← Ch.18 | Ch.20 → |
"Mẹ còn nhớ ngày đó mẹ mắng con là tiện nhân hay không...." Cô dừng một chút, không muốn khóc, nhưng không nhịn được, như có ý thức chủ quan của mình, liền rơi xuống, "Con rất khó chịu, thật sự rất khổ sở..... mẹ nhất định không nhớ rõ đi, từ ngày đó con tuyệt vọng với mẹ, con vốn cho con sẽ luôn bị coi thường như thế, sau lại phát hiện được sức chịu đựng của con không lớn vậy..... con thất vọng với mẹ, tuyệt vọng, không hề cầu xin muốn tình yêu của mẹ..... tại sao vào giây phút đó, mẹ cố tình đẩy con ra? Nếu như mẹ không đẩy con ra, để cho con chết như vậy, con cũng sẽ không trách, thật sự......."
"Con ghét mẹ, từng hận mẹ, oán giận mẹ, nhưng con cũng yêu mẹ......" Cô vùi đầu vào xuống, "Con rất muốn biết, mẹ có yêu con hay không?"
"Là yêu nhiều một chút, hay hận nhiều một chút?"
Không có người trả lời, vĩnh viễn không có ai trả lời, vĩnh viễn không có ai nói cho cô biết, mẹ của cô có yêu cô hay không.... Không bao giờ biết được đáp án.
Nghê Thiên Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Diên Châu thì đã trở lại nhà trọ rồi. Thật ra thì mới qua mấy tiếng thôi, cô đã cảm giác thấy thật lâu, Mạnh Diên Châu muốn cô đi cùng anh tham gia một bữa tiệc, cô không từ chối, mặc dù cô cũng không muốn đi.
Cô trang điểm xong đi xuống lầu, Mạnh Diên Châu đã ở dưới đợi cô rồi. Kể từ khi Ngũ thúc đi " an hưởng tuổi già", Mạnh Diên Châu toàn tự mình lái xe tới, không biết anh sắp xếp thế nào, nhưng với cô thì anh làm tài xế cũng không có ý kiến.
Tinh thần của cô chưa ra cái dạng gì, bởi vì Mạnh Diên Châu thấy lông mày cô hướng lên hướng xuống.
"Không được nghỉ ngơi tốt?". Sau khi cô lên xe, anh mới mở miệng.
"Ừ." Vừa trả lời xong, phát hiện bọn họ quá mức tùy ý lẫn nhau, đây không phải cô nguyện ý thấy, "Làm một cơn ác mộng."
"Mơ thấy cái gì?"
"Quên rồi." Cô nhắm mắt dưỡng thần.
Thái độ Mạnh Diên Châu với cô, không hề có chút nào ở trong lòng, cũng làm cho Nghê Thiên Ngữ hoàn nghi, híp mắt nhìn anh một hồi, cuối cùng tự đòi mất mặt.
Đi tới mục đích, Nghê Thiên Ngữ cảm giác giá trị tồn tại cao nhất của mình chính là ngăn chặn những bông hoa bên cạnh Mạnh Diên Châu, vì vậy trong ánh mắt ghen tị của người khác, cô kéo tay Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn cô đặt tay lên cánh tay mình, chỉ cười không nói.
Nơi này giống như một cái sàn catwalk vậy, thỉnh thoảng có thể thấy những nhãn hiệu cao cấp của nam nữ, những thứ đồ thủ công kia chỉ khiến người ta lộ vẻ khiêm tốn. Nghê Thiên Ngữ nhìn hoa cả mắt, nhưng cũng chỉ mỉm cười, đi theo bước chân của Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu dừng bước, Nghê Thiên Ngữ cũng chỉ dừng lại nhìn anh.
"Đi, cùng anh ta nói chuyện về kế hoạch XX một chút." Mạnh Diên Châu ý bảo cô sang bên kia đứng cạnh một người đàn ông.
Nghê Thiên Ngữ cau mày, "Tôi lấy thân phận gì đây?"
"Cô cảm thấy cô là thân phận gì?"
Nghê Thiên Ngữ bĩu môi, không muốn cùng anh nhiều lời, vì vậy đi tới. Mạnh Diên Châu cũng đang ở bên kia nói chuyện cùng người đẹp. Nghê Thiên Ngữ làm bộ không nhìn thấy.
Chỉ chốc lát sau, Nghê Thiên Ngữ liền trở lại, "Anh ta hình như với kế hoạch này không có hứng thú lắm."
"Lại đi."
"Tôi để cho anh lại đi."
Vẻ mặt của anh quá mức nghiêm túc, cô bị quỷ xui mới nghe theo lời mà đi, lần này thời gian đàm luận tương đối lâu, cô trở về có chút không hiểu, "Anh ta nói anh ta sẽ suy nghĩ.... Làm sao anh.... ừ, anh làm gì mà không tự mình đi?"
"Anh ta đối với phụ nữ bình thường tương đối khách khí." Mạnh Diên Châu cười, nhưng sờ đầu của cô một chút, "Hơn nữa anh ta thích dũng cảm đá cửa sắt của người khác."
Nghê Thiên Ngữ liền cười.
Có vẻ miễn cưỡng.
Nhưng cô cũng phát hiện ra, anh đến nói chuyện với mọi người, phần lớn cũng tìm hiểu trước sở thích của người ta, hơn nữa nhớ khá chắc, theo thói quen của đối phương mà dẫn tới đề tài yêu thích.
Cô đứng cách xa anh một chút như vậy, thật ra thì bọn họ không phải người chung một thế giới, trước kia cô đã sớm rõ ràng, bây giờ chỉ càng tin vào điều này hơn thôi.
*****
Mạnh Diên Châu đi công tác, dẫn theo Nghê Thiên Ngữ đi cùng. Đến sân bay thì Nghê Thiên Ngữ mới phát hiện một mạch đi theo còn có Hàn Tiệp cùng cả đám người, không khỏi buồn bực, ngay sau đó lại nghĩ, Hàn Tiệp ở trong công ty biểu hiện rất tốt, lúc mới bắt đầu tất cả mọi người coi cô ta như gối thêu hoa, sau đó không lâu không có ai dám hoàn nghi năng lực của cô nàng nữa, bất kể trong công việc hay xã giao, Hàn Tiệp đều có thể làm thành thạo, lúc này mới tham dự vào kế hoạch này, cũng đưa ra không ít ý kiến. Đối với Hàn Tiệp, Nghê Thiên Ngữ biết, thái độ của Mạnh Diên Châu là không can thiệp, không cấp cho bất kì sự trợ giúp nào nhưng cũng không phá.
Nhiều người cũng biết tới quan hệ của Mạnh Diên Châu cùng Nghê Thiên Ngữ, dĩ nhiên cũng biết thêm cả thời gian đã qua của Mạnh Diên Châu cùng Hàn Tiệp, vì vậy bây giờ có nhiều người muốn xem kịch hay. Nghê Thiên Ngữ không thích thái độ của những người đó, cũng giảm bớt trao đổi với Mạnh Diên Châu, coi như nói chuyện cũng là chuyện công việc, tránh nghi ngờ.
Mạnh Diên Châu cố gắng có hiệu quả, trước kia Mạnh Diên Châu chủ động tham gia kế hoạch này, đổi lại trước đó, mọi người đều xem ý tứ của Mạnh Vĩ Đình, nhưng bây giờ đã có người có lòng tin về năng lực của Mạnh Diên Châu, cho Mạnh Diên Châu đi thử một lần cũng không sao.
Lúc ban ngày, Nghê Thiên Ngữ đi theo đoàn người của Mạnh Diên Châu đi khảo sát, lúc ở trong trung tâm thành phố thì không có cảm giác, nhưng vừa tới thị trấn nhỏ thì cảm thấy chênh lệch giàu nghèo, đường cũng không có, xe đi thì nghiêng ngả, nhìn qua chỗ như vậy thì đây là nơi rất nghèo, nhưng giờ thì biến thành miếng mồi ngon. Mạnh thị có ý định ở chỗ này xây một khu du lịch, chính quyền địa phương cũng rất phối hợp, điều này hiển nhiên có thể kéo kinh tế của nơi đó lên.
Người dân ở đây với kế hoạch này cũng không bài xích, bởi vì phải xây khu du lịch lớn, đầu tiên phải sửa đường, đối với bọn họ thì rất tiện lợi, huống chi sẽ chiếm đất lớn, Mạnh thị bồi thường rất cao, cộng thêm chính quyền ra mặt, cũng không có xuất hiện việc bị cưỡng chế.
Mạnh Diên Châu dẫn người tới đây đề khảo sát tình hình xây dựng, đây là hạng mục tốt của Mạnh Vĩ Đình nói mấy năm trước, phá bỏ và rời đi nơi khác cũng mất một – hai năm, bây giờ mới bắt đầu xây dựng.
Mặt đường gập ghềnh, cộng thêm gần đây mới có cơn mua, càng khó đi hơn.
Trở lại khách sạn thì Mạnh Diên Châu đã rất mệt mỏi, ngã xuống giường không dậy nổi.
Nghê Thiên Ngữ không muốn nhìn thấy bộ dạng mọi người ' đã biết rõ', cứng rắn đi ở một phòng riêng, cô tắm rửa xong ra ngoài, liền thấy di động có một cuộc gọi nhỡ, trong bụng hiểu ra, thấy không có ai mới mở cửa phòng Mạnh Diên Châu.
Cô nhìn đông nhìn tây mới đi vào, nhưng không thấy Hàn Tiệp đứng ở cách đó không xa.
Mạnh Diên Châu còn nằm lỳ trên giường, không lo người tiến vào sẽ là người khác, "Đấm bóp cho tôi."
Nghê Thiên Ngữ nhếch mỏ, nhưng vẫn ngồi trên giường anh, bóp vai cho anh. Lực của cô không lớn, Mạnh Diên Châu cau mày nhưng không nói lời nào, vẫn nằm như cũ, thầm suy xét xem khu du lịch này sẽ tiêu tốn bao nhiều tiền, sau khi xây xong sẽ quản lý như thế nào.
Nghê Thiên Ngữ bóp đến mức tay mềm nhũn, người kia một chút phản ứng cũng không có, không khỏi tò mò xem anh, phát hiện anh rất mệt mỏi, trên mặt cũng lướt qua một tia lo lắng, "Đang suy nghĩ gì?"
Nghe được lời của cô.... , anh mở mắt nhưng cũng không trả lời.
Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, thử dò xét, "Nếu như có một ngày anh phát hiện, nhận thức của anh cùng chân tướng không đồng nhất, anh sẽ như thế nào?"
"Cái gì?" Mạnh Diên Châu bị một câu không có đầu không có đuổi làm của cô làm rối loạn suy nghĩ.
Lời Nghê Thiên Ngữ ra khỏi miệng lại hối hận, người như anh thích suy nghĩ sâu xa, không khỏi nhếch miệng, "Ý của tôi là, có vẻ anh đã buông xuôi với người bạn gái trước của anh, nếu như một ngày anh phát hiện anh chỉ giận cô ấy, đối với cô ấy có tình cảm..... anh lại......"
Mạnh Diên Châu lật người, ôm cô vào trong ngực, khóe miệng mang theo nụ cười nhat. Cô vừa mới tắm, tóc vẫn chưa sấy, giờ phút này vẫn ướt, ngay cả áo ngủ anh vừa thay cũng bị ướt. Anh dùng tay sờ sờ tóc của cô, "Cái này là em đang lo lắng địa vị của mình?"
"Đúng vậy a, xui xẻo liên tục xuất hiện bên cạnh, ai biết anh có chủ ý gì." Nghê Thiên Ngữ liếc mắt xem thường, định đợi anh nói tiếp.
Mạnh Diên Châu chỉ cười hừ hai tiếng, "Biểu hiện hôm nay của em thật khác thường."
"Vậy anh có thể cho là tôi đang ghen, phải biết người phụ nữ muốn chiếm đoạt mạnh hơn so với đàn ông." Tuy nói như vậy, lại âm thầm thở dài một cái, không thể khinh thường.
Anh dựa vào cảm giác sờ cằm cô, đụng một cái, "Vậy em không phải đang ghen?"
"Anh đoán xem." Cô nửa thật nửa giả nói.
Kế tiếp là tự nhiên triền miên một phen.
Mạnh Diên Châu tiếp tục nghỉ ngơi, Nghê Thiên Ngữ đã từ từ đi ra khỏi phòng anh, thừa dịp không có ai chú ý trở về phòng của mình, còn chưa kịp trở về, điện thoại di động liền vang lên, nghe điện thoại trước.
Cô vừa mới cúp điện thoại, liền thấp Hàn Tiệp đứng trước mặt mình, vẻ mặt ngưng lại, đưa điện thoại di động cầm trong tay, "Khéo a."
Hàn Tiệp quan sát nét mặt của cô, sau đó lộ ra nụ cười lạnh, "Cô ở đây nói chuyện điên thoại với ai?"
"Có quan hệ gì tới cô?". Cô nhếch mày thật cao.
Hàn Tiệp cũng không để ý thái độ ác liệt của cô, "Nói chuyện một chút chứ?". Hiển nhiên chỗ này không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Nghê Thiên Ngữ mặc dù đoán được lời nói của Hàn Tiệp cùng Mạnh Diên Châu liên quan, vẫn không nhịn được đi lên phía trước, nghĩ tới lần này Hàn Tiệp sẽ nói cô ta cùng Mạnh Diên Châu quay lại hay còn nói thẳng thân phận của cô không xứng với Mạnh Diên Châu, nhưng khiến Nghê Thiên Ngữ thất vọng, một cái cũng không đúng.
"Cô rốt cuộc là ai?". Hàn Tiệp như biết trước được cô sẽ thoái thác, "Cô thông minh cũng biết tôi nói tới cái gì rồi."
"Tôi nghe không hiểu cô nói gì." Nghê Thiên Ngữ ngồi vào ghế salon, cũng không nhìn Hàn Tiệp, dù tất cả nghi vấn trong lòng vẫn lặp lại vướng mắc.
"Tôi đã điều tra cô.... Công việc của cô ở bệnh viên khi đó, chủ động xin đi chăm sóc Mạnh Diên Châu, xin làm không được, vẫn cùng đồng nghiệp của cô đổi bệnh nhân khác, cô dám nói cô không có mục đích?
Nghê Thiên Ngữ định dựa vào ghế salon, đối mắt với Hàn Tiệp thẩm vấn, tư thái càng tùy tiện hơn, "Cô cũng biết, tôi là người nghèo, biết anh ấy là nhị thiếu gia nhà họ Mạnh, dĩ nhiên hi vọng lấy được chỗ tốt. Về phần chỗ tốt là cái gì, cô cũng là người thông minh, không cần tôi nhiều lời đi!"
Hàn Tiệp lại bình tĩnh như cũ, "Cô là người của Mạnh Vĩ Đình."
Mắt đẹp của Nghê Thiên Ngữ đi lòng vòng, "Tôi biết rõ vì tôi xuất hiện, để cho cô cảm thấy cô cùng Mạnh Diên Châu không quay lại được, nhưng cô phải rõ ràng, cô và Mạnh Diên Châu chia tay không có liên quan tới tôi, cô không phải dùng cái gì đổ lên đầu tôi. Cô cùng Mạnh Diên Châu là vì Mạnh Vĩ Đình xen vào dẫn tới tan vỡ, không cần ác độc cho tôi cái tội danh này đi, cô biết rõ Mạnh Diên Châu rất để ý."
"Cô không cần phải ngụy biện, tôi sẽ tìm được chứng cớ."
"Muốn gán tội người khác thì sợ gì không có lý do đây?". Nghê Thiên Ngữ buông tay ra.
Hàn Tiệp lắc đầu cười, "Đừng tưởng như vậy, tôi sẽ không nghi ngờ cô. Tôi cho cô biết, chớ làm tổn thương anh ấy, nếu không......"
"Đối với một người đàn ông không nhớ tới cô mà vẫn duy trì như thế.... Chậc chậc."
Hàn Tiệp hừ một tiếng, "Đó là vì tôi hiểu tình cảm đó, cho dù tôi với anh ấy không ở chung một chỗ, cũng sẽ không hi vọng anh ấy khổ sở. Nếu như tôi thất bại dưới một người phụ nữ thật lòng với anh ấy, vậy cũng không sao, nhưng như cô thì......"
Không thèm nói thêm, Nghê Thiên Ngữ đứng dậy, "Nhưng người kia đảm nhiện trước, chính là thích người phụ nữ đạo đức giả như tôi, còn cô thật lòng như vậy, anh ấy thấy chướng mắt."
"Cô....."
Nghê Thiên Ngữ đi ra ngoài, thấy Mạnh Diên Châu mới từ gian phòng của mình đi ra, không khỏi kinh ngạc. Mà Mạnh Diên Châu cũng tương đối kinh ngạc, chắc tới tìm cô, nhưng không thấy bóng dáng cô, "Đi nơi nào?"
"Anh nên hỏi bạn gái trước của anh." Cô tức giận, "Anh tìm được bạn gái trước tốt thật đấy, cho dù chia tay còn đối với anh nhớ mãi không quên."
Thái độ của cô khá tệ, Mạnh Diên Châu kinh ngạc, thường ngày cho dù cô bất mãn cũng không biểu hiện, bây giờ là thế nào?
Cảm xúc của Uông Minh Húc trong thời gian này cũng không ổn, Tả Vi Linh không thể làm gì khác là ở cùng với anh, nhưng anh hoàn toàn không để ý tới lời khuyên bảo của cô, tiếp tục sống mơ mơ màng màng, hẹn một đám bạn đi ra ngoài, hoặc đánh bài, hoặc là hút thuốc uống rượu, căn bản không để ý tới cái khác. Tả Vi Linh âm thầm lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, muốn khuyên anh, nhưng lại không dám nhắc tới tên Nghê Thiên Ngữ. Lần trước cô chỉ nói tới tên của Nghê Thiên Ngữ, Uông Minh Húc liền tức giận tới mức đập chai rượu.
Tất cả mọi người cũng biết tâm tình Uông Minh Húc không tốt, cũng muốn đưa anh ra ngoài chơi, nhưng không chịu nổi ngày ngày cùng anh giày vò.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Tả Vi Linh nhìn thấy người tới, chân mày lập tức cau chặt.
Nói thật, Tả Vi Linh cũng không rõ, sao Uông Minh Húc lại làm bạn với Mục Phong. Mục Phong là con trai duy nhất của Mục Sâm, trong thành phố có thế lực khá lớn, tiếng tăm của Mục Sâm chẳng ra gì, thì con trai ông ta chỉ có hơn chứ không kém, đối với phụ nữ không tôn trọng gì, động một chút là thích lấy tiền ném ngay trước mặt bạn gái, làm việc cũng không suy tính hậu quả, trong mắt loại người này thì chỉ cần dùng tiền là giải quyết được, không có vấn đề. Thời gian trước có thích một mỹ nữ nhỏ, ép cô ta chia tay với bạn trai, mấy ngày sau thì chán, trực tiếp ném cho người ta.
Mọi người mặc dù bất mãn với Mục Phong, nhưng e ngại anh ta có tiền có thế, cũng không dám làm ra cái gì.
Mục Phong đi tới bên cạnh Uông Minh Húc, " Người anh em, thế này là sao?"
Người khác liền nói chuyện của Uông Minh Húc ra, Uông Minh Húc càng tức giận hơn. Mục Phong khuyên một lát, nhìn về phía Uông Minh Húc, cũng chỉ vì một con đàn bà?
Người như Mục Phong dù chỉ là cặn bã, nhưng anh ta nhớ ân, người ta đối tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ nhớ toàn bộ. Đã từng có lần, một người phụ nữ cố ý dụ hoặc anh, sau đó trở mặt nói anh muốn cưỡng hiếp cô ta, mục đích là muốn để cho anh bỏ ra một số tiền lớn giải quyết chuyện như vậy, mặc dù anh không coi tiền là quan trọng, nhưng tuyệt đối sẽ không đem tiền cho người khác. Dấu vết tội của anh loang lổ, không ai nguyện ý làm chứng cho anh, còn hi vọng cho anh vào trong tù. Chỉ có Uông Minh Húc làm chứng cho anh, cái ân tình này anh vẫn nhớ.
Uông Minh Húc lúc trước đi toilet, bây giờ lại về chỗ ngồi, Mục Phong nhìn anh, không phải vì đàn bà sao?
Anh cười cười, lộ ra vẻ mặt xấu bụng.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |