Vay nóng Tinvay

Truyện:Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc - Chương 056

Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc
Hiện có 120 chương (chưa hoàn)
Chương 056
0.00
(0 votes)


Chương (1-120 )

Siêu sale Shopee


Editor: Vanny

Lão phu nhân không ngốc, nghe qua sự nhắc nhở của Lữ thị như vậy, tự nhiên có thể suy nghĩ kỹ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bà ta không muốn hiểu mà thôi. Mẫu Đơn cũng không có gì xuất chúng, diện mạo thì bình thường, tài năng cũng bình thường, tính cách thì hơi yếu đuối, rốt cuộc Yến Vương điện hạ vừa mắt cái gì ở nó chứ? Hay là chỉ coi nó như đồ chơi thôi? Nếu không thì tại sao không đón nó vào cửa? Đúng rồi, chắc chắn chỉ là muốn chơi đùa nó thôi, chỉ là nếu thật sự như vậy thì số phận sau này Mẫu Đơn cũng chỉ có thể làm bạn với nhang đèn thôi. Nếu điện hạ chỉ coi Mẫu Đơn như đồ chơi thì cũng sẽ có ngày mất hết hứng thú, tới lúc đó Thẩm gia chúng ta sẽ ra sao đây?

Trong lòng lão phu nhân cả kinh, vội hỏi ra những lời này, Lữ thị thở dài: "Đây cũng là điều mà con lo lắng, cũng không biết điện hạ có dự định như thế nào, nếu thật sự có ý với Tứ Tỷ Nhi sao không đón nó vào cửa? Cho nên cách nghĩ của điện hạ thật khó đoán. Con nghĩ, chúng ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Về phía bên Tứ Tỷ Nhi chúng ta đừng làm loạn nữa, chỉ mong sau này nếu điện hạ chán Tứ Tỷ Nhi rồi cũng có thể để lại con đường lui cho Thẩm gia chúng ta."

Qua những lời này của Lữ thị, những người trong phòng đều trầm mặc, cũng đều không dám khẳng định sự khởi đầu này rốt cuộc là phúc hay là họa.

Bỗng nhiên lão phu nhân nghĩ ra cái gì đó, hỏi: "Vậy rốt cuộc chúng ta có cần dọn tới Bình Lăng nữa không?" Vốn suy nghĩ của lão phu nhân hiển nhiên là vui mừng khôn xiết, dòng chính của Thẩm gia ở Bình Lăng, bây giờ chi của bọn họ cũng có triển vọng rồi. Suy nghĩ của lão phu nhân cũng rất đơn giản, lộ mặt ở Bình Lăng, cũng sẵn tiện khoe ra một chút. Bây giờ đối với tương lai là phúc hay họa bà cũng không dám khẳng định, cũng không dám tùy tiện đề nghị rốt cuộc có cần chuyển tới Bình Lăng hay không.

Lữ thị cười khổ: "Mẫu thân, này hiển nhiên phải chuyển tới Bình Lăng rồi. Lúc nãy mẫu thân không nghe vị quan gia kia nhắc nhở sao? Y nói nếu hai vị lão gia đều phải tới Bình Lăng làm quan rồi, Thẩm gia chúng ta chắc chắn toàn bộ phải dọn tới Bình Lăng. Đây là đang nhắc nhở chúng ta nhất định phải dọn qua đó. Nếu điện hạ không có suy nghĩ này thì tại sao lại điều lão gia và tam thúc tới Bình Lăng? Nói trắng ra, đây chính là suy nghĩ của điện hạ."

Lão phu nhân không lên tiếng nữa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Thông báo cho người của nhị phòng tam phòng thôi, yêu cầu bọn họ mau chóng thanh lý hết các cửa hàng sản nghiệp dưới danh nghĩa của bọn họ, tranh thủ thời gian chuyển về Bình Lăng."

Lữ thị gật gật đầu: "Mẫu thân, con đi ngay đây."

~~dienndaanllllequyyyddoon~~diiieenddannleeqqquydooonnn~~

Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Hoán đi theo Thẩm Thiên Nguyên về viện của tam phòng. Tần Niệm Xuân trầm mặc đi theo phía sau họ.

Về tới trong phòng chỉ còn lại ba người Thẩm gia, Thẩm Thiên Nguyên ngồi trước bàn trầm mặc không nói, qua một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Mẫu Đơn, con và Yến Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng hốt hoảng không kém, cúi đầu nói: "Phụ thân, con cũng không rõ bây giờ chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc con và A Hoán tới An Dương đã gặp phải điện hạ. Điện hạ không biết tại sao đột nhiên có ý với con, nói là... nói là muốn cưới con. Con đã cự tuyệt rồi, Yến Vương cũng đã thả con đi, không ngờ sau khi về tới đây lại xảy ra chuyện này."

Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán đều ngẩn ra. Thẩm Hoán chỉ biết lúc ở An Dương tỷ tỷ và điện hạ có thể có gì đó, nhưng không ngờ tới còn có chuyện như vậy. Thẩm Thiên Nguyên lại càng không ngờ điện hạ lại muốn cưới Mẫu Đơn, nhưng sao dám trèo cao, thân phận hai người bọn họ sao tương xứng? Ân huệ to lớn này đối với Thẩm gia mà nói chẳng qua chỉ là tai họa mà thôi. Bây giờ nên làm sao đây? Cho ông một ngàn lá gan ông cũng không dám chống lại lệnh của điện hạ, chẳng lẽ thật sự phải tới Bình Lăng làm quan?

Rất nhanh Lữ thị đã tới đây thông báo quyết định của lão phu nhân. Thẩm Thiên Nguyên trầm mặc ở trước bàn nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Mẫu Đơn, đi thanh lý tiệm lương thực và tiệm quần áo thôi, chúng ta phải đi Bình Lăng rồi."

Thẩm Mẫu Đơn nhắm mắt nói: "Phụ thân con biết rồi."

Mấy ngày tiếp theo Thẩm gia vội bán hết các sản nghiệp dưới danh nghĩa của họ. Hơn nữa tin tức đại lão gia và tam lão gia Thẩm gia sắp phải đi Bình Lăng để nhậm chức cũng đã truyền tới tai các thế gia ở Lâm Hoài, mấy ngày nay người tới cửa hỏi thăm nườm nượp, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng đích thân tới cửa chúc mừng, lại sẵn tiện trao đổi về hôn sự của nhị công tử nhà mình với tam cô nương Thẩm gia.

Nói ra thì quả thật huyện lệnh đại nhân bởi vì biết được sự quan tâm của Trần Hoằng Văn với Thẩm gia nên mới muốn kết làm thông gia với họ. Vốn ông muốn tìm lục cô nương Thẩm Nhạn Dung của đại phòng, chỉ là Thẩm Nhạn Dung lại là thứ xuất, sau cùng nhị công tử xem xong bức chân dung lại vừa ý tam cô nương Thẩm Phương Hoa của nhị phòng. Huyện lệnh đại nhân sau khi cân nhắc thì đồng ý. Bây giờ xem ra tuy nói là nhị lão gia Thẩm gia không làm quan, nhưng một nhà có hai người làm quan thì thân phận này cũng coi như đủ rồi. Hơn nữa ai biết được sau này Thẩm gia còn phát triển như thế nào. Nếu thực sự Thẩm gia đã nhờ vả được Trần công tử thì mối hôn sự này nói không chừng là trèo cao rồi.

Hôm nay huyện lệnh đại nhân qua đây cũng là bàn bạc hôn sự của hai đứa trẻ vào mấy tháng sau. Chuyến di dời này của Thẩm gia, đến lúc đó việc đón dâu có chút phiền phức rồi. Lâm Hoài cách đô thành Bình Lăng tới hơn nửa tháng đi đường, tới lúc đó hai đứa thành thân thì nên làm sao đây? Sau đó theo kết quả trao đổi với lão thái gia và lão phu nhân, nhà cũ ở Lâm Hoài sẽ giữ lại không bán, đoàn người nhị phòng ở lại trước, đợi sau khi Phương Hoa thành thân rồi thì mới dọn về Bình Lăng.

Đợi huyện lệnh đại nhân đi rồi, lão phu nhân kêu người của nhị phòng qua đây, nói qua chuyện này, nhị lão gia Thẩm Hồng Thụy cảm thấy không sao cả chỉ là trễ mất mấy tháng mới đi Bình Lăng thôi. Du thị thì có chút cằn nhằn: "Làm gì mà phải bắt chúng ta ở lại, tới lúc Phương Hoa thành thân thì xuất giá từ Bình Lăng là được rồi..."

Lão phu nhân hừ một tiếng: "Ngươi nói thật thoải mái, Lâm Hoài cách Bình Lăng tới hơn nửa tháng đi đường. Của hồi môn khiêng tới Bình Lăng rồi lại khiêng về? Ngươi là muốn làm khổ ai? Tới lúc Phương Hoa thành thân chúng ta trở về là được rồi. Việc này cứ quyết định như vậy đi."

Du thị nhỏ giọng nói thầm: "Con cũng đâu nói không được, chẳng qua là chỉ lảm nhảm hai câu thôi..." Du thị thì thầm xong lại nhớ tới hôn sự của điệt nhi nhà mẹ bà. Từ lúc vị quan gia đó tới đây về sau lão phu nhân liền im lặng không nhắc đến chuyện hôn sự này nữa. Bây giờ tam thúc đã làm quan rồi, Mẫu Đơn cũng là tiểu thư nhà quan, nếu như có thể gả cho điệt nhi nhà mình vậy thì thật sự quá tốt rồi, nghĩ tới đây liền không khỏi ưỡn ngực, nở nụ cười với lão phu nhân: "Mẫu thân, mấy ngày trước không phải còn đang nói hôn sự của Tứ Tỷ Nhi với điệt nhi nhà con sao? Tẩu tử nhà mẹ con đợi có chút sốt ruột, hôm qua còn hỏi con rằng mẫu thân khi nào kêu bà mai về trả lời?"

Lão phu nhân nhớ tới chuyện này thật là tức giận dễ sợ, cho rằng vì chuyện này mà mất hết mặt mũi già nua của mình, tức giận vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Bây giờ Mẫu Đơn cũng là tiểu thư nhà quan rồi, chỉ bằng đứa điệt nhi chẳng làm nên trò trống gì của nhà mẹ ngươi mà còn dám tơ tưởng tới Mẫu Đơn? Ngươi về kêu tẩu tử ngươi soi gương thử, xem xem Du gia các ngươi có xứng không!"

Nói ra những lời này, sắc mặt Du thị hoàn toàn thay đổi, cứng cổ trực tiếp ồn ào với lão phu nhân: "Sao lại không xứng? Sao lại không xứng chứ? Điệt nhi nhà mẹ con có chỗ nào không tốt? Bây giờ Tứ Tỷ Nhi là tiểu thư nhà quan rồi thì sao chứ? Cũng không phải là bị La gia từ hôn rồi sao? Có điệt nhi nhà mẹ con muốn lấy là không tệ rồi..."

"Ngươi muốn làm phản rồi hả, xem dáng vẻ của ngươi bây giờ xem. Ngươi còn dám giống người đàn bà chanh chua như vậy nữa ta sẽ kêu lão nhị bỏ ngươi, cái đồ mở miệng không ngậm được mồm kia!" Lão phu nhân sắc mặt trắng bệch vì tức giận, lo sợ Du thị không có đầu óc này cũng dám nói Mẫu Đơn như vậy ra bên ngoài. Nếu như bị người của điện hạ nghe được vậy thì không xong rồi, không thể liên lụy tới toàn bộ Thẩm gia?

Thẩm Hồng Thụy thấy mẫu thân của mình thật sự tức giận rồi, vội vàng kéo Du thị, cau mày nói: "Lời của mẫu thân bà nghe là được rồi, cãi lại làm gì?"

Du thị hừ một tiếng cũng không nói nữa.

Lão phu nhân để hai người bọn họ nhanh chóng cút ra ngoài.

~~diiieeendddanllequuuydđoon~~dienndannnleeequyyydonn~~

Việc làm ăn buôn bán của tiệm lương thực và tiệm quần áo của Thẩm Mẫu Đơn cũng không tệ. Hai tiệm này được bán rất dễ dàng. Hai cửa tiệm cùng với hàng hóa bên trong bán với giá xấp xỉ trên dưới ngàn lượng bạc cộng thêm ngân lượng kiếm được trước đó, hiện giờ ngân lượng trong tay gần hơn một ngàn năm trăm lượng. Trước kia lấy tiền cầm trân châu đi mua lương thực, sau đó mở tiệm bán những lương thực đó đi, số tiền đó ước chừng hai vạn hai, nhưng tất cả đã thừa dịp đưa hết cho Dung Vân Hạc trước đó, trong tay chỉ còn lại hơn một ngàn lượng này thôi. Thẩm Mẫu Đơn biết số tiền này sau khi tới Bình Lăng ước chừng cũng không đủ dùng bao nhiêu. Phụ thân làm quan rồi, sau này tiền tiêu xài nhất định sẽ nhiều hơn. Hơn một ngàn lượng này sau khi tới Bình Lăng rồi nên buôn bán cái gì? Tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu rồi...

Nhớ tới trân châu để ở đáy rương, Thẩm Mẫu Đơn lấy hộp trân châu đó ra, nhìn những viên trân châu óng ánh không khỏi ngẩn ra. Qua một hồi nàng mới bỏ hộp trân châu này vào bao đồ đem theo bên người, lại sờ sờ miếng ngọc bội vẫn theo bên người, thầm thở dài.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng thở hổn hển của Lục Nhi: "Cô... cô nương, đại gia La gia và phu nhân La gia tới rồi. Đại gia La gia... đây là khuê phòng của tiểu thư nhà ta, ngươi không được xông vào!"

Tiếp đó có một giọng nói khắc nghiệt vang lên: "Cái gì mà khuê phòng của tiểu thư nhà ngươi. Khuê phòng của tiểu thư nhà ngươi con ta không biết trước đó đã vào bao nhiêu lần rồi, có cái gì mới lạ cơ chứ."

Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa phòng còn có tiếng gõ cửa dồn dập của La Nam: "Mẫu Đơn, muội mở cửa ra được không, ta có lời muốn nói với muội."

Thẩm Mẫu Đơn nhướng mày, trong lòng càng ngày càng phiền muộn. Nàng đứng dậy đi tới cửa phòng, mở cửa ra. Bàn tay đang gõ cửa của La Nam thu về không kịp thiếu chút nữa thì vỗ vào người Mẫu Đơn, thấy nàng bước ra, hắn ta lập tức ngại ngùng buông tay. Mẫu Đơn lạnh lùng nhìn hắn ta: "La Nam bây giờ ngươi tới cửa làm gì?"

La Nam thở dốc mấy hơi, vẻ mặt hắn ta nhìn Mẫu Đơn vừa ăn năn vừa thâm tình: "Mẫu Đơn, khoảng thời gian này muội đã đi đâu? Ta tìm muội mấy lần mà cũng không gặp được muội. Mẫu Đơn ta có rất nhiều chuyện muốn nói với muội..."

"Nói cái gì?" Thẩm Mẫu Đơn lạnh lùng nhìn hắn ta, trên mặt hiện lên ý cười kỳ lạ: "La Nam, để ta đoán xem ngươi muốn nói cái gì nha? Có phải ngươi muốn nói ngươi vô cùng hối hận vì đã đến với Diêu Nguyệt? quả thực chuyện này ngươi đã làm sai rồi, hy vọng cầu xin được sự tha thứ từ ta? Nói rằng thực ra ngươi vẫn còn yêu ta, từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình ta thôi? Nói rằng chỉ cần ta mở miệng, ngươi liền trở về bỏ Diêu Nguyệt?" Nàng lại cười cười: "La Nam, hà tất phải như vậy chứ, ai cũng biết tâm ý lúc này của ngươi chẳng qua chỉ vì phụ thân ta phải đi Bình Lăng nhậm chức thôi, hà tất phải làm ra vẻ tình cảm sâu nặng với ta như vậy chứ? Lần trước ngươi tới cầu xin ta, chẳng phải ta đã nói rất rõ ràng rồi sao? Nếu ngươi còn dám xông vào đây ta sẽ đi báo quan, còn không mau cút ra ngoài."

Trong lòng La Nam giờ phút này thật sự là một mảnh bi thương. Hắn ta vốn tưởng rằng những ngày này Mẫu Đơn đang hờn dỗi với hắn ta, dù sao trước đây Mẫu Đơn yêu hắn ta sâu đậm biết bao. Bây giờ sự tương phản quá lớn, hắn căn bản không tin. Nói ra thì nếu là khoảng thời gian trước đó hắn ta không nhất định là trừ Mẫu Đơn ra thì ai cũng không cưới, chỉ là không ai ngờ rằng Thẩm gia vậy mà lật chuyển, cùng lúc xuất hiện hai vị quan địa phương, ngay cả phụ thân của Mẫu Đơn cũng là Lục Sự Tham Quân. Mẫu Đơn cũng trở thành tiểu thư nhà quan rồi.

Hắn ta ở nhà cùng với La lão gia đã thương lượng rất lâu, quyết định dẫn mẫu thân hắn ta tới cửa nhận lỗi. Hắn ta lại khuyên bảo Mẫu Đơn tốt một chút, cùng lắm thì bỏ Diêu Nguyệt đi là được rồi, dù sao bất kể như thế nào hắn ta nhất định phải cưới Mẫu Đơn làm thê tử, làm cho La gia bọn hắn cũng lật chuyển, chỉ là không ngờ rằng vừa mới bắt đầu, ngay cả lời dỗ dành nàng một câu cũng chưa kịp nói ra đã bị Mẫu Đơn đoán ra mục đích đến đây rồi.

La phu nhân nghe được những lời này, tức đến độ sắc mặt tái nhợt ngay cả một câu cũng không dám nói ra. Bà ta nhớ đến lời nói lạnh lùng của lão gia lúc ra cửa: "Lần này đi là để xin lỗi Mẫu Đơn, cầu xin sự tha thứ của Mẫu Đơn, nếu bà còn nói những lời thô tục hại hôn sự của Nam Nhi. Ta sẽ bỏ bà!" Bà ta biết lão gia không phải nói đùa, bởi vậy hiện giờ bà ta cái gì cũng không dám nói, trong lòng càng suy nghĩ thâm hiểm, đợi nàng bước vào cửa La gia rồi thì nàng chờ đấy.

La phu nhân nhìn nhi tử đang ngẩn ra của mình, trong lòng thầm nghĩ nhi tử đúng là thành thật quá. Dưới tình huống như vậy mà còn nói những lời dễ nghe, trực tiếp đi lên làm hỏng thanh danh của nàng không phải là được rồi sao. Nếu như thanh danh của một nữ tử bị nam nhân làm hỏng chẳng phải chỉ còn nước gả cho nam nhân đó sao. Nghĩ vậy không khỏi nhỏ giọng nói thầm vào tai La Nam: "Nhi tử ngốc ơi, con còn phí lời với nàng ta làm gì, trực tiếp đi lên ôm hôn nàng ta mấy cái là được rồi. Thanh danh của nàng ta bị con làm hỏng thì chẳng phải chỉ có nước gả cho con thôi sao."

Hết chương 56.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-120 )