lão phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu ầm ầm về phía cô nương xinh đẹp kia: "Cầu xin cô nương tha cho lão nô, đều là lỗi của lão nô, cầu xin cô nương..."

Không bao lâu thì trán của phu xe đã bị rách. Vết máu theo gò má chảy xuống vạt áo và dưới đất.

Trong xe, Lý thị cũng không đành lòng: "Tứ muội muội, cô nương kia thật ngang ngược hết sức. Vốn chuyện này cũng không thể trách phu xe của chúng ta, rõ ràng là ngựa của cô nương ta bị dọa nên mới chạy tới đụng chúng ta." Mặc dù Lý thị không đành lòng nhưng cũng hiểu gia đình cô nương kia không phú thì quý, vừa muốn giúp phu xe nhưng cũng sợ liên lụy tới Thẩm gia, do dự không thôi.

Thẩm Mẫu Đơn đang muốn xuống xe, liền nghe tháy cô nương xinh đẹp kia nói: "Chủ tử nhà ngươi đâu? còn không mau xuống đây tạ tội với bổn cô nương, cứ trốn trong xe như vậy thì tính là cái gì!"

Ngược lại cô nương xinh đẹp kia dám chắc chủ tử của chiếc xe ngựa đối diện kia không phải là người giàu sang gì, dù sao xe ngựa cũng cũ nát như thế này mà, phu xe lại là người khúm núm như thế. Phu xe kia cũng không muốn gây thêm phiền phức gì cho Thẩm Mẫu Đơn bọn họ, vừa dập đầu vừa nói: "Cô nương, trên xe đều là khách thuê xe, không có liên quan gì tới bọn họ, đều là lỗi của lão nô, cầu xin cô nương tha cho lão nô..."

Vừa nghe là xe thuê, trong lòng cô nương xinh đẹp kia càng muốn trút giận. Ngày thường cô nương ta đều được phụ thân và di nương chiều chuộng hết mức, bỗng nhiên gặp phải tai nạn, trong lòng oán hận không thôi, nhớ tới vết thương trên trán càng muốn phát tiết ra.

Quả thật Thẩm Mẫu Đơn không thể xem tiếp được nữa, bảo Lý thị đợi ở trong xe còn mình thì nhảy xuống xe ngựa.

Cô nương xinh đẹp kia vừa nhìn Thẩm Mẫu Đơn toàn thân mặc váy áo màu hồng cánh sen hơn cũ, lại càng khẳng định nàng không phải tiểu thư quý tộc gì, lại nhìn thấy làn da trắng nõn, đôi mắt trong suốt của Thẩm Mẫu Đơn, dáng vẻ mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng giờ phút này bởi vì vết thương trên trán khiến trong lòng cô nương ta càng ngày càng phẫn nộ, lập tức ngửa mặt về phía Thẩm Mẫu Đơn nói: "Ngươi chính là chủ tử của lão ta? Ngươi có biết ngựa của các ngươi kinh động tới bổn cô nương?"

Thẩm Mẫu Đơn cười cười: "Vị cô nương này nói chuyện thật là buồn cười, rõ ràng là ngựa của cô nương kích động nên mới đụng vào bọn ta. Bây giờ lại quay ngược lại trách cứ bọn ta? Ở đây có không ít người chứng kiến, mọi người cũng đều thấy rõ ràng. Cô nương đừng có hắt nước bẩn vào đầu bọn ta nữa?"

Cô nương kia bị Thẩm Mẫu Đơn chặn họng không nói nên lời, trong lòng càng ngày càng căm phẫn, nhìn về phía hai nha đầu bên cạnh cả giận nói: "Các ngươi ngu hết rồi sao? Không thấy chủ tử các ngươi bị người khác ức hiếp sao? Còn không mau qua vả miệng nàng ta cho ta!"

Thẩm Mẫu Đơn âm thầm cười nhạo, cũng không biết là cô nương nhà nào mà lại giáo dục thành điêu ngoa bướng bỉnh như vậy, ở nơi như vậy mà làm loạn, thật là làm trò cười, dáng vẻ xinh đẹp cũng vô dụng!

Hai nha đầu kia cũng là khó xử cực kỳ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cô nương, người đừng làm loạn nữa. Lúc về à bị phu nhân biết được, phu nhân lại giáo huấn người đó."

Lời vừa thốt ra, cô nương kia càng ngày càng căm phẫn: "Phu nhân... phu nhân? Trong mắt các người không phải chỉ có phu nhân thôi sao? Như thế nào? Ghét bỏ ta không phải sinh ra từ bụng phu nhân sao? Vậy các ngươi đi hầu hạ nhị tỷ tỷ đi, tỷ ấy được sinh ra từ bụng phu nhân đấy."

Đang nói, bên kia vừa đúng lúc có đội thị vệ tuần tra ngang qua, thấy bên này náo loạn, thị vệ trưởng liền dẫn theo mấy quan binh qua đây. Cô nương xinh đẹp kia vừa nhìn thấy thị vệ trưởng liền bắt đầu khóc lóc, chỉ Thẩm Mẫu Đơn nói: "Quan gia, ngài phải làm chủ cho ta. Người này đụng trúng xe ngựa của ta lại hại ta bị sứt đầu mẻ trán, bây giờ còn không chịu nhận lỗi..."

Thẩm Mẫu Đơn cười lạnh. Cô nương này quả thực là đổi trắng thay đen. Nàng đang muốn giải thích chuyện này một phen với thị vệ trưởng, nghĩ rằng thị vệ trưởng này sẽ xử lý công bằng. vừa hay thị vệ trưởng này quay đầu nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, thoáng cái ngây ngẩn cả người. Trong lòng đang nghĩ, ôi chao, đây không phải là người trong bức họa vẽ người trong lòng của điện hạ mà Trần đại nhân cho xem vào hôm đi uống rượu với đại nhân hay sao? Thị vệ trưởng nghĩ tới đây, lập tức thu hồi biểu cảm ngẩn ngơ trên khuôn mặt, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Vị cô nương này, cô nương có thể nói xem ở đây đã xảy ra chuyện gì không?" ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần cung kính.

Thẩm Mẫu Đơn nghĩ thầm, thái độ của thị vệ trưởng đối với nàng hơi kỳ lạ, áp chế cảm giác kỳ lạ này, kể lại toàn bộ sự việc. Lập tức thị vệ trưởng trừng mắt nhìn vị cô nương xinh đẹp, nghiêm túc nói: "Cô nương, sao cô nương có thể vu oan người khác như vậy?" Nói xong lại dịu giọng nói với Mẫu Đơn: "Vị cô nương này, không có chuyện của cô nương nữa, cô nương hãy mau đi đi..."

Thẩm Mẫu Đơn cười cười với thị vệ trưởng: "Quan gia, cám ơn ngài." Dứt lời lại nói với phu xe vẫn còn quỳ trên mặt đất: "Ông lão, ông mau đứng dậy đi. Chúng ta có thể đi được rồi."

Ông lão run sợ đứng dậy, nhìn cô nương xinh đẹp đang giận đùng đùng vẫn có chút không dám nhúc nhích. Thị vệ trưởng nhìn thấy lập tức phất phất tay với ông lão: "Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, mau đi đi."

Lúc này ông lão mới biết thật sự không có chuyện gì nữa, cẩn thận dè dặt nói tiếng cảm ơn với thị vệ trưởng rồi mới lên xe ngựa. Thẩm Mẫu Đơn cũng gật gật đầu với thị vệ trưởng rồi quay lên xe ngựa.

Hiển nhiên cô nương xinh đẹp kia vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi Thẩm Mẫu Đơn bọn họ rời đi rồi mới hoàn hồn, kêu gào: "Quan gia, ngài làm cái gì vậy? Rõ ràng là bọn họ hại ta sứt đầu mẻ trán, ngươi... sao ngươi dám thả bọn họ đi?"

Thị vệ trưởng cũng lười quan tâm cô nương xinh đẹp này, trực tiếp không đếm xỉa tới cô nương ta, quay đầu khoát khoát tay với binh sĩ phía sau: "Đi"

Tới khi thị vệ trưởng đi rồi thì đám người xem náo nhiệt cũng tản đi, chỉ còn lại cô nương xinh đẹp vẫn ở tại chỗ tức giận giẫm chân.

Trên xe ngựa Thẩm Mẫu Đơn an ủi phu xe mấy câu. Cuối cùng lúc đưa họ về tới thành Bắc thì đã là giờ Dậu rồi, nàng cũng không có hứng thú đi dạo tiếp nữa liền bảo phu xe đưa bọn họ về Thẩm gia. Lúc xuống xe Thẩm Mẫu Đơn còn cho thêm chút ngân lượng để phu xe đi băng bó vết thương.

Hết chương 59


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-120 )