← Ch.10 | Ch.12 → |
Ngày lại ngày trôi qua.
Trong nháy mắt, mùa đông cũng sắp tới.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Trọng Minh luôn ở trong tình trạng trời còn chưa sáng đã rời đi phòng ngủ chính, sau đó nửa đêm mới quay trở về.
Nhưng cho dù hắn trở về lúc nào, cũng luôn dùng cách nóng bỏng nhất, đem Mẫu Đơn đang trong giấc ngủ say tỉnh lại.
Có vài lần, ở trong lúc nửa tỉnh nửa mê, khí ý chí của nàng không đựợc thanh tỉnh, nàng sẽ không tự giác mà hưởng ứng nụ hôn của hắn, âu yếm của hắn, nhưng mỗi khi tình cảm mãnh liệt qua đi, nàng đều vì thế mà cảm thấy phẫn nộ và xấu hổ.
Nàng luôn nghĩ, trải qua nhiều lần hoan ái yêu đương kiểu này, nàng đã sớm nên quen kỹ thuật quá mức cao minh tinh xảo của hắn, nhiệt tình cùng dục vọng này, đã sớm biến mất mới đúng.
Nàng đã sớm quen thuộc thân thể hắn, cũng quen thuộc hương vị của hắn, thậm chí là tiếng bước chân của hắn. Đôi khi, hắn còn chưa vào cửa, nàng cũng đã cảm giác được hắn.
Mẫu Đơn dường như bị đánh thức, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, biết Hắc Trọng Minh đã trở về, đi qua cửa lớn, xuyên qua hành lang thật dài, trở lại phòng ngủ chính, đi tới chiếc giường mà nàng đang nằm.
Nàng hẳn là đã quen với các hành động của hắn.
Nhưng mỗi khi hắn vuốt ve nàng, mỗi khi hắn hôn nàng, nàng luôn nhịn không được rơi vào run rẩy.
Hết đêm này đến đêm khác nồng nhiệt đam mê, hắn cũng hết lần này đến lần khác triền miên cùng nàng, ép nàng không cam lòng cũng phải thần phục, cùng với phản ứng không thể khống chế.
Nàng từng nghĩ muốn kháng cự hắn, lại càng lúc càng sợ hãi, phản ứng của mình đối với hắn.
Đặc biệt, Hắc Trọng Minh cũng không phải lúc nào cũng áp đặt như thế.
Đôi khi, nửa đêm khi nàng tỉnh dậy, sẽ phát hiện hắn đang từ phía sau dịu dàng ôm lấy nàng, bàn tay to dày rộng ngăm đen, nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng. Nàng có thể cảm giác được, tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, xuyên thấu qua lồng ngực ấm áp của hắn tới chiếc lưng trần của nàng, khiến lòng của nàng xao động.
Tinh lực của Hắc Trọng Minh chỉ có thể dung hai từ "tràn đầy" để hình dung.
Mà nàng, không biết có phải nguyên do bởi vì thân thể vừa mới hồi phục, thể lực còn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ mà thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ngửi thấy mùi thức ăn, liền buồn nôn.
Ngày bác sĩ Hoàng đến tái khám, mặc dù tuyết ngừng rơi, nhưng chúng vẫn chất đống cao đến vài tấc.
Mẫu Đơn hoang mang nói cho bác sĩ Hoàng, tình trạng của bản thân mấy ngày nay luôn cảm thấy buồn ngủ, cùng với cảm giác cơ thể không khoẻ, trên mặt bác sĩ Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông đầu tiên là sửng sốt, lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó trầm mặc, nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, mới nghiêm túc hỏi:
"Mẫu Đơn tiểu thư, xin mạo muội hỏi một chút, lần kinh nguyệt cuối cùng của cô là khi nào?" Kinh nguyệt?
Bị hỏi như vậy, Mẫu Đơn mới rõ ra, kinh nguyệt của mình đã hai tháng không có tới.
Cả người nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy bản thân như đột nhiên bị đẩy mạnh xuống sông Hoàng Phổ, lạnh quá, ngay cả tâm cũng đều run rẩy.
Từ truớc tới giờ, nàng không hề nghĩ tới, bản thân không khoẻ, bởi vì nàng đã có.. có -
"Không, không thể nào, ông nhầm rồi." Nàng không có trả lời vấn đề của bác sĩ Hoàng, mà là liên tục lắc đầu, vội vàng phủ định kết quả ông sắp suy luận ra.
Bác sĩ Hoàng nhìn nàng, giọng nói đều đều, nhưng cũng rất kiên định.
"Mẫu Đơn tiểu thư, theo như cô miêu tả, cảm giác buồn nôn, những món thích ăn cũng khác trước, hay mệt mỏi, đều là dấu hiệu mang thai. Hơn nữa, nếu kinh nguyệt của cô đã lâu không có tới, như vậy chúng ta cần phải xem xét đến khả năng, có thể cô đã mang thai." Không có khả năng, nàng không có khả năng mang thai, nàng luôn tự bảo vệ mà!
"Tôi không có khả năng mang thai." Nàng lo lắng mãi phủ nhận, mắt mở to kinh hoảng.
"Tôi chỉ là quá mệt mỏi." Nhất định là như vậy!
Nghe nàng khẳng định được như thế, Bác sĩ Hoàng bình tĩnh đích nhẹ giọng nói: "Mẫu Đơn tiểu thư, cô và tiên sinh đều người trưởng thành khỏe mạnh, tôi nghĩ, mang thai là chuyện rất bình thường."
"Nhưng mà...... tôi, tôi đều dùng biện pháp ngừa thai......"Nàng gần như nói lắp bắp.
"Dù cho có ngừa, không phải hiệu quả lúc nào cũng một trăm phần trăm." Bác sĩ Hoàng trả lời.
Mẫu Đơn trừng mắt ông, sắc mặt trắng bệch, bật thốt lên: "Tôi không thể mang đứa nhỏ của anh ta!" Bác sĩ Hoàng nghĩ lầm, sự hoảng hốt của nàng, là sợ hãi mang thai ngoài ý muốn, sẽ bị Hắc Trọng Minh trách cứ. Ông thở dài, thử trấn an nàng.
"Cô đừng lo lắng, tôi nghĩ, tiên sinh sẽ không trách cô." Mẫu Đơn quá mức khiếp sợ, khi nghe tin mình có thai, sợ tới mức hoàn toàn không thể suy nghĩ. Đầu của nàng trống rỗng, rốt cuộc nói không ra lời.
Bác sĩ Hoàng đứng dậy, thu thập dụng cụ chữa bệnh nhiệt kế cùng với ống nghe, cẩn thận để lại trong túi nói: "Không có việc gì, cô đừng lo lắng." Trên thực tế, ông có thể xác định, Hắc Trọng Minh sẽ để nàng sinh hạ đứa nhỏ, bởi vì ông chưa bao giờ gặp qua, Hắc Trọng Minh đối đãi với người phụ nữ nào giống như nàng vậy, che chở đầy đủ. Khi nàng bị thương nặng nhất, hắn thậm chí thức trắng đêm không ngủ, ngồi chờ đợi ở bên người của nàng chờ nàng tỉnh lại.
Nhìn thấy mặt Mẫu Đơn không có chút máu, Bác sĩ Hoàng còn nói thêm: "Nếu cô sợ hãi, tôi có thể thay cô nói với tiên sinh. Cô yên tâm, không có việc gì." Những lời này, làm cho Mẫu Đơn đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
"Không, đừng nói cho anh ấy!" Bác sĩ Hoàng sửng sốt.
Vẻ mặt kinh ngạc của ông, làm cho Mẫu Đơn phát hiện, bản thân kích động quá mức, vội vàng điều chỉnh lại giọng nói, mở miệng giải thích: "Có lẽ — để tôi nói, có thể là do tôi quá mệt mỏi." Nàng cố gắng để giọng nói không cần quá bối rối như vậy.
"Ít nhất, chờ sau khi xác định là sự thật, sẽ nói cho anh ấy biết. Hơn nữa kinh nguyệt của tôi, từ trước đến nay không đều, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ có." Câu cuối cùng này, là lời nói dối không hơn không kém. Kinh nguyệt của nàng từ trước đến nay vẫn rất đều, chưa bao giờ bị chậm trễ ngày nào, nhưng bác sĩ Hoàng không có khả năng biết chuyện này.
Hai tay Mẫu Đơn nắm chặt. Nàng khẩn trương nhìn bác sĩ Hoàng, lại yêu cầu lần nữa: "Cho nên, tạm thời không cần nói cho anh ấy." Bác sĩ Hoàng nhìn nàng. Nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
"Được rồi, nếu cô muốn thế thì tùy cô vậy." Nàng dường như dùng hết sức lực, mới có thể nở nụ cười.
"Cám ơn ông." Bác sĩ Hoàng gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Sau khi bác sĩ đi, Mẫu Đơn đóng cửa phòng, tựa trán lên cánh cửa, nhắm chặt hai mắt lại. Mang thai sao?
Không, không có khả năng, không có khả năng.
Nàng run rẩy mở mắt ra, vội vàng ngồi vào trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra lấy một hộp kính tinh xảo, sau đó thuần thục mở nó ra. Dưới đáy hộp kính này, có che dấu một khoảng trống bí mật, bên trong là những viên thuốc mà nàng đã mang đến.
Thuốc này, là tôi đặc biệt phái người bào chế ra, có thể phòng ngừa việc cô mang thai.
Lúc trước, phu nhân đã từng nói với nàng như vậy. Chỉ cần cô dùng đúng hạn, là sẽ không mang thai. Tay nàng run rẩy đến nỗi không cầm được hộp kính. Khi mở hộp ra, có rất nhiều viên thuốc nhỏ màu nâu trong đó, nàng lập tức đổ chúng ra đầy bàn.
Từ trước cho đến giờ, nàng chưa bao giờ quên uống thuốc. Nàng hiểu rất rõ, nếu không uống thuốc đúng giờ, sẽ có hậu quả gì.
Nhưng mà tại sao chứ? Vì sao thuốc này vẫn không thể ngăn cản hắn làm nàng mang thai?
Mẫu Đơn xoa huyệt thái dương. Không thể hiểu nổi, tại sao lại xảy ra chuyện này.
Mang thai?
Cả người nàng run rẩy, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, hai mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương. Nàng không thể mang thai! Một khi đã mang đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh, thì có nghĩa là, cả đời này, nàng sẽ phải ở cùng một chỗ với hắn.
Đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh.
Đây quả thật là một chuyện quá mức đáng sợ, hơn nữa lại vô cùng trầm trọng.
Nàng không thể có đứa nhỏ, nàng còn phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải báo thù, nàng còn chưa tra ra, năm đó là ai hại chết cha mẹ nàng, phóng hỏa thiêu hủy nhà của nàng.
Huống hồ, Hắc Trọng Minh không phải người thường, đứa nhỏ một khi sinh ra, nhất định phải ở đây, lớn lên trong hoàn cảnh cuộc sống bị kẻ thù truy đuổi.
Không ai thương nó, không ai đau xót cho nó. Giống như Hắc Trọng Minh năm đó!
Mẫu Đơn run rẩy, hai tay nàng vỗ về bụng, cổ họng chua sót thít chặt, trong lòng nàng biết rõ một chuyện — nàng không thể sinh hạ đứa nhỏ này.
Ngoài cửa sổ, tuyết trắng lại bay tán loạn.
Bác sĩ Hoàng sớm hay muộn cũng sẽ nói cho Hắc Trọng Minh biết, nàng mang thai là chuyện thật.
Ông ấy không thể không nói, dù sao ông ấy cũng là bác sĩ riêng của Hắc gia. Nhưng ông ấy chưa thể xác định nàng có thật sự mang thai hay không, nàng chỉ cần bỏ đứa nhỏ trước khi được khám lại...... Khôi phục lại trạng thái ban đầu...... Là được rồi...... Mẫu Đơn đi vào trong phòng tắm, mở một bồn nước lạnh. Nhưng nước không đủ lạnh.
Trong phòng rất ấm, vì tránh cho mùa đông nước sẽ kết băng, cho nên đã lắp đặt một hệ thống sưởi hơi, nước chảy ra từ vòi, đều có chút ấm áp.
Không sao đâu!
Nàng nói với bản thân không cần nghĩ nhiều, thừa dịp mọi người ở bên ngoài phòng không chú ý đã mở ra cánh cửa sổ sát đất, hết lần này đến lần khác nàng nắm những bông tuyết trắng lạnh như băng thả vào bồn
Không sao đâu! Không sao đâu!
Rất nhanh trong bồn tắm lớn đều là nước, và tuyết trắng, nước trở nên lạnh như đến thấu xương. Có một ít tuyết trắng chưa hòa tan, đang đóng thành khối ở trong đó.
Nàng tự nói với bản thân, làm như vậy là tốt nhất. Nàng chỉ tắm nước lạnh mà thôi, tất cả những chuyện này, chỉ là một cơn ác mộng.
Hai tay của nàng đã bị tuyết lạnh làm đỏ lên, mà nước trong bồn tắm lớn cũng lạnh như băng. Nàng từ từ cởi quần áo, nhìn thấy cục tuyết kia, lại âm thầm nói với bản thân.
Đây chỉ là cơn ác mộng.
Nhưng nước mắt nóng bỏng dường như lại muốn rơi ra từ khóe mắt.
Chỉ là tắm rửa một chút mà thôi.
Mẫu Đơn thở sâu, cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ cần nâng chân lên, tiến vào nước lạnh, sau đó nhịn một chút, mọi chuyện sẽ qua rất nhanh.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, nàng lại chỉ có thể đứng ở nơi đó, run rẩy nhìn bồn tắm kia. Nàng liên tục hít sâu hết lần này đến lần khác, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Nàng không có cách nào nâng chân lên, ngồi vào bồn nước lạnh như băng kia.
Nước mắt nóng hổi từng đợt rơi xuống hai má của nàng, trời ạ! Nàng không làm được, nàng không có cách nào cứ như vậy bước vào đó, tàn nhẫn bóp chết một sinh mệnh.
Mẫu Đơn quỳ rạp xuống đất, mọi chuyện gần như hỏng hết, run rẩy dùng hai tay vây quanh bụng mình, nước mắt trong mắt rơi như vỡ đê.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Trong khi nàng rơi nước mắt đầy mặt, quỳ gối trên sàn nhà, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Trong lòng nàng giật mình, hốt hoảng đứng dậy, còn không kịp đứng vững, liền thấy Hắc Trọng Minh đã đi tới cửa phòng tắm.
"Em đang làm cái gì?"
Con ngươi đen lợi hại của hắn, trừng mắt nhìn thân thể trần trụi kia của nàng và bồn tắm đầy tuyết kia. Dường như trong giây phút ấy, hắn đã nhận thấy được nàng chuẩn bị làm cái gì.
"Em mang thai." Đó là một lời tuyên bố, chứ không phải là một câu hỏi.
"Em muốn phá thai." Trên mặt nàng kích động không còn chút máu, chứng tỏ lời hắn nói là sự thật.
Hắc Trọng Minh không thể tưởng tượng được, cần kiên quyết cỡ nào mới có thể khiến nàng cố gắng lấy nhiều tuyết như vậy, gần như là nửa bồn tắm lớn.
Nàng thật sự không muốn có đứa nhỏ của hắn? Tình nguyện dùng cách lạnh chết người này, cũng không muốn mang đứa nhỏ của hắn?
Trong khoảnh khắc lúc đó, Hắc Trọng Minh phẫn nộ tới cực hạn.
Sắc mặt hắn xanh mét, đi nhanh lên phía trước. Mẫu Đơn hoảng sợ không tự giác lui phía sau, lại vẫn bị hắn ôm vào hai tay.
"Em hận anh như vậy sao? Thật sự hận anh như vậy sao?" Tròng mắt hắn đỏ bừng, dùng sức loạng choạng ôm nàng. Phẫn nộ rít gào: "Sao em có thể làm như vậy?" Hai tay hắn dùng sức nắm chặt nàng, dường như muốn bẻ gẫy tay nàng.
Mẫu Đơn dùng hết sức, lấy tay đẩy hắn ra, rưng rưng gào thét: "Anh để ý cái gì? Đừng nói với em, anh chưa từng làm cho người phụ nữ khác mang thai, cũng chưa từng ép bọn họ phá thai -"
Hắc Trọng Minh đem nàng đặt trước người, đối diện với khuôn mặt của nàng, tức giận quát: "Con mẹ nó, trừ em ra anh chưa từng làm cho người đàn bà khác mang thai!" Mẫu Đơn hít một hơi, kinh sợ trừng mắt hắn. Ngay trong nháy mắt, nàng hiểu được một chuyện - là hắn cố ý, hắn cố ý làm cho nàng mang thai!
"Anh...... Anh đúng là tên vô sỉ!" Nàng nổi trận lôi đình nhấc chân lên, muốn dùng hết sức đạp hắn, lại bị cánh tay hắn ngăn trở, còn thuận tay đem nàng khiêng lên vai, mang ra phòng tắm.
"Buông! Anh là tên khốn kiếp!" Hắc Trọng Minh đặt nàng ở trên giường, đè nàng lại, ngăn không cho nàng giãy dụa. Hắn ép hai tay của nàng lên trên đỉnh đầu, dùng bàn tay to kiềm chế, tay kia thì nắm cằm của nàng.
Trong cặp mắt đen u ám kia, tràn ngập lửa giận, gương mặt anh tuấn bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo.
"Anh là tên khốn kiếp? Vậy em là gì? Em là kẻ nhát gan? Ngay cả bảo vệ đứa nhỏ của mình cũng không dám? Em có can đảm thay anh đỡ đạn, nhưng lại không đủ dũng cảm sinh con cho anh sao?" Giọng nói của hắn, đâm thật sâu vào chỗ đau của nàng. Ngược lại càng làm cho nàng không thể nén giận.
"Tôi không phải là cái máy sinh sản, để nối dõi tông đường, anh muốn thì có thể đi tìm người đàn bà khác!" Hắc Trọng Minh cắn răng, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Bọn họ không đủ dũng cảm, không biết nên bảo vệ đứa nhỏ của mình như thế nào. Anh nghĩ em có thể làm được, anh nghĩ em biết nên dạy nó cách nào để sinh tồn, anh nghĩ em sẽ biết phải làm thế nào để thương nó!" Hắn kích động phẫn nộ trách móc, từng câu từng câu, giống như bình thường, nhưng đánh thật mạnh vào lòng của nàng.
Nước mắt lại tuôn ra, nàng thẹn quá thành giận trừng mắt, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
"Anh điên rồi sao? Tôi hận cha của nó như vậy, sao còn có thể thương nó chứ?" Những lời này, giống như một cái roi, hung hăng quất trên người hắn.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được hắn cứng ngắc cùng run rẩy.
Hắc Trọng Minh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cuồng loạn phẫn nộ, đầu ngón tay hắn dường như là muốn bóp nát nàng.
Gân xanh hiện rõ lên trên mặt hắn, hắn cắn răng, hai mắt đỏ ngầu, gằn từng tiếng cảnh cáo: "Nếu lần sau em còn dám làm những chuyện như thế này một lần nữa, anh sẽ trói chặt em hai mươi bốn giờ, cho em ngay cả ăn cơm, uống nước, đều phải dựa vào sự hỗ trợ của người khác."
"Trói tôi? Anh chỉ có chút năng lực đó thôi sao?" Mẫu Đơn nheo mắt lại, hốc mắt đỏ lên, phẫn hận cười nhạo một tiếng.
"Anh cũng giống như cha của anh, ông ấy giam giữ mẹ của anh chỉ vì bà đã yêu người khác. Anh hẳn là đã sớm học được bài học những bài học kinh nghiệm từ cha mẹ anh, giam giữ phụ nữ, thật là vô dụng......" Hắn ngừng hô hấp. Vẻ mặt chấn động, mặt xám như tro tàn, trừng mắt nhìn nàng. Trong khoảnh khắc này, không khí giống như đông lại. Tất cả những tin tức được tung ra nói Cung Thanh Hà vì bệnh mà chết, đều là tin vịt. Nhưng nàng đã xem qua cuốn nhật kí kia, biết được sự thật, mẹ của hắn là nhảy lầu tự sát.
Nàng không nên nói vậy, nhưng nàng không nhịn được. Nàng muốn thương tổn hắn, giống như hắn thương tổn nàng.
Nhưng nháy mắt suy nghĩ này liền khiến Mẫu Đơn hối hận.
Hắc Trọng Minh không có tâm.
Bọn họ đều nói như vậy.
Nhưng nàng lại thành công làm hắn bị thương. Trong giờ phút này, nàng biết rõ, vẻ mặt của hắn bi thương cỡ nào.
Hắn có tâm, có chảy máu, và cũng sẽ bị thương.
Khi Hắc Trọng Minh buông cằm của nàng ra, tay giơ lên, nàng toàn thân cứng đờ, nghĩ đến hắn đang phẫn nộ không thôi lại bị lời của nàng làm tổn thương, hắn sẽ ra tay đánh nàng.
Nhưng ngược lại với phản ứng hoảng sợ của nàng, hắn chỉ cúi đầu, híp mắt, cắn răng, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về mặt của nàng, dựa vào rất gần, dường như dán trên môi của nàng, nói: "Nếu em chờ mong anh sẽ đánh em, vậy thì thật có lỗi, anh sẽ không làm như vậy." Hắn cố gắng cắn răng, sau đó nói: "Anh không phải cha của anh." Nàng làm hắn bị thương.
Mẫu Đơn thở hổn hển, nhìn Hắc Trọng Minh gần trong gang tấc.
Không cần mềm lòng với hắn.
Nàng nghiêm khắc cảnh cáo bản thân, nhưng không cách nào dời tầm mắt của mình, cũng không cách nào xem nhẹ bi thương trong mắt hắn, nó giống như đau xót tới tận linh hồn.
Bởi vì bối rối, nàng càng nóng lòng bảo vệ chính mình, tuyệt vọng muốn thương tổn hắn càng sâu.
"Tôi hận anh." Nàng nói xong, đôi môi hồng khẽ run lên.
Cặp mắt đen tràn đầy vẻ lo lắng kia, bởi vì lời nói của nàng, trở nên càng đen, càng sâu.
Hắc Trọng Minh chậm rãi hít một hơi thật sâu.
"Vậy tiếp tục hận anh đi." Hắn nhìn nàng, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, gằn từng tiếng, lạnh giọng mở miệng cảnh cáo.
"Nhưng đừng nhắc tới mẹ của anh nữa, hoặc là, có ý đồ làm thương tổn đứa nhỏ của anh. Nếu không, anh sẽ tự tay, đem toàn bộ những gì em yêu quý nhất xé thành từng mảnh nhỏ." Hắn cảnh cáo, so với vẻ mặt bị người ta dùng ngàn dao đâm chém thì không đáng kể chút nào.
Mẫu Đơn trừng mắt hắn, không biết vì sao, lòng đau giống như có người lấy dao cắt từng khúc. Từng giọt nước mắt trong suốt, ở trong khóe mắt của nàng, dường như muốn rơi xuống.
Qua một hồi lâu, nàng mới có biện pháp mở miệng một lần nữa nói.
"Tránh xa tôi ra một chút." Giọng nói của nàng khàn khàn giống như bị người ta dùng sức bóp nghẹt cổ họng.
Hắc Trọng Minh cười lạnh ra tiếng, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, nhưng không có nửa điểm cười. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói một câu.
"Em mơ tưởng." Đêm đó, không có sao, cũng không có trăng.
Tuyết trắng rơi đầy trên mặt đất, phản chiếu ngọn đèn trong phòng, tỏa sáng cảnh vật ngoài phòng.
Gió lạnh thổi từng cơn, gào thét thổi bay tuyết trắng làm chúng cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất. Sân này được tạo cảnh theo kiểu bậc thang, hoa cỏ cây cối ở trong cơn cuồng phong của đêm tối đều giống như bóng đen của yêu ma quỷ quái.
Hắc Trọng Minh ngồi ở ghế da trong thư phòng, trong tay cầm bình rượu Whiskey, nhìn chằm chằm cuốn nhật kí đang mở trên bàn kia.
Hắn biết, nàng xem cuốn nhật kí này rồi, cuốn nhật kí của mẹ.
Nàng biết chuyện đó có thể thương tổn hắn.
Nàng thực sự đủ dũng cảm, cũng đủ độc ác.
"Anh cũng giống như cha của anh, ông ấy giam giữ mẹ của anh chỉ vì bà đã yêu người khác. Anh hẳn là đã sớm học được bài học những bài học kinh nghiệm từ cha mẹ anh, giam giữ phụ nữ, thật là vô dụng......" Hai mắt Hắc Trọng Minh đỏ ngầu, nhấc bình rượu thủy tinh lên, trực tiếp đổ vào miệng, hung hăng uống một ngụm. Chất lỏng cay đắng, làm bỏng cổ họng hắn, ngực hắn.
Chỉ một chút nữa, chỉ suýt một chút, hắn đã động thủ với nàng. Nhưng là hắn không phải cha mình, hắn không phải?
Anh giống như cha anh! Không giống nhau!
Hắn cùng người đàn ông chết tiệt kia không giống nhau!
Tức giận bất bình, Hắc Trọng Minh siết chặt bình rượu, trong lòng hoảng hốt, hắn giống như có thể thấy, mẹ đứng ở trên ban công phòng kia, lẳng lặng nhìn hắn, lộ ra nụ cười xin lỗi.
Khuôn mặt xinh đẹp của bà, buổi tối ngày đó mới xuất hiện vết thương đáng sợ, da thịt trắng như tuyết trước ngực cũng hiện lên dấu vết xanh tím do hai ngày trước bị cha đánh, cổ tay mảnh khảnh của bà, cũng có thêm dấu vết ứ máu.
Thật xin lỗi...... Mẹ rốt cuộc chịu không nổi...... Thật xin lỗi...... Mẹ mãi mãi yêu con...... Buổi sáng hôm đó, khi bọn họ cùng nhau dùng cơm, bà ôm chặt lấy hắn. Hắn hẳn là phải cảnh giác sớm hơn chút, nhưng khi hắn hoang mang hỏi, bà lại nói hắn nghĩ nhiều.
Đêm hôm đó, tuyết cũng rơi, giống như đêm nay.
Khi hắn nghe được âm thanh lạ, lập tức chạy qua. Hắn cần phải nhanh đuổi tới, bảo vệ mẹ của hắn, nhưng hắn đến quá chậm.
Hắc Trọng Minh vĩnh viễn nhớ rõ, đêm hôm đó, hắn chạy vội qua hành lang, vọt tới phòng của mẹ.
Lúc đó cha đã rời khỏi, mà bà vẫn đứng ở nơi đó, đứng trên ban công ngoài cửa sổ, trên người mang theo vết thương mới có, cũ có, lộ ra nụ cười xin lỗi, ở trong tuyết trắng nhìn hắn, sau đó liền xoay người, nhảy xuống.
Bà thậm chí không có nói với hắn một câu.
Vào những buổi tối trước đó, hắn từng hoài nghi, bà đã quyết định từ lâu rồi, muốn dùng cách này rời xa cha hắn.
Mà trong cuốn nhật kí này ghi lại tất cả, chứng thực hoài nghi của hắn là đúng.
Mẹ của hắn không đủ dũng cảm, cho dù thương hắn, bà vẫn lựa chọn vứt bỏ hắn, thà rằng chết đi, cũng muốn thoát khỏi tên ác ma kia.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi không ngừng.
Giam giữ phụ nữ, thật là vô dụng....
Hắn đương nhiên biết điểm này, chuyện này hắn rõ ràng hơn ai hết. Hắn lẩm bẩm, lại giơ bình rượu thủy tinh lên lần nữa, nhưng trong cái chai rỗng tuếch, rốt cuộc không ra một giọt hổ phách nào.
Anh cũng giống như cha của anh.... . Lời nói của Mẫu Đơn lại hiện lên trong óc, Hắc Trọng Minh phẫn nộ cầm vỏ chai rượu vô dụng kia, hướng bên ngoài cửa sổ, dùng sức vứt ra ngoài.
Bình rượu rơi xuống đất những mảnh thủy tinh vỡ ra, một tiếng vang thật lớn vang lên trong đêm đen, nghe đến chói tai.
Cuồng phong trộn lẫn với tuyết, thổi vào nhà, rơi trên đầu hắn và quần áo của hắn.
Nhưng trong gió tuyết bay tán loạn ấy, lời nói của Mẫu Đơn vẫn còn văng vẳng bên tai, khuôn mặt phẫn hận bất bình kia, vẫn như cũ hiện lên trước mắt.
Anh điên rồi sao? Tôi hận cha của nó như vậy, sao còn có thể thương nó chứ.
Trong lòng càng lúc càng hoảng hốt, hình ảnh Mẫu Đơn, cùng gương mặt phẫn nộ của Mẫu Đơn lần lượt thay đổi.
Anh giống như cha của anh...... Nàng sai lầm rồi. Hắn không giống. Hắn không giống người đàn ông kia.
Đời này, người hắn thống hận nhất, chính là người đàn ông kia.
Không khí lạnh như băng, Hắc Trọng Minh đưa tay vuốt mái tóc đen, đứng dậy mở cửa thư phòng ra, xuyên qua cái hành lang dài kia, đi trở về phòng của mình.
Bên trong phòng ngủ, không có mở đèn sáng, chỉ có ngọn đèn ngoài cửa sổ phòng bên cạnh.
Mẫu Đơn nằm ở trên giường lớn của hắn, cũng không nhúc nhích, thân mình mảnh khảnh, bọc một cái chăn, gắt gao cuộn mình, dường như đã ngủ.
Vào lúc này, hắn không quá dám đi lên phía trước, sợ hãi bản thân thật sự ra tay đánh nàng, sợ hãi khi thấy ở trên người nàng, dấu vết giống như trên người mẹ.
Lúc nãy, hắn rất tức giận. Hắn lo sợ bản thân thật sự ra tay, nhưng cố tình lãng quên.
Trên mặt tái nhợt, do có nước mắt.
Chỉ có nước mắt, không có dấu vết xanh tím.
Ánh sáng quá mờ nhạt, hắn thấy không rõ lắm. Hắn đi vài bước về phía giường, càng đi đến gần hắn càng khẳng định bản thân đã thật sự khống chế được tính tình, mà không giống người đàn ông kia, luôn đem phẫn nộ trút hết lên người thân của mình.
Ngoại trừ đôi mắt sưng vù vì khóc, khuôn mặt mềm mại của nàng hoàn mỹ không tỳ vết, cũng không có vết thương hoặc dấu xanh tím không nên có.
Hắn nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nàng vẫn nằm ở nơi đó, cũng không có nhảy dựng lên chỉ trích hắn, mắng hắn, càng không có bị hắn đánh ngã trên mặt đất lui ở góc tường, tránh né quyền cước tấn công của hắn.
Hắn không tự giác vươn tay ra, khẽ vuốt ve gương mặt nàng, lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Nàng là Mẫu Đơn dũng cảm của hắn.
Không phải mẹ của hắn.
Mới đầu hắn lựa chọn nàng, là bởi vì nàng dũng cảm, hắn bình tĩnh phán đoán, nhưng sau này, hắn đã trở nên không còn bình tĩnh được nữa.
Khi hắn bước vào trong phòng tắm, bất ngờ thấy nàng chuẩn bị làm việc kia, hắn lập tức đã bị phẫn nộ bao phủ. Hắn không thể hiểu được, sao nàng có thể ngu xuẩn như thế, cách chết tiệt này, có thể hại nàng không mất máu quá nhiều, nhưng có thể chết trong làn nước lạnh kia.
Trong nháy mắt, Hắc Trọng Minh mất đi bình tĩnh, đã quên thân phận của nàng, lập trường của nàng, đã quên nàng nguyện trung thành với Kim gia, trong lồng ngực hắn có bao nhiêu kinh hoảng sợ hãi. Nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên hắn không khống chế được.
Lần không khống chế được này, nói cho hắn một chuyện.
Hắn không muốn mất người phụ nữ này.
Hắn không muốn mất đi nàng.
Khi Mẫu Đơn nghe được hơi thở của hắn.
Nàng biết hắn đi tới bên giường, nhưng nàng không muốn đối mặt hắn, lại càng không muốn nói chuyện với hắn. Cho nên, nàng duy trì tư thế cũ, hơi thở đều đặn, giả bộ như mình đã ngủ.
Hắc Trọng Minh không có đánh thức nàng, cũng không có lập tức lên giường, hắn chỉ đứng ở bên giường, im lặng nhìn nàng.
Nàng nhạy bén cảm nhận được tầm mắt của hắn, cùng với hô hấp nặng nề của hắn. Cả người hắn đều là mùi rượu, nghe thấy tiếng hắn tắm, nàng mới vờ như vừa dậy.
Hắn uống rượu.
Vì thế trong nháy mắt, Mẫu Đơn có chút sợ hãi, hắn sẽ mạnh mẽ làm nàng tỉnh lại, tiếp tục cùng nàng tranh chấp, hoặc mạnh hơn, lại một lần nữa bắt buộc nàng đối mặt với dục vọng của mình, bắt buộc nàng thừa nhận, mình cũng muốn hắn, muốn mình cùng hắn mãnh liệt.
Nhưng hắn không có làm như vậy.
Hắn chỉ đứng ở bên giường, yên lặng nhìn nàng, sau một lúc thật lâu, có lẽ khi ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi nhiều, hắn mới vươn tay.
Mẫu Đơn khẩn trương không dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng phải ngừng.
Nhưng Hắc Trọng Minh không có lay động nàng, cũng không có gọi nàng, mà là nhẹ nhàng, phải nói là dịu dàng, đem sợi tóc trên mặt nàng đẩy ra, vuốt đi những giọt lệ còn sót lại trên mắt nàng.
Ngực nàng bỗng dưng căng thẳng.
Nàng có thể cảm giác được ngón tay ấm áp của hắn. Sau đó, hắn liền rút tay về.
Qua một hồi căng thẳng, nàng nghe được tiếng hắn cởi quần áo, mới thả lỏng cơ thể, rồi lại trở nên kiên cường. Nàng cũng không nhúc nhích, cho đến khi hắn lên giường, chui vào bên trong chăn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lồng ngực.
Tay chân hắn có chút lạnh, làm nàng bỗng nhiên run rẩy, hắn cũng không buông tay ra, chỉ liên tục đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, càng ôm nàng thật chặt vào trong ngực.
Khuôn mặt Hắc Trọng Minh, chôn sâu ở hõm vai của nàng. Nàng hít một hơi dài, rõ ràng cảm nhận được hắn bởi vì chăn ấm áp hơn hẳn
Sau đó, hắn mở miệng.
"Anh không phải ông ta, em cũng không phải mẹ anh......" Những lời nói đó, rất nhỏ, khàn khàn, rất kiên định, ở bên tai nàng nhỏ giọng lẩm bẩm. Cả người đều là mùi rượu, nhưng nàng lại cảm thấy được, hắn đau thương muốn khóc.
"Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng sẽ không giống ông ta......" Ngực Mẫu Đơn co rút ttừng trận đau đớn. Nếu hắn không có uống rượu, nếu hắn biết, thật ra nàng còn tỉnh, hắn tuyệt đối không bao giờ đem những lời này nói ra miệng. Nàng rất rõ ràng, ông ấy mà Hắc Trọng Minh nói là người nào. Nàng tận mắt thấy cuốn nhật kí kia, cho nên cũng biết những lời lúc trước mình thốt ra là lên án không công bình cỡ nào.
Hắn không giống cha của hắn.
Lời giải thích, trong nháy mắt, dường như bật thốt lên.
Mẫu Đơn dùng hết sức lực, mới có thể tiếp tục từ từ nhắm hai mắt, làm bộ ngủ say, không cho nước mắt tràn mi.
Đêm nay, thật quá sức chịu đựng.
Gió lạnh ở ngoài cửa sổ gào thét, một đêm không bình yên.
Hắn và nàng, gắt gao ôm nhau, ở trong chăn ấm áp kia, làm như trong trời đất chỉ còn có nơi này.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |