Truyện:Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 033

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Trọn bộ 133 chương
Chương 033
Bỏ thuốc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Chương Tiểu Hiền nói không thể coi thương bất kì lòng đố kỵ nào của phụ nữ, khi đó Cô xem thường, hiện tại báo ứng đã tới.

Tử Ca nhìn sàn nhảy và các đồng nghiệp, liều mạng giữ vững sự thanh tĩnh. Đầu ong ong ngất xỉu, 𝖙𝐡â-𝓃 t-♓-ể dần dần chuyển hóa thành 𝖓ó_𝐧_𝖌 𝐫_𝖆_𝖓, tay của đàn ông giống như ✞·♓·â·ռ ɱậ·✞ để ở eo cô, muốn đem cô mang ra ngoài.

Quầy rượu ở lầu bốn.

Tử Ca một mặt cùng ✝️*ⓗâ*𝐧 †*𝖍*ể của mình kháng cự, một mặt kháng cự động tác của Vương Chấn Xa, sức lực quá mệt mỏi để cho cô chỉ muốn chửi má nó. Ngón tay sờ lên điện thoại di động trong túi, có thể tưởng tượng nửa ngày lại không tìm được bất kỳ người nào có thể giúp đỡ.

Mẹ kiếp, Tại sao hết lần này tới lần khác cô mua vé số đều không trúng? Lại toàn bốc trúng vào những thời điểm này?!

Ngón tay men theo điện thoại di động gõ tùy ý đè xuống nút trả lời, khi bàn tay cảm nhận được điện thoại di động đã lưu thông, Hạ Tử Ca trong lòng nhất thời càng thêm khẩn trương một phần.

"Bỏ thuốc vào đồ uống của tôi, Vương tổng, ngươi không cảm thấy thủ đoạn của mình quá hạ lưu sao!" Cô chiếm giữ hoảng sợ dương cao thanh âm, mang theo một chút xíu may mắn cùng một chút cầu nguyện, bất kể đối phương là ai, chỉ cần có một phần hi vọng cô cũng muốn thử một chút.

Mộ Diễn nắm điện thoại di động, ống nghe trong truyền ra giọng con gái để cho ánh mắt của anh đột nhiên lạnh lẻo, Thường Minh Tụ từ trong phòng tắm bước ra mặc chiếc áo choàng màu trắng, cổ áo hơi rộng mở, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn m.ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.❗, ánh mắt của nàng ɱề·Ⓜ️ 𝐦·ạ·ℹ️ tìm kiếm Mộ Diễn, 𝖙-𝖍â-ⓝ ✝️-h-ể xinh đẹp từng bước từng bước gần sát anh, cho đến cả 🌴ⓗ·â·n 𝖙𝐡·ể cũng nhào vào n●🌀●ự●𝒸 của anh.

Ngón tay thon dài chậm chạp mệt nhọc mở từng nút áo cho anh, ngón tay như có như không nhẹ tiếp xúc, mịt mờ trêu đùa. Ngồi ở trên đùi anh cô ta nhẹ nhàng ⓥu-ố-𝖙 𝐯-e vật cứng rắn của anh.

Tay của đàn ông chế trụ ở cằm cô, mắt lạnh lẽo không hề chớp nhìn vào đôi mắt Thường Minh Tụ, "Minh Tụ, cô làm cái gì?"

"Diễn, thế nào? Điện thoại của ai?" Trên người anh có hơi thở u ám khiến Thường Minh Tụ đột ngột dừng động tác lại, Cô kinh ngạc nhìn về phía Mộ Diễn, cẩn thận hỏi thăm.

Chung sống nhiều năm như vậy, Thường Minh Tụ không dám thể hiện cảm xúc lung tung trước mặt Mộ Diễn, nhìn bàn tay di chuyển đến tai mình, thanh âm trầm thấp khiến cô ta không khỏi áp lực, "Đàn bà quá nhiều chuyện tôi không bao giờ giữ bên mình, Minh Tụ, cô quá thông minh cũng quá đần"

Trong điện thoại di động tiếng nam nữ rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Thường Minh Tụ, trong lòng của cô ta run lên, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì bề ngoài bình tĩnh, "Diễn, chuyện gì xảy ra? Em không hiểu."

"Ồ? Không hiểu?" Ngón tay của anh hơi dùng sức, khóe miệng lạnh lẽo cười, "Cô đi theo tôi bao lâu? Có phải tôi đã quá phóng túng đối với cô?"

Anh tức giận.

Giờ khắc này, Thường Minh Tụ rốt cục xác nhận Mộ Diễn đang tức giận.

Ưm.... .

✞.𝐡â.п 🌴𝐡.ể bị ném trên giường, sức nặng đánh thẳng vào khiến Hạ Tử Ca kêu rên một tiếng, ngón tay của cô níu thật chặt ga giường, hô hấp thật sâu ức chế †𝐡â●𝐧 ✝️●ⓗ●ể tê dại của mình.

𝐓*𝖍â*ⓝ t*h*ể mập mạp đ_è 𝐥_ê_n ⓝ𝖌_ư_ờ_ⓘ cô, hai tay dùng sức lôi kéo y phục của cô, bàn tay dọc theo đư*ờ*ⓝ*🌀 𝐜0n*ⓖ lung linh của Tử Ca, hơi thở nặng nề của hắn khuếch tán bên tai, "Bảo bối, thật đẹp."

Bàn tay đặt lên ռ_ɢ_ự_𝒸 cô, thô bạo ✔️_⛎ố_𝖙 ν_𝐞, cái loại cảm giác 𝐤í𝖈●𝐡 𝖙hí●𝐜●𝐡 đó khiến cô mất khống chế, trong lòng nồng nặc hận ý cơ hồ muốn đem cô đốt cháy, cắn chặt ở môi, đáy mắt quật cường không chịu khuất phục.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt tĩnh táo cười nhạo, hắn cười gằn nhìn về phía Hạ Tử Ca, ngón tay ♓-𝖚-𝓃-g 𝒽ăn-ℊ nhéo ở trên người của cô.

"Giả bộ thanh thuần cái gì, cũng chỉ là gái ở CK mà thôi." Lời nói dơ bẩn từ trong miệng của hắn nhổ ra.

Hạ Tử Ca chẳng qua chỉ cười lạnh mà thương hại nhìn hắn, "Ta chính là như vậy, so với loại người dơ bẩn như ngươi còn kém xa."

Một cái tát rơi trên mặt Tử Ca, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cô lệch đầu, trên mặt đau rát. Ngón tay liều mạng lôi quần jean trên người cô ra.

"Tiện nhân, buông tay!"

Sức lực cô không đủ chống lại hắn, vết nhéo xanh đỏ ghê người, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Tử Ca trong lòng hi vọng bây giờ cô có thể như một giọt nước tan chảy hoàn toàn.

Ai tới cứu cô?!

Đáy lòng vô cùng thê lương, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hết thảy đều chậm.

Chương (1-133)