← Ch.024 | Ch.026 → |
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, La Nam mặc cẩm bào màu tím, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, chỉ tiếc là biểu cảm trên gương mặt cùng với phong độ toàn thân có chút không hợp, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tức giận. Nhưng vào lúc nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở bên cạnh bàn thì sự tức giận đó đã tiêu tan, toàn bộ biến thành kinh ngạc. Những ngày qua Thẩm Mẫu Đơn đều giúp đỡ ở tiệm lương thực, thật sự khó mà ăn mặc trang điểm như nữ nhi, đều là mặc nam trang. Hôm nay nàng chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định mái tóc đen trên đỉnh đầu, để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn, một đôi mắt trong như nước mùa thu, mặt hoa da phấn, cách ăn mặc như vậy ngược lại có một kiểu phong tình khác, chọc cho La Nam miệng khô lưỡi đắng trong nháy mắt.
"Cô nương......" Lục Nhi đứng ở ngoài cửa bối rối nhìn vào trong phòng. Thẩm Mẫu Đan phất phất tay: "Không sao, Lục Nhi ngươi đi ra đằng trước hỗ trợ đi, nói với lão gia rằng một lát nữa ta sẽ ra."
Lục Nhi nhìn qua La Nam một cái, lúc này mới đáp lời lui ra ngoài.
La Nam từ từ đi tới bên cạnh Mẫu Đơn, hắn đi đến trước mặt nàng rồi dừng lại, có thể nhìn thấy mái tóc đen bóng mềm mại buộc trên đỉnh đầu của nàng, hàng mi đen dày khẽ chớp bên dưới cùng với sống mũi cao thẳng và cái mũi xinh xắn. Qua lớp quần áo rộng lộ ra cái gáy trắng nõn thon dài, La Nam chỉ cảm thấy trong miệng ngày càng khô khốc, hắn không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, đưa tay định chạm vào sau vai nàng, không ngờ bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói êm ái: "La đại ca, huynh ngồi xuống uống ngụm trà đi."
Hắn cúi đầu, thấy nàng đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười kia quen thuộc như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, dường như bên trong ẩn chứa điều gì đó không nói nên lời. Hắn sợ run lên, rút tay về, ngượng ngùng ngồi xuống, nhìn nàng rót một ly trà đặt ở trước mặt của mình, dường như vì che giấu điều gì, hắn nâng ly trà lên uống một hớp trà nguội, lại nhớ tới cách ăn mặc hôm nay của nàng, không khỏi nhíu mày: "Hôm nay sao lại ăn mặc như thế này?"
Thẩm Mẫu Đơn cười cười: "Tiệm lương thực thiếu người nên muội cải nam trang đến đây giúp đỡ."
Mặc dù La Nam cảm thấy cách ăn mặc này của nàng cũng có chút phong tình, nhưng lại thấy không thích hợp lắm, nàng là vị hôn thê của hắn. Nếu cách ăn mặc này bị người ngoài biết được thì sẽ làm hỏng danh tiếng của La gia. Nghĩ tới đây, hắn hừ một tiếng: "Muội là vị hôn thê của La gia chúng ta, là đại diện cho mặt mũi của La gia, nếu như muội bắt buộc phải ăn mặc như vậy thì cũng phải cẩn thận chút, đừng để người khác nhận ra muội, có biết chưa?"
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu một cái, mặc dù trong lòng mang hận ý, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ: "Vâng, muội biết rồi."
La Nam nhớ tới mục đích của mình khi đến đây. Nghe qua chuyện xảy ra ở tiệm lương thực của Thẩm gia, hắn cũng biết được tình trạng của tam phòng Thẩm gia, như thế thì làm sao có thể bỏ ra một khoản ngân lượng lớn như vậy? Tuy hắn cũng rất tò mò nhưng cũng không đến mức phải tới tận cửa hỏi thăm như vậy. Chỉ là nghe nói chuyện xảy ra vài ngày trước có người tới tiệm lương thực làm loạn, mặc dù sự việc đã đè ép xuống, nhưng việc huyện lệnh đại nhân tự mình ra mặt cùng với việc hắn nghe được từ miệng bằng hữu đang làm việc tại nha môn nói là tam phòng Thẩm gia có quen biết một vị quý nhân. Vì vậy huyện lệnh đại nhân mới để mắt tới, tới lúc này hắn mới đến thăm dò một phen. Hiện nay địa vị của La gia hơi khó xử, hắn có ý định kết giao với những người có quyền thế nhưng chưa tìm được cách. Trước đây, nghe nói Yến Vương đi ngang qua Lâm Hoài, hắn đặc biệt đến bái phỏng, nhưng ngay cả cửa cũng không bước vào được.
Hôm nay cố ý tới hỏi thăm tam phòng Thẩm gia xem rốt cuộc họ quen biết người nào, nghĩ giây lát, hắn mở miệng hỏi: "Cái tiệm lương thực này là chuyện như thế nào? Sao lại đột ngột mở tiệm lương thực? Tam phòng các ngươi lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy, là lão phu nhân trợ giúp sao?"
Thẩm Mẫu Đơn nhấp một ngụm nước trà: "Mấy tháng trước, muội vô tình cứu một đứa trẻ ở Lệ Giang, người nhà đứa trẻ vì cảm ơn đã tặng cho muội mấy viên trân châu. Trước đó vài ngày muội đã đem trân châu đó đi cầm đứt rồi, đổi thành ngân lượng ủy thác cho Trì đà chủ vận chuyển lương thực về."
Cứu người? Khó trách như thế, chỉ sợ gia đình này có lai lịch không nhỏ: "Vậy gia đình kia?"
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Muội cũng không rõ lắm."
La Nam nhíu mày, trong lòng có chút không cam tâm, lại hỏi: "Có biết gia đình kia sống ở nơi nào không?"
"Trần trạch ở ngõ Nghĩa Hòa." Tòa trạch này cũng chỉ là một ngôi nhà hai cửa bình thường, từ ngoài nhìn vào vốn cũng không nhìn ra được cái gì, ai có thể ngờ được ngôi nhà nhỏ này lại nơi ở của Yến Vương điện hạ cơ chứ. Thẩm Mẫu Đơn nói cho hắn biết như vậy chẳng qua chỉ mong hắn mau chóng rời đi, đừng ở lại đây làm phiền người khác.
La Nam nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên đứng dậy: "Muội... muội nói là Trần trạch ở ngõ Nghĩa Hòa? Có phải là tòa Trần trạch lâu năm cuối ngõ không?"
Thẩm Mẫu Đơn giật thót trong lòng, có chút nghi ngờ, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy." La Nam chỉ thấy lỗ tai mình ong ong, tay mơ hồ có chút run rẩy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, trong đầu càng không thể nghĩ được gì. Hắn không thể nào ngờ được người nàng cứu lại là người của Yến Vương. Tòa trạch bình thường này, người khác có thể không biết, nhưng từ trong lời nói của phụ thân hắn biết được nơi ở của Yến Vương trong khoảng thời gian này chính là chỗ này, hiện tại... hiện tại chẳng phải là mất đi cơ hội tuyệt vời sao.
La Nam chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn. Hắn nhịn một bụng lửa giận, cố gắng hít thở sâu vài hơi, căm tức nhìn Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi an tĩnh một bên: "Những trân châu đó muội cầm đứt ở tiệm cầm đồ của nhà nào?"
Thẩm Mẫu Đơn đoán người này đã biết được người ở trong tòa trạch kia là ai. Bây giờ đáy lòng hắn nhất định là đang mắng nàng gần chết. Nàng đè nén cõi lòng cười lạnh, nói ra tên hiệu cầm đồ lúc trước, lại nói tiếp: "Muội cầm là cầm luôn, bây giờ cũng không biết những trân châu đó đã bị người khác mua chưa, La đại ca, huynh... sao vậy? Những trân châu đó sao thế? Có chỗ nào không ổn sao?"
"Muội... Sao muội có thể cầm luôn chứ?" La Nam có cảm giác cả người như nhũn ra, không nhịn được ngồi bệt ở trên ghế, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Mẫu Đơn: "Muội có biết hộ gia đình kia là ai không? Muội có biết muội đã bỏ lỡ cái gì không? Người đó là Yến Vương điện hạ! Người muội cứu là người nhà của Yến Vương điện hạ, muội... muội..."
Thẩm Mẫu Đơn tròn mắt kinh ngạc: "Yến Vương điện hạ? Vậy... vậy thì sao chứ?" Người là do nàng cứu, có liên quan gì tới hắn chứ, Thẩm Mẫu Đơn biết trong lòng hắn nhất định là rất căm giận, căm giận nàng tại sao không bàn bạc với hắn, tại sao lại đem trân châu đi cầm, tại sao không đem trân châu này vì hắn đổi lấy một tiền đồ tốt.
"Vậy thì sao? Vậy thì sao ư?" La Nam cúi đầu ngồi ở trước bàn, tự mình lẩm bẩm vài câu. Nếu như lúc đầu nàng cứu người xong chịu đi tìm mình để giao trân châu đó cho mình, mình sẽ lấy những trân châu này đổi lấy tiền đồ sáng lạng. Vậy thì bây giờ La gia sẽ không bị vây hãm ở cái huyện Lâm Hoài nhỏ bé này rồi. Hắn nhỏ giọng thì thầm: "Mẫu Đơn, muội còn chưa biết bản thân bỏ lỡ cái gì sao? Nếu như... nếu như lúc đầu muội chịu tìm huynh, báo cho huynh biết chuyện này thì hôm nay La gia đã sớm một bước lên mây. Sau này muội gả đến La gia sẽ là quan phu nhân, muội nói xem muội rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì? Muội đã bỏ lỡ một tiền đồ tốt đẹp, bỏ lỡ cuộc sống vinh hoa phú quý. Mẫu Đơn, muội thay đổi rồi, nếu như là trước đây muội chắc chắn sẽ giao trân châu đó cho huynh. Tại sao bây giờ muội lại thay đổi như vậy... ích kỷ như vậy."
Ích kỷ? Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy thật nực cười, hắn còn mặt mũi nói nàng ích kỷ. Người này quả thật không biết xấu hổ gì cả. Người là nàng cứu, vậy mà hắn cũng có thể quy hết tất cả công lao vào bản thân hắn. May mà nàng đã sống qua một kiếp người, cuối cùng cũng đã hiểu rõ con người hắn. Kiếp này, nàng không chỉ muốn hắn bỏ lỡ cơ hội tốt này, mà còn muốn danh dự của La gia bọn họ mất sạch, sẽ không có cơ hội như kiếp trước. Nàng muốn La gia bọn họ phải bất lực hèn nhát sống ở Lâm Hoài này suốt đời.
La Nam đang cố gắng bình tĩnh lại trong sự căm giận. Bây giờ hắn thật hận không thể làm cho nàng nhục nhã một phen. Nữ nhân ngu xuẩn này quả nhiên là hết thuốc chữa rồi. Đúng, trừ vẻ bề ngoài xinh đẹp trống rỗng này ra, nàng còn có cái gì chứ? Giờ phút này, thậm chí hắn còn nổi lên ý nghĩ thoái hôn, nhưng ngay lập tức ngưng lại, hắn biết hôm nay không phải thời điểm để nghĩ cái này, nói không chừng sự việc còn có chuyển biến. Đúng rồi, bây giờ quan trọng nhất là chuộc những trân châu đó về. Nghĩ tới đây, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn: "Phiếu cầm đồ còn không? Phiếu cầm đồ mà muội cầm trân châu còn không?"
"Huynh tới Thẩm gia tìm Tư Cúc lấy đi, nàng ấy biết chỗ để đó."
La Nam lập tức đứng dậy đi ra ngoài, không quay đầu lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn lấy một lần, Thẩm Mẫu Đơn nở nụ cười châm biếm trên mặt, trân châu, còn muốn đem trân châu đổi lấy cơ hội một bước lên mây sao? Đáng tiếc, trân châu đó sớm trở lại bên cạnh ta rồi, La Nam, ngươi không có cơ hội này đâu.
~~
La Nam rất nhanh đã đến Thẩm gia, tìm được Tư Cúc, vội vàng nói rõ lý do đến đây, nhìn thấy Tư Cúc có vẻ do dự, hắn không kiên nhẫn nói: "Cô nương nhà ngươi đã đáp ứng rồi, còn không mau đi lấy đồ ra ngoài cho ta!"
Tư Cúc biết phiếu cầm đồ để ở đâu, cô nương nhà mình để nó ở dưới đáy hộp trang sức, nàng rất nhanh lấy phiếu cầm đồ đem ra ngoài đưa cho La Nam. Nhìn theo bóng lưng vội vã của nam nhân này, nàng không khỏi bĩu môi, cảm thấy La đại gia này đâu có phong độ của một công tử văn nhã. Giờ nhìn lại, nàng thấy hắn đâu có chỗ nào tốt, lúc trước mình thật là bị mờ mắt, còn nói đỡ cho hắn.
La Nam lấy được phiếu cầm đồ thì lập tức đi tới tiệm cầm đồ, lấy phiếu cầm đồ ra hỏi, mới biết được hơn hai tháng trước đã có người mua những trân châu đó rồi. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, chỉ cảm thấy trái tim lạnh buốt, không nhịn được nở nụ cười lạnh. Nữ nhân ngu xuẩn, nữ nhân ngu xuẩn, nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì! Đổi hết vinh hoa phú quý ngày hôm nay thành một tiệm lương thực nhỏ bé, trên đời này sao có một nữ nhân ngu xuẩn như vậy!
La Nam trở về La phủ như thế nào, ngay cả bản thân hắn cũng không biết, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Thanh Trúc: "Đại gia, đại gia, người không sao chứ? Người đâu, mau đi tìm đại phu tới đây, thân thể đại gia không khỏe, đi mời lão gia phu nhân qua đây!"
Hoảng hoảng loạn loạn, bên tai hắn vang vọng tiếng ồn ào, qua không bao lâu La Nam nghe thấy tiếng nói hốt hoảng của mẫu thân hắn Chương thị: "Con ta, con ta làm sao vậy? Con đừng có dọa nương mà, Thanh Trúc, ngươi có biết đại gia đã xảy ra chuyện gì không?"
Thanh Trúc đáp: "Phu nhân, nô tỳ cũng không biết, đại gia vừa trở về sắc mặt đã trắng bệch, nô tỳ đã cho người đi mời đại phu rồi." Đang nói, La Nam chợt ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt không che giấu được mệt mỏi, hắn phất phất tay với Thanh Trúc: "Thanh Trúc, ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với lão gia và phu nhân."
← Ch. 024 | Ch. 026 → |