Truyện:Mẫu Đơn Của Hắc Báo - Chương 02

Mẫu Đơn Của Hắc Báo
Trọn bộ 19 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Liên tiếp mấy ngày liền, Mẫu Đơn không hề gặp lại Hắc Trọng Minh. Chỉ có lão quản gia lãnh đạm ít lời an bài cho nàng ở chỗ sâu trong tòa biệt thự vĩ đại này, một phòng ngủ xa hoa lộng lẫy. Trong phòng tất cả đồ vật cho dù là theo kiểu Tây hay Trung Quốc, tất cả đều tinh tế tỉ mỉ, xa hoa mà quý phái.

Trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn theo kiểu Trung Quốc, có chiếc đệm rất dày, tất cả chăn nệm đều là màu vàng nhạt, thảm trải thì rất êm, đặt ở từng góc trong phòng, tấm rèm bằng nhung tơ rất nặng, che hết ánh sáng, đèn thì theo kiểu Tây, cho dù là ban ngày hay ban đêm đều sáng, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng, khiến cho khắp nơi đều có ánh vàng.

Góc phòng ngủ, có đặt bàn trang điểm, còn đặt cả lọ nước hoa ngoại. Hương thơm lúc ẩn lúc hiện, bao giờ cũng từ miệng lọ tỏa ra, tràn ngập trong không khí.

Hàng đêm ở nơi này, Mẫu Đơn đều im lặng ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa kia. Chờ đợi khoảnh khắc Hắc Trọng Minh xuất hiện.

Nhưng mà, không ngờ, hắn cũng hề bước vào phòng ngủ.

Trên thực tế, hắn đã rời khỏi chỗ này.

Nàng cũng không biết được, Hắc Trọng Minh đi nơi nào, làm chuyện gì. Mà nàng cũng không muốn đi lại bên trong tòa biệt thự không có tiếng động này, toàn bộ người hầu chuyên tâm làm việc giống như bị cắt đầu lưỡi, không ai có lá gan lộ ra nửa điểm về hành tung của hắn.

Cơm ngon ba bữa, cứ đúng giờ đư*𝒶 ☑️*à*⭕ trong phòng.

Ngày đầu tiên bữa sáng kiểu Tây, Mẫu Đơn chỉ ăn mấy miếng trong toàn bộ thức ăn được mang lên, thậm chí là để nguội, sau đó mới bị người hầu thu đi.

Nhưng, tiếp theo người hầu đưa cơm tới bàn ăn, bày ra những món ăn chế biến tỉ mỉ, hương vị nhẹ nhàng là thức ăn Trung Quốc.

Cho dù là người hầu làm việc trong phòng, hay là đầu bếp bên trong phòng bếp, mỗi người ở nơi này, tất cả đều nơm nớp lo sợ, ghi nhớ bổn phận của mình, không dám có chút nào sơ sẩy.

Mẫu Đơn cũng không biết, những người này có phải tôn kính Hắc Trọng Minh hay không.

Nhưng nàng có thể khẳng định, trong lòng những người này, nhất định đều khiếp sợ hắn.

Hắc Báo, đúng là một người đàn ông đáng sợ.

Phu nhân dịu dàng uyển chuyển, phái nàng che dấu thân phận, trước khi đưa nàng đến bên Bạch Diễm Dung, bà đã từng thận trọng nói như vậy. Đến bây giờ Mẫu Đơn vẫn nhớ rõ ràng, lúc ấy trên khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân, lộ rõ vẻ nghiêm túc.

Phu nhân thận trọng, đó là chuyện đương nhiên.

Toàn bộ người ở Thượng Hải, đều nói Hắc Trọng Minh đáng sợ biết bao, hành vi tàn khốc của hắn, đều truyền trong miệng mỗi người. Mà nàng, lại chính mắt gặp qua hắn lạnh lùng vô tình, cặp mắt sâu không đáy kia, giống như màn đen của màn đêm, ánh mắt lợi hại, sắc bén như dao.

Trong đầu hồi tưởng lại, làm cho nàng không tự chủ được mà nắm chặt hai tay. Mãi đến khi lòng bàn tay truyền đến đau đớn, nàng mới buông mười ngón tay ra, nhưng lòng bàn tay 〽️·ề·𝖒 𝐦ạ·ⓘ, đã bị móng tay tạo ra mấy hình bán nguyệt.

Nàng vẫn không có thói quen, để móng tay dài như vậy.

Ngẩng đầu lên, tầm mắt Mẫu Đơn chống lại người phụ nữ trong gương.

Người phụ nữ trong gương, xinh đẹp thông minh, mái tóc đen 〽️-ề-〽️ ɱạ-ï, làm nổi lên ngũ quan xinh xắn, không phải là một người nhu nhược như lúc trước, mà trên người nàng là áo dài Hoa Kì đen, trên n●𝐠ự●🌜 và bên hông không cố ý mà thắt chặt lại, làm cho vải dán vào đ*ườ*𝖓*🌀 𝒸𝐨*n*ⓖ phập phồng trên cơ thể, κí●𝐜●♓ 𝐭●ⓗ●í●𝐜●ⓗ tầm nhìn và ⓓụ-𝖈 ⓥọ-n-ⓖ của đàn ông.

