← Ch.32 | Ch.34 → |
Buổi trưa, tất cả mọi người trong văn phòng đều đã ra ngoài ăn cơm hết, bao gồm cả anh trai.
Tâm Ngữ dáo dác nhìn quanh, sau đó dùng chìa khóa cẩn thẩn mở cửa văn phòng, rón rén bước vào.
Tài liệu, giấy tờ trên bàn làm việc của anh trai được sắp xếp rất ngay ngắn, ngăn nắp, đây không phải là công lao của cô với nhiệm vụ thư ký mà là vì anh trai là người rất ưa sạch sẽ, làm việc gì cũng rất gọn gàng, ngăn nắp.
Cô lục lọi ở bàn làm việc trước, sau đó đến tủ đựng hồ sơ phía sau, nhưng dù đã tìm rất kỹ, Tâm Ngữ phát hiện mình chỉ mất công mà thôi.
May mà ngoài két sắt ra, cô hầu như đều có chìa khóa tủ trong phòng làm việc của anh trai.
Mười phút sau, lúc cô lục đến ngăn kéo thứ 7 thì phát hiện một cuốn sổ bìa màu đỏ sẫm đó.
Giở ra xem, khuôn mặt với nụ cười nhẹ nhàng, vô tư vô lo của chị dâu đập vào mắt.
Làm chuyện lén lút, tim đập thình thịch, Tâm Ngữ vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của anh trai, thậm chí quên cả việc khóa cửa lại
(m nghĩ là HNT cố tình để hộ chiếu đó cho TN tìm thấy để CT có cơ hội về nước, không biết phải không nhỉ???)
......
Sân bay.
- Chị dâu, bảo trọng - Tâm Ngữ tiễn Chức Tâm đến tận khu vực kiểm tra hải quan.
Cô mỉm cười - Cám ơn em.
Vì lý do không phải ra nước ngoài đi công tác nên việc xin giất thông hành du lịch cho cô gặp rất nhiều khó khăn, Cảnh đang chuẩn bị giúp cô xin lần thứ hai thì không ngờ Tâm Ngữ đã mang hộ chiếu tới.
- Chị dâu, chúng ta vẫn là bạn chứ? - Tâm Ngữ thấp thỏm.
Trầm ngâm, không có Tâm Ngữ, kế hoạch bỏ trốn lần này không thể dễ dàng đến thế.
Vệ sĩ trong nhà là do Tâm Ngữ thuê, nên cũng chỉ có Tâm Ngữ mới có thể đánh lạc hướng.
Cô im lặng suy nghĩ, sau đó nở nụ cười thoải mái - Đợi đến một ngày, khi chị đã có thể buông xuôi mọi thứ, chúng ta sẽ làm bạn trở lại.
Cô cần thời gian.
Tình yêu của cô, cuộc hôn nhân của cô đều vỡ tan tành ở Mỹ. Nhưng cô biết, nước mắt cũng có ngày cản, đau khổ rồi cũng dần qua đi.
Cô tin mình sẽ sống rất kiên cường.
- Chị dâu, em hy vọng chị sẽ mãi là chị dâu của em! - Tâm Ngữ nghẹn ngào.
Chắc là không thể nữa rồi.
Phía bên kia, Cảnh đã chờ tới lượt, đang làm thủ tục xuất cảnh.
Thật lòng mà nói, lúc mới gặp "Ảnh", Tân Ngữ cũng giật nảy mình.
Cuộc đời sao có nhiều mối duyên kỳ lạ đến thế.
Anh trai, Chức Tâm, Nhan Hiểu Tinh, Ảnh, giữa họ hình như có một sợi dây vô hình không bao giờ đứt, âm thanh buộc họ lại với nhau.
- Tâm Ngữ, chị vào đây - Cô vẫy tay từ biệt Tâm Ngữ.
Lúc Chức Tâm quay người bước đi, Tâm Ngữ có một cảm giác rất kỳ lạ, hình như chị dâu sắp bước ra khỏi cuộc đời anh trai.
Nóng lòng - Chị dâu, đợi đã! - Tâm Ngữ lấy hết can đảm, rút từ trong giỏ xách ra một phong thư màu trắng - Chị dâu, em biết nỗi đau đã thành hình, chị đã không còn muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa.
- Nhưng em thật sự rất hy vọng chị có thể cho anh một cơ hội - Tâm Ngữ thận trọng đưa lá thư cho cô - Những lời em không dám nói với chị, em đều viết bên trong, hy vọng chị sẽ suy nghĩ lại về quan hệ với anh trai.
Cô miễn cưỡng cử động khóe môi, đăm chiêu nhìn bức thư, cuối. cùng cũng đưa tay ra nhận lấy.
......
Trên máy bay, cô chăm chú nhìn lá thư đó, rất lâu rất lâu.
- Bay mất mười mấy tiếng dù sao cũng rất vô vị, chị có thể đọc thư giết thời gian - Cảnh đang ngồi nghe nhạc bên cạnh, nhắm mắt, thủng thẳng nói.
Cô nắm chặt lá thư.
Cô có thể đoán được nội dung viết trong đó.
Nhưng thật lòng mà nói, nếu xin lỗi mà có tác dụng bây giờ cô đã không ngồi trên máy bay.
Bây giờ cô không cần an ủi, không cần khuyên giải, cuộc sống của cô, không muốn bị ảnh hưởng, chi phối bởi bất kỳ lời nói của ai.
Hít một hơi thật sâu, cô nhét lá thư vào giỏ đựng phía trước ghế ngồi.
Vứt bỏ.
Đeo tai nghe, cô nhấn vào phim nhạc kịch "Nếu như yêu" có Kim Thành Vũ và Châu Tấn đóng vai chính.
Nước mắt cô rơi lã chã.
Phía lối đi, vài hành khách đi lại đều nhìn thấy.
Cô không muốn khóc nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Giấu mặt đi, cố gắng ra lệnh cho bản thân, nhưng nước mắt cô càng chảy dữ dội.
Nếu như yêu, vì sao họ lại thành ra thế này?
Cảnh thản nhiên như không rút khăn giấy đưa cho cô.
- Cảnh lão Tôn nằm trên tuyết thật sự rất cảm động, nhưng chỉ có chị là khóc sướt mướt như thế thôi.
Cặp tình nhân ngồi bên cạnh thu ánh mắt hiếu kỳ của mình lại.
- Cảm ơn - Cô cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
- Tôi còn nhớ, trong đó có một ca khúc, giai điệu khá tuyệt - Cậu lại ngả người ra sau tựa vào thành ghế, lẩm nhẩm hát:
Thế giới bên ngoài rất rực rỡ, tôi bước ra, liệu có thất bại không,
Thế giới bên ngoài rất rộng mở, xông ra, tôi sẽ được sống...
Bên tai nghe của cô cũng đồng thời vang lên bài hát này:
Lưu lại ở đây, tôi không thể thấy hiện tại, tôi phải ra ngoài tìm tương lai của mình...
Thế giới bên ngoài rất rực rỡ, tôi bước ra, sẽ trở nên đáng yêu.
Cơ hội bên ngoài đến rất nhanh, tôi nhất định sẽ tìm thấy sự tồn tại của mình.
......
Ca khúc này, đọng lại trong tim cô rất lâu.
* * *
Tâm Ngữ hít thở sâu hết lần này đến lần khác.
Thật ra anh trai không phải là người ôn hòa.
Lấy hết can đảm, tay run run, cô nhấn chuông cửa.
Bảo mẫu dẫn cô vào phòng anh trai.
Cửa phòng, một màu tối đen, chỉ có ngoài ban công, một bóng người tay kéo một đoạn dây.
Tâm Ngữ, chầm chậm tiến lại gần.
- Anh...
Gió ngoài ban công rất mạnh, tiếng cửa kính va đập "lịch kịch".
Một mảnh dây cước màu trắng bay phần phật trong gió.
- Anh, anh đang làm gì vậy?... - Tâm Ngữ phá tan sự im lặng, thấp thỏm hỏi.
- Anh đang thả diều... - Anh không quay đầu lại, ánh mắt dõi theo một chấm nhỏ ở phía xa trên bầu trời, hờ hững trả lời.
- Anh, sao đột nhiên anh lại muốn thả diều? - Tâm Ngữ kinh ngạc, dù là lúc còn nhỏ, cô cũmg chưa từng thấy anh mình thả diều.
Anh trai luôn rất bận rộn, bận đi học, bận làm bài tập, bận đi làm thêm, bận kiếm 100 điểm.
- Con diều này cất trong phòng đã lâu lắm, nếu không thả nó, anh sợ mình sẽ làm hỏng nó - Giọng của anh, vẫn rất khẽ, nhưng có chút cô đơn và buồn bã - Chỉ cần ann nắm chặt sợi dây, dù ở xa hơn nữa... nó cũng sẽ không biến mất.
Chủ đề đã đi quá xa. Tâm Ngữ hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm - Anh, em đến để xin lỗi và thỉnh tội với anh, chị dâu là do em tự ý thả ra!
Run rẩy một lúc, cô đợi anh nổi giận.
Cô rất thương anh mình nhưng cô cũng hiểu, anh không hề thích cô.
Sở dĩ thương cô, bảo vệ cô là vì đó là trách nhiệm của một người anh ruột, một khi phạm lỗi, cô lập tức sẽ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của anh.
Nói thẳng ra, cô chỉ hơn những cấp dưới bình thường ở quan hệ ruột thịt mà thôi.
Cô cúi đầu đợi rất lâu cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng quát giận dữ nào.
- Lần sau đừng làm như vậy nữa - Anh chỉ qua loa một câu như vậy.
Thái độ ngoài sức tưởng tượng của anh khiến Tâm Ngữ há hốc mồm kinh ngạc.
Cánh diều giữa màn đêm mờ mịt, tự do bay lượn.
Người thả diều cô đơn nắm chặt sợi dây diều trong tay.
- Tâm Ngữ, em nói xem công việc của anh còn mất khoảng bao lâu nữa? - Nhìn vào màn đêm, anh trầm giọng hỏi.
- Anh, theo tiến độ bình thường chắc còn cần phải một tháng nữa - Tâm Ngữ trả lời.
- Ồ, thế chúng ta sẽ giải quyết nó trong hai tuấn vậy - Mặt anh, lạnh lùng, xa cách - Hai tuần tới, vất vả cho em rồi.
Tâm Ngữ sững sờ.
Hai tuần... Ý là nói, một tháng phải làm việc mười tám tiếng trở lên...
- Đúng rồi, anh, ông chủ Triệu gọi điện đến, ông ấy hỏi anh không sợ người ta nói anh thủ đoạn tàn nhẫn, không hiểu quy tắc làm người sao? Ông ta bảo anh mau dừng tay lại đi! - Lại là một tin không được tốt cho lắm.
Ông chủ Triệu rất tức giận.
- Nói với ông ta, thứ anh muốn tuyệt đối sẽ không dừng tay! Không có bức hoạ đó, chiến tranh sẽ nâng thêm một cấp.
Mặt lanh tanh anh bắt đầu thu dây diều lại.
Con diều đã xem thế giới bên ngoài đủ rồi, tâm trạng của nó chắc đã vui vẻ...
* * *
Máy bay đáp xuống sân bay quốc nội.
Một cô gái vận đồng phục công sở cứng nhắc, tóc búi theo kiểu truyền thống, đứng ở vị trí cửa ra, sốt ruột ngó vào trong chờ đợi.
Tóc cột đuôi ngựa, trên người vận chiếc áo thun đơn giản, quần jean, Chức Tâm chất hành lý lên xe đẩy, đẩy ra ngoài.
- Chức Tâm! - Một bóng đen ôm chầm lấy cô.
- Cậu cuối cùng trở về rồi! Điện thoại của cậu luôn ở tình trạng tắt máy, tớ đã nói với Hứa Ngạn Thâm cả trăm lần, Tôn Phi Phi muốn tìm Chức Tâm nhưng cái gã chết tiệt ấy cúp luôn điện thoại của tớ hết lần này đến lần khác! - Cuối cùng, là dứt khoát không nghe máy nữa.
Nghe đến tên anh, nụ cười của em ảm đạm trong mấy giây.
- Cậu có chất vấn anh ta không, anh ta với cô gái đó có quan hệ gì? - Phi Phi hỏi dồn dập.
- Lãng Lãng là con ruột của anh ta - Cô nói ra tình hình bằng một câu ngắn gọn.
- Mẹ kiếp, đồ đàn ông thối tha, đàn ông chết tiệt, tớ trù cho anh ta bị xe đâm chết! - Phi Phi tức tối rủa xả, chậu hoa cao bằng nửa người lớn bên cạnh bị cô trút căm phẫm, bứt rụng không ít lá.
- Cậu có đánh chết con hồ ly tinh đó không? - Phi Phi lên giọng - Mẹ nó, tớ sẽ đập chết con hồ ly tinh đó!
- Vấn đề là ở anh ta. Đánh cô gái đó thì được gì? Còn cho cô ta cơ hội để giả vờ đáng thương, tội nghiệp ấy chứ.
- Chức Tâm, cậu có bắt hứa Ngạn Thâm tỏ thái độ không, anh ta chọn ai? Nếu anh ta còn cần cậu, vậy đứa con riêng đó bảo anh ta muốn mang đi đâu thì mang - Phi Phi nộ khí xung thiên.
Trước đó lúc đến nhà Chức Tâm, Phi Phi còn cười híp mắt nói con trai cô thật đáng yêu, bây giờ cảm thấy mình đúng là ngu hết chỗ nói, hận không thể chặt gã đàn ông đó vứt xuống Thái Bình Dương cho cá ăn! Không không, dìm chết cả thằng bé Lãng Lãng đó luôn.
- Không! Tớ không muốn bị người khác chọn tới chọn lui, không muốn hạ thấp giá trị của mình đến mức đó - Đẩy xe hành lý, cô vừa đi vừa ra hiệu cho bạn thân nói nhỏ một chút.
Phi Phi vội vàng đuổi theo - Thế cứ tha cho anh ta như thế à?
- Tớ muốn ly hôn - Cô bình thản nói với cô bạn thân về quyết định của mình.
- Được! Loại đàn ông đó, không có cũng chẳng chết! - Phi Phi khoái trá ủng hộ cô - Tớ sẽ giới thiệu luật sư giỏi nhất cho cậu, kiện anh ta thông gian, chia đôi tiền của anh ta, phải thắng trong vụ ly hôn này!
Cô cười khẽ - Tớ không muốn kiện anh ta. Vả lại, tớ không cần gì hết, chỉ cần bình yên rời khỏi Hứa gia - Nếu có thể, cô cũng không muốn ra toà đối chất với anh.
Phi Phi định mắng cô mấy câu chẳng được tích sự gì nhưng bị cô cắt ngang - Cậu làm gì mà ăn vận thế này, có phải đi đón lãnh đạo đâu - Cô chuyển đề tài.
- Tớ... - Cô chỉ muốn Chức Tâm cảm nhận một chút cái gọi là phụ nữ phải tự cường thôi mà!
- Xấu hoắc! - Chức Tâm khoác tay cô - Cô gái, xấu quá đi! Tuổi thanh xuân ấy mà, không chụp được đóa hoa thanh xuân thì cũng phải nắm lấy đuôi của thanh xuân chứ?! - Giọng cô thanh thản, không nhận ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
- Này, tớ đang mặc đồ điển hình đại diện cho nữ cường nhân đấy nhé! Có hiểu không hả? - Phi Phi quên béng đề tài không vui lúc nãy, bắt đầu hếch mặt phản đối.
- Thế thì, cô bạn nữ cường nhân của tôi ơi, Chức Tâm mời bạn ăn kem nhé, chịu không? - Cô cười rạng rỡ kéo bạn mình lại.
Nữ cường lập tức lộ "bộ mặt thật" - Chịu, chịu! Haagen Daz nhé! DJ?
- Kem ốc quế Mc Donald! - Cô cốc mạnh vào đầu bạn thân - Tớ đang thất nghiệp đây, phải tiết kiệm từng đồng chứ!
- Mẹ ơi! Mc Donald? Tớ không đi! - Cô ăn vận thế này, ngồi ở đó, sẽ bị người khác cười chết mất.
- Kem ốc hai màu nhé? Hay ly Noel? - Chức Tâm kéo cổ bạn thân không buông, tiếp tục dụ dỗ cô.
.......
Một chàng trai đội mũ lưỡi trai kéo sát xuống che mặt, bước nhanh qua họ.
Giơ cao tay, cậu vẫy tay về phía sau, nói tạm biệt không lời.
Cô một tay ôm cổ bạn, một tay vẫy vẫy theo bóng người phía trước nhép miệng nói tạm biệt.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |