gặp nhau
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sau khi từ bệnh viện trở về, Hắc Tử liền đưa đơn từ chức cho cấp trên, không có bất kỳ giải thích gì, cấp trên tiến hành khuyên nhủ, trả thêm lương... không muốn hắn rời đi, nhưng hắn cũng cũng không quan tâm. Hắn trở lại ký túc xá bắt đầu thu thập đồ đạc, Cường Tử gấp đến độ giơ chân, không biết lão đại lại trở chứng gì, chỉ có thể vây quanh hắn không ngừng đảo quanh muốn khuyên hắn từ bỏ ý định từ chức. Nhưng Cường Tử không biết nguyên nhân thật sự Hắc Tử muốn rời khỏi nơi này.
Đêm đó vào lúc hắn vọt vào phòng tắm, kỳ thật vú Ngụy không có giúp Lương Nhiên mặc áo choàng tắm vào, cô đụng vào cạnh tủ ngất xỉu nằm trên mặt đất, kéo xuống dưới khăn tắm hơi hơi che đi một phần thân thể. Lúc ấy nhìn thấy đầu cô chảy máu hắn nhanh chóng túm lấy áo choàng tắm gần đó, nhanh chóng bao lấy Lương Nhiên, sau đó ôm thẳng đến bệnh viện. Nhưng chỉ có trời mới biết, lúc ấy thân thể Lương Nhiên xích lỏa đối với hắn có bao nhiêu chấn động! Lúc Lương Nhiên còn chưa tỉnh lại, hắn liền chạy trốn. Sau khi từ bệnh viện trở về hắn lâm vào trầm tư, tự chán ghét bản thân, hắn không có cách nào tự kiềm chế bản thân nhớ đến vòng eo tinh xảo của Lương Nhiên, da thịt trắng noãn tinh tế, sau đó lại hận không thể cho bản thân hai bạt tai, buộc chính mình quên đi. Kỳ thật hắn phát hiện bản thân ngưỡng mộ đối với Lương Nhiên cũng không trong sáng như vậy. Vì thế hắn cảm thấy thẹn với sự hắc ám ở sâu bên trong chính mình, cảm thấy bản thân làm dơ bẩn Lương Nhiên. Nếu Lương Nhiên vẫn là người độc thân, cho dù thân phận có khoảng cách, hắn cũng sẽ nỗ lực tranh thủ. Nhưng Lương Nhiên đã có một gia đình hạnh phúc, có chồng ưu tú cùng đứa con trai nhỏ đáng yêu. Người mà hắn yêu quý ngưỡng mộ là một người phụ nữ đã có chồng. Lương Nhiên không cần biết có một người ngưỡng mộ cô như hắn tồn tại. Cuộc sống của cô nên như bây giờ, xe đẹp nhà to, bình thản lại hạnh phúc. Cho nên hắn phải rời đi.
Sau khi Hắc Tử biết Lương Nhiên xuất viện, liền mang theo ba lô rời đi. Lúc đi hắn tắt điện thoại, hắn muốn chờ sau khi hắn tìm được điểm dừng chân, chờ hắn có thể giống như trước nhớ đến nụ cười của Lương Nhiên là đã thoả mãn, rồi mới lần nữa liên hệ trở lại với Cường Tử. Cho nên hắn không nhận được điện thoại cùng tin tức của Cường Tử, đương nhiên hắn cũng không biết ngay trong mấy ngày này, Lương Nhiên đã trở thành người phụ nữ ly hôn.
Hắc Tử rời khỏi thành phố Z, đến thành thị H nơi nổi tiếng là khu du lịch suối nước nóng. Ở nơi nổi tiếng này, đi tham quan phong cảnh vài ngày, cảm khái trước sự chênh lệch của sự thật và quảng cáo, nổi tiếng xa gần như hồ XX giống như cái động rò rỉ, lượng nước ít đến đáng thương, nghe nói từ tháng trước đến nay mực nước mỗi ngày càng ít hơn so với ngày hôm qua. Trong làng du lịch ôn tuyền cũng tạm dừng cho khách tham quan, có điều Hắc Tử chỉ tùy tiện đi dạo giải sầu nên hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắc Tử quay lại nội thành H, tính tìm một vài vài món ăn đặc sản về quê cho bà con, sau khi bà ngoại qua đời hắn liền tham gia quân ngũ, cũng chưa từng trở về quê nhà. Đều là những bà con hàng xóm tốt bụng giúp hắn chăm nom mộ phần của bà ngoại, hắn cũng nên trở về nhà thăm mộ của bà ngoại.