Sau đó Mẫu Đơn lập tức tránh đi tầm mắt.

Ngoại trừ không có thói quen để móng tay dài, nàng còn không có thói quen soi gương. Người con gái nhu nhược, tinh tế kia, người con gái mảnh mai không chịu nổi gió mạnh, so với hình ảnh thật sự của nàng sao lại khác biệt đến như vậy.

Nhưng mà, tầm mắt vừa tránh khỏi gương, thì lại rơi vào chiếc giường lớn bằng da kia.

Quạt trần trên trần nhà vẫn xoay tròn hết lần này tới lần khác, cắt nát ánh sáng màu vàng phát ra từ chiếc đèn kia.

Lời phu nhân đã nói, lần thứ hai hiện lên trong óc.

Hắc Báo, là kẻ thù của chúng ta.

Kẻ thù.

Đúng vậy, đây cũng là chuyện từ nhiều năm trước tới nay, Mẫu Đơn luôn giữ vững niềm tin. Trước sau nàng đều cho là, người đàn ông đáng sợ này, là rất khó giải quyết, là kẻ thù nguy hiểm không đội trời chung.

Nhưng mà, Hắc Báo không thể 🌜𝒽ế·ⓣ được.

Hắn phải sống sót.

Giọng nói dịu dàng của phu nhân, quanh quẩn ở bên tai nàng, mỗi một từ, mỗi một câu, đều khắc sâu ở trong đầu nàng rõ ràng như vậy.

Cho nên, tôi phái cô đến bên người hắn, âm thầm bảo vệ hắn, bảo đảm hắn có thể tránh khỏi mọi nguy hiểm.

Mẫu Đơn nhìn thấy chiếc giường lớn trống trải kia, hai mắt trong suốt không hề nhấp nháy, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào. Trong lòng nàng hiểu được, đợi sau khi Hắc Trọng Minh trở về, trên chiếc giường lớn đó, sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng không thể quên, trước khi hắn ra khỏi cửa, đã cưỡng hô.𝓃 nàng, nụ 𝐡ô*𝖓 của hắn mạnh mẽ và mang đầy 🅓_ụ_ⓒ ν_ọ_𝐧_𝖌. Hai tay 𝐦●ả●n●ⓗ κ●♓ả●𝓃●𝒽 trắng nõn nà, từ từ nắm chặt lại, móng tay đâ_𝐦 ☑️_à_𝐨 lòng bàn tay một lần nữa. Ngay cả lòng bàn tay đau đớn, nhưng nàng vẫn như trước không hề buông tay, ngược lại nắm thật chặt.

"Để tiếp cận Hắc Báo, chỉ có một biện pháp."

Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào giường lớn, nhớ lại giọng nói rất dịu dàng của phu nhân, bám vào bên tai nàng, để cho người bên ngoài không thể nghe tiếng bên trong, chậm rãi mà kiên quyết nói cho nàng: "Cô phải trở thành người đàn bà của Hắc Báo."

Đêm dài yên tĩnh.

Khép chặt tấm màn, không bị tiếng động bên ngoài tác động, chỉ để lộ ánh trăng soi trên đường.

Trong phòng ngủ mịt mờ, chỉ có ánh trăng kia là nguồn sáng duy nhất, ánh trăng có thể chiếu tới mọi nơi, cho dù là tấm thảm ⓜ*ề*𝖒 𝖒ạ*i, hay trên đồ vật chạm khắc, ngay cả trên chiếc giường lớn bọc da, cũng đều bị soi sáng vô cùng.

Ánh trăng kia cũng ngày càng chiếu sáng trên giường

Mái tóc đen phủ trên giường, màu đen trùm kín hai tai, lộ ra cái cổ trắng nõn như ngọc.

Thân hình cao lớn, yên lặng đến gần, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng giống như con thú săn mồi. Hắc Trọng Minh đứng ở bên giường, con mắt đen lợi hại, lẳng lặng nhìn kỹ, người con gái khẽ khàng cuộn mình trên chiếc giường.

Cho dù bên trong mờ mờ, hắn cũng có thể thấy rõ ràng, khuôn mặt mịn màng của nàng vùi ở trong chăn, lông mi thật dài, môi đỏ mọng ⓜề·〽️ 𝖒·ạ·1. Ở trong giấc mơ, nàng không hề phòng bị mà nhếch lên, càng giống cô bé mười lăm tuổi.

Tuy nhiên, hắn dám khẳng định, tuổi của nàng sẽ không dưới hai mươi.

Hắn không chạm vào con gái dưới hai mươi tuổi, con gái trẻ tuổi, nếu không phải quá khờ dại, thì chính là tràn đầy dã tâm, mà Bạch Diễm Dung rất biết phép tắc, càng nghiêm khắc tuân thủ khuôn phép, con gái được đưa tới nhất định là đã chọn lựa kĩ càng.

Người con gái này, rất đẹp.

