Tắm cho anh
← Ch.071 | Ch.073 → |
Anh một tay kéo thân thể trần truồng của Tử Ca lại gần, sau một khắc cô cảm thấy rét run, trong mắt còn chưa hết sự kinh ngạc liền bị Mộ Diễn ôm lấy "Tắm"
Trong gương hình ảnh chói mắt hiện lên khiến cô hít thở thông, bàn tay che đậy, chiếc vòng có gắn một viên ngọc đỏ lung lay trước mắt cô "Tôi không muốn"
Câu nói thốt lên, Mộ Diễn sắc mặt trầm xuống, anh đẩy cô áp vào bức tường lạnh như băng, ánh mắt của anh bắn ra hàng nghìn tảng băng, hết lần này tới lần khác khóe miệng cười còn tùy ý phách lối "Tôi có hỏi ý kiến của cô sao?"
Hung hăng kéo tay cô xuống, anh vòng tay qua cổ cô, anh cầm lấy chiếc vòng đeo cho cô, môi khẽ mím, lộ ra vẻ áp bách "Mang theo, không cho phép tháo ra"
Bá đạo ra lệnh, tay rũ xuống, mặc cho dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể, cô vội vã muốn rời đi lại bị anh túm lại, chẳng qua cô không quen với cảm giác ở chung một chỗ với anh trong phòng tắm
Cánh tay bền chắc của anh nắm lấy eo cô "Muốn chạy, tôi còn chưa tắm xong"
"Đối với tôi thì đã xong" Cô nhìn chằm chằm anh, cảm giác vô lực dâng lên, mỗi lúc nói chuyện với anh cô vĩnh viễn không thể thắng
Mộ Diễn quay đầu nhìn cô "Vậy thì tắm cho tôi"
"Anh không có tay sao?" Cô rống lên, đáp lại cô là nụ cười ta ác "Nhưng tôi thích dùng tay của cô hơn" (Miu. Diễn. đàn. Lê. Quý. Đôn)
Tử Ca trong lòng thét chói tai nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, cô hít thở thật sâu, để cho mình không bị mất khống chế, cầm lấy áo ngủ khoác lên người, mặc dù sẽ bị ướt nhẹp cô cũng không quan tâm
Mộ Diễn thiêu mi, cũng không quan tâm động tác của cô, Tử Ca hung hăng cầm lấy vòi hoa sen nện lên mặt của anh, vặn mức nhiệt cao nhất "Mặc cái gì, chỗ nào tôi chẳng từng thấy qua rồi.... . A.... . bỏng chết tôi rồi"
Tử Ca lạnh lùng cười "Xin lỗi nha, tôi dùng cái này không quen"
Mộ Diễn nhìn cô đem chỉnh nhiệt lên mức cao nhất, sắc mặt tối sầm, cắn răng nghiến lợi hừ "Cô còn làm như vậy nữa tôi ở đây liền muốn cô"
Tay run lên, Tử Ca ngoan ngoãn chỉnh về nhiệt độ thích hợp "Tôi cho là anh thích ấm áp"
"Sai rồi, tôi thích nhiệt độ trên người cô nhất"
Tử Ca mặt tối sầm "Tên lưu manh này"
Anh ngâm mình trong bồn tắm, Tử Ca tận lực mới có thể để ánh mắt lên người anh. Nước da của anh màu đồng nhìn qua cũng thấy được sự rắn chắc, trên ngực con lưu lại những giọt nước lấp lánh mê hoặc lòng người
Ánh mắt dừng lại ở vết sẹo dài trên ngực anh, vết thương đã khép lại, chẳng qua để lại một đường cong xấu xí. Tử Ca trong lòng nắm thật chặt, bàn tay mang theo lực
Bàn tay mềm mại di chuyển trên người anh Tử Ca có thể cảm nhận được làn da căng phồng của anh, nước từ trên tay cô chảy xuống lồng ngực rắn chắc của anh. Thân thể hoàn mỹ. Tay của cô tránh khỏi vết sẹo của anh, muốn lau chỗ khác lại bị Mộ Diễn nắm lấy đặt lên vết thương của mình "Tôi từ trước đến nay không biết nhân từ là gì, tốt nhất đừng đụng đến tôi, nếu không sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả"
Tử Ca rút tay về anh lại sống chết đè lại, cô quay đầu đi "Tôi và anh, không có bất cứ quan hệ gì"
Đúng, nói thì rất dễ nhưng là trong lòng cảm thấy vắng vẻ khó chịu. Từ khi cô mười bảy tuổi, cái tuổi đáng được mộng mơ, cái tuổi hồn nhiên trong sáng toàn bộ đều đã đặt trên người đàn ông kia
Mộ Diễn không coi thường ánh mắt ảm đạm của cô, bàn tay giữ gáy của cô hướng về phía anh "Tốt nhất là không có" (MiuDĐLQĐ)
Anh nói xong, cô cảm thấy thên thể mình run rẩy, Tử Ca trong lòng căng thẳng, lại nói không ra bất kỳ lời nào. Quả thật cô cũng không nghĩ được lý do gì để đáp trả anh
Bị ánh mắt sắc bén của Mộ Diễn nhìn qua, cô vội vàng lau qua loa cho anh, rồi mượn cớ chạy ra ngoài
Trời sắp tối, cô nặn ra vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ tới mong muốn của Tạ Phương, nghĩ đến 50% cổ phần kia cô chỉ biết thở dài
Trên người áo ngủ đã bị nước ướt nhẹp dính vào trên người khiến cô khó chịu, trong tủ quần áo toàn bộ đồ của đàn ông, cô tiện tay lấy chiếc áo sơ mi màu đen mặc vào
Áo sơ mi của anh rất rộng, khoác lên người cô trông rất buồn cười, Tử Ca vén tay áo lên đi vào phòng bếp, cô muốn làm cho mẹ chút đồ ăn
Mộ Diễn cũng không ở đây lâu nên không thuê nhiều người giúp việc, cô mở tủ ra may mắn có một chút thức ăn, cô nghĩ đến lời bác sĩ nói, chọn loại thức ăn nào phụ hợp với mẹ nhất, sau đó bắt tay vào làm
Sữa tươi, nước loãng, trứng gà, đường trắng, dầu vừng cùng với chút ít muối, cô cúi thấp đầu, tóc tai ướt nhẹp miệng không ngừng lẩm bẩm
Cô chuẩn bị rất cẩn thận, thậm chí ngay cả Mộ Diễn đang đứng phía sau cô cũng không biết, trên người anh khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen, bên hông dây thắt lưng thả lỏng xuống lộ ra cơ ngực bền chắc, anh cầm khăn tắm lau tóc, đôi mắt nhìn bóng lưng của cô không hể chớp mắt
Trên người cô mặc áo sơ mi của anh, chiếc áo rộng phủ xuống đôi chân thon dài. Mộ Diễn thấy thế cổ họng căng thẳng, anh lại muốn cô. Ngắm nhìn cô như vậy khiến anh bị trêu chọc, phía dưới sớm đã dựng đứng lên
Chế biến mọi thứ xong xuôi, cô lại cảm thấy bụng mình trống rỗng, sáng nay ngoài uống sữa, cô chưa ăn gì
Trong tủ lạnh còn nhiều loại rau, cô lấy ra một bó rau cải, một miếng thịt nhỏ, cùng ít nấm hương, rửa sạch rau và thịt sau đó từ từ chế biến
Mộ Diễn đứng sau lưng cô, anh cảm thấy hứng thú với cảnh tượng này cũng không muốn đến quấy rầy cô. Cháo nấu đã xong, còn đợi cơm canh nữa là xong
Làm xong bữa tối cho Tạ Phương đang định tìm hộp giữ nhiệt, quay người lại liền thấy Mộ Diễn đứng ở một bên, cô sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt của anh lại làm cho Hạ Tử Ca ngẩn người
Cô chưa từng thấy qua Mộ Diễn xuất hiện với bộ dạng như vậy, mang theo một tia mờ mịt thăm dò, Mộ Diễn thấy cô nhìn anh, thu tầm mắt đi tới "Tìm cái gì "
"Hộp đựng cơm"
Anh đến gần cô, Tử Ca theo bản năng thối lui, cho đến khi không thể lùi được nữa lại thấy Mộ Diễn dương cao tay từ trong tủ đựng bát lấy ra một hộp cơm đưa cho cô
Anh thấy ánh mắt của cô rất kỳ quái, kỳ quái đến nối Tử Ca không dám nhìn thẳng anh, cô vội vã cầm hộp cơm, lại phát hiện Mỗ Diễn đi theo sau mình
Tử Ca cầm cái muỗng có chút run, cô cảm giác mình cũng trở nên rất kỳ quái, rõ ràng anh không có làm gì mình nhưng là cô lại khẩn trương. Không khí bây giờ khiến cô mất tự nhiên
"Anh.... anh có thể ra ngoài trước được không?"
Mộ Diễn chẳng nói đúng sai, đáp trả cô "Làm cái gì?"
"Nấm hương, rau cải, cháo thịt"
"Những thứ này có thể ăn sao?" Anh nhíu mày hỏi thăm
Tử Ca trong lòng bực bội, trừng mắt nhìn anh "Không thể ăn"
Mộ Diễn lại cười khác thường, anh đến gần cô, cúi thấp đầu xuống, người đàn ông này cười cái gì chứ "Nhưng là, Hạ Hạ, tôi đói bụng, làm sao bây giờ "
Tử Ca cau mày, nói chuyện chẳng logic gì hết "Đói thì ăn, anh có thể gọi cơm bên ngoài"
Tay của anh nắm được một góc áo sơ mi, khóe miệng cười quỷ dị, thanh âm hết sức trầm thấp mang theo vẻ mặt không nhẫn nại "Cô mặc áo của tôi, là muốn tôi ăn cô sao?"
" Mộ Diễn -- Anh --" Tử Ca thét chói tai, đẩy tay anh ra chuẩn bị đi ra ngoài lại bị Mộ Diễn ôm lấy khiến cô ngã ngồi trên mặt đất, phía dưới lạnh lẽo Tử Ca cả người run lên, sau một khắc hai chân của cô liền bị anh tách ra, anh ngồi giữa hai chân cô, tư thế rất mập mờ
Ở phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng, Mộ Diễn ngón tay nhẹ nhàng đi vào trong dò xét, cô bắt được bờ vai của anh, cắn chặt môi không để mình kêu thành tiếng, nơi này khắp nơi đều rất sáng, trong lòng cô khẩn trương cực kỳ chỉ sợ có người đột nhiên xông tới, nhưng cô càng khẩn trương thân thể càng nhạy cảm
Hô hấp đã sâu hơn, Tử Ca sợ, cô nắm bả vai Mộ Diễn cầu xin "Mộ Diễn, chúng ta.... . chúng ta không nên ở chỗ này làm như vậy"
"Vậy đi nơi nào" Anh xấu xa hỏi lại không muốn tha cho cô
Tử Ca cơ hồ muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô muốn đi xuống cũng không dám giãy giụa, ngón tay của anh phách lối chiếm giữ ở trong cơ thể cô, bất kỳ động tác nào của cô cũng sẽ khiến mình khổ sở hơn
"Oa oa mở ra" Nghe tiếng khóc của con nít đột nhiên Mộ Diễn rút tay về
Tử Ca vội vàng kéo áo xuống, lại bị Mộ Diễn bắt lại, mặt của anh dán lên mặt của cô, mập mờ nói "Cô thiếu tôi một lần, ở chỗ này "
Mặt của cô nóng lên, cầm chén cháo lên, anh đi lại mở nước rửa tay, một khắc kia cô cơ hồ chỉ muốn chôn mình tại đây
Đại thiếu gia sửa soạn xong, bình tĩnh phân phó "Tôi cũng muốn ăn"
← Ch. 071 | Ch. 073 → |