← Ch.06 | Ch.08 → |
Lúc sáng sớm, trong thư phòng còn quanh quẩn mùi hương cà phê nhàn nhạt.
Trên bàn làm việc còn đặt vài tờ báo, trước khi đưa đến đây đã được kiểm tra qua nên có dấu tay.
Khi cà phê trong tách chỉ còn một ít, thì truyền đến tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
"Vào đi." Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói, vẫn chăm chú đọc báo, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Quản gia mở cửa bước vào, cung kính cúi đầu:
"Tiên sinh."
"Chuyện gì?"
"Nguyễn Lão Thất đã trở lại, đang chờ ở bên ngoài."
Con ngươi đen u ám cuối cùng cũng rời khỏi tờ báo. Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại, thuận tay đem tờ báo mới đọc được một nửa đặt lên bàn làm việc. Có rất ít người có thể làm gián đoạn thói quen đọc sách vào buổi sáng của hắn, nhưng Nguyễn Lão Thất lại là một trong số ít những người đó.
Huống chi trên người Nguyễn Lão Thất nhất định đã có được những thông tin tình báo mà hắn khẩn trương muốn biết.
"Để cho ông ta vào."
"Vâng." Quản gia lui ra ngoài, một lát sau liền dẫn theo một người đàn ông trung niên trở lại thư phòng.
Người đàn ông trung niên hai má hóp lại, thân hình gầy như cây sậy, cho dù mặc quần áo dày cộm nhưng cả người vẫn gầy, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã. Tuy rằng đã bước vào phòng nhưng bả vai ông vẫn thẳng đứng, hai tay vẫn đút sâu trong túi quần có vẻ như cực kỳ lạnh.
"Tiên sinh." Nguyễn Lão Thất mở miệng, giọng nói vô cùng cọc cằn, thô lỗ.
Khủy tay của Hắc Trọng Minh gác ở hai bên tay vịn của ghế, mười ngón tay giao nhau, nhìn người đàn ông đứng trước bàn:
"Mọi chuyện làm đến đâu rồi?" Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Tay súng bắn lén Mẫu Đơn lúc trước đã nhanh bị tìm thấy, nhưng khi tìm được tay súng kia thì hắn đã thành một xác chết lạnh như băng rồi.
Sau khi nghiệm chứng, thì phát hiện thời gian tử vong của tay súng đó cách thời gian Mẫu Đơn bị bắn không đến nửa giờ.
Có người ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã kịp ra tay giết người diệt khẩu. Điều tra dựa vào thân phận và hình dáng của tay súng chỉ biết được người đàn ông này mới vừa từ Quảng Châu đến Thượng Hải không được bao lâu, trước đây từng có quen biết, qua lại với Tiêu Luyện Mặc.
Dựa theo những chứng cứ đã thu thập được, tất cả đều ám chỉ kẻ chủ mưu đứng phía sau chuyện này là Tiêu Luyện Mặc.
Thế nhưng Hắc Trọng Minh lại cảm thấy mọi chuyện đều không đơn giản như vậy.
Cho nên hắn phái Nguyễn Lão Thất tiếp tục điều tra, lần theo dấu vết để tìm ra chân tướng của tên bắn lén, ngoài ra còn có một sự việc nấn ná trong lòng hắn, dần dần trở thành một nỗi nghi ngờ quan trọng.
Nguyễn Lão Thất là một trong số những thủ hạ của hắn, đồng thời cũng là thám tử xuất sắc nhất của hắn, bất kể là tin tức tình báo gì, hoặc là những người đã bị lãng quên, những chuyện xưa cũ bị chôn vùi vào quá khứ, chỉ cần Nguyễn Lão Thất ra tay thì đều có thể điều tra ra manh mối.
"Tất cả đã điều tra rõ ràng." Giọng nói của Nguyễn Lão Thất ngày càng khàn, vừa nói chuyện vừa phát ra vài tiếng ho khan. Có một ít vết máu nhuộm đỏ khóe miệng của ông, sau đó bị ông dùng mu bàn tay lau đi.
Hắc Trọng Minh vẫn im lặng không lên tiếng mãi cho đến khi cơn ho khan kia chấm dứt, sau đó hắn mới hỏi:
"Có gặp phiền phức gì không?"
"Có người không hy vọng việc này được làm sáng tỏ cho nên những người biết rõ nội tình dường như đều đã bị diệt khẩu." Nguyễn Lão Thất báo cáo tình hình một cách qua loa sơ sài, đây cũng chính là thói quen của ông mỗi khi đi điều tra tình báo gặp phải chuyện nguy hiểm, ông cho tay vào trong lòng ngực lấy ra một tập tài liệu giấu trong người đặt ở trên bàn làm việc.
"Vất vả rồi." Hắc Trọng Minh tiếp nhận tập tài liệu, ánh mắt đen lợi hại đảo qua từng câu chữ trong tài liệu, phơi bày ra những bí mật đã bị người ta cố ý che đậy thật sâu.
Sau khi bàn giao tài liệu Nguyễn Lão Thất vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
"Tiên sinh, tiền của tôi đâu?" Ông vươn cánh tay gầy gò ra, ánh mắt sáng dị thường, cơ thể bởi vì dùng quá nhiều thuốc mà run lên nhè nhẹ.
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên, cất giọng nói.
"Lão Trương."
Lão quản gia cúi đầu, từng bước tiến về phía trước:
"Dạ."
"Mang Nguyễn Lão Thất đi lĩnh thưởng."
"Dạ." Lão quản gia còn chưa có di chuyển thì Nguyễn Lão Thất lại mở miệng:
"Tôi bị thương." Ông liếm đôi môi khô nứt:
"Cho nên, lần này tôi muốn tiền thưởng gấp đôi." Hắc Trọng Minh buông văn kiện trong tay xuống, đáp ứng điều kiện của ông một cách vô cùng sảng khoái.
"Được." Có được phần văn kiện này thì bỏ ra bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.
Sau khi nhận được sự cho phép của chủ nhân, lão quản gia mới dẫn Nguyễn Lão Thất rời khỏi thư phòng.
Bước chân của lão quản gia thì từ từ, chầm chậm trong khi bước chân của Nguyễn Lão Thất thì cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng tiếng bước chân của hai người bọn họ đều bị tấm thảm dưới chân hấp thu hết.
Khi cánh cửa thư phòng bị đóng lại lần thứ hai thì sự chú ý của Hắc Trọng Minh lại trở về với tập văn kiện, trong con ngươi đen u ám lóe lên ánh sáng bí ẩn.
Trong văn kiện có ghi chép lại, Kim gia có bốn người hộ vệ được dồn hết tâm sức, chọn lựa kỹ càng, được huấn luyện trong nhiều năm để trở thành trợ thủ đắc lực của Giang Thành. Sau khi Giang Thành bị bệnh nặng thì bọn họ đi theo giúp đỡ Kim Ngọc Tú để ổn định giang sơn của Kim gia. Lai lịch và thân thế của bọn họ đều được ghi chép cẩn thận, bên trong tập văn kiện, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Lãng Thần, hai mươi chín tuổi, là hộ vệ bên cạnh Giang Thành, có hắn bảo hộ chẳng khác gì tường đồng thiết vách, không ai có thể làm bị thương chủ nhân Kim gia của hắn dù chỉ là một sợi tóc.
Sở Lãng, hai mươi tám tuổi, nắm trong tay tất cả sổ sách ghi chép của Kim gia, vô số sản nghiệp và công việc buôn bán làm ăn của Kim gia đều do hắn ra mặt giải quyết, nhưng ở nội thành Thượng Hải tiếng tăm phóng đãng của hắn so với đầu óc khôn khéo càng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc hơn.
Liễu Vũ, không rõ tuổi, vẻ mặt anh tuấn nhưng tái nhợt, xem ra giống như là một người thanh niên trẻ tuổi, hắn cũng là chuyên gia tình báo của Kim gia. Từng có người sau khi uống say mở miệng trêu chọc, dùng tay cợt nhã đụng chạm hắn, hắn ngay lập tức bẻ gãy hai tay.
Thanh Phong, không rõ tuổi, là người duy nhất che mặt trong bốn người bọn họ, trách nhiệm bảo vệ Kim Ngọc Tú là do Thanh Phong phụ trách, trong bốn người hộ vệ chỉ có Thanh Phong mới có tư cách ra vào và ở lại phòng ngủ của Kim Ngọc Tú.
Bốn người này, đều là sau khi trở thành cô nhi, mới được mang tới gia nhập Kim gia, bọn họ không có gì vướng bận, cho nên được huấn luyện chỉ trung thành với chủ nhân Kim gia, chấp nhận hy sinh tất cả, kể cả tính mạng cũng không tiếc.
Đã từng cùng Kim gia tranh chấp nhiều lần, Hắc Trọng Minh tự nhiên cũng từng giao thủ qua với bốn người này.
Bốn người võ nghệ không hề tầm thường, còn từng lẻn vào Hắc gia, âm mưu trộm đồ trong két sắt, muốn lấy hiệp định bí mật mà Hắc Trọng Minh kí với người nước ngoài, dự định phá hỏng giao dịch kia, để Kim gia trở thành ngư ông đắc lợi.
Đúng vào lần hành động đó, lại bị Hắc Trọng Minh phát hiện, trong khi hắn bị bốn người bao vây, hắn không những không thua, không chỉ uy hiếp bốn người, còn thuận tay rút dao nhỏ, mạnh mẽ đâm vào ngực một người trong bọn họ.
Nhớ lại chuyện xảy ra hơn một năm trước, trận ác chiến ban đêm kia, hắn từ từ mở bàn tay ra.
Đến nay hắn còn nhớ rõ, cảm xúc khi đâm một dao, người bị hắn đâm vào, cặp mắt ở ngoài khăn che mặt, hai mắt trong suốt hoảng loạn và phẫn nộ. Thanh Phong bị đao đâm vào ngực, cũng không đau kêu ra tiếng, mà là oán hận trừng mắt hắn, còn không quên ra tay phản kích.
Sau đêm hôm đó, Thanh Phong dường như biến mất hoàn toàn, không bao giờ hiện thân nữa, cho dù là nơi Kim Ngọc Tú đi giao thiệp công khai, hộ vệ bên người, cũng là Lãng Thần, mà không phải là Thanh Phong.
Đã hơn một năm.
Một khoảng thời gian đủ để bày tính nhiều chuyện.
Bỗng dưng, khóe miệng Hắc Trọng Minh cong lên, im lặng nở nụ cười.
Thanh Phong, Thanh Phong.
Ở trong lòng hắn, lặp đi lặp lại hai chữ này, lúc này mới nhớ tới, cặp mắt quật cường kia kỳ thật giống như đã từng quen biết.
Mà vết sẹo do dao hắn để lại, cũng xác thực suy đoán của hắn, bằng chứng này đã nói hết toàn bộ chân tướng, đúng là một sắp xếp công phu.
Nhưng mà sắp xếp công phu này, vẫn không lừa gạt được trực giác hơn người của hắn.
Hắc Trọng Minh đặt văn kiện xuống, chỉ lấy ra văn kiện của một người. Bên trong văn kiện, có ảnh cũ của Thanh Phong, có khăn che mặt, trước khi khom người lên xe, bị người ta lén lút chụp, ánh mắt kia sáng như đèn đường, lại giống như sao sớm.
Hắn đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh sáng rực rỡ lúc sớm mai, nhìn kỹ người trong ảnh kia, khóe miệng lại nhếch lên một lần nữa, hiếm thấy khóe miệng hắn lại rộng như thế.
"Thanh Phong." Âm thanh thấp trầm, giọng điệu du dương thân thiết, từ từ nói ra tên này.
Hơi nước mù mịt, ấm áp, cũng kèm theo một tầng hơi mỏng ướt át. mùi hoa thanh nhã bay tản ra trong không khí, dường như mang theo hương vị của cơn mưa tháng ba.
Mẫu Đơn ở trong bồn tắm, thân thể khoan khoái, để nước ấm tùy ý chảy, làm ấm chân tay cứng ngắc lạnh như băng sau khi bị thương, tuy rằng nàng được chăm sóc tốt, nhưng mùa đông giá lạnh, miệng vết thương mặc dù đã khỏi hẳn nhưng mất máu quá nhiều, vẫn ảnh hưởng chút ít đến sức khỏe của nàng.
Hơn nữa, ngày trước nàng chẳng phân biệt được xuân hạ thu đông, ngày ngày luyện quyền, chưa từng chậm trễ. Mà sau khi đến Hắc gia, vì phải dè chừng, luyện tập của nàng hoàn toàn xao nhãng.
Vòi nước hoa sen, không ngừng phun ra nước ấm, chảy vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm này rất lớn và thoải mái, đường uốn lượn tinh xảo, bốn góc phía dưới, là bàn tay của các con thú được đúc bằng đồng thau, nghe nói là Hắc Trọng Minh phái riêng người mua từ Pháp về, mức độ xa xỉ, quả thực làm người ta líu lưỡi.
Người đàn ông này, thật sự rất biết cách hưởng thụ.
Cuộc sống an nhàn xa xỉ, thực sự dễ dàng làm cho người ta sa đọa, nàng càng lúc càng quen, như thế này giống như đã được nuông chiều từ bé. Nếu nàng là người phụ nữ bình thường, có lẽ đã sớm phục tùng hoàn toàn, chìm đắm trong cuộc sống này.
Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào nơi nước ấm tiếp tục phun ra, lại chảy vào trong bồn tắm lớn. Nước ấm tràn ra, tràn đầy vào bồn tắm lớn, theo rìa trơn nhẵn chảy ra.
Nhưng nàng khác với những người phụ nữ khác, nàng đi vào nơi này, là có mục đích khác. Về điểm này, nàng hoàn toàn không dám quên.
Cho đến khi thân mình rét run, được nước ấm thấm vào đã nóng lên, nàng mới di chuyển thân thể, chống vào cạnh bồn tắm lớn, chuẩn bị đứng dậy, rời khỏi bồn nước ấm này.
"Đừng đứng lên." Tiếng nói khàn đặc của đàn ông từ ngoài truyền đến.
Mẫu Đơn đột nhiên cả kinh, thân mình hồng hào vì được ngâm nước nóng, rầm một tiếng, lại lại lần nữa chui vào trong nước. Nàng kinh ngạc quay đầu, thấy không biết khi nào Hắc Trọng Minh đã đi tới cửa phòng tắm.
Thân hình cao lớn của hắn, dường như là được đúc ra từ khuôn, khuôn mặt tuấn tú trên đó nở nụ cười mang theo một tia đam mê. Hắn dựa vào khung cửa, dáng vẻ thoải mái, con ngươi đen xuyên thấu mặt nước, xem ra nàng khó có thể che dấu cơ thể lõa lồ, trần trụi của mình.
"Anh đi vào làm gì vậy?" Đôi mắt kia cứ nhìn chăm chăm làm nàng không được tự nhiên, nhịn không được càng vùi vào trong bồn tắm.
Nước ngập qua bả vai của nàng, phía trên mặt nước chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen tuy rằng đã búi lên, nhưng vẫn là có vài tia rơi xuống, bởi vì hơi nước bốc lên nên dán chặt trên má nàng.
"Tắm rửa." Hắc Trọng Minh nhíu mày trả lời, đôi môi khẽ nhếch lên.
Tâm tình của hắn, hình như rất tốt.
"Nơi này đã có người." Nàng cố ý nhắc nhở.
Hắn không có nhượng bộ, ngược lại chỉ ra một sự thật.
"Bồn tắm đủ lớn." Bồn tắm lớn thì sao?
Mẫu Đơn trừng mắt hắn, thân mình ở trong nước ấm bỗng dưng cứng đờ.
Trong lúc dưỡng thương ở đây, hắn không có chạm vào nàng, nhưng trong lòng nàng hiểu, chờ khi thương thế nàng khỏi hẳn, quan hệ với hắn cũng là chuyện không sớm thì muộn.
Thực tết là Hắc Trọng Minh lâu như vậy không có đòi hỏi thân thể của nàng, đã đủ làm cho nàng kinh ngạc, mặc dù ở trên phương diện nam nữ, nàng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng biết, hắn là một người có dục vọng mãnh liệt, là một người đàn ông nhiều ham muốn.
Nhưng bồn tắm lớn thì sao chứ?
Nàng cắn chặt đôi môi cánh hoa đỏ hồng của mình.
Có lẽ, nàng không nên cảm thấy kinh ngạc, lúc trước ở cửa hiệu quần áo, sau khi khiến nhân viên cửa hàng lui ra, hắn đã cố tình làm bậy với nàng. Mà bây giờ, nàng ở trong phòng tắm của hắn, bồn tắm của hắn lớn vậy, hắn muốn làm như thế nào, nàng cũng chỉ có thể như trước, ngoan ngoãn thuận theo.
Trong khi nàng trầm mặc thì Hắc Trọng Minh ở một bên, đã từ từ cởi cúc áo sơ mi màu xanh lam, xoắn tay áo lên làm lộ ra cánh tay ngăm đen rắn chắc, hướng về phía bồn tắm lớn đi tới. Hắn đứng ở bên cạnh bồn tắm lớn, nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết tiểu mỹ nhân đang được giấu trong nước.
Mẫu Đơn cứng ngắc đợi hắn cởi quần áo ra, tiến vào bên trong bồn tắm lớn, nhưng hắn lại lấy một cái khăn mặt trong chồng khăn đặt trên bồn tắm, rồi đem khăn mặt nhúng vào nước ấm.
Sau đó, bàn tay to của hắn tìm tòi, thoải mái kéo nàng, cho đến khi hai vai của nàng nhô lên khỏi mặt nước, sau đó mới dùng khăn mặt ẩm ướt, thong thả lau lau xoa xoa làn da nhẵn nhụi của nàng.
"Anh đang làm cái gì?" Nàng kiềm chế, cố gắng không giãy ra khỏi bàn tay to dày kia.
"Tắm rửa." Vẫn trả lời như trước, nhưng lúc này, hắn lại bổ sung thêm một câu.
"Giúp em tắm rửa." Khăn mặt đã đi xuống dưới, nhanh nhẹn di chuyển, sau đó đi tới vành tai mềm mại trắng nõn dính mấy sợi tóc kia.
Bởi vì đột nhiên có một cảm giác êm dịu lướt qua toàn thân làm cho thân thể nàng trở nên cứng ngắt. Khi hắn đưa khăn mặt, thong thả, cẩn thận lau tai của nàng, nàng dường như cảm thấy bản thân giống như con mèo Ba Tư, vì hắn vuốt ve mà phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Em có thể tự mình làm." Nàng còn muốn kháng cự, cố gắng khắc chế, cố gắng để bản thân không rời khỏi bàn tay hắn, nghiêng đầu dựa vào hắn.
Hắc Trọng Minh lắc lắc đầu.
"Không, đây là của thú vui của tôi." Hắn day day khăn mặt, ngón tay xoa xoa đôi tai mềm mại của nàng. Hắn nhớ rõ, khi hắn cắn liếm vành tai nàng, thân thể xinh đẹp mềm mại của nàng sẽ run rẩy rất đáng yêu.
"Anh sẽ bị ướt." Nàng nắm chặt hai tay, trong đầu hỗn loạn, thầm nghĩ ra cớ này.
"Hưởng thụ niềm vui, luôn phải trả giá." Hắn tựa vào bên tai nàng, khẽ than thở.
Lờ mờ nghe ra, trong lời nói của hắn dường như còn có hàm nghĩa sâu xa.
Nhưng hắn không ngừng tỉ mỉ xâm chiếm, quấy nhiễu nghiêm trọng đến năng lực suy xét của nàng, khiến nàng dần dần phân tâm.
"Em nhìn không ra, chuyện này thì có gì là vui." giọng nói của nàng, càng lúc càng yếu đuối.
"Tại sao lại không?" Hắn hỏi thật dịu dàng, thậm chí có thể nói là rất lễ độ, giống như bá đạo cùng ngang ngạnh này thật ra đều chỉ là ảo giác "Em sợ hãi tôi sao?"
"Sợ tôi sao?" Hắn cố ý nói thật chậm.
Quả nhiên, thân thể trắng mịn mềm mại đột nhiên căng thẳng.
"Sợ? Có cái gì phải sợ chứ?" Bởi vì nàng bướng bỉnh, khiến nàng không chút suy nghĩ đã cãi lại, còn thẳng thắn vươn vai, không hề yếu đuối mà né tránh.
"Em còn có chỗ nào mà anh không nhìn thấy rồi chứ?" Nàng châm chọc nói.
"Đúng vậy." Hắn càng lúc càng hiểu được, nên làm thế nào để lợi dụng tính tình quật cường mà nàng cố giấu nhưng không được này.
Hắc Trọng Minh cười khẽ, bàn tay to dừng ở trước ngực nàng, cầm lấy vật nổi ở trên mặt nước, vừa mịn màng, trắng nõn lại to tròn, dùng ngón tay chà sát nụ hoa xinh đẹp hồng phấn kia. Nàng khó có thể tự kiềm chế mà run rẩy, cùng với bộ dáng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, làm cho nụ cười trên đôi môi mỏng của hắn càng sâu, giống hệt nụ cười trẻ con.
Hình như vừa mở miệng, Mẫu Đơn liền hối hận.
Nàng không nên vì lời khích bác của hắn mà đồng ý.
Đôi tay đáng giận kia, có ma lực làm cho nàng mềm yếu, mà thân thể nàng không nghe theo lý trí, một lúc sau, nàng lại càng trở nên mẫn cảm hơn, giờ phút này hắn thích gì làm nấy, chiếm lấy bầu ngực đang run rẩy của nàng.
Bàn tay thô ráp buông nụ hoa đã săn cứng của nàng ra, nắm lấy cặp tuyết lê tròn trĩnh của nàng, lòng bàn tay thong thả vân vê nhào nặn, như là đang dùng xúc giác để một lần nữa đánh giá lại da thịt trắng nõn, săn chắc tuyệt đẹp của nàng.
Động tác vô cùng thân thiết như vậy, khiến nàng khẽ run lên, nàng nhìn chăm chú vào bàn tay trên ngực mình, không thể dời tầm mắt, khoái cảm đến như từng cơn sóng, hại nàng phải cắn đôi môi đỏ mọng, mới không tiết lộ ra thân mình đang run rẩy vì động tác của hắn.
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Tay Hắc Trọng Minh càng lúc càng đi xuống, đem toàn bộ bầu ngực trắng nõn của nàng nắm ở trong lòng bàn tay. Sau đó, bàn tay thô ráp của hắn kiên nhẫn vuốt ve, ma sát bên rìa bầu ngực trắng mịn kia.
Mẫu Đơn gần như muốn rời đi, nhưng là động tác của hắn nhanh hơn, lập tức bắt lấy nàng.
"Đừng trốn." Hắn lười biếng nói, ngón tay chậm rãi tăng ma sát.
"Em sẽ làm cho tôi bỏ lỡ những chi tiết thú vị nhất trong thú vui mê người này." Thú vui?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng.
Thú vui của người này, chính là tra tấn nàng sao?
Sau khi bàn tay to dày ở trên bộ ngực sữa của nàng thưởng thức cho đến lúc vừa lòng, thì mới từ từ di chuyển từng chút từng chút xuống dưới, dùng bàn tay thô ráp dán vào da thịt mềm mại, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên, làm cho một nửa thân hình của nàng nổi trên mặt nước, hai tay dán tại hai sườn của nàng, ngón cái lại dọc theo đường cong của cơ thể nàng, tiến vào đóa hoa đóng chặt của nàng.
Cảm giác thô ráp, cùng với ấm nóng, đột nhiên mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân của nàng, nàng không thể nhận ra, ấm nóng này rốt cuộc là do ngón tay hắn, hay là do nước ấm bập bềnh.
Ngón tay tà ác kia, nhẹ nhàng vân vê nhào nặn, làm cho nước trong bồn tắm gợn lên thành từng đợt sóng.
Từng gợn sóng nhỏ bé nhưng lại mang đến kích thích khó có thể tin, khi từng gợn sóng tập kích giữa hai chân hồng hào của nàng, giống như vô số nụ hôn nhỏ, Mẫu Đơn rốt cuộc không chịu được, eo nhỏ cũng rướn lên nghênh đón bàn tay của hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, rốt cuộc không kiềm chế được, khó nhịn run run khẽ rên lên.
"Ưm......"
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên.
"Cái gì?"
Hắn cố ý hỏi.
"Em nói cái gì?"
Nàng thở hổn hển, lại vẫn trừng mắt hắn.
"Em .... em không nói gì." Nàng cố gắng không để âm thanh run rẩy kia không thoát ra.
"Phải không?" Hắn hỏi lại, cũng không để ý câu trả lời của nàng, tiếp tục vùi đầu vào giữa hai chân mềm mại của nàng. Như là nơi trơn bóng có màu sắc tươi đẹp này, vô cùng mê hoặc.
Sắc đỏ từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lan dần xuống đến ngực, nàng không có can đảm để chứng thực, chỗ giữa hai chân hắn đang lau chùi, có phải cũng đỏ bừng làm cho người ta xấu hổ muốn chết hay không?
Nàng có thể cảm giác được có một dòng nước ấm nóng từ trong cơ thể chảy ra, khác hẳn với dòng nước ấm trong suốt này, làm cho nàng xấu hổ, lúng túng vùi người thật sâu vào bồn tắm lớn.
Nàng không thể khống chế được phản ứng của thân thể, nhưng càng tệ hơn nữa là hắn vẫn đang vô cùng kiên nhẫn tắm rửa cho nàng, nàng hoàn toàn không cần vệ sinh giữa hai chân, hơn nữa với xúc giác nhạy bén hơn người và một đôi mắt lợi hại hắn không thể nào không phát hiện đóa hoa của nàng trong lúc này đã ướt át.
Nghĩ đến cái nhìn chăm chú của hắn, nàng càng khó có thể ngăn chặn sự ướt át của mình, ngón tay thô ráp xẹt qua nơi ẩm ướt giữa hai chân nàng, Hắc Trọng Minh lại khẽ cười lần nữa, tiếc hận nói:
"Đáng tiếc, em còn đang dưỡng thương."
Màu đỏ ửng lại một lần nữa lan tràn khắp mặt nàng, nàng nhịn không được mà trừng mắt lên nhìn hắn.
Hắc Trọng Minh nhíu mày, cười như không cười, nhìn thân thể mềm mại vô cùng mê người đang bán nổi trên mặt nước.
"Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu." Hắn vẫn còn có chút tiếc hận, bổ sung:
"Sẽ không."
Sẽ không?
Lửa giận bùng cháy trong mắt Mẫu Đơn, nàng buồn bực cắn môi, quả thật muốn đứng lên, hướng tới khuôn mặt tuấn tú kia mà cho một cái tát.
Gã đàn ông khốn kiếp nàng hầu như đã làm hết mọi chuyện rồi, lại còn có thể nói ra những lời này.
May mà lửa giận đã giúp nàng che dấu những phản ứng kích thích đang dâng lên giữa hai chân nàng, khi hắn nhẹ nhàng lau chà đôi chân đôi chân xinh xắn trắng noãn của nàng, thì tất cả những suy nghĩa trong lòng và những ý niệm trong đầu nàng đều là muốn dùng sức đạp vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Xong rồi." đang chìm đắm trong nỗi bực tức, giọng nói dịu dàng của hắn chợt vang lên, một lần nữa kéo sự chú ý của nàng trở về.
"Cái gì xong rồi?" Nàng tức giận hỏi.
"Tắm xong rồi." Hắc Trọng Minh không nghĩ đến việc lấy quần áo cho nàng, chỉ là ôm nang ra khỏi bồn tắm lớn, sau đó lấy một chiếc khăn tắm khô ráo bao vây lấy thân thể nàng, làm cho một vài giọt nước nước trên da thịt trắng noãn của nàng rơi xuống dưới.
Nàng cố gắng túm lấy cái khăn tắm lớn.
"Em có thể tự làm được."
Hắn lại lắc đầu.
"Không, đây cũng là một trong các thú vui của tôi." Cho nên, nàng chỉ có thể đứng ở trong lòng hắn, để mặc hắn tiêu hao chút ít thời gian, chậm rãi lau khô thân thể nàng.
Nhưng khi ngón tay của hắn dừng lại ở phía dưới ngực trái nàng, vết thương ấy tuy rằng đã lành từ lâu, nhưng từ nãy giờ than mình bị ngâm dưới nước cộng với được chiếc khăn mềm mại xẹt qua làm cho nàng lập tức trở nên cứng nhắc. Bởi vì đã từng bị tổn thương, nên làn da nơi đó mỏng hơn những chỗ khác, đồng thời cũng mẫn cảm hơn những chỗ khác rất nhiều lần.
Đầu ngón tay của hắn chậm rải ma sát vào vết thương màu đỏ nhạt kia.
"Đau không?" Hắn hỏi với giọng điệu thật bình thản, hai tròng mắt đen sâu thẳm nhìn không ra một chút cảm xúc.
Nàng nhún vai, cố ý tổ vẻ như đó là việc không đáng quan tâm, muốn che dấu nội tâm đang bối rối của mình
"Đó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, em cũng không nhớ rõ." Khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên.
Nàng còn nói dối.
Có lẽ, hắn nên nói cho nàng, nàng thật sự không có sở trường nói dối.
Đôi mắt trong suốt của nàng, giấu không được cảm xúc chân thật.
Nhưng mà, thời cơ còn chưa tới.
Còn chưa tới.
Thân thể to lớn của hắn ngồi xổm xuống một chút, lấy môi hôn lên vết thương bằng phẳng bóng loáng của nàng, dung sức hôn mút, thậm chí lúc đó làm đau nàng mới vừa lòng để thưởng thức kiệt tác của chính mình.
Dấu hôn đỏ thẫm, bao trùm lên trên màu đỏ nhạt của vết thương, giống như là muốn lưu lại dấu ấn một lần nữa. Đây là dấu ấn hắn lưu lại cho nàng.
Hành động của hắn và sự im lặng của hắn làm cho Mẫu Đơn đặc biệt lo lắng không yên.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện gì? Hay là, hắn đã biết cái gì? Từ vẻ mặt của hắn, nàng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì. Mà vẻ ngoài kia lại giống như ẩn chứa đau lòng lại càng làm cho nàng hoảng hốt hơn nữa.
Hắc Trọng Minh, không có tâm.
Toàn Thượng Hải ai nấy cũng biết.
Cổ họng nàng khô cháy, rũ mắt xuống, trong lòng bối rối, tự thuyết phục chính mình.
Mãi cho đến khi lau khô cho nàng xong, Hắc Trọng Minh mới đi lấy áo ngủ, cẩn thận mặc vào cho nàng.
Nhưng cái áo ngủ mà hắn lấy đến lại là một cái áo rộng thùng thình, mặc nó trên thân thể nàng làm cho nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé bất lực, bộ quần áo này giống như ẩn chứa mùi vị của hắn, dán sát vào trên thân thể nàng.
Hắc Trọng Minh ôm lấy nàng bước ra khỏi phòng tắm, đi vào trong phòng ngủ, đến bên chiếc giường rộng lớn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Mẫu Đơn lo lắng không yên, nhẫn nhịn không được lại ngước mắt nhìn hắn chăm chú, không hề di chuyển ánh mắt. Nàng nắm chặt hai tay, trong lòng hồi hộp làm cho nàng hít thở không thông.
Cặp mắt đen không thấy đáy kia cũng nhìn nàng chăm chú một hồi lâu.
Lâu giống như qua hơn một thế kỷ, Hắc Trọng Minh mới nghiêng người, tựa vào bên tai nàng, từ từ nói:
"Tôi vừa nghĩ đến một sự việc."
Toàn thân Mẫu Đơn cứng ngắc như tượng đá, không thể động đậy.
Hắn phát hiện? Làm sao phát hiện? Chẳng lẽ là bởi vì vết thương cũ kia?
Nàng nên làm thế nào bây giờ?
Bỏ trốn? Nên trốn như thế nào? Nàng thoát được sao? Hắn sẽ không bỏ qua cho nàng! Hắn sẽ...Vô số ý tưởng khủng bố cứ nảy sinh trong đầu, bay thẳng vào lòng nàng làm cho lòng nàng co rút lại, từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoảng sợ khủng khiếp như vậy.
Trong khi nàng vẫn còn kinh hoảng không thôi và đang tiến đến gần với tuyệt vọng thì Hắc Trọng Minh lại mở miệng lần nữa.
Giọng nói của hắn thản nhiên và mang theo ý cười.
"Em đã quên uống thuốc."
← Ch. 06 | Ch. 08 → |