Vay nóng Homecredit

Truyện:Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 069

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Trọn bộ 133 chương
Chương 069
Tranh đoạt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Hơn nữa nếu anh muốn, không ai có thể ngăn cản anh được

Ở trong bệnh viện, sáng sớm Trương mụ đến để đổi ca thì thấy Tử Ca đứng ở cửa sổ phòng bệnh, ánh sáng chiếu vào bộ tóc xoăn màu nâu, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay níu thật chặt vào cánh cửa, đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức quá nhiều

Tối hôm qua người đàn ông đến cùng cô đã rời đi, người đàn ông kia cứng rắn mà lạnh nhạt, khí thế khiếp người, chỉ nhìn một lát cũng khiến người ta run sợ. Không biết tiểu thư làm sao có thể quen được hắn, vừa nhìn cũng biết tài trí hơn người

Người như vậy, nếu như muốn cưng chiều ai, nhất định đem người đó cưng chiều đến tận trời cao. Nhưng là, nếu không muốn, nhất định sẽ tàn nhẫn vô cùng

"Trương mụ, sao đến sớm vậy?" Xoay người lại, ánh nắng chiếu thẳng vào gò má của cô hiện lên vẻ âm u, tẻ nhạt (Miu. Dien. dan. Le. Quy. Don)

Thả hộp đồ ăn xuống, Trương mụ vội vàng kéo Tử Ca lại, thấp giọng nói "Tôi không yên lòng, một mình cô, cũng chưa từng có kinh nghiệm, ở lại một đêm, mệt muốn chết rồi đi. Bác sĩ nói thế nào?"

Tử Ca khẽ mỉm cười, để cho mình thoạt nhìn chẳng giống như đang khổ sở, cô theo Trương mụ ngồi trên một trên ghế "Bác sĩ nói liệt nửa người, nếu rèn luyện tốt thì còn có khả năng hồi phục"

Ánh mắt chuyển sang người Tạ Phương bởi vì máu không lưu thông, áp bách thần kinh, nói chuyện không được lưu loát. Vậy mà, hiện tại bà ngủ không thấy điều gì khác thường, chẳng qua lông mày nhíu lại, chật vật khó khăn

"Tôi đi lấy cháo trắng, cô ăn một chút, bộ dáng của cô nhìn qua cũng thấy không tốt" Trương mụ vừa nói vừa mở hộp đựng cháo, Tử Ca giơ tay lên ngăn cản động tác của Trương mụ

Cằm hơi nâng lên, nở nụ cười quật cường "Trương mụ, một lát cho mẹ ăn đi, mấy ngày nay bà đã cực khổ rồi, buổi tối cháu sẽ trở lại"

Trương mụ gật đầu, trong đôi mắt mơ hồ có nước mắt thoáng qua

Một đêm chưa từng chợp mắt, ánh mặt trời chiếu trên người cô hơi lung lay, trước khi sắp ngất xỉu, Tử Ca qua bên đường mua một ít sữa đậu nành, ngồi ở một góc trên chiếc ghế dài

Tử Ca uống sữa, miễn cưỡng nuốt xuống, cô muốn giữ vững thể lực, Hạ Tử Ca không thể ngã xuống. Ở quảng trường Nhân Dân các ông lão bà lão đang tập Thái Cực quyền, từng chiêu từng chiêu, tập luyện cực kỳ nghiêm túc

Tử Ca thấy thế trong đôi mắt có chút chua xót, Tạ Phương mong đợi cuộc sống về già của mình cũng có thể được như vậy, đáng tiếc, hạnh phúc của bà đã trao nhầm người rồi, cùng chờ nhầm người rồi

Lẳng lặng ngồi ở trên ghế uống hết bịch sữa, trên điện thoại di động lúc đó điểm 9h, Tử Ca đứng lên giơ tay vẫy một chiếc taxi

Cao ốc Kim cương

Nơi này thật xa hoa đã từng được Hạ Nguyên Xương khai thác, nay giao lại cho Chung Nham (MiuDiendanLeQuyDon)

"Cô khỏe, xin hỏi cô tìm người nào?"

Trước đài nhân viên lễ phép hỏi thăm Hạ Tử Ca, Tử Ca hơi hừ hừ, trên người cô còn mặc bộ quần áo hôm qua, trải qua một đêm hoảng loạn đã có nhiều nếp nhăn hết sức khó coi

"Tôi tìm Chung Nham" Tử Ca xoay đầu lại nhìn thẳng về phía nhân viên "Cô có thể gọi cho anh ta bảo có Hạ Tử Ca đến tìm, nếu không tôi cũng có thể trực tiếp đi lên"

"Xin chờ một chút, để tôi gọi điện thoại xác nhận"

Tử Ca cũng không gấp gáp, cô đứng ở một bên chờ điện thoại xác nhận. Cô cũng không có hy vọng xa vời gì nhưng dù sao trong giờ phút này lòng cô vẫn bình thản không chút gợn sóng

Chờ đợi một chút, điện thoại di động vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông liền biết ai gọi, trong điện thoại giọng nói của một người đàn ông truyền ra "Ở nơi nào?"

Sau đó có người dẫn cô đi lên

Tử Ca đi theo người ở phía trước, cho đến khi cô ta dừng trước phòng làm việc của Chung Nham

Căn phòng xa hoa hết thảy đều xa lạ, Tử Ca khẽ lắc đầu một cái, khóe miệng đã dính vào một nụ cười. Ai cũng sẽ thay đổi, không ai dừng lại ở quá khứ

Còn cô, muốn trở lại cũng không thể

Nhân viên làm việc vừa đi khỏi, Chung Nham đến gần bắt được cánh tay Tử Ca, vẻ mặt không che dấu được sự kích động "Tới đây có chuyện gì sao?"

Anh ta nhẹ giọng hỏi thăm, mấy ngày trước cô cùng mình trò chuyện, cô không vui, sự tức giận đốt cháy lý trí của anh. Cô cư nhiên vì người đàn ông khác chất vấn mình

Nhẹ nhàng đẩy tay Chung Nham ra, Tử Ca cười rất lễ phép cũng rất lạnh nhạt " Chung Nham, hôm nay tôi tới đây chính là muốn trả lại cho anh một thứ"

Cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, cô kéo áo lên lộ ra cánh tay mảnh khảnh, cổ tay đeo một chiếc vòng, cô nhẹ nhàng tháo xuống, chiếc vòng rơi vào trong lòng bàn tay

Chung Nham ánh mắt đang để trên cánh tay của cô, sắc mặt âm trầm "HẠ TỬ CA, em dám tháo nó xuống" Anh ta cắn răng nghiến lợi gào thét, lại không ngăn cản được động tác của cô

Tử Ca cười "Chung Nham, nó vẫn ở trong tay của tôi, khiến tôi ngày đêm phải đau khổ. Tôi vẫn không hiểu, tại sao người phải gồng mình lên chịu đựng lại là tôi? Tại sao anh có thể khiến tôi khốn khổ, còn tôi thì không?"

"Tử Ca, em đang oán trách tôi?" Chung Nham trán nổi lên gân xanh, bàn tay mất khống chế để lên bả vai của cô "Vì người đàn ông kia?"

Cái nhận định này đã thiêu đốt lý trí của anh ta, không cách nào tiếp nhận được, cô cư nhiên vì người đàn ông khác vứt bỏ thứ anh ta tặng cô. Hạ Tử Ca, người đàn ông cô yêu chỉ có thể là Chung Nham

Anh ta mất khống chế dùng lực mạnh hơn khiến Tử Ca đau, trước kia cô đã từng nghĩ anh ta là người đáng để cho cô dựa, nhưng chỉ là trước kia, trước kia mà thôi

"Anh buông tôi ra" Tử Ca gầm nhẹ, trong thanh âm không nén được sự thống khổ "Chung Nham, ban đầu người buông tay tôi là anh, không phải là tôi. Cho nên đừng ở trước mặt tôi thể hiện vẻ mặt đau khổ của mình" Cô đã đau đến nỗi tâm cũng chết lặng, không bao giờ.... . cô muốn tiếp tục hi vọng lần nữa

Đã từng, mặc dù hận lắm, đáy lòng vẫn như cũ tồn một chút xíu hi vọng

Hi vọng ngày đó chỉ là giấc mộng thôi, một giấc mộng đẹp, sau giấc mộng cô tỉnh lại, tất cả mọi nỗi đau cô đều phải tự mình gánh chịu. Sẽ chẳng ai biết được, có nhiều đêm cô không ngủ vì nỗi đau dày vò, vì tâm can bị xé nát. Không người nào ở bên, ban đêm yên tĩnh cô chỉ có thể nghe thấy tim mình đang đập, đang trải qua hàng ngàn nỗi đau, hàng vạn con dao ghim vào đó, cũng chẳng một ai an ủi cô

Chung Nham, lúc tôi đau khổ anh ở đây?

Khi anh đối mặt với tôi, anh nói chưa bao giờ thích tôi, người anh thích tên gọi là Hạ Minh Châu, anh có biết, lúc đó tôi đã đau khổ như thế nào không? Suy sụp như thế nào không?

Tôi không còn nhìn thấy ánh sáng, xung quanh chỉ còn bóng tối, bóng tối ôm tôi vào lòng

Lỗ mũi ê ẩm, cô rất muốn khóc, cô ngẩng đầu lên lui về phía sau từng bước, giơ tay ra đưa cho anh ta một thứ gì đó

"Chung Nham, không phải vì ai, mà là chúng ta càng lúc càng xa, khi anh chấp nhận thoả thuận với ba tôi, anh có từng nghĩ sau này tôi phải làm sao không?" Tử Ca rũ mắt xuống, trong lòng của cô bị nhéo khó chịu, khoé mắt cơ hồ muốn rơi lệ

Người cô yêu tên gọi là Chung Nham, sẽ dùng toàn bộ sức lực khiến cô cười, cũng sẽ không bao giờ bỏ cô lại, sẽ không bao giờ lợi dụng lúc cô mệt mỏi đâm cô một nhát

Lại càng không đem cô ra làm lá chắn, không bao giờ để cuộc sống của cô khó khăn như vậy. Chung Nham, anh hoàn toàn chỉ lợi dụng tôi, tôi làm sao có thể tin anh, tin anh yêu tôi?

"Càng lúc càng xa? " Từ trước đến nay Chung Nham chưa bao giờ hung dữ như vậy, anh ta từng bước ép sát cho đến khi ép Tử Ca vào một góc, cánh tay xanh đặt trên mặt cô "Tại sao cô không nói cô yêu người đàn ông kia? Có phải nhìn hắn bị thương cô đau khổ lắm đúng không?"

Tử Ca không thể lui được nữa, cô nhìn chằm chằm Chung Nham - người mà cô từng yêu say đắm, người đã từng cười rạng rỡ trao cho một chiếc vòng nói anh ta đã có được cô mãi mãi

Chung Nham sắc mặt âm trầm, khoé miệng mang theo nụ cười quỷ dị, đầu cúi thấp xuống gần tai cô "Hôm nay tới, chính là muốn trả cho tôi cái này?"

"Đúng, Chung Nham, sau này tôi sẽ không bao giờ ôm bất kỳ ảo tưởng nào về anh nữa" Tử Ca nhìn nụ cười quỷ dị của anh ta, chỉ có thể cắn răng nói

Tay của đàn ông nhẹ nhàng chạm lên tai cô vuốt ve "Tử Ca, tôi chưa diệt trừ hắn, một ngày nào đó hắn sẽ cắn lại tôi, em hi vọng tôi bị như vậy sao?"

Hàm răng cắn chặt, cô ngẩng đầu nhìn Chung Nham, ánh mắt đã là chuyển lạnh, trong lòng liên tục cười lạnh "Cho nên anh lợi dụng tôi sao?"

"Tại sao phải gọi là lợi dụng? Tử Ca, em không muốn thoát khỏi cuộc sống như thế sao?" Ngón tay dọc da thịt nhẵn nhụi của cô dao động, từ trước đến nay anh ta luôn dịu dàng, bây giờ lạnh như vậy khiến cô sợ

Lần đầu tiên Tử Ca sợ người đàn ông này, đúng vậy, sợ hãi, sợ. Đây chính là Chung Nham sao? Cắn chặt môi dưới, thân thể cũng cứng ngắc theo, ngón tay của anh ở mặt cô khiến cô nổi da gà. Dáng vẻ của Chung Nham bây giờ đáng sợ cực kỳ, Tử Ca lần đầu tiên hối hận vì đến đây, ngây thơ muốn thông qua phương thức này để dứt bỏ đoạn tình cảm kia

Tối hôm qua một lúc ở cùng Tạ Phương, cô suy nghĩ một hồi lâu, người cô yêu cùng người yêu cô, cô sẽ chọn ai?

Nhưng nếu có một ngày cô gặp được người yêu mình thật nhiều cô nhất định không chút do dự chọn người đó (Diễn. đàn. Lê. Quý. Đôn)

Ngón tay đẩy nút áo trước ngực cô ra, trên cổ lộ ra dấu hôn, con mắt Chung Nham thâm chìm, bàn tay để trên bả vai cô dùng sức bóp chặt cơ hồ muốn bóp gãy xương cô "Thế nào, hắn đã thoả mãn cô sao? Hạ Tử Ca, cô đang căng thẳng đấy"

Tử Ca sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô đẩy tay anh ta ra muốn né tránh lại bị anh giữ lại, môi dán lên cổ cô, hàm răng cứng rắn cắn vào mạch máu, cơ hồ muốn cắn nát khiến nó chảy máu mới thôi

"Chung Nham, không muốn" Tử Ca kinh hoảng gọi lại không ngăn cản được động tác của anh ta

"Tiên sinh, tiên sinh, ngài không thể vào"

Rầm

Ngoài cửa truyền đến tiếng ngăn cản của thư ký, tiếp theo tiếng cửa bị đá văng ra

"Lá gan đủ lớn, chạy đến nơi này làm loạn" Thấy rõ tình hình bên trong, Mộ Diễn chỉ cảm thấy mặt trời đang thúc giục anh, một quyền hướng về phía Chung Nham đánh tới, anh ra rất chuẩn, tay đánh vào mặt Chung Nham mang theo sức mạnh cực lớn, Tử Ca chỉ nghe thấy tiếng kêu rắc rắc....

"An ninh, mau gọi an ninh"

Tiếng kêu sợ hãi vang lên, thư ký bị doạ đến sợ, vội vã kêu lên

Chung Nham bị đánh rên lên một tiếng, anh ta lảo đảo mấy cái, vịn ghế sa lon đứng lên, người lại thối lui ra mấy bước, cách xa Tử Ca. Mộ Diễn kéo Tử Ca lại gần, ánh mắt liếc đến dấu vết trên cổ cô, trong mắt càng tức giận, bàn tay dùng sức nắm chặt tay cô, Tử Ca đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch

Chung Nham đứng thẳng người, sắc mặt anh ta xanh mét, khóe miệng bị cắn ra máu tươi, anh lấy tay lau vết máu "Rống cái gì, toàn bộ đi ra ngoài cho tôi"

Người của công ty và bộ phận an ninh cùng nhau ngoan ngoãn đóng cửa đi ra ngoài, Mộ Diễn cười lạnh, bàn tay nắm chặt không buông, cũng không có ý định thả lỏng

"Mộ thiếu, tại sao lại rảnh rỗi chạy đến chỗ này?"

Không nhìn ra sắc mặt của Chung Nham nhưng ai cũng hiểu anh ta duy trì phong độ của công ty nên không đánh trả

"Thật xin lỗi, tôi hoa mắt, không thấy được anh là Chung thiếu, chẳng qua tôi không có thói quen dùng chung đồ, trước mắt cô ta còn rất hợp khẩu vị của tôi, nhất là.... ."

Mộ Diễn sắc mặt rất trầm, trong đôi mắt vẻ lạnh nhạt cũng không e dè buông thả ra, nhưng khoé miệng nhếch lên nụ cười châm chọc "Tử Ca bị anh xích. Gai trên người nổi lên sẽ rất khó chịu"

"Thật xin lỗi vì quấy rầy Chung thiếu, tôi mang cô ta đi trước, hôm sau là Lễ chúc mừng, lúc đó chúng ta nói chuyện sau" Mộ Diễn nói khách sáo không mất lễ nhưng trên mặt âm trầm không nhìn ra ý tốt trong câu nói

Nói xong, không kịp phản ứng Tử Ca liền bị Mộ Diễn kéo đi

Tử Ca đi chật vật, cánh tay bị nắm dùng sức giãy giụa lại bị anh ôm lấy thắt lưng kéo ra bên ngoài. Mộ Diễn trên mặt giống như mưa gió đổ ập tới, bộ dáng doạ người

"Anh buông tôi ra" Tử Ca rống lên nhưng thoát không khỏi sự khống chế của anh

"HẠ TỬ CA, thừa dịp tôi còn chưa nổi giận cô câm miệng lại cho tôi " Mộ Diễn cười lạnh, gân xanh trên trán tuôn ra, nhìn ra được anh đang giận dữ cô im lặng. Kéo cô ra ngoài, Mộ Diễn mở cửa xe ném Tử Ca vào trong, đá vào cửa xe, người chui vào buồng lái, đạp chân ga phóng về phía trước


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-133)