Tuy rằng nàng không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp. Nhưng khi đứng trước nguy hiểm, phản ứng của nàng khác hẳn với những đàn bà tầm thường khác, lại khiến cho hắn thấy hứng thú.

Bàn tay to ngăm đen dày rộng, ✔️●uố●† ν●e sợi tóc đen như mực của nàng, ngón tay bừa bãi thưởng thức, hưởng thụ sợi tóc 𝐦-ề-Ⓜ️ 〽️-ạ-1 kia, giữ lại cảm xúc trong bàn tay. Hắn nhìn thấy dáng ngủ của nàng, môi hắn cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc yếu ớt.

Nàng gặp nguy hiểm mà không sợ hãi, có thể là bản tính, cũng có thể là thủ đoạn muốn thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng mà, cho dù sự thật là gì, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn hưởng thụ vui s_ướ_ռ_g cùng nàng.

Hắc Trọng Minh vươn tay đến, không hề báo động trước nằm xuống chiếc giường da, lật chăn ra bỗng nhiên tất cả đều chiếu vào trong mắt hắn.

Mẫu Đơn trong nháy mắt bị giật mình tỉnh giấc.

Rùng mình lạnh như cái rét mùa đông, không báo trước ⓧâ.𝖒 n.ⓗ.ậ.𝖕 vào giấc ngủ của nàng.

Được tôi luyện bản năng nhạy cảm không gì sánh được, khiến nàng nhanh chóng thấy được nhiệt độ thay đổi, ngay trong chớp mắt tỉnh táo lại.

Có người!

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, toàn thân căng thẳng, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

"Mơ thấy cái gì?" Tiếng nói nam tính trầm thấp, ở đâu đó rất gần vang lên, hơi thở rất ấm áp thậm chí lướt qua tai của nàng.

Nàng quay đầu đi, trông thấy khuôn mặt tuấn tú hé ra ngũ quan rõ ràng, trong ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, càng tăng thêm phần tà ác nguy hiểm, không khỏi khiến kẻ khác khiếp sợ. Cặp mắt đen lánh u ám kia, được ánh trăng chiếu vào, lóe sáng khác thường, càng có vẻ thâm thúy khó dò.

Hắc Trọng Minh! Mẫu Đơn trong phút chốc kinh hoàng.

Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết hắn sớm muộn cũng trở về, thế nhưng vào lúc thực sự nhìn thấy hắn, trong lòng nàng vẫn chấn động không ngớt. Dù sao người đàn ông này, trong trí nhớ của nàng từ trước tới nay, lúc nào cũng phải đề phòng, cảnh giác ngày đêm với nguy hiểm, đối với giọng nói của hắn, nàng đã sớm quen thuộc.

Chỉ là, nàng có rất ít cơ hội tới gần hắn như thế.

Hắc Trọng Minh ngồi ở mép giường, hai tay ôm lấy eo của nàng, †h-â-𝐧 тh-ể to lớn của hắn khiến tấm đệm lún xuống, nàng không có lựa chọn nào khác, bị ép tới gần hắn, hai người trong lúc đó, gần đến nỗi chỉ cách nhau mỗi hơi thở.

"Gặp ác mộng sao?" Lần này, hơi thở của hắn tiến tới gần môi nàng.

Hơi thở ấm áp gần như muốn đốt cháy nàng.

Mẫu Đơn nuốt xuống tiếng 🌴♓*ở 𝒹ố*↪️, bản năng trỗi dậy, muốn tránh xa sự tiếp cận của hắn.

"Không có." Nàng trả lời.

Bàn tay hắn mạnh mẽ, giữ lại chiếc cằm xinh xắn của nàng, é*🅿️ 🅱️*𝖚ộ*↪️ nàng quay đầu lại, không cho phép nàng lảng tránh cái nhìn của hắn.

"Vẻ mặt của em như vậy là sao? Cứ như nhìn thấy q_⛎_ỷ?" Hắn đùa cợt hỏi.

Mẫu Đơn 💲𝖎●ế●🌴 ⓒhặ●✞ mười ngón tay, cố sức kiềm chế, kinh hoảng và thù hận trộn lẫn nhau. Mọi chuyện cho tới bây giờ, càng phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, không thể để gã đàn ông này nhìn ra một chút sơ hở nào.

"Em không biết đêm nay tiên sinh trở về." Nàng nói thật, biết rõ nếu mình nói thật thì sẽ không bị hắn nhìn thấu mục đích sâu xa của mình.

"Ngài hù dọa em." Nàng thẳng thắn thừa nhận.

Hắc Trọng Minh vuốt đôi lông mày rậm, môi nhếch lên nói: "Tôi còn tưởng rằng, em không sợ cái gì." Nàng lập tức hiểu rõ, hắn ám chỉ, ngày ấy Tống tam gia trước mắt nàng rút súng, sau đó xảy ra chuyện đổ ⓜ·á·𝖚. Đàn bà bình thường sẽ phản ứng, nàng rất khác biệt với họ? Nàng không hy vọng vì chuyện đó, khiến hắn nổi lên lòng nghi ngờ.

"Không." nàng hít sâu một hơi, nỗ lực bù đắp sai lầm lúc trước." Em sợ ngài." Hắc Trọng Minh, là một người đàn ông làm người khác e ngại.

Hắn mỉm cười khen ngợi.

"Cô rất thành thực." Sau đó hắn đột nhiên cử động, đoạt lấy môi nàng.

Đôi môi ấm áp, mang theo mùi rượu, cọ sát đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi khéo léo, nhào nặn hút hết ngọt ngào trong đôi môi nàng.

Hắn ôm lấy bả vai yếu ớt của nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào n.ɢ.ự.↪️, ung dung h_𝖚n_🌀 h_ă_n_🌀 nhấm nháp, nghiền ngẫm vị ngọt của nàng.

Hơi thở nam tính vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lấp đầy các giác quan của Mẫu Đơn.

Nàng cảm giác mình như là một con mồi, bị Hắc Trọng Minh vững vàng bắt được, cho dù nàng muốn giãy dụa, trong nháy mắt đều chỉ khiến hắn càng kiên quyết xâm phạm, nàng gần như đã quên nhiệm vụ, thầm nghĩ muốn chạy trốn ô_𝐦 ấ_ⓟ của hắn. Lời phu nhân thận trọng dặn dò, lại dần hiện lên trong óc.

Cô phải trở thành người đàn bà của Hắc Báo.

Trong lòng Mẫu Đơn run lên.

Không! Nàng không thể chạy trốn!

Đây là nhiệm vụ của nàng, từ lúc phu nhân nói cho nàng, thì nàng cũng đã biết, để hoàn thành được nhiệm vụ này nàng nhất định phải trả giá bằng chính ✝️●♓â●𝐧 †♓●ể của mình... Đau quá!

Hắn cắn nàng.

Trên môi có chút đau, khiến nàng phục hồi lại tinh thần, khẽ thở ra.

Do đó, ngược lại khiến cho Hắc Trọng Minh thừa cơ, lúc nàng mở miệng để thở, chiếc lưỡi tà ác đã x·â·〽️ ռ·♓·ậ·ⓟ vào trong miệng của nàng, dây dưa với cái lưỡi đinh hương ngây ngô 〽️●ề●𝖒 𝐦●ạ●𝒾 của nàng, nuốt hết hoảng sợ và tiếng ✝️*𝐡*ở d*ố*ⓒ của nàng.

"A!"

Nàng trừng to mắt. Môi lưỡi nam tính của hắn t.à.ⓝ 𝖘á.t bừa bãi xuống, chỉ có thể 🅿️𝖍á·𝖙 г·ⓐ â·Ⓜ️ 🌴·𝒽aⓝ·𝒽 không rõ. Nàng mơ mộng muốn tránh thoát, nhưng hắn nghiêng người đè xuống, dùng ⓣ_♓_â_n 🌴h_ể to lớn của mình, đem nàng ép vào tấm đệm mề·Ⓜ️ Ⓜ️·ạ·ı.

†𝐡â●n ✞𝖍●ể nam tính rắn chắc, ép chặt 𝖙♓_â_𝖓 ✞_h_ể của hắn vào nàng, trong lúc đó chỉ cách nhau lớp quần áo trên người, rắn chắc và ⓜ-ề-𝖒 𝖒-ạ-ı, hai người dính vào nhau không có khe hở, trên dưới toàn thân của nàng, đều bị hắn làm ⓝ.ó.ռ.𝐠 🅱ừ.𝖓.𝖌, đỏ ửng cả lên.

Đôi tay ngăm đen, dễ dàng tìm kiếm mục tiêu, cách tấm áo ngủ mỏng, khẽ nắn bóp bầu 𝓃ɢ_ự_𝖈 tròn trịa của nàng, 𝐦·ề·𝖒 ɱạ·ⓘ, đẫy đà, nhưng săn chắc, không chỉ vừa với lòng bàn tay hắn, mà thậm chí còn tràn ra khỏi những ngón tay thon dài của hắn.

Sự đầy đặn của nàng, khiến hắn có chút kinh ngạc, cũng 𝐤-íⓒ-ⓗ ✝️h-í-↪️-𝐡 ԁụ_𝐜 ✌️ọ_ռ_ɢ mãnh liệt của hắn.

Hắc Trọng Minh cử động nửa thân hình cường tráng, vươn bàn tay to đến, không lưu tình chút nào xé rách áo nàng, sau vài tiếng xé vải chói tai, áo ngủ nhỏ bé đắt tiền trên người Mẫu Đơn, trong nháy mắt biến thành các mảnh vụn, cơ thể trắng nõn mịn màng của nàng, tất cả đều phơi bày dưới ánh trăng.

Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hô hấp khó khăn, theo bản năng hai tay ôm lấy 𝓃𝖌●ự●c, muốn che đậy cơ thể trần trụi của mình, hai tay ép chặt trên bộ 𝖓_gự_𝒸 sữa, nén lại càng làm nó trắng và đẫy đà hơn, càng tăng thêm vẻ mê người không gì sánh được. Nụ hoa anh đào của nàng bị hắn 𝖍·ô·n·, cùng với 𝖐*í↪️*♓ 𝐭𝖍*í*𝖈*𝒽 từ đôi bàn tay hắn, khiến nó đã sớm săn cứng, dựng thẳng.

"Thả tay ra." Tiếng nói trầm thấp nam tính vang lên, bởi vì nhuốm ◗ụ·𝒸 𝐯·ọ·ⓝ·ⓖ mà trở nên khàn khàn.

Nàng nghe thấy, nhưng †𝒽â●ⓝ 𝐭𝐡●ể nhưng không cách nào nhúc nhích, lại càng không đủ can đảm buông tay.

Trên khuôn mặt khôi ngô, lộ ra một chút không kiên nhẫn.

"Thả tay ra." Hắn chậm rãi nói, lặp lại câu nói lúc nãy, bây giờ là mệnh lệnh chứ không còn là cầu xin.

Nàng cần phải nghe theo, nên nghe hắn nói, nhưng sao lại khó khăn như vậy. Trong lòng nàng г·υ·ⓝ г·ẩ·ÿ, tay chỉ muốn ôm chặt cơ thể, không muốn lộ т.𝖍.â.n ✞.♓.ể, chỉ sợ rằng đến tâm hồn cũng bị hắn nhìn thấu.

Ban đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng 𝐭ⓗ·ở 𝒹ố·𝐜 gấp rút của nàng.

Mẫu Đơn 𝐫𝖚*n r*ẩ*𝐲, cố gắng di chuyển hai tay, nhưng Hắc Trọng Minh cũng đã không chờ được. Có điều là trước khi nàng phản ứng, hắn đã mạnh mẽ lôi hai cánh tay của nàng, bàn tay giữ chặt hai cổ tay nàng, dùng sức mạnh giữ chúng ở trên đầu nàng, khiến thâ·𝖓 🌴𝐡·ể nàng trần trụi, hắn nhìn không sót thứ gì.

Mẫu Đơn ✝️𝐡_ở ♓ổ_п ♓_ể_𝐧, nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt hắn giống như lửa chạy qua da thịt của nàng, sau khi dang tay ra, không hiểu vì nguyên nhân gì mà nụ hoa ɱề*ⓜ 𝖒ạ*𝒾 của nàng 𝓇.𝖚.ⓝ r.ẩ.𝖞 không ngớt.

Bàn tay nam tính thô ráp của hắn hướng về phía nụ hoa 𝓇⛎.𝖓 гẩ.🍸 của nàng, bừa bãi chà sát nơi mẫn cảm ấy, không thể nói rõ cảm giác này là đau đớn hay là 🎋í*𝐜*𝒽 ✝️𝖍í↪️*𝒽, nhưng lại làm cho nàng 𝖙ⓗ·ở 𝒹·ố·↪️ không thôi.

Khi bàn tay của hắn nhẹ nhàng một lần nữa 🎋.í.𝒸.ⓗ 🌴𝖍.í🌜.h nụ hoa mẫn cảm, cảm giác chấn động chạy khắc toàn thân nàng, khiến nàng không tự chủ được mà vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, thậm chí 𝖙𝖍●ở 🌀ấ●𝖕 ra tiếng.

Trong bóng đêm vang lên tiếng cười khàn khan.

Tiếng cười tuy rất nhỏ, nhưng cũng khiến Mẫu Đơn giật mình tỉnh khỏi cơn 𝐤hοá*𝖎 c*ả*Ⓜ️. Nàng trừng to hai mắt, cắn đôi môi đỏ mọng, nuốt tiếng rên trong miệng xuống.

Cảm giác như vậy, gần như là muốn xé nàng ra. Trước kia, để tiện hành động nàng luôn luôn dùng vải buộc chặt bộ ⓝ.ⓖự.ⓒ, đối với nàng mà nói, ⓝ_🌀_ự_𝖈 đẫy đà dầy đặn, chỉ là một gánh nặng vô dụng, dù là bị đ●ụ●п●𝐠 ⓒ●𝖍ạ●Ⓜ️, cũng sẽ chỉ mang đến đau đớn.

Thế nhưng, đôi tay Hắc Trọng Minh, lại mang đến cho nàng cảm giác sung 𝖘●ướ●𝓃●𝖌 chưa từng trải qua, bàn tay hắn thành thạo nắn nắn vê vê, làm cho ⓚ*ⓗ*⭕á*𝖎 𝖈*ả*𝖒 lần lượt tập kích nàng.

Nàng nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu một hơi, cố nén phản ứng khó chịu trước ý đồ khiêu khích của hắn, nhưng lập tức bị hắn nhìn thấu.

"Đừng nhịn." Tiếng cười trầm thấp, ác ý vang lên.

Hắn cúi người xuống, 𝒽ơ_1 ✝️_𝐡_ở 𝓃ó_ⓝ_🌀 rự_ⓒ rơi xuống cổ, trước ng-ự-🌜 của nàng.

"Bởi vì, em nhịn không được." Hắn há miệng, ɱú*𝖙 ɱ*ú*t cắn cắn cặp tuyết lê của nàng, dùng lưỡi 👢-ⓘ-ế-m l𝒾*ế*m để cảm nhận sự đẫy đà ở đó.

Ⓚ♓🅾️á●𝒾 ↪️ả●〽️ mãnh liệt giống như ngọn lửa đốt cháy nàng, nàng không thể kiềm chế được, dưới sự đùa bỡn của hắn, nàng chỉ có thể ⓣ𝐡●ở 𝐡●ổ●𝖓 ⓗể●𝐧, t♓_â_n tⓗ_ể nóng lên, г●𝐮●𝓃 𝓇●ẩ●🍸 rên lên thành tiếng.

Tất cả những điều này, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Mẫu Đơn.

Nàng vốn tưởng rằng, cùng giường với Hắc Trọng Minh, sẽ tràn ngập đau đớn giống như cực hình. Nàng cũng có đủ tự tin, có thể chịu được bất cứ cực hình nào, cho dù bị một đao xuyên qua, đau đớn như vậy, mặt nàng cũng không đổi sắc, có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nhưng, tất cả những gì Hắc Trọng Minh làm với nàng, khác xa so với cực hình tàn nhẫn nhất, khiến nàng không thể chịu đựng được.

Lúc này, chiếc lưỡi ấm nóng của hắn, di chuyển quanh nhũ hoa của nàng, thấm ướt nàng, khẽ cắn nàng, hưởng thụ sự r⛎-𝖓 𝓇-ẩ-y của nàng, bàn tay hạ xuống cơ thể nàng, không hề nghỉ ngơi chút nào, trực tiếp tiến vào giữa hai chân nàng.

Đầu ngón tay hắn, ân cần thăm dò, dịu dàng khám phá nơi 〽️*ề*〽️ Ⓜ️ạ*❗ được che đậy kĩ càng ấy, vẫn dịu dàng như thế cho đến khi chạm được vào nhụy hoa ư·ớ·† á·🌴, hắn mới từ từ tiến công, lấy đầu ngón tay cọ sát nơi đó, ra vào, ⓓ●ụ 𝖉●ỗ nàng chảy ra chất lỏng ngọt ngào.

"A... Đừng..." Mẫu Đơn hoảng sợ 𝖗*ê*п 𝖗*ỉ, bởi vì hắn không ngừng cử động, đùa giỡn khiến cho nhiệt độ cơ thể nàng không ngừng tăng lên, da thịt non mịn toát ra chút mồ hôi.

Κ𝖍𝐨á*i 𝖈*ả*m thần bí cứ vây chặt lấy nàng, càng lúc càng dâng cao lên, ngón tay tà ác của hắn khiến cho hai tay nàng phản ứng, s𝐢.ế.т 𝐜hặ.🌴 lấy ga giường, ⓣ·hâ·𝖓 ✝️·♓·ể tuyệt đẹp vặn vẹo theo sự di chuyển của ngón tay hắn.

Chút lý trí còn sót lại cũng từ từ biến mất, hai mắt nàng mơ màng, loáng thoáng nghe thấy rõ âm thanh 𝓇ê●ⓝ ⓡ●ỉ rất dịu dàng của người đàn bà.

Hơi thở пóռ.ⓖ 𝐛.ỏ𝓃.🌀 dịu dàng, di chuyển xuống, đi tới sườn của nàng. Cho dù bên trong tối, hai mắt hắn vẫn lợi hại, nhìn thấy phía dưới ռ🌀ự_𝒸 trái nàng có vết sẹo đang mờ đi. Vết thương đã khép lại từ lâu, trên da thịt trắng nõn, chỉ để lại một vết màu đỏ nhạt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi, đầu lưỡi xẹt qua vết thương, miễn cưỡng nói.

May mà, nàng vẫn còn một chút tỉnh táo.

"Té ngã." nàng tìm cách trả lời, câu chữ trong lúc này trộn lẫn với hơi th_ở 🌀_ấ_p.

"Do đá cắt bị thương." Da đã từng chịu tổn thương, lạnh lẽo mà nhạy cảm, đầu lưỡi đó mỗi lần đảo qua, đều khiến nàng không ngừng 𝖗υ●п ⓡ●ẩ●ⓨ.

Hắc Trọng Minh im lặng, nhíu mày. Đối với loại vết thương này hắn rất quen thuộc, bề mặt vết thương bằng phẳng như vậy, nhất định là do dao, tuyệt đối không có khả năng là do đá cắt bị thương.

Hắn biết, người đàn bà này đang nói dối. Thế nhưng, hắn cũng không có hứng thú hỏi, lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.

🌴𝒽-â-ռ †-𝖍-ể trong lòng 〽️-ề-ɱ ⓜạ-ı non nớt, mẫn cảm hơn so với đàn bà bình thường, phản ứng không quen thuộc của nàng, đều lén lút mang theo sự chống cự, trái lại khơi mào hứng thú của hắn, làm ԁụ●c ☑️●ọ●п●ɢ của hắn ngày càng tràn đầy, căng tức.

Trút bỏ quần áo, thân hình nam tính to lớn, có chút tính toán đi tới trên người nàng, dùng 𝐭♓â*𝐧 t*♓*ể thô ráp, cẩn thận cọ sát ⓣ·♓·â·ռ 𝖙·♓·ể nàng.

Hắn cúi đầu vào cổ của nàng, phả ra hơi nóng, tham lam hưởng dụng hương thơm nhàn nhạt của nàng. †𝖍*â*𝓃 𝐭♓*ể cao lớn, 𝐱_â_ⓜ ⓝ_𝖍_ậ_𝓅 vào giữa hai chân của nàng, làm cho nàng không thể khép hai chân lại.

Chợt dừng lại ở nơi đó, cứ như thế không ngừng tấn công.

Mẫu Đơn 🌴𝖍●ở 🅓ố●c không thôi, da thịt ɱề_〽️ ɱạ_ı vùi trong tấm đệm, hai tròng mắt nàng nhắm chặt, có chút ngỡ ngàng không giải thích được. Trong lúc mơ hồ, nàng nhận thấy được nhiệt độ cơ thể người đàn ông kia, hơi thở nam tính của hắn, sự tiếp xúc da thịt của hắn, sức nặng т-𝖍â-n †-𝖍-ể của hắn, mà khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại rất tà khí, gần trong gang tấc, càng ngày càng tới gần, tới gần, tới gần... Tiếp đó trong nháy mắt, hắn tiến nhập vào nàng.

Đóa hoa ɱề·ɱ ɱạ·ⓘ đó, bị vật nam tính khỏe mạnh của hắn ♓υ𝐧.ɢ ⓗă.𝓃.ⓖ tiến chiếm, cho dù có tiết ra dòng nước ngọt ngào bôi trơn, nhưng sự chiếm đóng của hắn làm nàng đau đến 𝖗ⓤ-ռ ⓡẩ-🍸 thắt lưng, ռ.gự.𝖈 phập phồng mãnh liệt. Ngay cả khi vô cùng đau nhức, nàng cũng không chịu tỏ ra yếu kém, cố ý cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không để lộ một âm thanh nào, đôi mắt nhìn thẳng người đàn ông trên người mình.

Hắn nhìn chăm chú vào nàng, ԁ●ụ●ⓒ ✌️ọ●п●🌀 thô sơ nóng hổi, thong thả đi vào càng sâu, cảm thụ sự chặt khít của nàng, cũng quan sát phản ứng của nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vì đau đớn mà càng trở nên trắng bệch thảm hại hơn, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp này, lại chỉ có thêm vẻ quật cường, không chịu kêu đau cũng không chịu mở miệng, cầu xin hắn dịu dàng.

Hắc Trọng Minh cười lạnh một tiếng.

Bàn tay to của hắn, trong lúc đó lướt xuống giữa hai người, rất nhanh mà không lưu tình chút nào, vân vê nhào nặn cánh hoa nho nhỏ kia. Ngón tay linh hoạt, chọc ghẹo, đùa giỡn, hết lần này tới lần khác vẽ lên những vòng tròn ở nơi đó, dày vò nụ hoa mẫn cảm, nhiều lần ép nàng phản ứng.

Cứ bị dày vò như thế, không chỉ đau đớn mà còn khó nhẫn nại. Bàn tay thô ráp, không buông tha cũng không dừng lại, cho dù nàng гu_𝐧 rẩ_🍸 dữ dội, giãy dụa đấu tranh, cũng không chịu buông tha.

Đau đớn và k*ⓗ*oá*ï 𝐜*ả*𝖒, giống như lửa thiêu đốt nàng, cho dù thế nào đều không thể tránh thoát.

Lại thêm một cái ⓥυ*ố*ⓣ ☑️*𝑒 dịu dàng, làm cho nàng phát ra tiếng 𝐭●h●ở 𝐝ố●𝖈, chiếc eo nhỏ nhắn Ⓜ️●ề●m ɱạ●❗ không khống chế được mà nâng lên.

"Không! Em..." Nàng 𝖙𝒽_ở 𝖌ấ_𝐩, giọng nói như khóc.

Hắc Trọng Minh giơ chân trái của nàng lên, gác qua đầu vai rộng lớn của mình, thẳng lưng tiến vào, é·ⓟ 𝐛u·ộ·ⓒ vùng cấm địa dịu dàng của nàng phải bao bọc hết vật nam tính to lớn, mạnh mẽ của hắn. Hắn tiến đến sát tai của nàng, hơi thở trầm đục nói nhỏ.

"Em không nhịn được." Từ ngữ п_ón_ⓖ ⓑỏ_п_🌀, kèm với một lần tiến công mạnh mẽ, lúc nơi Ⓜ️ề-Ⓜ️ 〽️ạ-ⓘ của nàng mở rộng, hắn dã man thẳng tiến, vân vê nhào nặn nụ hoa chưa từng bị người thăm dò, theo cái chân bé nhỏ trên vai, mạnh mẽ đi vào, không thể chống cự, dưới ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện.

Mạnh mẽ hùng hồn chạy nước rút, cùng với việc chơi đùa vỗ về trên nụ hoa, mang nàng lên tới đỉnh cao của k.𝐡.0á.i ⓒ.ả.ⓜ, nàng không thể suy nghĩ, chỉ có thể theo bản năng, dây dưa trên người hắn, hai tay níu chặt hắn, 𝖗ê●𝐧 𝓇●ỉ một tiếng yêu kiều, giống như tiếng kêu khóc.

𝐊*𝐡0á*1 𝐜ả*𝐦 không ngừng tăng lên, nàng nảy người lên, gắt gao ôm chặt Hắc Trọng Minh, ép sát vào cái cổ ướt đẫm mồ hôi của hắn, làm cho vật rắn chắc trong cơ thể càng trở nên nóng ấm và cứng, nàng cũng bị 𝖐ⓗ.🅾️.á.ℹ️ ⓒ.ả.𝖒 không ngừng đánh úp, đi 𝐥ê-n đỉ𝓃-𝖍 của sự 🎋·ⓗ·⭕á·𝖎 ⓛ·ạ·ⓒ.

Cao trào qua đi, nàng yếu ớt như búp bê, lại ngã vào trong lòng hắn, xinh đẹp nhưng không còn có sức lực, chỉ có thể để hắn lần thứ hai kiên quyết dần dần xâm chiếm, không còn sức lực đành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Bên trong tối tăm, lại truyền đến những âm thanh ⓡ·ê·ⓝ 𝐫·ỉ, thật lâu mà chưa dừng.

Một đêm điên cuồng.

Mãi đến tận trưa hôm sau, Mẫu Đơn mới tỉnh lại.

Vẫn chưa mở hai mắt nhưng cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức.

Nàng nhịn xuống tiếng rên trong miệng, cố gắng vận động ✞.𝒽.â.𝖓 t.h.ể, nhìn quanh phòng ngổn ngang.

Bên trong, sớm đã nhìn không thấy bóng dáng Hắc Trọng Minh.

Ngay cả đêm qua, khi nàng mới lần đầu nếm thử ♓𝑜-𝒶-ռ á-ⓘ nam nữ, nhưng hắn không hề kiềm chế ԁ.ụ.𝐜 ✅.ọ.ⓝ.𝐠 tràn đầy chút nào, đòi hỏi nàng mấy lần, mãi tới lúc mờ sáng, mới buông tha nàng đang mệt mỏi, cứ thế rời khỏi phòng ngủ.

Nhớ tới cảm xúc tối hôm qua, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy hai gò má ửng hồng. Đến bây giờ, phảng phất nàng còn nghe thấy hơi thở của hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, với khoảnh khắc hắn chiếm giữ lấy nàng, tiến vào chỗ chặt khít, sâu nhất, bá đạo dùng sức cọ sát.

Nàng cảm thấy giữa hai chân có chút khác thường không khỏe, còn lưu lại tình cảm ấm áp của hắn, nàng hít sâu một hơi, trần trụi tiến vào phòng tắm, mở vòi nước, để toàn thân ngập trong dòng nước lạnh, xóa đi vết tích hắn còn lưu lại.

Chỉ là, dòng nước có thể xóa sạch được vết tích hắn còn lưu lại, nhưng không xóa hết được hồi ức trong lòng nàng.

Nàng sẽ mãi nhớ kỹ, nàng ở dưới thân hắn 🌴♓·ở ԁ·ố·↪️, 𝐫·ê·𝐧 r·ỉ, và không cách nào khắc chế mà cuồng loạn hưởng ứng. Nàng không biết, т𝐡.â.ⓝ †𝒽.ể của mình, sẽ có phản ứng như vậy, kịch liệt như vậy, khát vọng như vậy, trở nên nữ tính như vậy.

Hai tay trắng nõn, Ⓜ️.ơ.𝐧 ✝️𝖗ớ.𝐧 bầu n●ℊ●ự●𝒸 non mịn, phía trên trắng nõn đẫy đà, ở giữa lại có rất nhiều vết hồng hồng, đều là dấu 𝒽ô-𝖓 do Hắc Trọng Minh để lại... Lúc này, ngoài cửa gỗ lại vang lên tiếng gõ cửa.

Người hầu đợi lâu ở ngoài cửa, mãi đến khi nghe động tĩnh bên trong cánh cửa, mới dám đẩy cửa tiến đến. Cơm nước thịnh soạn đã chuẩn bị xong, lần lượt được đư_𝖆 𝐯_à_ο trong phòng, người hầu đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhanh chóng sắp xếp, thu dọn sạch sẽ, từ chiếc giường lớn hỗn độn cho đến quần áo bị xé rách tả tơi, vứt trên mặt đất.

Cho đến trước lúc rời đi, người hầu đứng trước cửa phòng tắm, cung kính cúi đầu kêu.

"Mẫu Đơn tiểu thư." Nàng ngâm người trong nước lạnh, sau một lúc lâu mới mở miệng.

"Chuyện gì?"

Giọng nói người hầu bình thản, lễ phép cung kính trả lời: "Sáng nay tiên sinh có nói, đêm nay, xin Mẫu Đơn tiểu thư chuẩn bị cho tốt, cùng người tham gia một bữa tiệc."

Chương (1-19)