Vay nóng Homecredit

Truyện:Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 061

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Trọn bộ 133 chương
Chương 061
Khoảng cách trong lòng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Thu hồi đáy mắt sợ sệt, Mộ Diễn khoanh tay trước ngực, trầm mặc một lát, anh nói "Không muốn ra ngoài ăn, thì đi mua một chút đồ ăn đến đây cũng được"

Nói xong anh liền xoay người rời khỏi phòng ngủ

Tử Ca ngồi yên tĩnh một lát, vuốt vuốt cánh tay của mình, âm thầm suy nghĩ mới vừa rồi mình đã nói sai cái gì? Cô không phải chỉ cầu xin anh buông tha cho cô thôi sao, đâu có nói gì quá đáng

Người đàn ông này thật kỳ quái, đối mặt với Mộ Diễn, Tử Ca thường xuyên cảm giác mình đang bị làm thịt, anh đem cô nhìn xuyên thấu hết lần này đến lần khác. Cô đối với anh lại không biết gì cả, suy nghĩ một chút, Tử Ca thay áo ngủ, mặc vào một chiếc áo sơ mi, sống cùng Mộ Diễn cô nên sống có quy tắc thì tốt hơn

Trong phòng khách Mộ Diễn ngồi trên ghế sa lon, tay dài chân cũng dài chiếm hết cả cái ghế của cô. Rõ ràng cô cũng có thể ngồi trên ghế lại bị anh chiếm mất. Anh tùy ý liếc nhìn lung tung, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, rõ ràng trên mặt anh xuất hiện sự hoảng hốt cùng trống vắng

Thu hồi tầm mắt, Tử Ca đi vào phòng bếp, nửa ngày tìm kiếm mới thấy một gói mỳ và một quả trứng, cô suy nghĩ một chút lần nữa đi ra ngoài phòng khách "Nếu không, hôm nay tôi mời anh ăn cơm nhé!"

Mộ Diễn thả cuốn tạp chí trong tay xuống, dựa lưng vào chiếc ghế salon " Cô chịu đi ra ngoài rồi sao?"

"Tôi sẽ chọn một chỗ thích hợp" Cô đứng trước mặt của anh trên mặt mang theo chút quật cường, áo sơ mi ôm lấy cơ thể cô khiến cô trở nên đáng yêu hơn. Mộ Diễn mắt nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy Tử Ca không nhịn được sờ sờ mặt của mình, có cái gì kì quái sao?

Mộ Diễn thu hồi tầm mắt "Đi thôi"

Nghe anh đồng ý, Tử Ca trong lòng vui vẻ, cầm túi xách đi ra ngoài

Chợ đêm

Tiếng của người bán hàng rong thật nhiệt liệt, đây từng là nơi nổi danh ở Đàm Thành. Hôm nay trời đầy sao, mà ở đây mọi người đều thân thiết mời chào giống như đã gắn bó với nhau rất lâu rồi.

Mộ Diễn trên người mặc tây trang đi giày da bước vào đây không hợp chút nào, chợ đêm rất nhiều người, tiếng mời chào to nhỏ đan xen vào nhau tạo nên cuộc sống đơn giản mà nhịp nhàng

Tử Ca dừng lại trước một cửa hàng nhỏ đông người nhất " Ông chủ, còn chỗ không?

"Còn, có mấy người?"

"Hai người"

"Được rồi mời qua bên này"

Tử Ca quen hết mọi chỗ ở đây, ngồi ở một cái bàn có hai cái ghế, Mộ Diễn cau mày không chịu đi sang ngồi, Tử Ca đứng lên nhìn anh "Tôi cũng không có tiền mời anh đi ăn ở khách sạn năm sao, nhưng anh yên tâm món ăn ở đây không tệ, anh ăn thử sẽ biết"

"Nhà hàng năm sao không tới lượt cô bước vào" Mộ Diễn đi vào, kéo cái ghế ngồi xuống, không quên vặn vẹo cô một câu

Phục vụ mang trà tới, thuận tiện bảo hai người gọi thức ăn, Tử Ca cũng không khách khí dứt khoát nói "Cho tôi bốn món"

"Khoai tây chua cay, ruột già xào cay, cá trắm chiên, rau cải xào. Được rồi, hai người chờ chút, lập tức có ngay"

Tử Ca rót cho mình một chén trà, sau đó rót cho Mộ Diễn một chén. Anh nhìn cô không hề để ý đến chén trà

Ban đêm sao rất đẹp là những chấm nhỏ li ti trên trời, Tử Ca nhìn người đàn ông đối diện, đường đường là Tổng giám đốc Mộ thị dĩ nhiên cuộc sống của anh và cô hoàn toàn khác nhau

Đặt chén trà xuống, Tử Ca cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau giọt nước dính trên bàn " Hai năm trước tôi chưa từng đến đây ăn cơm, ra cửa nhất định có xe đưa xe đón, ăn cơm ở đâu cũng phải là nơi cao cấp sang trọng. Khi nhìn thấy những người ở đây, tôi cảm thấy mình được ưu ái rất nhiều, nhưng hai năm qua, khó khăn gì tôi cũng từng trải qua, có khi phải ra chợ mua thức ăn về nấu"

Tử Ca thanh âm rất nhẹ, giống như đang nói một câu chuyện không liên quan đến cả hai, không biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài, ánh mắt của cô rất bình tĩnh, khoé môi nhếch lại nụ cười hồn nhiên. Mộ Diễn nhìn chằm chằm cô, như đang dò xét, tìm hiểu điều gì đó

"Tôi cũng không biết tại sao lại nói với anh những lời này. Mộ Diễn, tôi chỉ muốn nói là, tôi thật sự chỉ mong có một cuộc sống đơn giản" Cô dừng một chút, rốt cục lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Diễn "Các kế hoạch ở Đàm Thành anh đã bàn bạc xong, không cần tôi phải làm chuyện gì nữa chứ"

"Khoai tây chua cay, xin mời dùng" Bồi bàn mang thức ăn ra, hơi nóng ở trong không khí phiêu tán

Mộ Diễn nâng mắt lên nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca "Tính toán đủ điều, một bữa cơm liền muốn giao dịch một khoản mua bán. Cơm này tôi còn chưa ăn, hài lòng hay không hài lòng phải đợi tôi quyết định đã"

Tử Ca ngơ ngẩn, nhất thời không nói ra lời, trong lòng lại muốn đem Mộ Diễn đi chôn sống

Cuối cùng cá trắm chiên cũng mang lên, bồi bàn nhìn ba món ăn trên bàn chưa ai đụng đến, thấp thỏm hỏi "Hai vị có gì không hài lòng sao?"

Tử Ca cười một cái, cầm đũa lên "Không sao cả, rất hài lòng, các món ăn ở đây rất ngon"

Nụ cười của cô khiến anh ta đỏ mặt, anh ta vuốt tóc đắc ý nói "Đúng vậy, những món ăn này đều do bố tôi tự tay làm"

Mộ Diễn khẽ hừ một tiếng, khóe mắt khơi mào hài hước, Tử Ca bị anh nhìn tức giận cầm chiếc đũa hướng về phía thức ăn trên bàn mà đâm, nhỏ giọng nói chuyện " Nhìn cái gì vậy, ăn cơm" Cô vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, giống như muốn đem cả bàn thức ăn nhét hết vào miệng

Bị hạt tiêu mắc ở cổ, Hạ Tử ca ho khan, cay đến nỗi chảy nước mắt, cô cầm bình nước lên uống một hơi. Mộ Diễn nhìn dáng vẻ chật vật của cô, cũng không nhịn được nở nụ cười, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng khuếch tán trong bóng đêm

Tử Ca trừng mắt với anh, lại thấy bàn tay của anh đi ngang qua mặt mình, vỗ lưng giúp cô lưu thông khí, nhịp tim vọt lên một cái, cô giật mình lúng túng, mượn cớ uống nước để che giấu tâm tình

Mộ Diễn thu hồi cánh tay, khóe mắt vẫn có ý cười, anh nhìn cô gái đối diện đầu cúi thấp, trong lòng nổi lên cảm giác quái dị. Đúng vậy, quái dị, quái dị đến chính anh cũng đoán không ra

Anh cầm đũa lên tuỳ tiện gắp một món ăn, tinh tế nhai lại không hiểu những món này đặc biệt ở chỗ nào nhưng trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, miễn cưỡng vẫn có thể ăn

Tử Ca cúi thấp đầu ăn cơm, trong lòng của cô hốt hoảng, chỉ có thể mượn lý do ăn cơm để che giấu. Mộ Diễn cũng không quấy rầy cô, anh thưởng thức bữa ăn đặc biệt tối nay, khóe mắt vẫn lưu lại ý cười nồng đậm. Chẳng qua là anh liếc về phía ngõ tối bên cạnh, ánh mắt đông cứng "Ăn no chưa, no rồi thì đi"

Tử Ca giương mắt nhìn anh, mới chỉ ăn khai vị thôi mà

"Không hợp khẩu vị" Cô thở dài đang định đứng lên trả tiền "Tôi đi tính tiền"

Nhìn cô chuẩn bị đứng dậy trả tiền, Mộ Diễn đè cô xuống, trên mặt khí ép trầm thấp "Đừng động"

Rốt cục phát hiện trên người Mộ Diễn có hơi thở lạnh, Tử Ca liền khẩn trương "Sao vậy?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-133)