Sau đó ngay ở trong siêu thị, hắn gặp lại Lương Nhiên.
Siêu thị này rất lớn, người đến cũng rất nhiều, nhưng Hắc Tử chỉ nhìn một lần liền nhận ra người phụ nữ không ngừng lấy đồ trên giá chính là Lương Nhiên. Cô ấy vậy mà cắt đi mái tóc dài đen nhánh đến thắt lưng! Hơn nữa tóc cắt thật sự rất ngắn, giống như một tên nhóc con! Cô ấy mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, quần bò, nhìn qua quả thực tựa như một học sinh, giờ phút này cô đẩy hai chiếc xe đẩy lớn, một chiếc chất đầy một túi một túi muối ăn đường trắng, các loại gia vị... một chiếc tràn đầy các loại bánh áp súc như bánh bích quy còn có rất nhiều thứ... đây là... Làm sao vậy? Hắc Tử trợn tròn mắt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lương Nhiên như vậy, người này và người trong ấn tượng của hắn tóc dài bay bay, ăn mặc khéo léo, vừa nhìn thấy là biết người mười ngón tay không dính làn nước xuân – Lương Nhiên, quả thật là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Tốc độ của Lương Nhiên rất nhanh, cô đều không có bất kỳ lựa chọn nào, không xem giá, không xem nhãn hiệu, chất đầy giỏ liền đẩy xe chạy lấy người. Hắc Tử ném đồ trong tay xuống, bước đi theo, hắn như thế nào cũng không thể ngờ chỉ không gặp chưa đến một tuần, Lương Nhiên giống như thay đổi hoàn toàn, lại xuất hiện cách mấy trăm km ở nội thành H, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hắc Tử đi theo sau Lương Nhiên cách một đoạn khá xa, nhìn cô mua xong đồ, liền gọi nhân viên siêu thị đến giúp cô đóng gói, sau đó tiếp tục phụ giúp cô đẩy xe đẩy lớn ra đến bãi đổ xe, thời điểm đứng ở nơi đó một mình, cô còn cẩn thận nhìn dáo dác xem có ai chú ý đến cô không, Hắc Tử nghiêng người né tránh sau một chiếc việt dã. Một lát sau lai ló mắt nhìn qua, chỉ thấy Lương Nhiên mở phần sau của một chiếc xe Suzuki bánh mì loại nhỏ, từ góc độ Hắc Tử nhìn qua, hắn nhìn thấy phần sau xe một số túi đồ bánh mì, hàng hoá... được sắp xếp chỉnh tề, trong đó đã không còn bao nhiêu chỗ. Sau đó Lương Nhiên sử dụng cả tay lẫn chân cố hết sức khiêng những túi hàng vừa mua từ xe đẩy chất lên xe. Hắc Tử cau mày nhìn Lương Nhiên vất vả khiêng túi lớn, thẳng đến khi mỏi thắt lưng thở hổn hển, sau đó tiếp tục xoay người ôm cái túi thứ hai, hắn cơ hồ phải cố gắng nhịn xuống không bước ra giúp cô. Có một loại trực giác quái dị ngăn hắn lại, thành thị xa lạ, Lương Nhiên tóc ngắn, đây rõ ràng là chiếc xe Suzuki nhỏ có biển số xe thành phố H cực kỳ bình thường được cô thuê, còn có trong xe lại xếp một đống lương thực mua ở siêu thị. Chứng kiến chuyện đảo điên trước mắt, trực giác cho hắn biết Lương Nhiên nhất định xảy ra chuyện gì, hoặc là nói có việc gì đó phát sinh ở trên người Lương Nhiên.
Rất nhanh Lương Nhiên đóng cửa xe lại, đeo lên một chiếc kính mát cực lớn che nữa khuôn mặt, chậm rãi lái xe chuẩn bị rời khỏi. Hắc Tử nhanh chóng đi đến lan can bãi đỗ xe, một tay chống trên thanh rào chắn, thoải mái nhảy qua lan can cao 1m5, sau đó ra ngoài gọi một chiếc taxi, ngồi vào chỗ ngồi sau, dặn dò tài xế:
- "Đuổi theo chiếc xe phía trước vừa đi ra từ bãi đỗ xe kia, xe Suzuki bánh mì biển số xxxx, không cần theo quá gần."
Lương Nhiên lái xe cũng không nhanh, nhìn qua cô chỉ vừa mới bắt đầu quen thuộc tình hình giao thông bên này, khiến cho Hắc Tử ngoài ý muốn Lương Nhiên cũng không giống như hắn nghĩ hướng trung tâm thành phố mà đi, mà cô vòng đầu xe, lên cầu vượt, hướng ra vùng ngoại thành thành phố H đi. Vừa ra khỏi nội thành thành phố H thị là sẽ phân ra khu du lịch và thành thị, người dân địa phương cũng không nhiều, nhưng hàng năm vừa đến mùa đông sẽ có rất nhiều du khách trong và ngoài nước đến đây du lịch. Nguyên nhân chính là mặt tây thành phố H thị theo Hướng Đông có một ngọn núi kéo dài hơn hai trăm cây số, độ cao chia đều so với mặt biển từ 1000- 1500m, dọc theo ngọn núi có mấy chục suối ôn tuyền, nhiều chi chít như sao trên trời, ôn tuyền cũng chia nhiều loại nhiệt độ khác nhau, đa số nước suối đều có độ ấm trung bình từ 60 độ trở lên, có con suối có nhiệt độ cao nhất có thể đạt tới 82 độ. Vì thế dọc theo ngọn núi đều có nhiều khu khách sạn nhà nghỉ được xây dựng, cũng có vài nhà đầu tư khai phá dẫn lưu ôn tuyền xây dựng các khu biệt thự cao cấp, nhưng số lượng không nhiều lắm. Nhưng khi ngồi nghỉ ngơi giữa lưng chừng ngọn núi, phong cảnh cực kỳ tú lệ, thời điểm trời lạnh sẽ hấp dẫn du khách từ các nơi đến ngâm ôn tuyền. Chỉ là phía Nam thành phố H, hai mùa hạ thu hai độ ấm rất cao, không có người sẽ lựa chọn nơi có thời điểm cực nóng đến 35độ đi ngâm ôn tuyền. Vì thế sau mùa du lịch giống như thành phố H ế hàng, toàn bộ thành thị cơ hồ thiếu mất một nửa số người, đợi gần đến mùa đông, toàn bộ thành thị liền toả sáng bừng bừng sức sống, một lượng lớn du khách ào ạt tiến vào. Các hộ buôn bán, làm ăn cũng nhân cơ hội này buôn bán kiếm lời, hướng mà Lương Nhiên muốn đi, chính là hướng ngọn núi phía đông.
Càng tiến vào vùng ngoại thành, xe càng ít, giờ phút này đúng vào lúc thành phố H ế hàng, trên đại lộ rộng lớn ngẫu nhiên chỉ có vài chiếc xe tư nhân lướt qua. Hắc Tử dặn dò tài xế giảm bớt tốc độ, cách phía sau xe Lương Nhiên một khoảng rất xa. Mười phút sau, sau khi qua một bồn binh, xe rẽ qua bên trái đại lộ. Nơi này vốn khách du lịch đông đúc, giao thông cũng thập phần phát triển nhanh chóng, đường tàu, đường sắt, đường cao tốc, sân bay giúp hiện đại hoá giao thông, internet đã hình thành. Hơn nữa trừ bên ngoài đường cao tốc, các con đường quốc lộ bình thường đều không thiết lập trạm thu phí, vô luận du khách dùng phương tiện giao thông gì đi đến thành phố H, đều có thể trong vòng nửa giờ sẽ đến bên trong khu du lịch. Đường cái nơi này thập phần rộng lớn, chỉ là tiến vào khu du lịch, đường chính có sáu làn đường cho xe chạy, cách một khoảng sẽ có một đèn đường, phía dưới biển tuyên truyền quảng cáo thống nhất của các khu du lịch, báo cho khách du lịch biết đang đi đến đâu, nơi muốn đến còn cách bao xa.
Lương Nhiên lái xe dọc theo con đường lớn một đường đi thẳng, chậm rãi hướng khu biệt thự đang nằm trên lưng chừng núi chạy đến. Khu biệt thự này đang trong giai đoạn xây dựng, có mười mấy căn biệt thự độc lập thưa thớt nằm cách xa nhau trên giữa chừng núi. Lúc thời gian râm mát, khu này như ẩn như hiện, nhìn từ xa có vẻ chúng cách nhau rất xa. Bởi vì khu biệt thự đang trong giai đoạn xây dựng, các loại phương tiện còn chưa xây xong, cho nên bán đi cũng không được nhiều lắm, cơ hồ không có người ở. Bởi vậy xe Hắc Tử chạy vào cũng không có người ngăn cản, đại khái họ cho rằng có người đến xem nhà. Trên đường cũng chỉ ngẫu nhiên có vài nhân viên công tác mở cổng cho xe ra vào. Mắt thấy Lương Nhiên quẹo vào phía trước rồi biến mất, Hắc Tử cho xe dừng lại, bằng tốc độ nhanh nhất trả tiền sau đó hắn theo phương hướng Lương Nhiên đi đến.
Đường cái vòng vèo uốn lượn phía trước tiếp tục kéo dài tiến đến giữa núi, mà ngay tại cửa khẩu có một tấm bảng hướng dẫn nhỏ, mặt trên viết vài chữ lớn: "Biệt thự Thập Nhị Hào", bên trong có bãi cỏ cao khoảng 10m, bên cạnh có tường cao 3m vây quanh, một cánh cửa sắt dày đặc phía trước, xe của Lương Nhiên đậu ở chỗ này.
Hắc Tử giương mắt nhìn chăm chú biệt thự bên trong đó, bởi vì tường vây rất cao, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy vách tường gần nóc nhà, mặt nhăn nhíu mày, Hắc Tử đi về phía chiếc xe, hắn thật sự nhịn không được, cho dù như thế nào hắn cũng muốn hỏi Lương Nhiên một chút. Không phải cô chỉ vừa xuất viện mấy ngày sao? Vì sao không ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày? Vì sao lai một mình xuất hiện cách mấy trăm km ở nơi này? Hơn nữa nhìn qua cô cơ bản không giống như khách du lịch, những chiếc túi to mua ở siêu thị được sắp xếp gọn gàng trong xe, toàn bộ cảm giác giống như đến chạy nạn (Trực giác Hắc Tử thật chuẩn). Chồng của cô đâu? Con trai của cô thì sao?
Hắc Tử nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do gì để giải thích cho hành vi của Lương Nhiên. Mà vào lúc hắn một bên cau mày âm thầm suy đoán một bên bước nhanh đến gần chiếc xe bánh mì, bỗng nhiên phía sau tóc gáy dựng thẳng, hắn nhanh chóng bước nhanh đến phía trước, xoay thân, cánh tay trái chắn ngang, tay phải chuẩn xác kẹp ở gáy kẻ tập kích ấn vào cửa xe! Lập tức ập vào chóp mũi hắn một cỗ hương thơm, hắn lập tức biết đối phương là ai, tay phải phản xạ có điều kiện buông ra, sau đó một thân thể mềm mại lại thơm tho nhào vào trong ngực hắn, ấn hắn tựa vào trước thân xe.
Hắc Tử chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trăng hoa nở rộ tươi sáng, chóp mũi nóng lên, giống như có một chất lỏng khả nghi muốn phun trào ra, sau đó hắn liền cảm giác được một vật sắc bén lạnh như băng đặt trên động mạch chủ ở cổ hắn, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lương Nhiên:
- "Anh là ai? Vì sao theo dõi tôi?!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rống rống, Hắc Tử trúng mỹ nhân kế!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |