← Ch.007 | Ch.009 → |
Nghiêm gia cùng Thẩm gia xem như là môn đăng hộ đối, Nghiêm Nhân Tu là nhị gia con vợ cả Thẩm gia, ba năm trước cưới Thẩm Oánh, hai người ban đầu là lưỡng tình tương duyệt tình nguyện kết làm vợ chồng, Nghiêm Nhân Tu lúc chưa thành hôn không có một phòng thiếp thất nào, sau khi kết hôn lại chưa từng cưới vợ bé, đối xử với Thẩm Oánh cũng rất tốt lúc Thẩm Mẫu Đơn gặp hai vợ chồng họ, khi đó Nghiêm Nhân Tu cũng thật sự yêu Thẩm Oánh, chỉ là bây giờ —— nhìn đôi nam nữ trên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn không nhịn được nở nụ cười trào phúng.
"Nghiêm Nhân Tu, ngươi...... người như ngươi xứng đáng Đại tỷ của ta sao!" Thẩm Phương Lan nhìn đôi nam nữ trên mũi tàu đối diện, giận không có chỗ phát tiết, không nhịn được nhìn về phía đối diện kêu lên. Người nhà họ Thẩm đều rất phẫn nộ, vốn nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, nhưng nam nhân cùng tỷ muội tốt của vợ gian díu với nhau, khiến người ta càng thêm khinh bỉ xem thường.
Thẩm Nhan Dung đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Xưa nay bạc hạnh nam nhi bối, nhiều phụ giai nhân ý." ý là nam nhân xưa nay phụ bạc, phụ lòng ý giai nhân
Người nhà họ Thẩm không nói gì, nhưng đều phóng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nghiêm Nhân Tu cùng Đặng Nghiên Thu. Hai người lúc này mới chú ý tới người nhà họ Thẩm, đều cả kinh.
Thẩm Oánh nước mắt như mưa, nhớ tới mấy ngày trước ở Nghiêm gia phát hiện ra gian tình của hai người, hai người rốt cục cũng thừa nhận, nàng còn nhớ tới lời nói của Nghiêm Nhân Tu lúc đó "Oánh nhi, xin lỗi, ta cùng với Nghiên Thu đều là tình nguyện, hơn nữa...... Nghiên Thu mang thai con của ta, Oánh nhi thật xin lỗi, ta...... Ta nghĩ sẽ cưới Nghiên Thu làm bình thê." Khi đó nàng nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch. Đúng vậy, nàng không thể sinh con cho Nghiêm gia, Nghiêm gia không hưu nàng đã là quá tốt. Nghĩ tới đây, sắc mặt Thẩm Oánh tái nhợt đi mấy phần.
Nghiêm Nhân Tu đứng trên thuyền, người cũng như tên, nhìn rất tao nhã, thân hình thon dài, Đặng Nghiên Thu tựa vào lông ngực hắn càng toát lên vẻ kiều mị sinh động, đúng là một đôi bích nhân.
Nghiêm Nhân Tu không nghĩ tới tại chỗ này lại tình cờ gặp Thẩm Oánh, trong lòng hắn cảm thấy có chút hổ thẹn, dù sao dây dưa với Nghiên Thu đã là không phải với Thẩm Oánh, nhưng...... Oánh nhi không thể mang thai, tất cả chỉ vì một lần hắn say rượu tình mê ý loạn lên giường cùng Nghiên Thu, một lần thành quen sau đó lại lên giường với Nghiên Thu nhiều lần, Nghiên Thu ở trên giường rất nhiệt tình phóng đãng, hoàn toàn khác Thẩm Oánh e lệ, rụt rè, gò bó, hắn ngược lại thích Nghiên Thu, huống chi Nghiên Thu mấy ngày trước đây còn báo với hắn nàng mang thai, mẫu thân khỏi nói rất cao hứng, bây giờ cũng chỉ có thể đem Nghiên Thu cưới vào cửa. Nhìn Thẩm Oánh trước mắt khóc đến thương tâm, Nghiêm Nhân Tu thầm thở dài, mở miệng nói: "Oánh nhi, xin lỗi, không nghĩ hôm nay nàng lại đi du sông......"
Thẩm Phương Lan không đợi hắn nói xong, hung dữ trừng Đặng Nghiên Thu trong ngực hắn, giận nói: "Nghiêm Nhân Tu, ngươi đến đây có ý gì, chã lẽ muốn nhục mạ Đại tỷ của ta sao?"
Nghiêm Nhân Tu há hốc miệng, còn chưa nói gì, Thẩm Oánh đã kéo tay
Thẩm Phương Lan, thê lương nói: "Ngũ muội, đừng nói nữa, đều là lỗi của tỷ, là tỷ không thể sinh cho Nghiêm gia một đứa bé, không thể để phu quân không có hương hỏa về sau được......" Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm dần, người không thể kiên trì được nữa, lảo đảo trở về khoang tàu, một câu cũng không nói.
Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan Lý thị nhìn bóng lưng lảo đảo của Thẩm Oánh hơi do dự rồi cũng đi vào theo, Thẩm Nhan Dung cũng nhấc chân đi vào. Thẩm Mẫu Đơ đứng ở mũi tàu nhìn chằm chằm hai người đối diện, nàng nhớ thời điểm phiêu du bồng bềnh từng nghe qua một câu nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng lén. La Nam cũng như vậy, Nghiêm Nhân Tu cũng là như thế, trong lòng mất mát, nam nhân đều là như thế sao? Có điều —— nàng nhìn chằm chằm cái bụng to ra của Đặng Nghiên Thu nở nụ cười nhạt.
Nghiêm Nhân Tu cũng không muốn tiếp tục đứng ở đây bị người ta liếc mắt xem thường, chắp tay bái biệt Thẩm Khánh Đông, "Khánh Đông, huynh trước hết đi trước, sáng sớm ngày mai huynh sẽ đi Thẩm phủ đón Oánh nhi hồi phủ."
Thẩm Khánh Đông lạnh lùng nhìn Nghiêm Nhân Tu, nửa ngày mới nói một câu:"Cút đi."
Chờ thuyền đối diện rời đi, Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan, Lý thị cùng Thẩm Nhan Dung cũng đi ra, sắc mặt sa sầm, Thẩm Khánh Đông quay đầu lại hỏi: "Đại tỷ thế nào rồi?"
Thẩm Phương Hoa lắc lắc đầu, "Đại tỷ khóc không dứt rất thương tâm, bảo chúng ta đi ra, nàng cần tĩnh tâm suy nghĩ."
Thẩm Khánh Đông không nói gì, trong lòng người nhà họ Thẩm đều có chút ảo não đứng đầu thuyền nhìn chằm chằm xa xa. Thẩm Mẫu Đơn đứng một hồi liền đứng dậy vào trong khoang thuyền, Thẩm Phương Hoa há hốc, rốt cục vẫn không nói gì.
Thẩm Mẫu Đơn tiến vào khoang tàu, Thẩm Oánh đang cuộn người trên ghế mây, vùi đầu trong gối, Thẩm Mẫu Đơn không nghe thấy âm thanh, chỉ nhìn thấy bả vai nàng run rẩy biết nàng vẫn đang khóc.
"Đại tỷ, tỷ sau này dự định làm sao?" Thẩm Mẫu Đơn ở bên cạnh ngồi xuống, mở miệng hỏi.
Thẩm Oánh ngẩng đầu, phát hiện là Tứ muội thiện tâm nhất trong nhómtỷ muội, nàng chậm rãi lắc lắc đầu, khàn giọng nói, "Tỷ cũng không biết, Tứ muội, tỷ hiện tại chỉ muốn ở một mình......"
Mẫu Đơn không có nghe theo lời Thẩm Oánh mà rời đi, mà lẳng lặng nhìn nàng, đời trước kết cục của đại tỷ cũng rất là thê thảm không kém gì nàng, Nghiêm Nhân Tu cưới Đặng Nghiên Thu làm bình thê vào cửa, đại tỷ liền vẫn suy sụp, sau đó thân thể càng ngày càng kém, không bao lâu ngày đại tỷ chết đi, cùng ngày đó Đặng Nghiên Thu thuận lợi trở thành chính thê, sinh hài tử thuận lợi trở thành con trai trưởng.
Khi đó nàng quá đau lòng chuyện A Hoán, cũng không hoài nghi gì, bây giờ nhớ lại thực sự là khả nghi vô cùng, thân thể đại tỷ vẫn rất tốt, hơn nữa cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng gây ra tâm bệnh, chuyện bị bệnh bỏ mình xác thực có chút kỳ lạ.
Hơn nữa Thẩm Mẫu Đơn hoài nghi chính là, cái thai trong bụng Đặng Nghiên Thu rốt cuộc là của ai, nàng nhớ từng nghe đại tỷ nói, Đặng Nghiên Thu đã có chồng chưa cưới, chỉ có điều nhà chồng chưa cưới đắc tội người quyền thế, trong một đêm bị ép rời khỏi lâm sông Hoài, cũng giải trừ hôn ước với Đặng Nghiên Thu, sau đó Đặng Nghiên Thuc cùng Nghiêm Nhân Tu ở cùng một chỗ. Làm cho nàng khả nghi chính là, kiếp trước con Đặng Nghiên Thu cũng không phải đủ tháng sanh ra, mà là trước hai tháng, bên ngoài nói là ngã động thai khí.
Nhưng, Nghiêm Nhân Tu chỉ có một đứa bé này, sau khi Thẩm Oánh qua đời, mấy nha hoàn thông phòng hoặc là thiếp thất mới nạp, trừ Đặng Nghiên Thu ra không có một người nào mang thai.
Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút nói "Đại tỷ, tỷ gả vào Nghiêm gia ba năm chưa mang thai, Đại bá mẫu có thể mời đại phu thăm bệnh cho tỷ mà?"
Thẩm Oánh đỏ mắt, nghe thấy lời này trong lòng khó chịu nhưng vẫn gật đầu một cái, "Mẫu thân mời đại phu rồi, đại phu thân thể tỷ cũng không quá lo ngại. Không thể mang thai, có lẽ là thời cơ chưa tới đi."
Thẩm Mẫu Đơn lại hỏi, "Đại tỷ, vậy mấy thiếp thất trong nhà một năm nay vẫn tiếp tục uống thuốc tránh thai? Nên mới không mang thai sao?"
"Không có." Thẩm Oánh chậm rãi lắc lắc đầu, "Gả vào Nghiêm gia ba năm, năm thứ nhất không mang thai, mẹ chồng liền làm chủ cho mấy thiếp thất ngừng uống thuốc tránh thai.... ." Thẩm Oánh không phải kẻ ngốc, nghe thấy Thẩm Mẫu Đơn hỏi như vậy, lại một hồi tưởng lại ba năm nay nàng cùng mấy thiếp thất đều không mang thai, kinh ngạc trong lòng vạn phần, cũng đã hiểu ý tứ của Tứ muội, khiếp sợ nhìn Thẩm Mẫu Đơn, "Tứ...... Muội muội, muội...... Ý của muội là......" Ở trong mắt nàng phu quân chính là trời, nàng chưa từng hoài nghi mình không thể mang thai, là bởi vì liên quan tới phu quân, nhưng, Đặng Nghiên Thu không phải mang thai sao? Vậy hẳn là không phải phu quân có vấn đề chứ? Nghi vấn trong lòng nàng càng dâng cao.
Thẩm Mẫu Đơn cười cợt "Ai có thể bảo đảm đứa bé kia thực sự là nhị gia Nghiêm gia? Đại tỷ chỉ cần trở lại xin mời đại phu cho bắt mạch cho nhị gia liền biết đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là nghiêm nhị gia hay không. Nếu như...... Thực sự là của nhị gia, để tất cả mọi người tin tưởng cái bụng nàng ta mang không phải nhị gia đó là." Đối với anh rể mà xưng hô như thế, nàng không có đặt ở anh rể Nghiêm Nhân Tu này ở trong lòng.
Thẩm Oánh sững sờ nhìn Tứ muội muội trước mặt, trong lòng chấn động cơ hồ làm nàng quên đi nỗi bi thống trong lòng, nàng lúng túng nói: "Cái gì gọi là để tất cả mọi người tin tưởng nhi tử không phải nhị gia đó là......"
"Làm hỏng thanh danh của nàng ta." Thẩm Mẫu Đơn từng chữ từng chữ nói, "Biện pháp đơn giản nhất đó chính là, khiến mọi người thấy cảnh nàng ta tằng tịu với nam nhân khác, sau đó lời đồn chắc chắn sẽ nổi lên tứ phía, coi như đứa bé trong bụng của nàng thực sự là của Nghiêm nhị gia, thì Nghiêm nhị gia cũng sẽ không tin. Đặng gia bất quá chỉ là hộ thương hộ nhỏ, muội tin tưởng Thẩm gia gia giải quyết Đặng Nghiên Thu hẳn là chuyện rất dễ dàng." Đặng gia chỉ có Đặng Nghiên Thu cùng mẫu thân nàng ta trông coi một tiệm tạp hóa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, bị từ hôn, Đặng Nghiên Thu tự nhiên là muốn bám chặt lấy nam nhân, tốt nhất nam nhân có quyền thế, nàng dựa vào sự tín nhiệm của tỷ đối với nàng, quyến rũ phu quân bằng hữu. Nếu không phải vậy tại sao một nữ nhân lại cùng phu quân của bằng hữu ở cùng một chỗ?
Ánh mắt Thẩm Oánh ngưng đọng, lẩm bẩm, "Nếu như vậy, nàng...... Nàng chẳng phải là cả đời sẽ bị hủy sao." Thẩm Oánh nhìn Thẩm Mẫu Đơn, cuối cùng do dự trước ý kiến của nàng, thật biện pháp ác độc a, mặc kệ biện pháp này có thành công hay không, chờ Đặng Nghiên Thu chỉ có con đường vạn kiếp bất phục. Tứ muội muội tâm địa tốt đến không đành lòng đạp lên từng cọng cây ngọn cỏ kia tại sao lại nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như vậy?
Thẩm Mẫu Đơn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài một mảnh đèn đuốc sáng trưng bình thản nói: "Đại tỷ vì sao không suy nghĩ một chút nàng cũng phá huỷ cả đời đại tỷ, nếu thật là nàng trở thành bình thê Nghiêm nhị gia, con trai của nàng chỉ có có thể là thứ tử. Đến lúc đó, đại tỷ sẽ là vật cản đường, vì hài tử, nàng...... Làm chuyện gì đều có thể làm đi."
Thẩm Oánh sững sờ, Đúng vậy a, rõ ràng là nàng trước tiên phá huỷ chính mình, bởi vì chuyện này, nàng liền trở thành lâm sông Hoàichuyện cười, móc tim móc phổi đối xử thật là tốt hữu, thậm chí dẫn kiến cho phu quân, nhưng không nghĩ này một dẫn nhưng dẫn tới phu quântrên giường, nên có bao nhiêu người chuyện cười nàng a. Đặng Nghiên Thu, ta bắt ngươi đích thân người giống nhưđối xử, ngươi nhưng đối xử với ta như thế, việc đã đến nước này, nhưng chớ có trách ta lòng dạ độc ác.
Nhìn thấy đại tỷ dần dần thông tỏ, Thẩm Mẫu Đơn liền yên tâm che mành lại, cũng che lại cảnh đẹp bên ngoài. Nàng đứng dậy, nhìn Thẩm Oánh một chút, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, muội đi ra ngoài." Dứt lời, liền đẩy mành đi ra ngoài.
Thẩm Oánh ở trên ghế mây ngồi không bao lâu cũng đứng dậy đi ra ngoài, chỉ là lần này trên mặt mặt đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Phương Lan nhìn Thẩm Oánh đi ra, tiến lên ôm lấy cánh tay của nàng, dịu dàng nói: "Đại tỷ, tứ tỷ cùng tỷ ở trong khoang thuyền nói gì vậy, vừa nãy muội hỏi tứ tỷ, tỷ cái gì cũng không nói."
Thẩm Oánh nhìn Thẩm Mẫu Đơn, quay đầu lại nắm tay Thẩm Phương Lan, cười nói: "Tứ tỷ khuyên ta bớt đau buồn, bây giờ tâm tình của ta cũng khá lên rất nhiều." Nàng đương nhiên sẽ không đem chủ ý của Tứ muội nói cho những người khác.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn về núi cao trong bóng tối phía xa xa, trong lòng không nhịn được thở dài, nàng rốt cục vẫn không thể ngồi yên, nhìn thấy đại tỷ gặp phải tình huống tương tự như. nàng, nhìn thấy Đặng Nghiên Thu nàng liền nghĩ đến Diêu Nguyệt, nàng không có cách nào không để ý đến, nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như vậy. Có điều, đây cũng là kết cục các nàng đáng phải nhận.
Người nhà họ Thẩm đều rất quan tâm đến cảm thụ của Thẩm Oánh, sau khi vẫn chưa từng ở đề cập tới chuyện Nghiêm gia nhị gia cùng Đặng Nghiên Thu. Anh chị em ngắm nhìn phong cảnh, ngâm thơ đối câu, thưởng thức rượu ngon. Bên này ấm áp, cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến tiếng lao xao, còn kèm theo tiếng kêu gào ầm ĩ "Có người rơi xuống sông, có một hài tử rơi xuống sông rồi!"
← Ch. 007 | Ch. 009 → |